Người ngày thường buồn bực rối bời không nói câu nào, thì ra là bị chọc tức đến nghẹn.
Bên này Xán Xán hai người, còn có người nhà Mã Văn Hùng, cùng với Lưu Tử Quân mạc danh kỳ diệu đến đây không phản ứng kịp, bên kia Lưu Húc lại
cầu hôn trong trường hợp này.
Người thân đã ở đây, Lâm Viện bị thương, dù sao với người của Mã gia
cũng không có quan hệ trực tiếp, họ ở lại, hơn phân nửa đều vì Xán Xán,
cho nên đối với việc của Lâm mẹ và Lưu Húc thật ra không quá để ý.
Bất quá lời này của Lưu Húc vừa nói ra đã thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Ánh mắt Xán Xán hơi ẩm ướt, cô thường xuyên tới nhà Lâm Viện, cũng gặp
qua Lưu Húc vài lần, thực sự họ không vội, người khác thấy vội muốn
chết, Xán Xán không hiểu, vì sao thích một người lại không dám mở miệng, đã lớn tuổi như vậy, đợi vài năm nữa đã xuống mồ rồi.
Có thể người thế hệ trước cách nghĩ không giống với người trẻ tuổi bây
giờ, vội vàng đi thông báo, vội vàng bị cự tuyệt, lại vội vàng tìm người khác.
Ngô Ngọc Mai vốn đối với người có hình tượng công nông này không quá chú ý, nghe người đàn ông đó nói vậy, thật ra trong lòng có chút tán
thưởng.
Nhìn kỹ, lại trùng hợp như vậy, vẫn là người quen.
“Ông là Lưu tổng của cơ khí Đại Thăng a.” Ngô Ngọc Mai rất được, trước
đó xem chuyện nhà người ta, bà đương nhiên sẽ không nhúng tay vào, Mã
gia và Vệ gia vốn đã rất xấu hổ.
Nhưng hiện tại vừa thấy đó là bạn làm ăn từng hợp tác qua với công ty, lập tức góp mặt.
Lưu Húc nghe giọng nói này, nhìn kỹ, thật trùng hợp, lại là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thịnh Nguyên, gần đây lúc ra mắt Tân Thành Hoa Viên
kỳ một, công ty ông hợp tác với Thịnh Nguyên, cung cấp máy đào công
trường, khi đó đã gặp mặt, sau này đều giao cho cấp dưới lo liệu.
Thịnh Nguyên là khách hàng lớn của ông, song phương hợp tác cảm giác rất ăn ý, Thịnh Nguyên rất thành tính, danh tiếng làm việc tốt, cũng không
khất khoản nợ nào.
“Thật khéo, ở nơi này gặp nhau.” Lưu Húc cũng thấy thế giới này nhỏ.
“Lưu tổng thật là, việc kinh doanh lớn như vậy còn thường xuyên tự mình
chạy tới công trường. Có người bạn hợp tác như ông vậy, chúng tôi thật
sự có lời rồi. Viện Viện là bạn của con dâu tôi, hai nhà về sau gần gũi
hơn, các người đứng làm gì, ngồi trước đi, đừng nóng vội, con bé Viện
Viện này mạnh mẽ lại biết chuyện, tôi cũng rất thích, nhất định sẽ không sao.” Ngô Ngọc Mai vừa nói vừa đỡ Lâm Phong một phen.
Bên này vợ chồng Vệ Đông Hoa biến sắc lần nữa.
Trương Dong ban đầu nghe được lời nói của Lưu Húc, quả thực cảm thấy rất khôi hài, khoác lác cũng không cần bản nháp, cửa hàng sâm La Tân? Cửa
hàng mỹ phẩm Đông Phong của họ muốn mở một chi nhánh ở đó mà không thuê
được chỗ, không chỉ phí dụng cao, tranh nhau cũng rất nhiều, không quan
hệ không thể nào vào được.
Còn có căn nhà ở bờ biển Bạch Thành, nơi đó tấc đất tấc vàng, lại gần
trường đại học nổi danh cả nước, căn bản không có khả năng mua được.
Vừa muốn mở miệng châm chọc, đã thấy mẹ của Mã Liệt nhảy vào.
