Nhật Kí Theo Đuổi Anh

Chương 1: Chương 1




"Đại ca!"

Nghe thấy tiếng gọi, một người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa sổ quay người lại.

Trên mặt anh đeo kính đen, tóc đen hơi dài, lấy dây buộc sau gáy, trên miệng châm một điếu thuốc, hơi thở tăng thêm máy phần cao ngạo.

Đây là lần đầu tiên Chung Vũ Thần nhìn thấy Lương Sùng Nghị.

Oa, người này cực giỏi đó! Giống như Châu Nhuận Phát đi ra từ phim điện ảnh, tràn ngập vẻ oai phong của đại ca xã hội đen, nhưng lại xuất hiện một ít khí chất tang thương từng trải, Chung Vũ Thần không nhịn được bắt đầu nhìn anh ngây ngốc.

"Đại ca, anh gần đây có khỏe không? Em thấy anh buôn bán càng ngày càng phát triển đó!" Hai anh em Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ chào hỏi.

Lương Sùng Nghị gật đầu với bọn họ, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào đứa nhỏ xinh đẹp đứng ở giữa họ, nhìn qua ngũ quan của đứa nhỏ này giống anh em họ đến mấy phần, nhưng anh nhớ, hình như bọn họ không có em trai!

Hai anh em Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ giới thiệu: "Đại ca, đây chính là em gái Chung Vũ Thần của chúng tôi, không phải anh thiếu một sinh viên vừa làm vừa học sao? Em gái chúng tôi học buổi tối, đúng lúc vào buổi sáng nó có thể tới giúp anh một tay."

"Đứa nhỏ này là nữ?" Lương Sùng Nghị khẽ nhướng cao lông mày.

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ nghe xong cười ha ha, "Không thể giả được, đây thật sự là em gái của chúng tôi!"

Lương Sùng Nghị nhìn kỹ, mắt cô bé rất sáng, da cũng rất tinh tế, chẳng qua thân hình cao gầy, tóc lại ngắn, nhìn từ xa có phần giống con trai.

Lương Sùng Nghị nhả ra một làn khói trắng, thích hợp: "Ở đây chúng tôi đều là đàn ông, các cậu có thể yên tâm sao?"

Chung Giới Văn nhún vai một cái, "Nó cũng như con trai, không kém gì!"

Chung Giới Vũ cũng nói: "Huống chi có đại ca ở đây, chúng tôi phải lo lắng sao?"

Nhân vật Trung Vũ Thần trong câu chuyện, cúi đầu nhìn xem cách ăn mặc của bản thân mình, tóc còn ngắn hơn con trai, quần jean màu xanh đơn giản, áo sơ mi kẻ ca-rô màu đen, chiều cao có 1m72, quả thật cũng không có ai cảm thấy cô sẽ gặp nguy hiểm.

Đối với bề ngoài của Chung Vũ Thần, Lương Sùng Nghị cũng rất hài lòng anh không cần một nhân viên nữ phải trang điểm lộng lẫy, sẽ chẳng làm được thám tử tư của anh. Huống chi, đây cũng là em gái của Giới Văn, Giới Vũ, còn có gì tốt hơn mà kén chọn?

"Tốt! Cứ quyết định vậy đi." Cuối cùng Lương Sùng Nghị nói như vậy.

Một nhà Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ hoan hô một tiếng, "Em gái, mau gọi đại ca đi!"

"Gọi anh ấy là đại ca?" Chung Vũ Thần nhíu mày, cảm thấy có chút mơ hồ, "Nhưng mà, em đều gọi Giới Văn là đại ca Giới Vũ là anh hai, hiện tại phải thay đổi cách gọi à?"

Chung Giới Văn không hề để tâm, "Không sao, về sau liền gọi anh là anh hai.

Chung Giới Vũ cũng nói: "Vậy anh liền tự động xuống làm anh ba rồi."

"Được rồi! Đây chính là do các anh nói đó!" Chung Vũ Thần quay sang Lương Sùng Nghị, vô cùng hưng phấn gọi một tiếng, "Đại ca! Sau này xin dạy bảo nhiều hơn."

Thật là một cô bé hoạt bát, khóe miệng Lương Sùng Nghị hiện lên một nụ cười.

"Rất tốt, chín giờ sáng ngày mai tới làm."

"Thật tốt quá, em gái, còn không mau cám ơn đại ca!"

"Cám ơn đại ca!" Chung Vũ Thần cười hì hì nói.

Lương Sùng Nghị gật đầu, không nói gì thêm, lại quay người đối mặt với con đường, dường như bóng lưng màu đen kia có vẻ lạnh lùng hơn, thần bí hơn. . . . . .

***************

Ba anh em nhà họ Chung rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo, giờ phút này, trong văn phòng thám tử tư Long Bàn không có một ai, chỉ có tấm bảng trắng viết tên người nào đó cùng nhiệm vụ, và tin tức thời gian trở về, không gian rộng lớn xem ra lộn xộn mà không có trật tự.

