Nhật Kí Theo Đuổi Anh

Chương 9: Chương 9




Ngày đầu sau lễ cưới, tất cả thành viên thám tử Long Bàn trở lại Đài Bắc, bởi vì công việc bận rộn, tuần trăng mật tạm trì hoãn, Chung Vũ Thần vẫn đến thám tử đi làm.

Khác biệt chính là, chức vị của cô biến thành chủ nhiệm kế toán, hơn nữa bàn làm việc bị chuyển qua phòng lãnh đạo.

Không sai, ông chồng Lương Sùng Nghị của cô chính là muốn mình lúc nào cũng có thể thấy cô.

"Em cũng không phải là đứa bé." Cô trợn to hai mắt nhìn anh nói.

"Em dĩ nhiên không phải đứa bé, anh hiểu rất rõ." Anh nói xong, ánh mắt liền quét qua toàn thân cô, ám hiệu anh hiểu rõ cô như thế nào. Khuôn mặt Chung Vũ Thần đỏ ửng, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới đại ca sẽ tà ác như vậy! Từ khi anh phát hiện cô mang thai, anh giống như đã biết thành một người khác!

"Vậy. . . . . . Vậy tại sao anh muốn đem bàn của em chuyển vào đây? Em cảm thấy như. . . . . .Đang bị người ta giám sát vậy."

"Anh chính là muốn giám sát em, hiện tại em là vợ của anh, cũng sắp làm mẹ, nên bất cứ lúc nào anh cũng phải chú ý hành động của em, không thể để cho em làm tổn thương tới mình còn tổn thương đến đứa nhỏ."

Nói đi nói lại, anh vẫn nghĩ vì đứa bé! Trong lòng Chung Vũ Thần đau đớn.

Mặc kệ cô kháng nghị như thế nào, Lương Sùng Nghị còn cố ý muốn cùng cô sống chung cùng phòng, anh muốn lúc nào hai người cũng ở bên nhau, từ trong nhà đến trên xe, từ trên xe đến công ty, từ công ty về đến nhà.

Bởi vì, hôn nhân trước đã làm cho anh học được một cái đạo lý: Khoảng cách chính là vấn đề lớn nhất!

Anh sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ này nữa, anh sẽ để cho cô muốn chạy trốn cũng không có thời gian.

Tối hôm đó, bọn họ cùng nhau ở lại làm thêm giờ, nguyên nhân là anh còn phải dạy cô vài thứ, anh mang đến công ty tất cả sổ sách, vụ án, chứng từ, chuẩn bị giao hết cho cô xử lý.

Chung Vũ Thần nhìn đống tài liệu kia, giọng nói không yên, "Em. . . . . . Em có thể làm tốt trách nhiệm này sao?"

"Em sẽ làm tốt, bởi vì bây giờ em không còn là em gái, em đã là chị dâu!"

Anh xoa lên mặt cô nói.

Cô lui về phía sau môt chút, đối với mắt mắt hiện lên sự dịu dàng của anh, cô cảm thấy không hiểu, cô không để ý đó là vì cô, vì vậy cô cúi đầu, ngồi vào trước bàn làm việc.

Anh đi tới phía sau cô, tiếng nói trầm ổn truyển vào tai cô, "Cần anh giúp một tay không?"

Toàn thân cô đột nhiên run lên, mặc dù hai người đã có qua quan hệ thân mật, nhưng khi anh dựa gần vẫn sẽ khiến nhịp tim cô nhảy loạn.

"Không cần! Em vẫn nên. . . Tự mình nghiên cứu. . . . . ." Tiếng nói của cô càng ngày càng nhỏ.

Lương Sùng Nghị nhún nhún vai, đi trở về trước bàn làm việc của mình, bắt đầu cân nhắc giải quyết vụ án.