Phải nói ở đây người Trương Dong sợ nhất là ai, chính là Ngô Ngọc Mai,
tật chung của người thích bắt nạt kẻ yếu, ngươi cứng ta liền hiền, lúc
trước cũng nghĩ chuyện bên này của Lâm Phong, Mã gia khẳng định không
xen vào, mới đúng lý hợp tình, lại quen thói bắt nạt Lâm Phong, không
kiêng nể gì.
Cố Hữu Tài đã sớm không nhịn được, vẫn muốn xắn tay áo đánh người… Thế
nhưng đã quên quần áo đang mặc trên người, mặc áo ba lỗ đã ra cửa, chỉ
có thể trợn mắt, tuy rằng ông tính tình nóng nảy, nhưng cũng không phải
nông dân ngốc không hiểu chuyện, thanh quan khó đoạn việc nhà, nhìn thấy mọi người đều không chen vào, ông cũng chịu đựng, chỉ rất muốn đánh
người đàn ông đeo kính kia, thực không ra gì.
Sau khi thấy bà thông gia đứng lên, ông vội vàng chạy theo, tốc độ cực
nhanh, bộ dáng chân chó tiêu chuẩn, làm cho Mã Văn Hùng một trận buồn
bực, đây là vợ của tôi, ông sốt ruột làm gì.
Cố Hữu Tài vóc dáng không cao… Xán Xán cũng giống ông, không cao.
Nhưng nắm tay lớn, hàng năm có thể xách một chảo sắt lớn, thập phần
nhanh nhẹn cầm xẻng lớn xào qua xào lại, nấu cho một buổi tiệc của người trong thôn cũng không có vấn đề gì.
Ông đi đến trước mặt Vệ Đông Hoa sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng tái
lại chuyển hồng, nói, “Tôi mặc kệ các người cùng bà ấy có quan hệ gì,
con gái các người làm cho con gái của tôi bị thương, từ lúc bắt đầu đến
giờ cũng chưa nghe qua lời giải thích nào của các người, chỉ ở đây cãi
nhau, một chút thành ý không có, các người về đi, các người ở trong này
ồn ào đến nỗi huynh đệ tỷ muội trong nhà xác cũng muốn ngồi dậy.”
Lời Cố Hữu Tài vừa dứt, bóng đèn bên ngoài không hiểu sao rất biết phối
hợp, có lẽ vừa vặn chớp tắt, bất quá mọi người rất chuyên tâm ầm ĩ,
không chú ý tới.
Bây giờ chú ý, nghe lời vừa nói của Cố Hữu Tài, nhất thời lạnh lẽo a.
Trương Dong bị doạ mặt biến sắc, dùng sức cầm lấy tay chồng, vô tình đụng trúng miệng vết thương, Vệ Đông Hoa đau đến la lên.
Trương Dong lúc này mới chú ý tới miệng vết thương kia còn đang chảy máu, vội gọi, “Bác sĩ, bác sĩ, chảy máu rồi… bác sĩ…”
“Đừng gọi, lúc này gọi tới không cần đâu, lấy nước miếng ra bôi một chút là được.” Cố Hữu Tài vừa nói một câu liền nhớ đến cái gì vội vàng đưa
một lọ thuỷ tinh cho mẹ của Lâm Viện.
“Bà chị, bên này bà cũng nghiêm trọng, thịt súc sinh không chỉ tanh, nếu không tốt còn có độc, mau súc miệng đi.”
Răng Mã Văn Hùng đau không muốn nói chuyện, liếc mắt nhìn thông gia một cái, lại cầm nước trong WC đi lừa người khác.
Lâm Phong cũng cảm thấy miệng tanh mặn, cảm kích tiếp nhận nước, súc miệng, cả người tốt hơn nhiều.
Bị Cố Hữu Tài đem ra làm trò cười, vợ chồng Vệ Đông Hoa chỉ có thể tỏ vẻ hờn dỗi, cãi nhau không ra cái rắm gì, vừa rồi ầm ĩ, quên đi nhà này,
người ta cũng là khổ chủ, con gái còn nằm trên giường bệnh.
Trương Dong nhìn lại, thì ra con rể mình Mã Liệt đang rất cẩn thận ngồi
bên giường bệnh, yêu thương khỏi phải nói, cô gái này quả thực biết chớp lấy cơ hội, buồn bực vạn phần.
“Đi thôi, đi thôi, con gái hai người sợ bẩn sợ lạnh, các người lâu như
vậy không về, nó không cẩn thận bị doạ thành bệnh thì không tốt lắm.” Cố Hữu Tài rất không thích vợ chồng Vệ Đông Hoa không phải người, ở nông
thôn vì cha mẹ bất công cãi nhau rất nhiều, nhưng chưa từng thấy qua
người cha nào thiên vị như vậy.