Ở đây. . . . . . Sau này sẽ là chỗ cô phải làm việc sao? Chung Vũ Thần nhìn mọi thứ, không thể nói ra tâm tình lúc này thế nào, nhưng có chút chờ mong, có chút cảm động.

"Về sau phải nghe theo lời đại ca, học tốt nhé!" Chung Giới Văn nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, đi theo anh cả, sẽ không sai đâu!" Chung Giới Vũ cũng tấm tắc nói đúng vậy.

Đi ra khỏi cửa, Chung Vũ Thần ngẩng đầu hỏi: "Kỳ lạ, sao hai người các anh đều có bộ dạng hết sức sùng bái anh ấy nhỉ?"

Chung Giới Văn lên xe trước, khởi động xe hàng, "Giới Vũ, em nói cho con bé nghe đi!"

Chung Giới Vũ mỉm cười, dùng giọng điệu nhớ lại quá khứ nói: "Năm năm trước, hai anh em bọn anh đi tới Vân Lâm, khi đó anh mười tám tuổi, Giới Văn hai mươi tuổi, hình như em mới mười bốn tuổi, vẫn còn đang đi học trong nước! Lúc ấy bọn anh không lo học, chỉ biết học cái xấu, liền thích đi đua xe cùng người ta, đánh nhau, sau đó, đụng phải đại ca Lương Sùng Nghị này, nhưng anh ấy là hình sự của tổ Đại Hồng Nhân, canh gác tại Nhật Chi Tinh, hai tên côn đồ các anh dĩ nhiên không trốn thoát khỏi tay anh ấy, qua bảy lần bị anh ấy bắt, bảy lần được thả ra, cuối cùng các anh tâm phục khẩu phục, cải tà quy chính."

"Thật sự? Đại ca mạnh như vậy sao?" Chung Vũ Thần kinh ngạc chớp mắt, cô cũng không biết các anh đã có một khoảng thời gian như vậy! Thì ra lúc cô ở nông thôn ngoan ngoãn đọc sách, các anh lại có thể sáng lập ra nhiều sự nghiệp to lớn như vậy.

Chung Giới Văn gật đầu nói: "Đúng vậy! Từ đó trở đi, bọn anh mới chuyên tâm làm việc, hôm nay mới có được chút thành tựu này, nếu lúc ấy không phải đại ca giúp các anh như vậy, muốn bọn anh làm lại từ đầu, chăm chỉ làm việc, thì có lẽ hiện tại bọn anh gởi về cho cha mẹ không phải là tiền, mà là hai lọ tro cốt rồi, em nữa! Cũng đừng nghĩ đến chuyện đi lên phương bắc học tập nữa, bởi vì, chỉ sợ ở đó hai người bọn anh đã từng phơi thây đầu đường."

"Cho nên, đại ca vừa nói mình thiếu sinh viên vừa học vừa làm, bọn anh lập tức muốn giới thiệu em tới đây, ở bên cạnh đai ca, nhất định em sẽ học được rất nhiều." Chung Giới Vũ nói tiếp.

Chung Vũ Thần "Oh!" Một tiếng, "Em nghĩ mình có thể."

Chung Giới Văn lái xe đến gần công trường, hai người bèn chuẩn bị xuống xe đi làm việc, 5 năm qua, họ bắt đầu từ công nhân tạm thời, bây giờ đã là công nhân quản đốc, đối với hai người trẻ tuổi mà nói, tương đối không dễ dàng.

"Đại ca, anh hai. . . . . ." Vũ Thần suy nghĩ một chút sửa lại lời nói "Không đúng, nên gọi anh hai, anh ba mới đúng, các anh đi làm việc đi! Buổi sáng hôm nay em không có việc gì, em muốn đi dạo một vòng.

"Đi đi! Đừng quên buổi tối phải đi học đó!"

Sau khi nói lời tạm biệt, một mình Chung Vũ Thần đi tới đầu đường Tây Môn náo nhiệt. Hai chân cô thon dài nhanh nhẹn, tóc ngắn bay trong gió, không ngờ. . . . . . Có vài cô gái đưa mắt nhìn quyến rũ với cô!

Ôi! Sinh ra quá xuất sắc cũng là một sai lầm sao? Cô đành phải âm thầm thở dài.

Vào một cửa hàng, vốn cô muốn mua chút đồ dùng văn phòng, sau khi chọn đông chọn tây xong, tìm thấy ở trên kệ có một quyển ghi chép màu xanh nhạt, phía trên là một hình ảnh bãi biển trong xanh, làm trong lòng cô cũng cảm thấy nổi lên xanh biếc.

Được rồi, vậy thuận tiện mua luôn đi!

