Triệu Hoa mang Vệ Minh Châu đến là để khoe, nhưng không ngờ Vệ Minh Châu lại quen biết Cố Xán Xán và Mã Liệt, hơn nữa vẻ mặt vô cùng kinh hoảng, trong nháy mắt, Triệu Hoa nghĩ đến điều đó lại có chút không thể tin
được.
Mơ hồ nhớ chuyện mà Hoàng Tiểu Phỉ cùng mình bát quái về Cố Xán Xán, nói cô ấy tìm người đàn ông mặc dù có tiền, nhưng là người đàn ông từng ly
hôn, bị vợ của hắn đội nón xanh, kết quả liền ly hôn, lúc ấy anh còn ác ý đoán rằng người đàn ông đó không được đi…
Mà Vệ Minh Châu cũng từng ly hôn, tuy nói là chồng ngoại tình không cần
cô, ngay cả đứa con cũng không nhận, nhưng nếu tiểu tam là người khác
Triệu Hoa còn có thể tin tưởng, nhưng nếu là Cố Xán Xán… Triệu Hoa tốt
xấu gì ở bên Cố Xán Xán lâu như vậy, tính cách Cố Xán Xán quy mao trung
thực, chính là tình trạng bới lông tìm vết, hai người ở chung lâu như
vậy cũng chưa từng lên giường… Cô gái như vậy, ai bảo cô ấy là tiểu tam, phá hoại gia đình người ta, đó tuyệt đối không có khả năng.
Loại tính tình này Triệu Hoa quen biết Cố Xán Xán lâu như vậy, cũng bởi
vì tính cách của cô tuy quy mao, nhưng nói một là một, nói hai là hai,
chưa từng nói dối mình, hơn nữa cô rất tín nhiệm mình, sẽ không ngờ vực
lung tung vô căn cứ, quen với cô rất nhẹ nhàng thoải mái, trước kia
không có cảm giác, nhưng sau khi chia tay, loại cảm giác này càng mãnh
liệt hơn.
Thời tuổi trẻ muốn kích thích, nhưng đã đến tuổi lập gia đình liền phát hiện kỳ thực thầm muốn một cuộc sống thoải mái như vậy.
Đúng là bởi vì cảm giác mất mát kì quái này, khiến cho Triệu Hoa càng
muốn ở trước mặt Cố Xán Xán chứng minh mọi thứ, chứng minh mình hạnh
phúc, chứng minh mình rất tốt, chứng minh bản thân không hề hối hận.
Bất quá hiện tại anh đã có chút không xác định được, thật ra mình có phải không nên xuất hiện ở đây hay không.
“Đây là nhà của tôi, hôm nay tôi đính hôn, đương nhiên tôi ở đây.” Cố
Xán Xán nhìn Vệ Minh Châu bất chợt cả kinh không biết nói gì.
Vẻ mặt Mã Liệt lại lo lắng, cho dù ở nhà gây náo loạn với mình, nhưng
nơi này là quê nhà của Xán Xán, trưởng bối của Xán Xán đều ở đây, nếu
thật náo loạn không dứt, sắc mặt anh vô cùng không tốt.
Vệ Minh Châu không biết vì sao, trước kia cảm thấy Mã Liệt là người hiền lành, tính tình nhu nhược, mình muốn làm gì cũng được, nhưng hiện tại
nhìn vẻ mặt của Mã Liệt, nhớ đến lần trước tiện tay ném ra một xấp ảnh
chụp không biết ở đâu ra, không khỏi sắc mặt tái nhợt đi một ít, theo
bản năng lui về phía sau, dựa chặt vào Triệu Hoa.
Đầu óc Triệu Hoa dạo qua một vòng, cuối cùng cũng quay về, anh không
phải người ngu, thành tích ở trường tốt có thể làm đến chức hội trưởng
hội sinh viên, đi làm có thể làm một tổng quản lý bộ phận, chỉ số thông
minh cũng tốt, nhưng được mẹ cưng chiều từ nhỏ nên dưỡng ra tính cách có chút không xem ai ra gì, loại tính cách này lúc còn trẻ ở trường kiêu
ngạo như không tước, trái lại cũng rất thích hợp, nữ sinh trong trường
liền thích nam sinh vô cùng khinh người này, nhưng đến xã hội, gặp đủ
loại thất bại, phát hiện địa cầu không xoay quanh chính mình, lúc thiếu
mình cũng không thay đổi gì liền trở nên có chút chì vì lợi trước mắt.