Vợ chồng Vệ Đông Hoa còn chưa muốn đi, nhưng bây giờ ở lại cũng rất xấu
hổ, lại nghĩ đến con gái Minh Châu thực sự chưa từng chịu khổ như vậy,
rốt cuộc nhìn không được vội vàng rời đi.
Trước khi đi Vệ Đông Hoa còn nói thêm một câu, “Tiểu Phong, bà bây giờ
cảm xúc không ổn định, chờ bà bình tĩnh, tôi lại nói chuyện với bà.”
Chủ yếu là họ nghe lời của bác sĩ, cô gái kia không sao, chính là Lâm
Viện bị thương nghiêm trọng hơn, vậy chỉ cần bên Lâm Phong bỏ qua thì
được, về mặt này Vệ Đông Hoa vẫn có hi vọng hơn, cảm thấy Lâm Phong chỉ
là tức giận nhất thời, mới có thái độ khác thường, thầm nghĩ chờ sau khi bà hết giận lại đến.
Trương Dong bên này lại nghĩ rốt cuộc cũng nên tìm luật sư cho con gái,
không thể không minh bạch như vậy, bà bây giờ không lạc quan được, tiện
nhân Lâm Phong kia và tài xế Tiểu Lưu lại thực sự gian díu với nhau, hơn nữa tài xế Tiểu Lưu thay đổi nhanh chóng thành Lưu tổng của cơ khí Đại
Thăng, thấy thái độ của Ngô Ngọc Mai, cơ khí Đại Thăng này khẳng định
lớn hơn so với nhà mình, trong lúc nhất thời cảm thấy vừa tức vừa sốt
ruột, hình như chính mình thúc đẩy họ đến với nhau, lúc trước nếu không
phải do mình nhiều chuyện chụp ảnh cũng sẽ không có hôm nay.
Vệ Đông Hoa vừa đi, Lâm Viện bên này vừa giải phẫu xong.
Bất quá cô vẫn chưa tỉnh lại, còn hôn mê, tựa hồ ngủ cũng không an ổn, lông mi nhíu lại, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh lẽo.
Lâm Phong nhìn thấy bộ dạng này của con gái, lại rơi lệ.
Cố Hữu Tài nhìn không nổi nữa, bà chị này cũng thật là, khóc có thể giải quyết vấn đề thì mọi người có chuyện gì liền khóc quên đi sao, ở đây
chỉ khóc có tác dụng gì a, ít nhất hỏi bác sĩ một câu tình hình thế nào
chứ.
Cũng may Lưu Húc tỉnh táo hơn, biết hỏi tình hình từ bác sĩ.
Bác sĩ dùng một đống thuật ngữ chuyên ngành, tổng kết lại chính là, không sao.
Bất quá bác sĩ lại nghĩ tới vừa rồi có người hỏi mình là bị thương nhẹ
hay trọng thương, tặng thêm một câu, “Nếu tính mức độ có thể tính là vết thương nhẹ.”
Nếu Trương Dong nghe nói thế, nhất định trong ruột đều hết ăn năn, mọi
người ở đây kỳ thực chỉ tức giận, thực ra không nhất định buộc Vệ Minh
Châu làm gì, cãi nhau ồn ào với cha mẹ cực phẩm của cô, đã gia tăng
không ít mức độ thù hận rồi… Càng không nghĩ phải chứng minh thương tật
linh tinh gì, chỉ là bác sĩ nói như vậy, Lâm Phong trái lại ngừng khóc,
lên tiếng, “Vậy làm phiền bác sĩ.”
Ánh mắt sắc bén đó, người xem xung quanh không hiểu sao run lên, đàn bà
thật là thay đổi dễ dàng a, vừa rồi còn một bộ dáng yếu đuối, hiện tại
liền bày ra một bộ hận đến tận cùng.
Xán Xán may mắn lại ở cùng phòng với Lâm Viện, khi ánh mặt trời chiếu vào, Lâm Viện rốt cuộc đã tỉnh.