Sau khi về nhà, cô ngồi ở trước bàn, mở quyển ghi chép ra, cúi đầu suy nghĩ, quyết định ghi lại việc làm ở thám tử tư. Vì vậy, ở tờ thứ nhất cô viết xuống lời thế này--

Ngày ba tháng ba, thời tiết trong xanh.

Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến cục thám tử tư Long Bàn, rất thú vị chính là, anh Chung Giới Văn biến thành anh hai, anh Giới Vũ biến thành anh ba, bởi vì, tôi có một người đại ca mới, tên của anh ấy là Lương Sùng Nghị.

Ngày mai tôi sẽ phải đi làm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây? Tôi rất mong đợi đó!

**********************

Tám giờ sáng, Chung Vũ Thần cũng đã đạp xe đi tới cửa thám tử tư, tối hôm qua cô có chút căng thẳng quá mức, làm thế nào cũng không ngủ được, nên bảy giờ sáng hôm nay đã rời giường.

Không biết có ai ở đây hay không? Cô thử đẩy cửa chính ra, phát hiện cũng không có khóa.

Sau khi đẩy cửa vào, cô đã ngửi thấy mùi thơm nồng của cà phê, là ai lại tới phòng làm việc sớm như vậy chứ? Chung Vũ Thần trợn to mắt nhìn chung quanh, cô nhanh chóng liền tháo gỡ nghi ngờ, bởi vì, mùi vị đó bay ra từ phòng làm việc của lãnh đạo.

Vừa lúc Lương Sùng Nghị đi ra từ phòng làm việc, trên mặt vẫn đeo kính đen, cầm trên tay một cái cốc màu đen.

"Chào buổi sáng đại ca." Chung Vũ Thần vội vàng chào hỏi.

"Em gái?" Anh nhíu mày, "Sớm như vậy đã tới rồi?"

"Em. . . muốn tới trước để làm quen môi trường."

Anh chỉ vào một cái bàn, "Về sau đây chính là bàn làm việc của em, có gì cần cứ hỏi Dũng Tử hoặc A Lượng."

"Dũng Tử? A Lượng?" Bọn họ là ai ạ?

Anh lấy giọng điệu bình thản giải thích: "Gian phòng thám tử tư này chỉ có bốn thành viên,

Một là tôi, một là cố vấn Hậu Thượng Duy, còn Dũng Tử và A Lượng là nhân viên."

"A, em hiểu rồi, hiện tại cộng thêm em là sinh viên vừa làm vừa học, nên có thể coi là năm đi!"

Anh nghe xong cũng không có ý kiến từ chối, "Xem biểu hiện của em thế nào rồi nói."

"Dạ!" Chung Vũ Thần rất có lòng tin đối với mình, cô là đứa trẻ sống ở nông thôn! Có thể chịu được cực khổ và chịu được vất vả .

Lương Sùng Nghị uống xong ngụm cà phê cuối cùng, "Tôi uống hết cà phê rồi, lại đi pha một ấm đi! Chờ những người khác tới làm thì cũng sẽ cần một ly."

"Vâng! Xin chờ chút, Chung Vũ Thần lập tức chạy vào phòng trà, tay chân nhanh nhẹn đun nước pha cà phê.

Mười mấy phút sau, cô bưng cà phê nóng, mang theo chút khẩn trương nói với anh: "Đại ca, mời dùng cà phê."

Mặc dù cô rất có lòng tin đối với mình, nhưng trừ bản thân mình khẳng định, cũng phải để người khác khen ngợi chứ!

Lương Sùng Nghị từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, không có ý định uống một ngụm, sau đó tạm ngừng hai ba giây.

Rốt cuộc phản ứng của anh là gì đây? Chung Vũ Thần không dám chớp mắt, vừa mong đợi vừa sợ nhìn anh. . . . . .

"Đạt yêu cầu." Anh nói rất ngắn gọn.

Chỉ ba chữ như vậy thôi, lại làm lòng cô vui vẻ,

"Vậy ư!" Cô không khỏi cao giọng hoan hô.

Đối với việc cô kích động nhảy cẫng, Lương Sùng Nghị không khỏi nhìn cô một chút, lên tiếng mắng, "Đứa ngốc."

Đứa ngốc? Cô bị mắng là đứa ngốc? Tại sao hai chữ này không có làm cô tức giận chút nào? Ngược lại nghe giống như ca ngợi? Nói không chừng cô thật sự là một đứa ngốc đó!

"Ngồi đi." Anh chỉ vào cái ghế đằng trước.

Cô làm theo giống như bé ngoan, sau đó không ngừng ngốc nghếch cười hì hì với anh.

"Giúp tôi cắt báo, phân loại, sắp xếp, " Anh ném vài tờ báo cho cô.

"Dạ!" Cô hăng hái bừng bừng cầm kéo lên, đem cái việc phải làm này thành thử thách thứ hai.