Hơn tám giờ tối, trong phòng làm việc rất an tĩnh, âm thanh ca khúc"Giọt mưa" chậm rãi phát ra, nhắc tới cũng thật là trùng hợp, ngoài cửa sổ thật sự đang mưa nhỏ.

Nước mưa dọc theo cửa kính rơi xuống, khói trắng cà phê bay lên, thật sự yên tĩnh bao nhiêu.

Nhưng bởi vì có anh, cô lại không thể yên lòng, không thể làm gì khác hơn là chuyên chú trong việc công, cố gắng đọc hiểu chữ viết.

"Có vấn đề gì sao?" Anh lại đột nhiên đến gần.

Chung Vũ Thần hết sức chăm chú, bị anh im lặng đi tới sau lưng dọa sợ, "A!"

"Sợ cái gì?" Anh cúi người xuống, đặt đôi tay vòng qua người cô, đã tạo thành một khoảng trống nho nhỏ như"Ngục giam".

Chung Vũ Thần không dám nhúc nhích, e sợ vừa động sẽ đụng đến thân thể của anh, chỉ có thể cứng ngắc mà nói: "Em không có vấn đề, anh đừng hù dọa như vậy có được hay không?"

"Hù dọa?" Anh nắm lên một mắm tóc cô, mái tóc của cô đã dài đến ngang vai rồi, "Anh là chồng của em, làm sao em có thể sợ anh chứ?"

"Em không có sợ anh!" Cô quật cường nhìn anh nói: "Em chỉ là bị anh đột nhiên đến gần làm sợ."

"Đứa ngốc, em phải có thói quen với anh mới được!"

Cô chu miệng lên, xem thường, nhưng mà không muốn biện luận.

Anh đưa bàn tay qua, ở trên bàn phím gõ xuống mấy chữ, "Có phải em không xem hiểu mấy thứ này hay không?"

Chung Vũ Thần không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có phủ nhận, giờ phút này môi của anh đang ở bên cạnh cô, khiến toàn thân cô mềm nhũn vô lực.

"Phần tài liệu này là A Lượng viết, chữ của cậu ta ít người nhìn hiểu, anh sẽ giúp em hoàn thành!" Bờ môi của anh khẽ đụng phải gương mặt cô, không biết là cố tình hay vô ý.

Chung Vũ Thần có thể cảm thấy vành tai mình đang nóng lên, cô chỉ thấy xấu hổ, khẩn trương đến đỏ mặt.

"Cảm thấy nóng sao?" Anh hiển nhiên cũng chú ý tới.

"Vẫn. . . Vẫn tốt." Cô cố sức nặn ra tiếng nói.

"Em mặc hơi nhiều rồi." Anh lắc đầu một cái, đưa tay cởi ra áo khoác trên người cô.

Mà cô tuyệt đối không thể phản kháng, bởi vì cô đã suy yếu đến mức không thể nhúc nhích.

Sau khi cởi áo khoác xuống, bên trong là một cái áo cộc tay màu trắng, vì vậy anh sờ lên cánh tay cô, "Như vậy không biết có lạnh quá không?"

Chung Vũ Thần hé mở đôi môi, "Ưm. . . . . Ưm. . ." mấy tiếng lại không nói ra lời.

"Không sao, anh có biện pháp." Anh nói xong lền kéo cô qua, mình thì ngồi trên ghế, mới ôm cô ngồi lên trên đùi anh."Như vậy cũng sẽ không nóng không lạnh."

"Cái gì?" Đây mà là cách à?

Lương Sùng Nghị vẫn còn nghiêm chỉnh, đem sự chú ý để vào công việc,

“! Em hãy nghe anh nói, loại tài liệu như thế này…”

Chung Vũ Thần không còn kịp kháng nghị nữa, vội vàng thu hồi tâm trạng lắng nghe, nếu không anh nói nhanh như vậy, cô sẽ không hiểu hết.

Qua gần mười phút, anh cầm tay cô, di động con chuột qua lại, hoàn thành một phần sổ sách.