Mở mắt ra, đầu tiên là nhìn đồ ngốc Xán Xán bên cạnh đang ăn gì đó, hơn
nữa không phải tự ăn, là có người đút,một dáng người cao to, đút từng
muỗng từng muỗng, hai người còn ăn chung một muỗng, hơi mờ ám, Lâm Viện
nhìn mà nổi da gà rớt đầy giường, thâm âm khàn khàn lên tiếng, “Xán Xán, cậu chỉ bị thương ở đầu, tay chân còn tốt… Không cần doạ người a.”
Cố Xán Xán đỏ mặt, có vẻ như đúng vậy, mình chỉ đau ở đầu, khi Mã Liệt
đút mình, mình cự nhiên liền ăn, còn ăn rất vui vẻ, từng muỗng từng
muỗng a.
Còn không thì lấy tay lau lau miệng… Lấy tay (#▽#).
“A Viện, anh ấy là Tiểu Mã. Còn có chồng cậu cũng ở đây…” Cố Xán Xán
nhìn thấy Lưu Tử Quân mang theo bình giữ nhiệt, thông minh nói sang
chuyện khác.
Lưu Tử Quân rất tự nhiên ngồi bên giường Lâm Viện, anh tuyệt đối là cao
thủ hái hoa, một chút nhăn nhó thẹn thùng đều không có, vẻ mặt thâm tình tiếp đón, làm cho Lâm Viện nghĩ mình không phải bị ném trúng, mà là mất trí nhớ, đột nhiên rơi xuống một người chồng, đây là tình huống gì chứ?
Đang nghe đến tối qua lúc cấp cứu là người đàn ông này tự xưng là chồng
mình thay mình ký tên, ba cô lại ở một bên không hé răng, cô có chút
buồn bực, bất quá cũng không khổ sở, gặp nhiều có một ngày sẽ thành thói quen.
Nếu mỗi ngày đều khổ sở, vậy không cần sống nữa, cô cũng không phải mẹ
cô, đột nhiên nghĩ đến mẹ cô, nếu mình một đêm không về nhà, lại không
nhắn lại, bây giờ có lẽ đang sốt ruột chết đi.
“Đừng lo lắng, dì buổi sáng mới đi, chú Lưu và bà đi ăn điểm tâm, lúc
nãy tôi về nhà mang cháo đến cho em, em có thể ăn một chút.” Lưu Tử Quân vẻ mặt tươi cười, anh có thể quen nhiều bạn gái như vậy, ngoài thân
phận nhị đại, còn có diện mạo rất được, đẹp train gang với Mã Liệt,
khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt long lanh, cái mũi anh tuấn, môi cũng đỏ,
vẻ khinh nhờn, một bộ dáng tiểu bạch kiểm.
“Anh là ai? Anh vì sao phải làm như vậy?” Lâm Viện có chút mạc danh kỳ diệu hỏi.
Lưu Tử Quân vẻ mặt đau lòng, bày ra bộ dáng đau thương, hai tay đan vào
nhau nói, “Tôi là Lưu Tử Quân, Lưu trong Lưu Bị, Tử trong lão tử, quân
là quân đội. Em đã quên, lần trước em uống say, tôi giúp đỡ em, sau đó
bị bạn thân đó của em đá cho một cước.”
Cố Xán Xán đang ăn bữa sáng tình yêu được Mã Liệt đút, nghe lời này của Lưu Tử Quân, một ngụm cháo, phốc phun ra…
Mã Liệt bị phun đầy mặt, trước tiên nói, “Sao vậy? Nóng ư? Hay là nghẹn, anh vỗ giúp em.”
Nhìn thấy trên mặt Tiểu Mã đầy hạt cơm, Cố Xán Xán cười đến đầu đau, đưa tay lau mặt anh.
Lưu Tử Quân bên này trong lòng cười hắc hắc, sớm biết là cô đá tôi, bây
giờ không đem ra làm khó dễ Viện Viện, trước tiên không tính toán, chờ
sau này thu thập xong rồi, sớm hay muộn cũng trả lại cho Mã Liệt.
Lâm Viện mới nhớ đến người dễ nhìn này, có vẻ lúc mình đến bệnh viện,
anh cũng đi theo, mình dọc đường đi cũng không hỏi anh, trực tiếp xem
như quần chúng nhiệt tâm vây xem, không thể ngờ được còn có cảnh này.