Ánh mặt tời buổi sáng xuyên thấu vào trong cửa sổ, hương thơm cà phê lan tỏa bốn phía, ánh sáng trong không khí nhẹ nhàng, lộ ra mùi vị tưởng nhớ nhàn nhạt, bởi vì, giờ khắc này cũng sẽ trải qua rất nhanh.

Chẳng qua cũng không ai biết, từ đó nó sẽ khắc sâu ở trong lòng Chung Vũ Thần.

*************

Thời gian chậm rãi trôi tới chín giờ, tất cả các thành viên cũng đã tới phòng thám tử, Chung Vũ Thần mang bốn cốc cà phê ra, rất năng động chào hỏi: "Mọi người khỏe, mời uống cà phê."

"Đây chính là sinh viên vừa học vừa làm mới tới à? Nhìn bộ dạng cũng đẹp trai đấy chứ! Dũng Tử có dáng người to con nói.

"Anh Dũng, đừng nói đùa, người ta là con gái đó!" Da mặt Chung Vũ Thần đã sớm luyện thành tường đồng vách sắt chút đả kích này không tính vào đâu.

"Mặc kệ là em trai hay em gái, trước hết cho tôi uống cà phê để tinh thần tỉnh táo hơn đi! Tối hôm qua vì theo dõi bà vợ ngoại tình, hại tôi cả đêm không được ngủ!" A Lượng vừa cao vừa gầy nhận lấy cà phê, ánh mắt tức khắc sáng bừng, "Khen ngợi không tồi! Pha ngon hơn so với đại ca nhiều. "

Mà cố vấn Hậu Thượng Duy chỉ ngồi lẳng lặng bên cạnh, trên môi cười như không cười, anh ta có ngoại hình cao to lịch sự, xem ra tương đối có phong độ của người tri thức, không giống thám tử chút nào, ngược lại khiến người ta tưởng là một vị học giả.

"Anh Duy cũng thử một cốc đi!" Chung Vũ Thần tự mình bưng cho Hậu Thượng Duy.

Dường như Hậu Thượng Duy tương đối am hiểu, trước tiên nhắm mắt ngửi một chút, từ từ uống vài ngụm, mới biểu đạt tán thành, "Có thể uống cà phê ngon như vậy, sau này chúng ta không phải chịu đựng uống thứ nước bùn ghê tởm lại khó uống đó rồi."

Ha ha ha !"Nói đúng, không ai so được kĩ thuật pha cà phê của đại ca. "Dũng Tử và A Lượng cùng cười lớn.

"Các cậu.......nói đủ chưa?" Lương Sùng Nghị vừa đi ra từ phòng làm việc, tiếng nói trầm thấp mà uy nghiêm, lập tức khiến mọi người đều im lặng.

Dũng Tử và A Lượng thầm lè lưỡi, không biết Lương Sùng Nghị đứng đó nghe được bao nhiêu?

"Em ấy là em gái của Giới Văn, Giới Vũ, tên là Chung Vũ Thần, về sau cũng chính là em gái của chúng ta, các cậu phải dẫn dắt em ấy cẩn thận, không cho phép khi dễ em ấy, nghe rõ chưa?"

Lương Sùng Nghị giới thiệu về người mới ngắn gọn mà đầy đủ.

"Rõ!" Hậu Thượng Duy, Dũng Tử và A Lượng cùng lên tiếng đáp.

Sau đó Lương Sùng Nghị cầm lấy cốc cà phê của mình, nét mặt không đổi đi vào phòng làm việc.

Ngay sau đó Dũng Tử và A Lượng làm mặt quỷ chọc cười, khiến Chung Vũ Thần phải mất định lực lớn mới nhịn không cười ra.

Cô cảm thấy bọn họ đều là người tốt, hơn nữa ruột thẳng từ trong, mà cô lại thích cái không khí cởi mở này.

Ngày đầu tới làm việc, cô cần phải đi mua vài thứ, pha cà phê, mua bữa trưa, photo tài liệu, kiểm tra sổ sách, sắp xếp tư liệu, cùng tất cả việc vặt liên quan tới công việc.

Mà Chung Vũ Thần quan sát, Dũng Tử và A Lượng toàn nhận vụ ngoại tình, vụng trộm theo dõi, điều tra người nào trước hôn nhân, nhìn thấy ảnh họ chụp được trước khách sạn, cô mới phát hiện, thì ra thời buổi này có rất nhiều người ngoại tình!

Mà cố vấn Hậu Thượng Duy thì tương đối thâm trầm một chút, không biết đang cầm điện thoại nói nhỏ những gì, có lúc lại đi tới phòng làm việc của Lương Sùng Nghị, hai người bí mật mở cuộc họp, dường như đang bàn bạc về hạng mục quan trọng.

