“Mẹ, lão Lưu đâu?” Lưu Tử Quân về đến nhà, thấy mẹ một mình quỳ ở phật
đàn, đèn cũng không mở, chỉ có hai ngọn nến thắp ở phật đàn trước mặt,
không khỏi hỏi.
“Ba con xã giao nhiều, buổi tối gọi điện nói không về ăn cơm, con hôm
nay sao về sớm vậy?” Mẹ Lưu Tử Quân quy củ bái bái pho tượng phật mạ
vàng ở góc phòng khách xong mới đứng lên nói.
Thấy vẻ mặt xem thường của con, còn nói thêm, “Lớn tuổi như vậy rồi, còn chưa chịu lớn, gọi lão Lưu gì a, ông ấy là ba con.”
“Đã biết, mẹ ăn cơm chưa? Mẹ sao không ra ngoài dạo phố, cả ngày ngơ
ngẩn trong nhà bái bồ tát, rồi cằn nhằn.” Lưu Tử Quân nghe mẹ nói buổi
tối ba không về ăn cơm liền biết chuyện gì xảy ra, anh không phải đa
tình trời sinh, thật sự là trong nhà có tấm gương, ba là lãnh đạo khu
vực Uyển Bình, Hạ Châu lại là khu kinh tế mới, nơi này một trưởng thôn
đã ngạo mạn hơn bình thường, đừng nói là lãnh đạo, chỉ là không tham ô,
lưu chuyển như thường cũng giàu có hơn ở địa phương khác nhiều.
Ba anh phỏng chừng có tiểu tam, mẹ hàng năm ăn chay niệm phật, hoàn toàn mặc kệ, chỉ cần người đàn bà kia không tiến vào nhà bà thì không việc
gì.
Mưa dầm thấm đất, Lưu Tử Quân cũng dần hình thành tính tình như bây giờ.
“Mẹ có ăn cháo,con ăn không, không thì nói mẹ mua món khác cho con.”
Dương Tuyết Anh bản thân tuy ăn chay niệm phật, nhưng đối với chồng con
vẫn rất tốt.
“Mẹ, con ăn rồi.” Trước kia Lưu Tử Quân cảm thấy mẹ thanh tâm trong
sáng, đầu mày giãn ra, ăn nói có lễ, là một phu nhân thập phần xinh đẹp, nhưng hôm nay về nhà vừa nhìn thấy lại bỗng nhiên nghĩ đến mẹ Lâm Viện, một người đàn bà tóc điểm bạc nổi điên cắn người, mẹ anh chưa bao giờ
làm chuyện thô lỗ như vậy, cũng sẽ không tuỳ tiện khóc, lại càng không
hối hận, mình làm sao vậy, lại đem mẹ và mẹ Viện Viện so sánh, trong
nháy mắt nghĩ hai bà giống nhau.
“Mẹ, con có thích một cô gái, hôm nào con dẫn cô ấy đến cho mẹ xem, về
sau cô ấy có thể cùng mẹ đi dạo phố.” Lưu Tử Quân tâm lý nặng trịch, nói xong trở về phòng, nằm trên giường như thế nào cũng không kiên định,
chính mình bị Lâm Viện đuổi về từ bệnh viện, nói mẹ cô sẽ chăm sóc cô.
Trước kia anh cảm thấy đa tình cũng không có gì, ba anh cũng xuất sắc
việc đó, nhưng đột nhiên liền cảm thấy không có ý nghĩa, không biết ba
có nhìn thấy bộ dáng mẹ một mình quỳ trước phật đàn trong phòng khách u
ám không, trong nhà cơm áo không lo, ông bà ngoại đều khoẻ, ông bà nội
cũng rất không tồi, vậy mẹ đang khẩn cầu điều gì?
Lưu Tử Quân nhốt mình trong phòng, đèn cũng không mở, có lẽ ngày hôm qua quá mệt mỏi, anh thủ một đêm, cư nhiên phá lệ liền ngủ sớm như thế này.