Lâm Viện cũng không phải tiểu bạch như mẹ cô, từ nhỏ hoàn cảnh trưởng
thành cô rất mẫn cảm, ngoài mặt đều cởi mở với mọi người, một chút cảm
giác đau phía sau lưng, không thể cử động, nhưng người vẫn thanh tỉnh,
còn đùa với Lưu Tử Quân, “Anh có thể gạt tôi mất trí nhớ, nói anh là
chồng tôi gì đó, tôi tuyệt đối tin tưởng, anh rất đẹp trai a.”
Từ trước đến nay chỉ có Lưu Tử Quân đùa giỡn con gái, đây là lần đầu bị
đùa giỡn, mặt hiếm khi đỏ một chút, anh nhìn người phụ nữ trước mặt,
thật sự là càng thấy thích, có một mặt thương tâm yếu ớt, cũng có một
mặt quyết tuyệt dũng cảm, lại có mặt sang sảng hào phóng, mỗi mặt đều
làm cho anh cảm thấy thật mê muội.
Lưu Tử Quân da mặt đủ dày, đỏ một chút rất nhanh đã khôi phục bình thường, cũng học bộ dáng Tiểu Mã đút cho Lâm Viện ăn.
Trái lại làm cho da mặt đủ dày của Lâm Viện đỏ chót.
Xán Xán vừa ăn xong cũng không nhàn rỗi, kể lại sinh động như thật
chuyện tối qua với Lâm Viện, nghe được mẹ mình lại nổi cơn cắn người,
Lâm Viện đang rất khiếp sợ.
“Mẹ mình lại cắn Vệ Đông Hoa, chậc, nhiều năm như vậy, mình rốt cuộc tin tưởng mình là do mẹ mình sinh ra a, mình luôn cho rằng mình là do mẹ
nhặt a.”
“Lúc ăn thì đừng nói chuyện.” Lưu Tử Quân tốt bụng khuyên nhủ.
Bị Lâm Viện liếc mắt một cái, không đếm xỉa tới, gia hoả này từ trước tới nay có quen đâu.
“Sau đó?”
… “Cái gì, chú Lưu cầu hôn với mẹ mình?” Lâm Viện nghe xong việc này
cũng đem cháo trong miệng phun ra, theo lẽ thường văng lên mặt Lưu Tử
Quân.
“Ngại quá, tôi không phải cố ý, chỉ là bị giật mình, thật sự là cây vạn tuế ra hoa, không dễ gì a.”
“Lúc sau lại càng không dễ dàng gì, không chỉ có thế, chú Lưu còn nói
muốn đem cửa hàng sâm trên lầu quảng trường La Tân, còn có căn nhà bờ
biển ở Bạch Thành sang tên cho cậu, xem như tặng cậu quà cưới, chỉ cần
mẹ cậu đồng ý, cậu chính là tiểu phú bà nha.”
“Xong rồi, vừa rồi khảo nghiệm mình không phải do mẹ mình sinh ra.” Lâm
Viện khoa trương nói. Trên thực tế, cô cảm thấy chú Lưu rất tốt, cô sớm
biết chú Lưu có tiền, chỉ có mẹ cô cả ngày sống trong thế giới bản thân
cái gì cũng không hiểu. Bất quá mẹ lại có năng lực vì mình mà trở mặt
với Vệ Đông Hoa, Lâm Viện kỳ thực đã rất cảm động, về phần bà có đồng ý
với chú Lưu hay không, phải tuỳ bà.
Lâm Phong và Lưu Húc lúc này vừa đi vào, nghe được lời của con gái, Lâm
Phong thập phần bất đắc dĩ, “Nha đầu chết tiệt kia, lại nói lung tung.”
Bất quá thấy tinh thần cô tốt lên, lại như bình thường hay nói giỡn, tâm cũng buông xuống, chỉ cần con gái không sao là tốt rồi.
Thấy con gái mới cảm thấy Lưu Húc bên cạnh vẫn đi theo mình có chút
không thích hợp, nghĩ đến chuyện hôm qua, cư nhiên có chút cảm giác nói
không nên lời, lập tức giống như đem tảng đá nặng mười mấy năm thả
xuống.
Hiểu mẹ ai bằng con gái, tính Lâm Viện cũng xem thường vẻ yếu đuối này
của mẹ cô, nhưng không có biện pháp, ai bảo cô là người ta sinh, chán
ghét bà cũng đồng nghĩa với phủ định mình, chỉ có thể đợi bà tốt lên,
bây giờ thấy bà hơi cáu nhưng thật ra rất tốt, trong lòng lại có chút
chua xót, phụ nữ đều như vậy, người ta lại chớm yêu, tinh thần tốt bội
phần.