Lương Sùng Nghị ra ngoài ba lần, Hậu Thượn Duy cũng ra ngoài nhiều lần, tuy rằng không phải đi xã giao, vẻ mặt của bọn họ cũng rất nghiêm túc.

Thừa dịp bọn họ không có ở đây, Chung Vũ Thần không nhịn được hỏi Dũng Tử và A Lượng, " Hai người đại ca và Hậu Thượng Duy đi đâu vậy? Cũng điều tra ngoại tình sao!"

Dũng Tử cười lớn, "Làm sao đại ca có thể làm chuyện như vậy? Tôi và A Lượng cũng đã đủ rồi."

"Thế nhưng, biểu hiện của họ có vẻ lo lắng!"

A Lượng giải thích: "Em đã trở thành một phần tử trong thám tử tử chúng ta, nên tất nhiên có thể nói với em, thật ra thì trước kia đại ca là cảnh sát, bởi vì hai năm trước xảy ra một việc ngoài ý muốn đã khiến anh ấy không thể tiếp tục ở lại sở cảnh sát, mới có thể đổi nghề mở ra thám tử tư.

Trước kia tôi và Dũng Tử đều là cấp dưới của anh ấy, dĩ nhiên đại ca đi đâu chúng tôi cũng đi theo tới đó. Chẳng qua, bây giờ vụ án bình thường đều do tôi và Dũng Tử đảm nhận, đại ca cùng Duy ca vẫn có quan hệ hợp tác với cảnh sát, hễ cảnh sát có chuyện tìm đến đại ca, đại ca sẽ không từ chối mà giúp một tay."

"Ngoài ý muốn? Chuyện ngoài ý muốn hai năm trước là gì?" Chung Vũ Thần chỉ muốn biết một chút.

A Lượng và Dũng Tử liếc mắt nhìn nhau, dường như đang suy nghĩ gì đó, A Lượng chần chừ một chút mới nói: "Em đã là em gái của Giới Văn, Giới Vũ, mọi người cũng không phải người ngoài, vậy chúng tôi sẽ nói cho em biết, nhưng em cũng đừng truyền đi đó! Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết mà thôi. Hai năm trước, vợ cũ của đại ca, khi đó chúng tôi đều gọi cô ấy là chị dâu! Bởi vì công việc của đại ca quá bận rộn, chị dâu không chịu được cô đơn liền chạy theo người khác, chuyện này náo loạn xôn xao, chị dâu còn tới tận cục cảnh sát gào khóc muốn ly hôn, cho nên, đại ca mới có thể sơ xuất tại lần truy bắt quan trọng này, cũng cắt đứt tương lại của anh ấy ở cục cảnh sát."

Nghe câu truyện này, Chung Vũ Thần không khỏi có chút đau lòng, "Thì ra là đại ca có quá khứ như vậy!"

Dũng Tử nhún vai một cái rồi nói: "Cuộc sống càng ngày càng đi xuống! Đại ca thiếu chị dâu, cũng mất công việc, chuyển sang mở thám tử tư, không phải cũng vẫn tốt sao?"

A Lượng bày tỏ đồng ý, "Đúng vậy, thám tử tư chúng ta cũng giống như một đại gia đình."

Chung Vũ Thần dùng sức gật đầu, "Nhất định em sẽ rất thích nơi này."

***********

Ngày mùng bốn tháng ba, thời tiết vẫn nắng ráo như cũ, lòng của tôi vẫn bình yên như biển cả, chỉ là có một chút gợn sóng nho nhỏ.

Mỗi người trong thám tử tư đều rất tốt, tôi nghĩ mình sẽ thích công việc này.

Nghe chuyện đại ca đã trải qua, có một chút buồn phiền, không biết vì cái gì, có thể là thấy nhiều vụ án ngoại tình, lại nghe kể chuyện chị dâu rời khỏi đại ca, giống như đột nhiên cảm thấy trên thế giới này không có tình yêu chân chính.

Sẽ có một ngày tình yêu của tôi xuất hiện? Chỉ là sẽ giữ mãi sao? Tôi hi vọng mình sẽ không phải tìm thám tử tư đi theo dõi một nửa kia của mình, vậy thật sự quá đau lòng!

*******************

Buổi sáng tám giờ, Chung Vũ Thần đã đứng ở cửa thám tử tư, mặc dù kiến trúc không phải mới lắm, cũng không có trang trí đồ quý giá gì, nhưng cô vẫn sinh ra cảm giác thân thiết đối với nơi này.

Đúng như cô dự đoán, Lương Sùng Nghị đã sớm ở trong phòng làm việc, hình như anh cũng không ngạc nhiên khi thấy cô.

"Chào buổi sáng đại ca." Cô bày ra nụ cười cởi mở nói.

Anh chỉ gật đầu, ném cho cô cái sandwich, "Tôi đang đợi em pha cà phê"

"Dạ!" Cô tiếp được sandwich mới làm, vẫn còn hơi nóng!