Kỳ thực với một người, không được quá tham lam sẽ không bị mắc lừa, rất ngu dốt, rất xui xẻo mới không phản đối.
Triệu Hoa tiếp cận Vệ Minh Châu chính là trong lòng có một tia tham lam
như vậy, cũng không dám đường đường chính chính hỏi thăm cái gì, lúc này vội vội vàng vàng kết hôn, cũng tưởng mình được chiếm tiện nghi.
“Xán Xán, chúc phúc cho buổi đính hôn của em. Đây là vợ anh Vệ Minh
Châu, cô ấy mang thai, anh thuận tiện dẫn cô ấy đến cho khuây khoả.”
Triệu Hoa tốt xấu cố giữ, còn một chút lý trí cuối cùng, không trở mặt
với Vệ Minh Châu ở đây, với người ngoài tốt xấu phải giữ thể diện.
“Cám ơn, lần trước tiệc kết hôn của hai người bận quá không đi được, hôm nay hơi đông người, hai người cứ tuỳ ý tìm chỗ ngồi.” Cố Xán Xán nhìn
thấy thái độ có chút mông lung, hay đứa nhỏ trong bụng Vệ Minh Châu là
của Triệu Hoa, vậy chẳng phải là Triệu Hoa đội nón xanh cho Mã Liệt sao, bất quá tính toán thời gian Vệ Minh Châu mang thai, lúc đó Triệu Hoa
đang cùng mình về quê, lúc sau lại quen với Hoàng Tiểu Phỉ, ở giữa lại
còn có Vệ Minh Châu thì rất kỳ quái.
Triệu Hoa giờ phút này cảm thấy thật xấu hổ, trong nhát mắt đã nghĩ
thông suốt trước sau, nghe lời của Cố Xán Xán, chẳng khác nào cho mình
một bậc thang, anh vội vàng nói, “Ừ, sức khoẻ Vệ Minh Châu hơi yếu, anh
dẫn cô ấy đi hít thở không khí mới mẻ một chút, chuẩn bị trở về, hai
người không cần tiếp anh.”
“Chậm đã!”
Triệu Hoa bỗng dưng cảm thấy sau lưng gió lạnh thổi từng trận, đột nhiên lạnh lẽo, không biết vì sao, quay đầu lại liền nhìn thấy một ông cụ cao cao gầy nhom, người gầy như que củi này trong tay nắm hai quả cầu sắt
quay tròn qua lại, cầu sắt kia bị quay đến sáng bóng, lúc hai quả cầu ma xát còn từ từ phát ra âm thanh, hai quả cầu sắt kia vừa thấy đã biết
rất nặng, cùng hình dáng bàn tay kia không cân xứng.
Nhưng Triệu Hoa vừa thấy ông cụ này, bị doạ đến mặt trắng bệch.
Anh ngày đó thật sựu ăn không vô mấy món ăn nhóm mợ bên nhà ngoại của
Xán Xán cũng có nguyên nhân, vừa mới được xem ông ngoại Xán Xán chữa
bệnh cho người ta, có một công nhân trên núi bị té gãy chân được đưa đến nhà ông ngoại cô, gào khóc la hét, chỉ thấy ông ngoại cô đưa tay dùng
sức trên chân người ta một chút, nghe được tiếng rắc, sau đó dùng sức
kéo, nói là trước tiên phải bẻ gãy hoàn toàn, sau đó mới sửa lại cho
đúng…
Thanh âm kia so với tiếng kêu của heo vì khoản đãi Triệu Hoa mà bị giết
chết còn thê lương hơn, thành công làm cho Triệu Hoa một chút tâm tư ăn
uống cũng không còn.
Chỉ một mình ông lão cao gầy cũng không có áp lực lớn như vậy, không
chịu nổi ông lão tinh lực cường đại, phía sau còn có mười mấy người đàn
ông vạm vỡ dũng mãnh đi theo, ngoại trừ cậu cả của Xán Xán một thân quần áo như nho sam _ nghề thầy tướng số, cậu út mặc áo sơmi _nhân viên công vụ, những cậu khác đều để lộ cơ thể ra ngoài hơn phân nửa, nhìn thế nào cũng tưởng rằng mình đang tới vùng Sán Đầu ở Quảng Đông, gặp gỡ bang
phái nào đó.