Bất quá nghĩ đến người tâm tâm niệm niệm làm vợ Vệ Đông Hoa lại cắn ông
một cái, xem như cách con thỏ trả đũa, cô cũng không phải theo khuôn
mẫu, mở miệng nói, “Chú Lưu, con không cần nhà ở, cửa hàng của chú, chỉ
một điều, đối tốt với mẹ con, làm cho bà vui vẻ là được.”
“Viện Viện, chú nhất định sẽ…” Lời nói của Lưu Húc chưa xong liền bị Lâm Viện cắt ngang.
“Chú Lưu, con cảnh cáo trước, Vệ Đông Hoa có lỗi với mẹ con, con không
thể làm gì ông ta, dù sao ông ta trên danh nghĩa vẫn là ba con,nhưng chú không như vậy, chú nếu có lỗi với mẹ con, lại có tiểu tam trẻ tuổi gì
đó, liền giống như trái táo này.” Nói xong cũng không biết khi nào trên
tay cô có con dao gọt trái cây, một tay đối với trái táo kia, từng nhát
từng nhát… Lập tức đem trái táo kia cắt nát.
Lưu Húc biết nha đầu kia tính cách có chút cực đoan, nhưng trải qua khổ
cực nhiều năm như vậy, có thể trưởng thành cũng không dễ dàng, mình cũng thủ thân nhiều năm như vậy, không phải không có người khác giới thiệu
cho mấy cô gái, mình tuổi cũng không còn trẻ, sẽ không làm ra chuyện hỗn đản như vậy, vẻ mặt cẩn thận nắm tay Lâm Phong nói, “Nha đầu, đem mẹ
con giao cho chú, con yên tâm.”
Trái lại Lưu Tử Quân ở một bên xem kỹ thuật cắt trái cây của Lâm Viện,
có chút co quắp, bỗng có một loại dự cảm tiền đồ ảm đạm, không biết sẽ
ra sao.
Tới sáng, Cố Hữu Tài cũng muốn đến thăm con gái bảo bổi của mình, thấy
một màn như vậy, khen, “Cháu Lâm có kỹ thuật cắt trái cây quá đẹp.”
“Bác cũng đến rồi.” Lâm Viện biết ba Xán Xán là đầu bếp, được ông khen
không khỏi ngượng ngùng nói, “Cháu chỉ là bình thường chán ghét một
người, không có cách nào đành mượn việc cắt rau quả, lâu dần thì được
vậy.”
Lưu Tử Quân nghe xong lời này càng thêm kinh sợ, phảng phất nhìn thấy
mình một ngày nào đó không nghe lời, giữa hai chân bay tới một con dao
nhỏ… Nhưng lại không hiểu sao có chút đau lòng, kỹ thuật cắt rau luyện
được như vậy, chắc hẳn hận rất nhiều người.
Lúc Lâm Viện nói lời này cũng liếc mắt nhìn Lưu Tử Quân, thẳng thắn mà
nói, cô tiếp xúc qua nhiều người, giống Lưu Tử Quân vậy vừa thấy thì bề
ngoài tốt lắm, điều kiện tốt, ngoại tình cũng có, không ngoại tình cũng
có, nhưng cô ghét nhất bị ngoại tình, cho nên còn đang dây dưa không rõ, không bằng sớm một chút nói rõ ràng, bớt được phiền toái sau này.
Thấy sắc mặt Lưu Tử Quân phức tạp, cũng không tiếp tục để ý tới anh.
Bên này vợ chồng Ngô Ngọc Mai làm ầm ĩ nửa đêm mới về đến nhà, vốn sáng
hôm sau Ngô Ngọc Mai tính đi khiêu vũ ở quảng trường, cũng nói bà đi
khiêu vũ tích cực hơn so với đi làm, chưa bao giờ vắng mặt, chỉ là hôm
nay phá lệ không đi.
Mã Văn Hùng dự định có thể thừa dịp vợ đi khiêu vũ thì ngủ tiếp một
giấc, nhưng bây giờ sáng sớm đã bị bà lay tỉnh, cũng không sớm, mặt trời mọc rồi.
Vợ chồng ngủ trên một giường, nhưng chăn chia ra ngủ, vì Ngô Ngọc Mai sợ lạnh, ngày nóng cũng cần một cái chăn rất dày, Mã Văn Hùng sợ nóng, chỉ cần một cái chăn mỏng là được.