“Hiểu không?” Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tiếng nói của anh giống như khàn khàn.

“Vâng… đại khái đã hiểu…”

“Em hãy thử nhìn xem.” Anh để cho cô làm thử, liền thu tay về, lại đặt tay ở trên chân cô nhắn tới sức nóng.

Chung Vũ Thần hít sâu một hơi, “Vâng.”

Vì vậy, hai cặp mắt đều nhìn lên màn hình máy vi tính, mấy phút sau, Chung Vũ Thần mỉm cười, quay đầu lại nói với anh “Chính là như vậy có phải hay không? Em hiểu rồi…”

Nhưng cô còn không kịp nói xong, ngay trong nháy mắt, anh đã che lại môi cô.

Ah? Chuyện gì xảy ra vậy? Chung Vũ Thần còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy anh ra sức mút, trong nháy mắt cướp đi hô hấp của cô.

Hắn buộc chặt hai cánh tay, tay phải thăm dò vào ngực cô, tay trái nắm lấy đầu cô, khiến cô muốn trốn cũng không trốn thoát khỏi nụ hôn này.

Bờ môi của anh nhiệt tình, không ngừng hấp thu ngọt ngào của cô, ngón tay của anh càn rỡ, bắt đầu trêu chọc mềm mại của cô, khiến cô nhẹ nhàng ngâm ra tiếng.

Khi hắn rời đi môi cô, dọc theo cổ của cô hôn xuống, cô mới có thể lấy lại tiếng nói: “Anh… Làm gì vậy? Nơi này là… Phòng làm việc…”

“Anh không nhẫn nhịn được, là do em thật đáng yêu.” Anh liền lột áo của cô ra, lộ ra da thịt và áo lót màu trắng, anh lập tức cúi đầu hôn lên.

“Đừng như vậy!” Tay nhỏ bé của cô vỗ lên lưng anh, làm thế nào cũng không ngăn cản được anh.

Cho dù hai người đã hoan ái nhiều lần, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, lại dưới ánh đèn sáng ngời, khiến Chung Vũ Thần lúng túng nhưng không thể ngăn anh lại. Quá đáng sợ, cô không thể tiếp nhận việc mình làm chuyện đó ở đây.

“Anh muốn! Anh chính là muốn!”

Anh thở hổn hển, liếm môi, ở trên da thịt của cô lưu lại cảm giác nóng bỏng, sau đó càng quá đáng định cởi quần jeancủa cô, không để ý tay nhỏ bé của cô ngăn cản, mà kéo xuống khóa kéo, muốn đem vật ngăn cản này loại bỏ.

“Anh… Anh điên rồi à!” Cô giãy dụa hai chân, không để cho anh được như ý.

“Cho anh! Ở ngày anh uống say đó, khi chúng ta lần đầu, em đã nói em đều muốn cho anh.”

Cảm xúc của anh đã đạt đến đỉnh điểm, đôi tay hơi dùng lực một chút, lột quần jean cô xuống, hiện tại, trên mông cô chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ màu trắng.

“Đừng!” Cô thật sự rất sợ, sợ anh nhiệt tình như vậy, càng sợ mình không nhịn được phản ứng.

“Đừng nói lời ngu ngốc này, anh sẽ khiến em muốn.” Anh ngậm vành tai cô, hai tay hạ xuống, trêu đùa vùng mẫn cảm của cô, anh hiểu rõ cô vợ nhỏ của mình rất nhạy cảm.

“Cầu xin anh…” Toàn thân Chung Vũ Thần nóng lên, dán vào lồng ngực nóng bỏng của anh, giống như sắp bị thiêu đốt.

“Cầu xin anh cái gì? Phải nhẹ một chút? Hay là vào việc chính vậy?” Anh cố ý trêu cợt cô, mê muội nhìn cô đỏ bừng mặt, hai tròng mắt trong suốt.