Vệ Minh Châu cũng bị doạ nhảy dựng, tính cảu cô cũng do mẹ cô dày công
dạy dỗ, cưng chiều vô hạn, chưa gặp qua chuyện, thật sự gặp chuyện thì
sợ, vốn đang nghĩ, nếu đến đây cớ gì phải đi, bản thân không thể mất
mặt, nhưng hiện tại cảm thấy không khí không nổ, thành thành thật thật
lui vào trong người Triệu Hoa, giống như chuột túi bám lấy anh ta, hai
người càng có vẻ thân mật.
Trái lại Triệu Hoa lúc này ở trước mặt Xán Xán ân ái, ân ái muốn chết,
đây mãi mãi để ý không thay đổi, sau khi Triệu Hoa đến Nguyệt Dương thôn làm khách, Cố Hữu Tài liền hăng hái khen ba vợ ông, khoe ông lão như
Hoa Đà tái thế, thấy ông lão nhìn thoáng qua bụng Vệ Minh Châu, vẻ mặt
lại không tốt nhìn mình chằm chằm, chỉ biết ông hiểu lầm rồi.
Chính mình có chút cặn vã, lúc cùng Xán Xán kết giao còn mờ ám với Hoàng Tiểu Phỉ, nhưng tuyệt đối không quá phận như vậy, cũng không có ý lừa
dối, vội vàng giải thích nói, “Ông nội, ông hiểu lầm rồi, đây, đây, đứa
nhỏ này là của anh ta.”
Triệu Hoa chỉ vào Mã Liệt, biết thân phận của anh, không dám gọi Tiểu
Mã, cũng không nguyện ý gọi Mã tổng, chỉ có thể gọi một tiếng anh ta.
Lời vừa ra khỏi miệng, liền thở dài một hơi, rồi đột nhiên cảm thấy được sau lưng đều ẩm ướt (mồ hôi), áp lực trên người cũng nhất thời nhỏ đi.
Mà Mã Liệt nhát mắt cảm thấy sức hút của Trái Đất trên người mình cường
đại lên, vội vàng giải thích, “Cô ấy là vợ trước của tôi, nhưng đứa con
không phải của tôi.”
Vệ Minh Châu không ngờ Triệu Hoa ngay khi bị một ông lão nhìn chăm chú
lại liền dễ dàng đem mình giao ra, khi mình kết hôn, đối mặt với nhiều
khách mời như vậy đều tuyên bố chân thành đứa con là của anh ta.
Vệ Minh Châu hiện tại không dám đối diện với Mã Liệt nổi giận, nhưng đối với Triệu Hoa thì dám, lập tức phát ra, “Triệu Hoa, anh nói cái gì? Anh sao có thể nói như vậy?”
Triệu Hoa trái lại không giữ thể diện cho Vệ Minh Châu, nếu không nói sự thật rõ ràng, hôm nay nếu không nói công đạo ở đây, lần trước tới là
con rể, mấy người cậu nhiệt tình khoản đãi, Triệu Hoa cũng không cảm
thấy hung hãn đáng sợ, nhưng bây giờ mồ hôi đầy trán.
“Tôi, tôi thật sự không lừa Xán Xán, là tôi, tôi không xứng với Xán
Xán.” Triệu Hoa nghe được tiếng cầu sắt va vào nhau trong tay ông lão
càng lúc càng nhanh, chân liền run rẩy.
Vệ Minh Châu nghe rốt cuộc đã hiểu, cảm tình chồng mình tham gia không
phải là tiệc đính hôn của bạn bèm mà là tiệc đính hôn của bạn gái trước.
Nghe lời này của Triệu Hoa, Mã Liệt cưới Xán Xán, mà chính mình lại gả
cho người bạn trái trước Cố Xán Xán không cần… Kỳ thực cô có thể nghĩ Cố Xán Xán gả cho chồng trước của mình, mình gả cho bạn trai trước của Xán Xán… Nói như vậy có phải dễ chịu một chút hay không.
Dù sao hiện tại cả người Vệ Minh Châu cũng không tốt lắm, run rẩy cô
đơn, muốn nói gì cũng nói không được, gương mặt sưng hồng, run rẩy như
cái sàng, nhìn Triệu Hoa, lại nhìn Mã Liệt, nhìn Cố Xán Xán, mà một câu
cũng không nói, trông có vẻ không ổn.