Bất quá hai người trò chuyện, nghỉ ngơi sẽ ngủ chung một chăn, sáng sớm, vợ chủ động chui qua, Mã Văn Hùng còn cảm thấy hơi vui sướng, nhưng tối qua ngủ muộn quá, răng lại đau, thật sự là không có hùng phong, chỉ có
thể hai tay che ở vị trí trọng yếu, vẻ mặt cẩn thận hỏi, “Vợ, thế nào?”
Nhìn thấy chồng lui như tôm, Ngô Ngọc Mai dở khóc dở cười, “Ông cái đồ
chết tiệt này nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ muốn trao đổi với ông chuyện
này.”
Vừa nghe nói chỉ là trò chuyện, ông Mã thả lỏng rất nhiều, thân mình thẳng lại một chút.
“Tôi cảm thấy hôn sự của con trai phải nhanh chóng quyết định, thừa dịp
ba Xán Xán ở đây, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, bớt được đêm dài lắm mộng, một đống ong bướm xung quanh.”
Mã Văn Hùng nghĩ đến Cố Hữu Tài, liền lo lắng bệnh đau răng, nhất thời
cảm thấy miệng méo xệch, bị Ngô Ngọc Mai tặng một cái tát trên mặt ,
mắng, “Nói chuyện đúng đắn với ông, ông méo miệng làm gì?”
Nghĩ đến Vệ gia còn có chuyện chị hai, đều là do mình làm nên, ầm ĩ tất
cả mọi người không vui, Mã Văn Hùng cảm thấy lần này thân gia tuy không
xứng, nhưng nhìn qua có vẻ không xấu, liền ngoan ngoãn đồng ý.
Ngô Ngọc Mai trong lòng vui mừng nói: Ông già đáng đánh này, đã sớm muốn cho một cái tát, cuối cùng cũng tim được cớ.
Không nói đến vợ chồng này nữa, Xán Xán thân thể thuộc loại ngang bướng, khoẻ mạnh, ngày hôm qua thoạt nhìn máu chảy nhiều, ba cô nói ăn chút
canh táo đỏ tẩm bổ sẽ hồi phục. Trên thực tế cũng không sao, ở bệnh
viện, cũng là muốn chăm sóc cho cô gái Lâm Viện kia, kết quả hiện tại
nhìn thấy đồng chí Lưu Tử Quân kia áp lực lớn nhưng vẫn ở lại, Xán Xán
liền thuận lợi xuất viện.
Ngô Ngọc Mai quyết định giữa trưa đi khách sạn ăn một bữa, hai nhà thương lượng chuyện hôn sự.
Mã Liệt vui vẻ cực kỳ, cảm thấy lần này Vệ Minh Châu làm ầm ĩ, ít nhất
cũng làm cho người một nhà đoàn kết hơn, vốn ba anh còn chưa muốn, bây
giờ đã bỏ phiếu tán thành.
Cố Hữu Tài đã sớm định ra ngày tốt cho con gái, đương nhiên hy vọng sớm
một chút, nhìn thấy Tiểu Mã cao to, người cũng thành thật, rất thích,
đối với bữa cơm này thật chờ mong.
Trong gia đình việc đại sự ông làm chủ, việc nhỏ mẹ Xán Xán làm chủ, hôn sự của con gái đương nhiên tính là đại sự, ông lo bàn bạc.
Tổng cộng năm người, bao một phòng, tiến hành song phương hội đàm, nói
chuyện rất thuận lợi, từ lúc bắt đầu sinh ra, lại nhớ tới quá trình
trưởng thành của con, nói mãi khiến Xán Xán buồn ngủ, ngồi tựa vào ghế
lớn mềm mại cư nhiên bắt đầu ngủ gục, ý thức mơ hồ từng chút.
Đôi bên đều dựa trên nguyện vọng đàm phán thành công, đương nhiên rất
hữu hảo, không khí phi thường hoà hợp, bàn đến chuyện mua nhà, vì Xán
Xán nói mua nhà trước khi kết hôn.
Lúc này công ty có việc, Mã Liệt ra ngoài nhận điện thoại.