“Không phải… Em không phải có ý đó…” Mặc kệ cô từ chối thế nào, tóm lại cô đã bị lột nửa thân trần, dựa vào trước ngực anh, bởi vì anh liếm láp cùng vuốt ve mà thở dốc không dứt.

“Có thể sao? Có thể anh sao.”

“Anh… Anh nói cái gì…” Cô đã sắp hôn mê, không hiểu lời của anh.

Anh ôm lấy cô, để cho hai chân cô vòng qua hông anh, đột nhiên tiến vào trong cơ thể cô, hai người đều cùng hít vào một hơi.

“Hai…” Lương Sùng Nghị không tự chủ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Chung Vũ Thần nắm lấy bả vai anh, không nhịn được rên rỉ, “Nhẹ một chút… Em không chịu nổi!”

“Tiểu đáng yêu, đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng.” Anh đang ở bên tai cô bảo đảm nói, ngay sau đó nhẹ nhàng kéo ra đưa vào, đang nắm hông và mông cô, trên dưới ra vào.

Ngoài cửa sổ, bầu trời rơi xuống những giọt nước mưa, trong cửa sổ, đàn vi-ô-lông dịu dàng trình diễn “Giọt mưa”, theo như tiết tấu, bọn họ một lần lại một lần kết hợp, cho đến khi cả hai cao trào mới dừng lại.

“Anh còn muốn, như vậy còn chưa đủ.” Anh vẫn chưa thỏa mãn.

“Anh?” Chung Vũ Thần lấy ánh mắt đọng nước nhìn anh.

Mới vừa rồi anh không ngừng quan sát vẻ mặt cô, nên lúc này khi xác định cô đã có thể tiếp nhận mình, cuối cùng anh ôm lấy cả người cô, để cho cô nằm trên bàn, còn mình thì đứng ở mép bàn, nâng cao hai chân cô, bắt đầu mãnh liệt tiến công.

"Anh. . . . . . Anh đừng như vậy. . . . . . Đồ trên bàn sắp rơi hết xuống rồi." Chung Vũ Thần vội vàng nói.

"Đừng quan tâm tới những thứ kia, chỉ cần cảm giác có anh ở đây." Anh lấy thân thể, hai tay cùng đôi môi nói rõ sự có mặt của anh.

"Anh!" Cô không có cách nào nói ra lời, bởi vì anh lại tập kích tới. Cơn mưa ngoài cửa sổ cũng không biết đã trở nên to hơn lúc nào, thậm chí còn có mấy tiếng sấm truyền tới, mà sự vật tự nhiên này giống như đang thúc giục bọn họ, lấy sự nhiệt tình là phương thức biểu đạt cảm xúc mạnh mẽ. ⓛTiểuⓞMèoⓥHoangⓔ

Nghe thấy tiếng hồ sơ, tài liệu đang rơi xuống, Chung Vũ Thần chỉ có thể thở dài nói: "Anh vừa khỏe vừa mãnh liệt. . ."

"Là em khiến anh nổi điên lên! Em phải thay anh giải quyết!" Anh tuyệt đối không có khách khí đòi lấy thứ mình muốn, đây chính là anh, không cần thì thôi, nếu muốn sẽ phải có tất cả.

Đây hình như là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như thế, cũng không giống sự tĩnh lặng ngày thường, khiến cho cô cảm thấy vừa sợ lại kỳ diệu.

Mưa gió ở bên ngoài, không khí bên trong phòng càng lúc càng nóng, cho đến khi mồ hôi anh rơi xuống trên người cô, cho đến khi nhiệt tình phóng thích trong cơ thể cô.

"Tiểu Thần, Tiểu Thần của anh. . . . . ." run rẩy mấy cái, liền ngã đè lên người cô, ôm lấy thân thể cô đã sớm mềm nhũn, da thịt hai người kề nhau, cảm thụ lửa nóng đi qua.