Mà Triệu Hoa chỉ biết sợ hãi, không phát hiện Vệ Minh Châu khác thường, đã muốn vội nói rõ nguyên nhân.
“Tôi, tôi chỉ đến chúc phúc cho Xán Xán, không có gì, tôi đi trước.”
Lôi kéo Vệ Minh Châu cấp tốc biến mất, tự trách mình vừa rồi không chịu
suy nghĩ, đậu xe ở nơi cao nhất, làm cho khách mời đều có thể nhìn thấy, hiện tại khoảng cách thật xa, muốn chạy cũng không nhanh như vậy.
“Chậm đã!”
Ông lão mãi mãi không thay đổi, tới nước này vẫn còn nói những lời thế
này, trên mặt biểu tình rất nghiêm túc, Triệu Hoa đã muốn quỳ lạy, đại
gia, ngài tha cho tôi đi, tôi chỉ đến chúc phúc một câu thôi.
“Chàng trai trẻ, người yêu của cậu sức khoẻ không tốt lắm, phải chăm sóc bồi dưỡng một chút, có rảnh tới chỗ của ta bốc thuốc, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ, không tốt không lấy tiền.” Khi ông ngoại Xán Xán mở miệng nói chuyện, bày ra vẻ mặt nghiêm túc ấm áp tươi cười trên gương mặt gầy,
thấy thế nào cũng giống mấy người bán hàng đa cấp lừa gạt.
Cố Xán Xán chỉ biết bệnh cũ của ông ngoại lại tái phát, chưa nhớ ra
Triệu Hoa là ai, nhìn thấy người bệnh sẽ lừa đến phòng khám của xem
bệnh.
Y học thế gia chính là thịnh vượng phát đạt nhỏ giọt như vậy!
“Ông ngoại, ông đã đến rồi.” Cố Xán Xán vô cùng xin lỗi cười cười với
Triệu Hoa, đi đón tiếp ông ngoại mình, lớn tiếng rống lên một câu.
Ông ngoại lãng tai… mmấy lời vừa rồi Triệu Hoa và Vệ Minh Châu nói ông đại khái đều không nghe thấy.
Một đám cậu cũng đi theo qua, bên người Triệu Hoa lập tức trống không,
áp lực vẫn còn tồn tại, bởi vì giờ phút này vẻ mặt Vệ Minh Châu phẫn nộ
theo dõi anh.
“Triệu Hoa, anh vừa rồi có ý gì?” Vệ Minh Châu rất tức giận, ngay cả chồng cũng không kêu, mang luôn tên họ ra gọi.
Triệu Hoa ngẩng đầu vừa thấy cậu cả của Xán Xán quay đầu nhìn lại, vội
vàng kéo Vệ Minh Châu nói, “Không có ý gì, chúng ta trở về nói đi.”
Vệ Minh Châu không chịu đi, nhưng người tới ngày càng đông, nhìn thấy
bọn họ ở đây lôi kéo, Vệ Minh Châu cũng hiểu được không thích hợp, sức
lực của cô dù sao cũng không lớn như Triệu Hoa, đã bị Triệu Hoa lôi kéo
lên xe, lái xe đi mất.
Trên xe, sắc mặt Vệ Minh Châu vẫn còn tức giận.
Triệu Hoa cũng không vui, anh hoàn toàn không ngờ trái lại người phụ nữ
mình tâm tâm niệm niệm cưới lại là vợ trước của người yêu của Xán Xán.
Hai người vừa mới ra khỏi thôn, ngay trên đường lại ầm ĩ lên, oán trách nhau.
“Họ Triệu kia, anh nếu sớm nói với tôi, bạn gái trước của anh là người
phụ nữ đó, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh.” Vệ Minh Châu cảm
thấy đồ tốt của mình bị Cố Xán Xán cầm đi, mà Cố Xán Xán không muốn lại cho chính mình, thật sự rất nghẹn khuất.
“Vệ Minh Châu , em phân rõ phải trái đi, em nói chồng trước của em ngoại tình mới ly hôn với em, ngay cả đứa con cũng không nhận, lòng anh
thương em, chấp nhận xem đứa con trong bụng em như của mình, nhưng kết
quả thì sao, em không chỉ nói Xán Xán câu dẫn chồng em, cô ấy là dạng
người gì, anh hiểu rõ hơn em.” Triệu Hoa cũng bốc hoả, cảm thấy mình
giống như thằng ngốc.
