Nhật Kí Phiêu Lưu Của Ly Thụy

Chương 9: Chương 9: Vùng đất của các vị thần (7)




“Cô...Cô... Là cô đã giết bà ta.”

“Ta không biết, nhưng cũng có thể là như vậy.”

Lúc đó không hiểu sao cô rất bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào, cô vứt lại con dao rồi cứ vậy về nhà. Điều cô không hiểu là tại sao mấy ngày trôi qua mà chẳng ai đưa tin tức về chuyện đó, cũng không có ai báo rằng cô y tá kia mất tích. Chuyện đó giờ đã trở thành một bí mật lớn.

Rồi kể từ ngày đó trở đi, cô cảm giác mỗi lần mình tức giận liền trở thành một người rất đáng sợ, thế nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh cô lại chẳng nhớ gì cả, chỉ có những người phải hứng chịu cơn giận của cô là nhớ rõ và họ rất sợ hãi cô.

“Vậy... cô có từng đi kiểm tra chưa?”

“Chưa từng, ta cảm thấy như vậy rất tốt. Như vậy sẽ chẳng ai cả gan làm phiền ta.”

“Vậy, cô không bị bọn họ chỉ trích sao?”

“Không có, không hiểu tại sao nhưng họ chẳng dám nói gì về ta cả, một chữ cũng không dám.”

'Thế thì cô phải khiến cho họ bị ám ảnh tâm lí tới cỡ nào chứ.' Xuân Chi không dám nghĩ, nó sợ mình sẽ bị ám ảnh bởi chính suy nghĩ của mình.

Dần dần, cô học cách kiểm soát lí trí của mình, cô có thể nhớ được tất cả những chuyện mình làm trong lúc đó. Thế nhưng cô chỉ có thể kiểm soát được lí trí nhưng không kiểm soát được hành động và cảm xúc. Cơ thể cô tự hành động theo cảm xúc hưng phấn từ sự trả thù, bạo lực. Trong lúc đó cô thấy mình như có một sức mạnh phi thường có thể làm tất cả mọi thứ chỉ để thỏa mãn cảm xúc hưng phấn đó. Có điều cảm giác đó sẽ lập tức biến mất sau khi cô trút giận xong.

“Tóm lại là vậy đó, ta có bệnh. Mỗi lần phát bệnh rất đáng sợ nên ngươi không cần ngạc nhiên đâu.”

Nó nghe cô nói vậy liền trợn tròn mắt, không quan tâm làm sao mà được chứ, nếu nó không tìm hiểu rõ nhỡ đâu bệnh cô nặng, phát bệnh bất chợt, nó thì thành con mồi của cô thì phải làm sao đây.

“Kí chủ à, tôi nói này. Tôi nghĩ cô nên đi chữa bệnh, lỡ như căn bệnh của cô không chỉ đơn giản như vậy thì sao haha.” Nó cố nói chuyện sao cho tự nhiên nhất nhưng đáng buồn là mặt nó lại giả trân làm Ly Thụy buồn cười chết được.

“Không sao, ngươi cứ coi như ta bị đa nhân cách đi. Nhân cách thứ hai của ta hơi đáng sợ một chút nhưng quen dần là được rồi.”

Nó nghe cô nói mà muốn khóc hết nước mắt, cô nói chuyện cứ như nhân cách thứ hai của cô là một người bạn tốt có điều tính tình hơi quái gỡ một chút, chỉ cần kết bạn là sẽ quen thôi? Cô làm ơn tỉnh lại dùm, nhân cách thứ hai của cô là một kẻ đại biến thái đó có biết không hả! Với cả có tên đa nhân cách nào lại biết đến nhân cách thứ hai của mình chứ, còn kết bạn với nó nữa, trên đời này nó chỉ mới thấy một mình cô thôi đó!!!

...

Hôm sau, cô đến trường thì hay tin dì Trương đã chết rồi. Cảnh sát điều tra thấy bà ta mắc nợ nhiều tay xã hội đen khét tiếng nên kết luận bà ta vì không trả được nợ nên bị diệt khẩu. Còn nữ chính thì đã nộp đơn xin nghỉ một tuần, khỏi nói cũng biết cô ta nhập viện điều trị. Cha Lung vì lo cho con gái nên đặt hết tâm tư vào cô ta vì vậy mà tiến độ của việc tìm hung thủ có hơi trì hoãn một chút. Như thế càng tốt, lão ta càng lơ là cô càng có cơ hội làm một số việc.

Vì Linh Lung không có ở đây nên chức tổ trưởng tổ nghiên cứu đã thuộc về cô, dạo này cô sắp thi cuối kì lại còn thêm việc nghiên cứu nên cô sẽ phải bận rộn nhiều, vì vậy cô quyết định chuyển vào ở kí túc xá trường cho thuận tiện.

Nhưng có một chuyện kì lạ là cô lại được phân vào ở chung với một nam sinh. Sau khi làm xong thủ tục, cô lên nhận phòng, khi mở cửa ra thì cô thấy cậu ta đang ngồi trên salon, vừa nhìn thấy cô cậu ta liền nở nụ cười như thể cậu ta đã ở đó chờ cô rất lâu.

“Bạn học Doãn Mạt. Mời ngồi.”

Động tác của cậu ta rất lịch thiệp nhưng khí chất trên người cậu ta lại u tối, cậu ta đang cười nhưng lại làm người ta rét lạnh.

'Một kẻ nguy hiểm rất hấp dẫn.'

Cô không hiểu tại sao nhưng cô rất thích khí chất của cậu ta, đương nhiên cậu ta cũng rất đẹp, phải nói sắc đẹp của cậu ta là vạn người có một. Thế nhưng cái năng lượng u tối, nguy hiểm này lại làm cô cảm thấy như tìm được tri kỉ giữa biển người mênh mông. Cô biết cô và cậu ta giống nhau, đều là sói đội lốt cừu.

Trong lúc cô đánh giá cậu ta, cô không biết cô lại vô tình làm động tác liếm môi, động tác này của cô khiến cho ý cười nơi khóe mắt cậu ta càng sâu.

'Ta cuối cùng đã tìm thấy rồi, một nửa của ta.”

Sức mạnh cộng hưởng giữa cô và hắn khiến cho trái tim hắn đau đớn, nó đang kêu gào bảo hắn trả lại một nửa quả tim mà hắn cấy vào cơ thể cô lại cho nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.