"Anh. . . . . . Có phải anh đã sớm muốn làm như vậy rồi hay không?" Sau khi mọi thứ yên tĩnh, cô không nhịn được hỏi như vậy.

Anh đương nhiên gật đầu, "Anh muốn em có thể ôm anh mọi lúc, chỉ có phản ứng đối với anh, như vậy em mới không chạy mất!"

"Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì vậy?" Bên má cô đỏ ửng, không ngờ ham muốn giữ lấy của anh mạnh như vậy.

"Em là của anh, anh sẽ theo dõi em thật kỹ... em chỉ có mình anh! Mặc kệ phải dùng phương pháp gì giữ em lại, anh đều sẽ làm được." Anh hôn lên môi cô, không để cho cô cãi lại.

Nếu trời cao đã cho anh tìm lại mùa xuân, anh sẽ khiến sự ấm áp này vĩnh viễn kéo dài.

Nghe tiếng gió, tiếng mưa rơi, cảm thụ nhiệt độ thên người anh, Chung Vũ Thần chậm rãi ngước mắt lên, chỉ có thể lờ mờ nghĩ : rốt cuộc cô đã gả cho một người chồng như thế nào?

******

Ngày mười bảy tháng tám, thời tiết mua gió liên miên, sấm trớp nổi lên.

Ngày đầu sau tân hôn, chúng tôi cùng đi làm. Ở trong phòng làm việc, ở trên cái bàn lớn, anh đã khẩn thiết với tôi, chiếm đoạt tôi, nhưng trừ lần đó ra, còn có chuyện gì nữa đây?

Tôi nên nắm giữ lòng tham của mình như thế nào? Bởi vì tôi thật sự rất muốn có anh.

Muốn nhiều hơn, muốn nhiều hơn nữa, muốn sự yêu thương và lòng trân thành.

*****

Từ đêm đó, mặc kệ Chung Vũ Thần đang làm gì, luôn có thể cảm thấy ánh mắt của Lương Sùng Nghị vẫn đi theo cô! Anh thật sự là một người chồng không hề có cảm giác an toàn. Hôm sau, Lương Sùng Nghị đi ra ngoài làm việc, Chung Vũ Thần mới lấy được một chút không khí, cô đi ra khỏi phòng làm việc lãnh đạo, chỉ có Trịnh Lập Minh đang đọc sách báo.

"Tiểu Minh, cùng tôi lên tầng thượng được không?"

Nghe thấy Chung Vũ Thần thở dài, Trịnh Lập Minh ngẩng đầu lên, "Cô làm sao vậy?

Không có sao chứ?"

"Tôi cảm thấy như không còn sức lực vậy!"

"Đi! Đi hóng gió, tôi sẽ giúp cô hăng hái hơn." Trịnh Lập Minh không nói hai lời, cùng cô đi lên sân thượng.

Ở trên thềm bê tông rộng lớn, gió thổi ấm áp, mây bay nhẹ nhàng, chính là một nơi thích hợp để suy nghĩ.

"Tiểu Thần, xem ra hình như cô không có tinh thần!" Mặc dù mọi người cũng đã đổi giọng gọi Chung Vũ Thần là chị dâu, nhưng Trịnh Lập Minh vẫn bí mật gọi cô là Tiểu Thần.

"Tôi có thể có tinh thần gì chứ?" Chung Vũ Thần tựa lên lan can, cười gượng hỏi ngược lại. ⓛTiểuⓞMèoⓥHoangⓔ

"Làm ơn! Cô đã cùng đại ca kết hôn, hai người cũng đã có đứa bé, đây chính là việc tôi nằm mơ cũng không dám tưởng tượng được!" Trịnh Lập Minh hâm mộ nói.

"Kết hôn. . . . . . Sinh con. . . Đúng vậy! Những thứ này đều rất tốt. . . Nếu như. . . . . .Có lời nói yêu. . . . . ." Cô nhìn nơi xa, không biết nhìn xa tới nơi nào?