“Anh hỏi em, đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?” Chuyện này nhất định phải hỏi
rõ ràng, không phải chồng trước Vệ Minh Châu, vậy còn có người đàn ông
khác, không làm rõ về sau nói không chừng vợ mình ngoại tình.
Vệ Minh Châu sao biết được, nếu cô biết đã không gả cho Triệu Hoa.
“Anh không phải từng tuyên bố xem đứa con trong bụng tôi như thân sinh,
là của ai thì có quan hệ gì, cũng căn bản là anh lừa tôi, anh là đồ lừa
đảo.” Hai người ở trên xe liền cãi nhau, may mà quốc lộ ở Nguyệt Dương
thôn xem như bằng phẳng, cũng không đông người nên không xảy ra vấn đề
gì.
Nhưng sau khi vào thành phố, Vệ Minh Châu liền ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ,
Triệu Hoa nhất định không thể để cho Vệ Minh Châu trở về như vậy, vừa
muốn trở về cũng muốn trước tiên nói chuyện rõ ràng, nhưng Vệ Minh Châu
cảm xúc vô cùng kích động, “Đây là xe của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi,
anh tránh ra.”
Vệ Minh Châu kích động như vậy xô đẩy Triệu Hoa, may mà đã ra khỏi quốc
lộ ở nông thôn, vào thành phố, xe nhiều hơn, Triệu Hoa không chú ý, mắt
thấy sắp đâm xe, chỉ có thể tấp vào ven đường, nghe “phanh” một tiếng.
“Bang! Bang! Bang!”
Pháo ở Nguyệt Dương thôn được sắp xếp ngay ngắn, được đốt lên cùng lúc, cả thông đều chấn động.
Cố Hữu Tài hôm nay mặc đồ mới tinh, một bộ trang phục thời Đường bằng tơ tằm màu xanh da trời, vóc dáng ông thấp, mặt mày bóng loáng, hai nhánh
râu trên môi vểnh lên, nhìn qua có dáng một địa chủ.
Mẹ Xán Xán mặc một cái váy màu vàng, nước da bà trắng, dáng cao, người
cũng đầy đặn, đứng bên cạnh lão Cố, tựa như trong tiểu phẩm Phan Trường
Giang và người hợp tác.
Đặc biệt vui nhất là mẹ Xán Xán còn mang giày cao gót, nhưng Cố Hữu Tài
đặc biệt đắc ý, một chút cũng không vì chiều cao của mình mà ưu sầu, hai người đứng trên sân khấu trước sân, Nguyệt Dương thôn không lớn, một
nhà có tiệc vui, toàn bộ thôn đều đến, thôn dân ồn ào nói, “Lão Cố, ông
mới đến bả vai vợ ông a.”
Cố Hữu Tài ho khan một tiếng, trên đài bố trí microphone, nhất thời khắp sân đều là hồi âm ho khan, làm cho ông đã bị chú ý rõ ràng, thanh giọng nói, “Này, Vương Nhị Sơn, đối với vấn đề của ông, tôi đây cũng không
muốn cười nhạo kiến thức hạn hẹp của ông, đối với phần kiến thức thiếu
hụt của ông, tôi đây hôm nay sẽ phổ cập cho ông một chút, điều tra
internet, nam nữ cao thấp hơn kém nhau 15 li là tốt nhất, chính xác là
chênh lệch của tôi đây vùng vợ tôi!”
Phía dưới cười vang… 15 li này tuyệt đối là nam cao hơn nữ, mà không phải là thấp hơn 15 li.
“Được rồi, được rồi, yên lặng một chút, yên lặng một chút!” Cố Hữu Tài
rất có dáng vẻ, nói chuyện như lãnh đạo, nghiện a, học tư thái bình
thưởng của thôn trưởng, phất phất tay, mọi người còn đang cười, một chút cũng không giữ sĩ diện cho, ông chỉ có thể quát, “Đừng cười! Cho tôi
chút thể diện, nói xong sớm một chút, ăn cơm sớm một chút, đồ ăn còn
đang nấu trong nồi, chờ tôi đây đi trở mặt đó.”