Khi Chung Vũ Thần bưng cà phê vào phòng làm việc lãnh đạo, Lương Sùng Nghị đang chuyên tâm xem báo, trực tiếp bưng cà phê lên uống.

Chung Vũ Thần thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, nhưng thật ra lại rất hấp dẫn người khác, cô luôn luôn cảm thấy người đàn ông nghiêm túc rất đẹp trai! Nhưng mà, vì sao chị dâu lại muốn rời khỏi đại ca chứ? Chỉ sợ chuyện này rất khó có câu trả lời.

Cô bắt đầu cầm báo lên cắt, ánh mắt không tự chủ vẫn nhìn Lương Sùng Nghị, bởi vì, anh thật sự là người đặc biệt nhất cô từng gặp qua, toàn thân trên dưới đều phảng phất chuyện kì lạ.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh lại ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau trong phút chốc, có chút kỳ diệu cũng không quá kỳ diệu, cuối cùng anh mở miệng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Học năm thứ mấy?"

Chẳng biết tại sai cổ họng cô khô khốc, "Em. . . . . . Đã tròn mười chín tuổi rồi, hiện tại. . . Học năm thứ tư vào buổi tối, học xong học kỳ này sẽ tốt nghiệp."

"Thật sao?" Anh trầm tư một lúc, "Sau này có thể mang sách tới, nếu như công việc không bận, em có thể đọc sách."

"Dạ, em nhất định sẽ làm." Cô lớn tiếng trả lời, bởi vì, đại ca đang khích lệ cô cố gắng lên!

"Em. . . Rất có có chí tiến thủ!"

"Đây là ưu điểm duy nhất của em!" Cô cười đến mức ngu ngốc.

Lương Sùng Nghị cũng khó có lúc mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, "Trẻ con cũng chỉ là trẻ con."

Chung Vũ Thần vừa bị anh xoa tóc, tim đột nhiên có chút đập mạnh.

Anh thu tay lại, hình như cũng kinh ngạc vì hành động của mình, dù sao, thái độ thân thiết như vậy cũng không quá phù hợp với hình tượng của anh.

"Đại ca ghét trẻ con sao?" Cô thấy vậy tự mình hỏi.

Anh do dự chốc lát, "Nếu như đứa bé giống như em thì không sao, tôi sẽ không ghét."

Không ghét, anh sẽ không ghét trẻ con, chỉ cần có chí tiến thủ là được rồi!

Ánh mắt cô sáng lên, cũng không biết đáy lòng nổi lên loại cảm giác thế nào.

"Reng reng!" Tiếng điện thoại của Lương Sùng Nghị vang lên, ngay sau đó sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc.

"Đúng vậy, chính là tôi, chuyện tiến hành như thế nào?"

Thật là nhanh, giây phút kì lạ vừa rồi đã qua, Chung Vũ Thần lặng lẽ đứng lên, nóng quá, cô giống như bị thiêu cháy, hơn nữa, lại bắt đầu từ trán xuống.

***********

Ngày mùng năm tháng ba, buổi tối rơi xuống một cơn mưa nhỏ.

Sau khi tan học về nhà, tôi nhờ anh hai Giới Văn và anh ba Giới Vũ xoa đầu của tôi để xem tôi sẽ có cảm giác gì? Kết quả chẳng có cái gì cả, nhiệt độ không có lên cao, nhịp tim cũng rất bình thường.

Tại sao lại vậy chứ? Khi đại ca xoa đầu tôi, tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Đáng ghét! Tôi không muốn nhớ lại nữa, tôi không thích hợp nghĩ đến những vấn đề phức tạp thế này. Mặc kệ như thế nào, tám giờ ngày mai tôi cũng phải đến thám tử tư, bởi vì, tôi muốn pha cà phê cho đại ca uống.

*************

Sáng sớm, trời âm u, cơn mưa đêm qua dường như không muốn tạnh. Mặc dù chỉ là cơn mưa nhỏ, lại làm cho mặt đường trơn trợt khó đi.

Chung Vũ Thần mặc áo mưa màu xanh. Cưỡi Tiểu Bạch màu trắng (là chiếc xe), bị tắc nghẽn giao thông nên không thể đi được.

Không được, cô cũng không thể đi trễ! Đại ca đang chờ cô tới pha cà phê! Mặc dù hai người cũng không có hẹn gì, nhưng cô đã hứa với mình, nhất định tám giờ phải đến thám tử tư.

Vì vậy cô quyết định liều lĩnh, chọn chỗ trống giữa các xe mà đi, chui tới chui lui, liều mạng phải đi về phía trước.

Vậy mà cách này có chút tác dụng, cô còn cách thám tử tư rất gần. Thế nhưng, ngay ở chỗ rẽ, bởi vì mưa dọc đường, một chiếc xe máy không kịp phanh gấp, khiến Chung Vũ Thần bị quệt ngã trên mặt đất.