"Lời của cô là có ý gì? Chẳng lẽ đại ca không yêu cô sao?"

"Anh ấy làm những việc này đều là vì đứa bé, vì trách nhiệm. . . Anh ấy chưa bao giờ nói qua một chữ yêu. . . . . ."

Trịnh Lập Minh cúi đầu trầm tư, "Có lẽ anh ấy không biết cách biểu đạt!"

"Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết. . . . . ."

"Đừng ủ rũ như vậy, nói không chừng đại ca sẽ từ từ sinh ra tình yêu với cô." Trịnh Lập Minh vỗ vỗ bả vai Chung Vũ Thần, muốn cho cô một chút khích lệ.

Chung Vũ Thần thật sự rất mệt mỏi, tựa đầu lên vai cậu, cảm thấy một loại tình bạn ấm áp.

Đang lúc này, một tiếng nói lạnh lùng từ sau lưng bọn họ truyền đến, "Hai người lập tức tách ra!"

Trịnh Lập Minh quay đầu nhìn lại, không khỏi sợ hãi kêu: "Đại ca!"

Chung Vũ Thần chỉ lẳng lặng nhìn chồng của mình, nhưng không có mở miệng.

"Cậu còn biết tôi là đại ca sao? Cô ấy là chị dâu đó?" Ánh mắt Lương Sùng Nghị vô cùng lạnh lẽo.

"Em chỉ đang nói chuyện với Tiểu Thần mà thôi, chúng em không có gì." Trịnh Lập Minh vội vàng giải thích.

"Không cần phải nói, tôi có mắt để nhìn, tốt nhất cậu nên nhanh chóng rời khỏi đây, tránh cho việc tôi không khống chế được tính tình của mình."

"Đại ca. . . . . ." Trịnh Lập Minh còn lộ ra vẻ mặt lo lắng.

"Mau cút!" Lương Sùng Nghị càng ngày càng tức giận.

Trịnh Lập Minh nhìn Chung Vũ Thần, đành phải thở

Dài đi xuống lầu.

Giờ phút này, hoàng hôn màu đỏ đang chiếu rọi lên thân thể hai người, gió đêm chậm rãi thổi qua thế nhưng thế ánh mắt của họ cũng không ôn hoà.

Lương Sùng Nghị từng bước từng bước đi về phía cô, trong mắt dâng lên ngọn lửa, mặc dù Chung Vũ Thần cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay trên lan can cũng không nhịn được nhẹ nhàng run lên.

Cuối cùng anh dừng lại ở trước mặt cô, cô đành phải ngẩng đầu hỏi: “Anh.... anh nghĩ cái gì vậy?”

“Anh đã bị phản bội một lần, anh tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị thêm lần thứ hai!”

Anh... Anh là đnag ám chỉ vợ trước của anh, cái người chạy theo kẻ khác? Chung Vũ Thần ngây ngốc một chút, lại trực tiếp mở miệng nói: “Em cũng không phải là chị ta, anh cũng không được lấy em so với chị ta, em chính là em.”

“Theo anh thấy thì không khác biệt gì! Phụ nữ các người đều giả dối như nhau, trong ngoài không giống nhau, hơn nữa, còn chuyên tìm người bên cạnh xuống tay.”

Anh giống như lại thấy tình cảnh năm đó, người phụ nữ của anh luôn luôn ở cùng đồng đội của anh.

“Em mặc kệ anh có tin hay không, dù sao em không có làm chuyện gì có lỗi với anh, em không cần phải tiếp nhận sự đối đãi thế này của anh, anh tránh ra, tránh ra! Toàn thế giới này em chỉ ghét anh, em căn bản cũng không muốn kết hôn cùng anh, coi như trên địa cầu chỉ còn mình anh là đàn ông, em cũng thà tình nguyện đi làm ni cô.”