Mọi người lúc này mới dừng lại, ý cười vẫn trên mặt như cũ.
Mã Văn Hùng và Ngô Ngọc Mai dưới đài, cười gần chết, ông xem như là ông
chủ xí nghiệp, là xí nghiệp gia thành công, tham gia vô số diễn thuyết,
chưa từng gặp được bài phát biểu vui như vậy.
Cố Hữu Tài ở trên, lớn mật nắm tay vợ, mặt tươi như hoa nói chuyện, làm
cho người ta xem cũng rất hạnh phúc, giống như hôm nay không phải đính
hôn con gái ông, mà là ông đính hôn vậy.
“Tôi đây muốn nói hai chuyện, thứ nhất, hôm nay thật đáng mừng, thứ hai, hôm nay là ngày đại hỉ đính hôn của con gái tôi, những lời khác không
nói, chỉ hy vọng con gái hạnh phúc. Thứ ba, hôm nay cũng là ngày sơn
trang Tiểu Mi khai trương, cũng không mong kiếm được đồng tiền lớn, mỗi
ngày ăn được uống được chơi được là đủ. Thứ tư…”
“Lão Cố, ông đã nói hai chuyện, nói xong rồi.” Thôn dân lại ồn ào.
“Đừng ngắt lời, điều thứ tư là, đồ ăn của tôi gần cháy rồi, tôi đi
xuống, lập tức mang đồ ăn lên, mọi người tìm vị trí tốt ngồi xuống,
thoải mái lấp đầy bụng.” Lão Cố nói xong, lúc này thật sự vỗ tay như sấm dậy.
Cả Nguyệt Dương thôn đều vang lên âm thanh vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.
Xán Xán hôm nay mặc rất đẹp, một bộ váy lễ phục màu trắng trong sáng, là Mã Liệt cố ý đặt làm theo yêu cầu, Xán Xán vóc dáng nhỏ xinh, giống ba
cô, may mà dung mạo giống mẹ cô nhiều hơn, mặt tròn nhỏ, trông trẻ hơn
tuổi, trên đầu đội vương miện nhỏ, sáng trông suốt, vương miện này là do Ngô Ngọc Mai tặng, là của mẹ chồng để lại, phía trên đá kim cương là
thật, đương nhiên hiện tại Cố Xán Xán còn chưa biết, cho nên đội một
chút áp lực cũng không có.
“Cảm ơn mọi người đến đây.” Cố Xán Xán đi đến.
“Xán Xán, hôm nay chị rất đẹp.” Vương Sâm lúc này đã không còn cảm giác
ngượng ngùng như trong công ty, cũng không gọi Xán Xán là chị Cố, mà gọi thẳng tên, rất chân thành khen ngợi.
“Cám ơn.” Xán Xán cảm thấy mình và Vương Sâm cũng không có gì, ngay từ đầu đã nói rõ ràng, cho nên cũng không nhăn nhó.
Hoàng Tiểu Phỉ cười cười, không nói nhiều lời, đứng bên cạnh Vương Sâm,
nhìn thấy vẻ thâm tình khi Vương Sâm nhìn Cố Xán Xán, cảm thấy tình cảm
thật sự là vương bát đản, không chiếm được mới nhớ thương, có vẻ như vô
tâm vô phế thật tốt.
Mà bàn khác là bạn học của Xán Xán, vốn mời không đủ một bàn, nhưng
không ít người mang theo người nhà đến, vừa vặn đủ một bàn, Lâm Viện
cũng là bạn học của Xán Xán, đương nhiên ngồi ở bàn này, bất quá có chút xấu hổ, bởi vì Lưu Khải cũng đến, không chỉ đến đây, còn dẫn theo một
nữ sinh, giới thiệu là con của một giáo sư dạy lịch sử. Không khí bạn
học có chút xấu hổ, thấy Lâm Viện và Lưu Khải ánh mắt quái dị, dù sao
lúc trước mọi người ai chẳng biết Lưu Khải theo đuổi Lâm đại mỹ nữ vất
vả bao nhiêu, nơi có thân ảnh của Lâm đại mỹ nữ nhất định có Lưu Khải,
Lưu Khải gia cảnh tốt, vẻ ngoài cũng phong lưu phóng khoáng, xem như một viên ngọc trong trường, nhất là sự si tình của anh, tuyệt đối làm tăng
thêm vài phần.