"Oa! Thật là đau!" Đầu gối Chung Vũ Thần bị xe đè lên, truyền đến một hồi đau nhói.

Ngược lại người lái xe kia không có việc gì, vội vàng nâng xe lên cho Chung Vũ Thần, "Thật xin lỗi! Đều là lỗi của tôi."

"Không sao." Cô miễn cưỡng tự mình đứng lên, lại ngồi trở lại trên xe.

"Chúng ta đến bệnh viện đi! Tất cả tiền chữa bệnh do tôi trả."

Khó có khi xã hội này còn có những người có đạo đức như thế, nhưng Chung Vũ Thần chỉ khéo léo lắc đầu từ chối, "Thật sự không cần, tôi còn có việc gấp."

Đúng vậy, cô có việc gấp, việc gấp vô cùng quan trọng, cô muốn đi pha cà phê!

Mặc dù đầu choáng váng, nước mưa vẫn không ngừng rời, Chung Vũ Thần vẫn cố gắng mở hai mắt ra, phân biệt phương hướng mà đi. Tiểu Bạch màu trắng phát ra tiến gào rú, hiển nhiên lực bất tòng tâm, Chung Vũ Thần tự lẩm bẩm nói;"Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, chịu đựng một chút, buổi chiều tao sẽ dẫn mày đi gặp bác sĩ, hiện tại mày phải mang tao tới thám tử tư trước! Làm ơn, cuộc hẹn cà phê của tao phải dựa vào mày."

Có lẽ lời nói của Chung Vũ Thần với Tiểu Bạch vẫn có chút tác dụng! Quả nhiên chiếc xe cố sức ngoan ngoãn chạy về phía trước.

Thật vất vả mới đến phòng làm việc, đã tới tám giờ rồi, Lương Sùng Nghị ngồi ở trong phòng làm việc, mà trên bàn Chung Vũ Thần đã bày một phần ăn sáng, đương nhiên đó là do anh mua cho cô, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp, quả nhiên anh đang đợi cô.

"Chào buổi sáng đại ca! Em lập tức đi pha cà phê."

Lương Sùng Nghị đang cúi đầu nhìn một phần tài liệu, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô.

Mỗi lần Chung Vũ Thần bước đi, làm cho đầu gối chuyền đến cơn đau nhói, nhưng lòng cô vẫn vui vẻ mà pha cà phê, bưng hai cốc đến phòng làm việc lãnh đạo như thường ngày.

"Đại ca, mời uống cà phê." Mặc dù trời mưa, âm thanh của cô lại tràn đầy ánh mặt trời.

Lương Sùng Nghị vẫn chuyên tâm ở trên tài liệu, tay trái cầm điếu thuốc, tay phải cầm cà phê lên uống.

Vậy mà, ánh mắt của anh lại phát hiện một điều gì đó, "Quần của em bị phá ra à.

"À, đó là em cố ý làm như vậy!" Cô cười cười nói.

"Cố ý làm vậy? Còn nhuộm thành màu đỏ sao?" Anh nâng mày rậm lên.

A! Quả nhiên không qua khỏi mắt đại ca, nghĩ lại đại ca là người như thế nào, dĩ nhiên là nhìn ra được! Chung Vũ Thần không thể làm gì khác hơn là từ từ nói: "Vừa rồi không cẩn thận ngã xe, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, sẽ nhanh chóng tốt rồi, không có đau chút nào."

Lương Sùng Nghị nhỏ giọng ra lệnh, "Ngồi xuống cho tôi."

"Vâng. . ." Nhìn mặt anh âm trầm, sao cô dám không nghe lời?

Lương Sùng Nghị lấy ra từ trong ngăn tủ một hòm thuốc và một cây kéo, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"Đại ca, anh muốn làm gì? Không cần làm phiền anh đâu!"

"Mau nhìn lại cho kĩ quần của em đi! Bởi vì nó sẽ bị phá ra." Trong miệng anh vẫn ngậm lấy điếu thuốc, dùng cây kéo cắt bỏ quần jean từ chỗ vết thương, quần dài lập tức biến thành quần cụt rồi.

Anh định để thuốc lá qua một bên, nhưng cái gạt tàn thuốc ở đầu bàn bên kia, anh liền đưa vào tay cô nói: "Cầm lấy."

"Vâng" cô nhận lấy, đụng phải chỗ môi anh vừa mới ngậm, âm ấm.

Anh lấy lọ nước muối sát trùng ra rồi nói, "Sau đó sẽ rất đau, kiên nhẫn một chút."

Chung Vũ Thần cắn môi dưới, nhìn anh thấm ướt quần jean, từ từ xé chỗ vết thương ra, bởi vì sau khi bị thương không có lập tức xử lý, quần jean cũng dính vào vết thương rồi, hiện tại muốn gỡ ra thật đúng là khó khăn.