Cô cũng tức giận, vươn tay đánh vào lồng ngực anh, đây là lần đầu tiên cô phản kháng anh như vậy, bởi vì, cô không muốn anh nghĩ tới người phụ nữ đố, lại càng không muốn anh xem cô như người phản bội.

“Cái con bé này, không cho phép em nói nữa” anh đưa tay ra ôm lấy cô, nhanh chóng chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Đây là nụ hôn nóng bỏng không hơn không kém, Chung Vũ Thần ngậm lại lời nói, nín thở, chỉ có thể cảm thụ chèn ép của anh, môi lưỡi nóng bỏng như đốt, khiến toàn thân cô cũng nóng theo.

Mặc dù cô đã thu lại lý trí còn sót, liều mạng đưa tay đánh lên lưng anh, nhưng lại không có bất cứ tác dụng nào, ngược lại càng khiến anh cuồng dã liếm hôn cô, đường như muốn để cho cô ngạt thở, hôn mê thì mới có thể hài lòng.

Anh đột nhiên hôn cô, anh cũng đột nhiên rời khỏi cô, “Về sau không cho phép em lại nói mình không muốn gả cho anh!”

Cô thở hổn hển mấy cái, “Em vốn không muốn.”

“Em còn nói!” anh lập tức trừng phạt bằng cách hôn môi cô, xâm nhập sâu hơn, triền miên tột cùng.

Trời, rốt cuộc cái hôn này là sao? Anh đúng là điên rồi!

“Nhận thua chưa?” anh lại ngẩng đầu hỏi.

“Em sẽ không....” Cô yếu đuối nói.

“Đây là do em tự tìm!” Anh vừa cúi đầu vừa mạnh mẽ hôn cô.

Sau khi hôn mấy phút, trong đầu Chung Vũ Thần đã không có ý chí, chỉ có thể vô dụng dựa vào anh, “Không cần như vậy nữa....”

“Anh muốn em nói em là của anh, sẽ không phản bội anh!”

“Em không nói.... em không nói....” Chẳng lẽ anh cũng không cảm giác được cô thật lòng sao? Vì sao còn phải buộc cô như vậy? Trừ khi đó chỉ là ham muốn giữ lấy, anh không hề có chút cảm giác nào với cô sao?

“Được, chúng ta liền tiếp tục!”

anh kéo lấy thân thể không còn đứng vững được của cô, để cho cô chỉ có thể ngẩng đầu chịu đựng nụ hôn của anh.

Không... không thể nào!

Nào có chuyện ép hỏi như vậy? Chung Vũ Thần sắp sửa hôn mê.

“Nói hay không nói?”

“Em.... vốn không có phản bội anh....”

“Còn chưa đủ!” Anh lại hôn cô. Làm thế nào đây? Cô sẽ bị hoà tan.... Cô sẽ té xỉu mất.... Cô phải mặc anh muốn làm gì thì làm.....

“Nói mau, đừng ép anh!”

“Em.... em là của anh..... vẫn luôn là như vậy.....”

“Tiểu Thần của anh thật đáng yêu, em cũng thật biết trêu cợt anh.... anh không thể không trừng phạt em!”

Anh lại hôn cô, ôi! Đáng ra cũng không nên nói cái gì... Liền bị hôn đến trời đất u ám!

****

Ngày mười tám tháng tám, khí trời biến thành màu đen.

Anh lại cho rằng tôi giống như vợ trước của anh, tôi không cho phép anh vũ nhục tình yêu của tôi như vậy, cái gì tôi cũng không có, cái gì tôi cũng không còn, nhưng tôi yêu ai cũng không thể thua kém, ai cũng không thể phủ nhận.

Hôn, hôn nhiều hơn nữa, có thể so với một câu bày tỏ tình yêu sao? Ôm, ôm chặt hơn nữa, có thể vượt qua sự lạnh lẽo của con tim sao? Tôi không biết nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.