Mặt khác bên kia, Trương Dong hấp tấp chạy trên đường đến Mã gia.
Vệ Đông Hoa cũng rất kích động, bất quá ngoài kích động, ông còn có chút khẩn trương.
“Dong Dong, có cần sốt ruột như vậy không, bà đã đi cả ngày, không bằng ngày mai nói sau.”
“Không được, việc này nhất định phải sớm làm, ông không thấy tính tình
của Mã gia kia, mới cùng con gái ly hôn không lâu đã tìm người mới, đối
với cô gái kia như bảo bối, nói không chừng còn muốn kết hôn, tôi cũng
không thể đểm cho con gái của tôi bị tổn thương.” Trương Dong nổi cáu
lên, cảm thấy ông trời thuỷ chung chiếu cố cho mình, liền giống như năm
đó mang thai, thuận lợi trở thành Vệ phu nhân, hưởng phúc nửa đời, nửa
đời sau phải dựa vào con gái.
“Nhưng mà lúc trước Trương Dong làm sai, có thể…” Vệ Đông Hoa không dám
nói tiếp, lúc trước có thể thuận lợi để Mã gia ly hôn, gần đây Vệ Minh
Châu làm sai trực tiếp bị bắt, hơn nữa Vệ Minh Châu đối với Tiểu Khai
kia cũng có ý tứ, Tiểu Khai so với Mã Liệt càng đẹp mắt, cũng có tình
thú, cho nên rất sảng khoái, muốn đồ cưới và xe là của hồi môn của mình, liền ly dị.
“Dục gia chi tội, con gái mới ly hôn trong thời gian ngắn như vậy, Mã
Liệt liền cùng bạn thân của tiện nhân Lâm Viện kia, ai biết có phải vợ
trước của ông giở trò quỷ không, ông không phát hiện ánh mắt của bà ta,
hận không thể để mẹ con tôi chết, hơn nữa, lúc trước không phải nói con
gái chỉ đi dạo phố với người khác đã đị đánh sao? Quả thực là không hiểu ra sao, cũng khi dễ chúng ta hiền lành, dễ khi dễ, hiện tại mang thai,
tôi xem bọn họ chống chế như thế nào.” Trương Dong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bà rất hưng phấn, mang thai, đây rất giống với cảnh tượng lúc
trước mình trở thành vợ của vệ Đông Hoa, mình cũng mang thai, cuối cùng
khiến Vệ Đông Hoa ly hôn, huống chi Minh Châu chính là vợ Mã Liệt, chỉ
là phục hôn mà thôi.
Lúc trước Mã gia giữ thể diện cho Vệ Minh Châu, Ngô Ngọc Mai cũng không
nói là ở khách sạn gặp được Vệ Minh Châu, chỉ nói trên đường đi dạo thì
gặp nhau, tình cảm hai người bất hoà liền ly hôn.
Cho nên Vệ Minh Châu mới có thể muốn nói lại thôi.
Nhưng Trương Dong lại hưng phấn không thôi, một lòng muốn con gái trở về đoạn thời gian con gái kết hôn, thời gian đó tuy mới nửa năm, nhưng tủ
quần áo của mình có thêm rất nhiều trang phục, DIOR, PAGODA, George
Armani, Mac… mấy thương hiệu vàng yêu quý đó, thời điểm bà trở thành chủ của cửa hàng mỹ phẩm có thể ngẫu nhiên mua một hai món, nhưng lúc con
gái trở thành con dâu của tập đoàn Thịnh Nguyên, bà thường xuyên có thể
mua.
Con gái vừa mới ly hôn, còn chưa cảm giác được gì, thấy con gái bộ dạng
xinh đẹp, điều kiện tốt, tìm một người hoàn hảo hoàn toàn không có vấn
đề, nhưng qua nhiều tháng, xuất hiện so sánh, Trương Dong tất nhiên hoàn toàn không có thói quen, mới muốn giựt dây con gái phục hôn, ngoài
miệng nói là vì tốt cho con gái, nội tâm làm sao không phải bởi bản
thân, từ tiết kiệm thành xa xỉ dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm thật khó.