Đau, thật là đau. Thật sự rất đau! Trên trán Chung Vũ Thần cũng toát ra mồ hôi.

Nước mắt của cô sắp chảy ra, nhưng đại ca thích đứa trẻ có chí hướng, mà đứa trẻ có chí hướng không thể khóc, cho nên cô cắn răng nhìn lên trần nhà, định bụng đau chết cũng không rơi lệ.

Lương Sùng Nghị đã hết sức nhẹ nhàng băng bó cho cô, nhưng vẫn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, "Đau không?"

"Không. . . . . . Không đau." Cô vẫn quật cường, nhưng âm thanh run rẩy lại tiết lộ cảm giác thật của cô.

"Sợ đau cũng đừng lái xe nữa, nghe chưa?"

Vậy cô phải làm như thế nào đây? Cô chỉ không muốn bỏ qua thời gian ăn sáng và uống cà phê cùng anh! Nhưng khi thấy ánh mắt anh trách cứ, cô lại không dám nói ra ý nghĩ của mình.

"Vâng. . . . . ." Cô mang theo giọng nói uất ức trả lời.

Anh lắc đầu một cái, tiếp tục khử trùng cho cô, bôi thuốc, băng bó, giống như những động tác này rất quen thuộc.

"Cám ơn đại ca." Nhìn bàn tay to của anh cẩn thận như vậy, khiến cho cô có loại cảm giác được che chở.

Chuyện này đối với cô mà nói là cảm giác hiếm có, bởi vì cô giống như bé trai, từ nhỏ người xung quanh đều cho rằng không cần phải che chở cô, dù sao cô không giống như những đứa bé gái xinh đẹp khác! Cần phải chăm sóc tỉ mỉ?

Nhưng mà, đại ca lại không có coi cô như vậy, anh coi cô như chính cô.

Lương Sùng Nghị cất hòm thuốc xong, mới xoay người lại nói: "Giới Văn và Giới Vũ giao em cho tôi, tôi phải có trách nhiệm với em, em cũng đừng nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không tôi không có cách nào nói lại với bọn họ."

"Em biết rồi ạ!" Cô áy náy cúi thấp đầu, đột nhiên ngón tay đau nhói, "Oa! Thật là nóng."

Thì ra là cô cầm phải đầu thuốc lá, kết quả đầu ngón tay cô bị bỏng, làm hại cô vừa kêu khẽ một tiếng.

Lương Sùng Nghị thấy thế, liền tranh thủ dập tắt tàn thuốc, "Mới vừa bảo em đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã lập tức xảy ra chuyện!"

"Thật xin lỗi! Là do em không cẩn thận chạm vào đầu thuốc!" Chung Vũ Thần ngậm lấy đầu ngón tay, lại không có lá gan nhìn anh.

Anh thấy thế không nhịn được cười, "Thật là một đứa ngốc!" Anh lại đưa tay xoa xoa đầu cô.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh nở nụ cười, chuyện này. . . . . . Đây quả thực giống như kì tích! Đại ca cũng có thể biết cười ư! Hôm nay nên kỉ niệm cho việc biết cười mới đúng!

Nhìn bộ dạng cô sửng sốt, anh mới thu lại nụ cười, cầm kéo lên cắt bỏ nốt quần jean bên kia, "Dứt khoát một cái, nhất trí liền thay đổi thành quần cụt rồi."

"A. . . . . . Tốt. . . . . ." Cô có chút cà lăm .

Sau khi tất cả sử lí xong, anh ngồi trở lại bàn làm việc, tiếp tục để ý tư liệu.

Chung Vũ Thần yên lặng trở lại chỗ ngồi của mình, nói không ra tại sao mình lại có thể mất hồn như vậy?

Bất kể thế nào, bị thương cũng thật tốt, có thể được che chở, được chăm sóc, đột nhiên cô muốn thử gặp trở ngại như thế nữa?

Ai! Ngu ngốc, nhất định là cô bị ngã xe ngã thành đứa ngốc rồi. Cô cốc cốc đầu mình, nghĩ muốn tỉnh táo lên, oa! Thật là đau.

********

Ngày mùng sáu tháng ba, trời mưa cả ngày.

Sau khi về nhà, một mình tôi ngồi ở trong phòng cả tiếng, ngẩn người nhìn băng gạt trên đầu gối, trước mắt vẫn hiện lên tình cảnh đại ca giúp tôi băng bó. Tôi không biết mình làm sao? Tôi chỉ biết tôi rất thích nhìn bộ dạng đại ca cười lên.

Nếu như có thể để cho anh ấy cười mấy lần nữa, tôi tình nguyện để thuốc lá làm bỏng đầu ngón tay tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.