Nhưng hiện tại, ngay trước mặt Lâm Viện vô cùng cẩn thận vì bên người
anh ta bị chen vào cô gái kia, cô gái kia có vẻ khéo léo, mắt to, mặt
trái xoan, làn da đặc biệt trắng, cười rộ lên rất ngọt ngào, thoạt nhìn
đặc biệt nhỏ bé, nghe nói là 9x, so với bạn học ngồi cùng bàn khác hẳn
nhau.
Ngay từ đầu mọi người không chú ý, an bài cho Lâm Viện và Lưu Khải ngồi
cùng nhau, Lưu Khải chỉ có thể xấu hổ nói với Lâm Viện, “Tiểu Lộ là con
gái của bạn mẹ anh, tuổi còn nhỏ, mẹ anh bảo anh chăm sóc cô ấy.”
Lâm Viện thời gian trước bị bệnh, cả người thoạt nhìn gầy đi chút, sắc
mặt cũng tái nhợt chút, không phô trương như lúc trước, chỉ đeo đồ trang sức trang nhã, tóm lại thoạt nhìn không có điên như trước kia, tươi
cười cũng thản nhiên, tựa hồ có gì đó không giống, nhưng nói không được
là gì, dù sao Lưu Khải cảm thấy hiện tại Lâm Viện rất đẹp, nhưng cô gái
ngồi bên cạnh một mực ỷ lại chính mình, lại không thể không chăm sóc,
chỉ có thể bớt thời gian nói một câu.
Bên kia Lưu Tử Quân bởi vì tiệc đính hôn của bạn thân đương nhiên phải
bận bịu giúp đỡ, rất vất vảmới xong, đến xem vợ mình, thật xa nhìn thấy
cư nhiên có người bên trái gắp thức ăn cho cô gái, bên phải còn muốn
chạm vào vợ mình, anh liền nổi giận, nghĩ nghĩ vọt vào bếp, tìm Cố ba
lấy một chén canh, mới đi ra.
“Vợ, canh gà hầm ngon lắm, em uống trước một chút, anh lấy mỡ ra rồi,
không ngấy nhưng ngọt.” Lưu Tử Quân tuỳ tiện đem canh gà bưng tới trước
mặt Lâm Viện, vẻ mặt lấy lòng tươi cười, trong mắt cũng chỉ có Lâm Viện, những người khác anh hoàn toàn không thèm nhìn đến.
Trước kia đây là hành động đặc biệt của Lưu Khải, đương nhiên Lưu Khải
không có gọi vợ trắng trợn như vậy, nhưng thường xuyên đưa đồ ăn, đưa ô, đưa thư, có thể tặng đều tặng…
Sắc mặt Lưu Khải lập tức không ổn, thậm chí có chút phẫn nộ, cảm thấy đã biết nhiều năm theo đuổi này, bị phản đối, anh làm trung gian giữa mẹ
và Lâm Viện thật sự mệt chết, nhưng anh thật sự cố gắng, vì có thể tới
gặp Lâm Viện, anh không thể không dẫn theo cô gái mẹ giới thiệu.
Nhưng ngay cả anh cũng không phát giác, anh gắp món ăn cho cô gái động
tác tự nhiên cỡ nào, tựa như lúc trước gắp cho Lâm Viện vậy.
Trước kia Lâm Viện nhất định cùng Lưu Tử Quân ầm ĩ một câu, hôm nay lại
phá lệ, bưng chén canh gà lên uống từng ngụm, sau khi uống xong, liền
hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn Lưu Tử Quân.
Tim Lưu Tử Quân tăng tốc, mặt đỏ bừng, “Vợ không cần quá cảm động, chỉ
một chén canh gà mà thôi, về sau chỉ cần em muốn ăn, anh mỗi ngày đều
hầm cho em.”
Nước mắt Lâm Viện nóng hổi rơi xuống từng giọt từng giọt, đứng lên chạy
đi, Xán Xán còn tưởng phát sinh chuyện gì, đuổi theo, chỉ thấy hoá ra ở
phía sau phòng bếp, hẳn là đang khóc thầm, Xán Xán đi đến bên cạnh Lâm
Viện, vừa mới nghĩ muốn co cô một cái ôm bảo hộ, liền thấy Lâm Viện phun ra một ngụm nước lạnh, hô, “Bỏng chết lão nương!”