Bên này tài xế của Mã gia chạy thẳng một đường, chuyên tâm lái xe, thời
điểm mình chạy đến nhà chủ tịch, ông liền cảm thấy mình có thể đi lái
phi cơ, ai nha má ơi, định lực của mình thật tốt, trên xe hai kẻ dở hơi, mình lại có thể lái xe ổn như vậy, trên đường nín cười, một đường lái
xe đến đây, thật sự rất không dễ dàng.
Biết hai kẻ dở hơi này có thể sẽ trở thành thân gia của chủ tịch, đối
với phu nhân tương lai của tập đoàn Thịnh Nguyên cũng có chút tò mò,
người kia có bộ dạng gì a?
Trước khi xuống xe, Cố Hữu Tài vỗ vỗ bả vai tài xế, nói, “Người anh em,
nhìn anh lúc lái xe bả vai vẫn run rẩy, có phải thân thể không khoẻ hay
không, làm tài xế hay việc gì cũng dễ có tật xấu, lần tới ông có rảnh,
đi với chúng tôi, ba vợ tôi có kinh nghiệm, để ông ấy giúp ông chữa.”
Ở trên xe, tài xế đã nghe thấy, vị ba vợ này, dùng giấy dầu bao trái ớt
dán lên miệng vết thương trên mông ông ta, làm cho ông ta đau nóng rát
một ngày một đêm, thập phần hung tàn, vừa nghe được ông ta mời ba vợ đến trị liệu cho mình, bị doạ đến sắc mặt tái nhợt, khẳng định là đe doạ,
chắc chắn là đe doạ mà.
“Không, không cần, tôi, tôi rất ổn.” Nói xong tài xế liền bịch một tiếng lái xe chạy, tốc độ nhanh hơn đi ăn trộm, lập tức mất dạng.
“Tiểu Mi, bà xem, tôi có ý tốt, ông ấy lo lắng còn chưa tính, làm việc
cũng cứ vội vàng như vậy, chạy còn nhanh hơn thỏ, đây là cự tuyệt sao?”
Cố Hữu Tài vẻ mặt khó hiểu.
Còn có thể đồng ý sao, không phải vừa rồi trên xe hai người cãi nhau,
nói đến ba tôi, đã doạ người ta, bất quá La Tiểu Mi cũng không nói ra,
vỗ một cái trên bả vai Cố Hữu Tài nói, “Tới nhà người ta đừng nói lung
tung, tay nghề của ba tôi, thuần tuý là mèo mù gặp chuột chết, trùng hợp làm cho người ta khoẻ lại, bị đồn thổi như thần tiên, ông cũng đừng
loạn khoe ra, ông ấy mấy cân mấy lượng ông không biết sao! Bất quá nhà
thân gia thật rộng rãi thoáng khí, so được với cao ốc ở thôn chúng ta.”
Vợ chồng Cố Hữu Tài xem như là có tiền, ở nông thôn điền sản phong phú,
không thể có tiền liền dọn vào thành phố ở, bởi vì ở nông thôn ở nhà
lớn, người quen nhiều, mỗi ngày không có việc gì có thể đi đi lại lại,
không giống trong thành phố, nhà ở như chuồng bồ câu, nhìn thấy Mã gia ở trong thành phố có một căn nhà như vậy, rất hài lòng.
Nghe động tĩnh, Mã Văn Hùng và Xán Xán đang ở trong nhà kính trồng hoa vội ra mở cửa.
Nhà họ có tiền, bất quá cũng không mời người giúp việc linh tinh, chủ
yếu cảm thấy trong nhà có người ngoài không tiện, rất xấu hổ, tự mình
động tay, thân thể cũng tốt chút.
Xán Xán nhìn thấy ba mẹ đã đến rất vui mừng.
Trước tiên chạy đến bên cạnh mẹ, nắm tay bà, nếu không kịp suy nghĩ, chắc đã dùng đầu cọ mẹ mà làm nũng.