Mã Văn Hùng lúc trước còn cảm thấy con trai nói muốn đem nhà ở vịnh cá
heo sang tên cho Xán Xán là không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn đến cô
gái nhỏ trên đầu còn quấn băng gạc, vẻ mặt ngây ngốc buồn ngủ, thấy mình hơi suy nghĩ nhiều quá, nha đầu tính tình thế kia sao lục đục với nhau, mưu đồ gia sản… Xem như ổn, chỉ cần không để lại cho nhà mình một đứa
cháu đần độn là được… Bất quá buồn ngủ? Cháu trai? Mang thai? Mã Văn
Hùng lập tức mở to mắt, nhìn thấy cô gái mặt tròn tròn kia, cũng kéo
theo một tia nhu tình của trưởng bối.
Ngô Ngọc Mai ở bên ngoài đa số là để mặt mũi cho chồng, giống như người
phụ nữ nhỏ nghe chồng nói, đương nhiên chồng nói không đúng sẽ nổi bão
a.
Bất quá thấy hai người đàn ông tán gẫu hợp ý như vậy, cũng đi toilet rồi đi dạo, thuận tiện nhìn xem có thể gọi thêm chút đồ ăn.
Mã Văn Hùng lên tiếng, “Thân gia, chúng tôi tính đem nhà ở vịnh cá heo
sang tên cho Xán Xán, như vậy cũng bớt cho nó lo lắng tiền mua nhà trước hôn nhân, chuyện kết hôn cũng có thể sớm một chút quyết định.”
“Không được.” Cố Hữu Tài phản đối không chút nghĩ ngợi.
“Không thích hợp, hai người còn chưa kết hôn, sao có thể dùng đồ của ông chứ, con gái tôi tự mình mua nhà. Nó chọn được một căn ở giữa trạm tây
khách, tôi ủng hộ nó mua.”
Mã Văn Hùng đối với thân gia này vừa thích vừa hận, không biết vì sao,
rốt cuộc cảm thấy nhìn qua như là có thù oán từ kiếp trước, vừa rồi đôi
bên có thể cùng yên ổn nói lâu như vậy, ông thấy khó tin, nghĩ ông này
sẽ không nói chuyện tôt như vậy, quả nhiên bây giờ đã diễn ra.
Ông không chút nghĩ ngợi phản đối, “Không được, nhất định phải sang tên, ông có biết mua nhà rất phiền toái, xin cho vay, đo vẽ bản đồ, đánh
giá, sang tên, chứng nhận bất động sản, căn bản hai tháng làm không
xong, chúng ta vẫn kết hôn trước.”
Cố Hữu Tài đang suy nghĩ, chuyện đã quyết định sẽ không đồng ý thay đổi, cũng thừa nhận để ý, nói không được lại không được, không duyên cớ gì
phải nhận đồ của người khác, về sau không phải để con gái uỷ khuất,
không cớ gì chịu địa vị thấp hơn, nhà của tôi không giàu bằng nhà của
anh, không xứng gì đó.
“Không được, con gái tôi tự mua, không cần nhà mọi người.”
Mã Văn Hùng còn muốn tranh cãi một câu nữa, đột nhiên cảm thấy răng đau, cảm xúc lại kích động, buổi sáng bị vợ tát một cái, bây giờ mặt thật sự méo xệch, đau âm ỉ.
Cố Hữu Tài bị doạ nhảy dựng, thân gia tương lai này hay trúng gió đi,
cảm tình ngày hôm qua không phải răng đau a, nhìn một người to con, mặt
nhăn thành như vậy, thay đổi quá nhiều rồi.
Mở miệng nói, “Thân gia, đừng kích động, lớn tuổi, dễ trúng gió, ông ráng chịu đau một chút.”
Nói xong vung tay lên, cho Mã Văn Hùng một cái tát thật to… “Ba” một
tiếng, đánh thức Cố Xán Xán, mẹ con Mã Liệt nói chuyện điện thoại xong,
gọi chút đồ ăn vào vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy, quá sợ hãi, vừa
rồi không phải rất tốt sao, một hồi không thấy liền đánh nhau rồi!
Cố Xán Xán mở mắt ra nhìn thấy ba mình lại cho ba Tiểu Mã một cái tát,
nhất thời khóc không ra nước mắt… Ba a, con khẳng định là không xuất giá được rồi, (┬_┬), khó trách trước kia đi học thầy giáo đều nói ngủ huỷ
hoại cả đời người, không nên không nghe lời thầy, báo ứng là đây (┬_┬)…