“Mẹ, ba, đây là chú Mã, ông trồng hoa rất đẹp, một chậu có thể nở nhiều
đoá, còn nhiều màu sắc nữa.” Cố Xán Xán không phải loại người biết ăn
nói khéo léo, nhưng hôm nay ước chừng đầu bị kẹp, lại thông suốt hơn,
biết được khen người.
Khen đến vẻ mặt Mã Văn Hùng đắc ý.
Cố Hữu Tài vào sân, vừa thấy, quả nhiên là có một nhà kính trồng hoa,
người thành phố này đúng là có tiền, một mảnh đất rộng vậy không trông
rau củ quả, lại trồng hoa, không thể ăn không thể bán, lãng phí.
La Tiểu Mi không khỏi jj một chút, huống hồ lại là phụ nữ, đối với hoa
cũng rất thích, tuy cảm thấy không có lợi ích thực tế bằng rau cải,
nhưng nhìn thấy rất thoải mái, mỗi nhà có cách sống riêng, cũng khen một câu, “Rất đẹp a, thân gia, tay nghề không tồi.”
Ngô Ngọc Mai cũng nghe được có người đến, ra đón, người ta nói xem con
dâu phải xem bộ dáng của mẹ con dâu, mẹ con dâu có bộ dáng gì thì tương
lai con dâu tám phần thừa hưởng.
Nói thật, khi nhìn Cố Hữu Tài, Ngô Ngọc Mai vẫn cảm thấy thân gia tuy
rằng tính cách vui vẻ, hào sảng, nhưng là người có chút thô tục, đối với mẹ Xán Xán cũng không có chờ mong quá lớn, lúc này nhìn thấy một người
phụ nữ cao gầy, mái tóc đen dài, dáng người cân xứng, có chút đầy đặn,
nhưng thắt lưng vẫn là thắt lưng, ngực ra ngực, chân cũng dài, cử động
liền có phong phạm bà chủ, trên mặt lộ vẻ tươi cười, cư nhiên so với bà
nữ tính hơn, đây thật sự là… con dâu nhất định là bị ba nó trung hoà gen một chút, nhìn không đẹp bằng như vậy.
Trên người mặc quần áo không theo thời, nhưng rất thoải mái, một váy qua gối có thắt lưng hoa, một đôi giày đế bằng đơn giản, mặt cũng có chút
tròn, thoạt nhìn chính là người phụ nữ có phúc khí, vừa liếc mắt một
cái, Ngô Ngọc Mai liền thích bà thông gia này.
Con người thật sự phải chú ý duyên phận, lúc trước lần đầu tiên bà nhìn
thấy mẹ của Vệ Minh Châu, Trương Dong, nhìn không quen, là một người mở
cửa hàng mỹ phẩm, cách ăn mặc trẻ tuổi như vậy, giống như một cô gái,
trên mặt hoá trang cũng dày, tuy đẹp, nhưng nhìn chung lại cảm thấy
không thoải mái, nếu không phải là bạn bè giới thiệu, Ngô Ngọc Mai kiên
quyết không đáp ứng, nhìn kết quả thử xem, quả nhiên không tốt.
La Tiểu Mi nhìn thấy Ngô Ngọc Mai và Mã Văn Hùng, cũng chỉ liếc mắt một
cái đánh giá, đáy lòng xem như rất hài lòng, thân gia này nhìn qua vóc
dáng rất cao, một bộ dáng người hiền lành, mà bà thân gia dáng vóc nhỏ
xinh, môi mỏng, có vẻ là người lợi hại, bất quá khoé mắt nếp nhăn nhiều, ánh mắt đoan chính, xem ra tâm địa không xấu, bất quá chỉ lo cho con
gái là có mẹ chồng lợi hại.
Mã Liệt bởi vì ở công ty đột nhiên có việc phải ra ngoài một chuyến,
xong việc sẽ trở về gấp, còn chưa gặp được, đoàn người đang chuẩn bị vào nhà, cửa đã bị đập vang lên bang bang.