Chuyện sau khi ngủ:
Một ngày rất lâu sau.
Giọng hát chính hỏi Tổng giám đốc: Anh thích em trên sân khấu ở điểm nào nhất vậy?
Tổng giám đốc nghiêm túc suy nghĩ: Ừm … Cái gì cũng thích, phải nói thích nhất thì … chắc là giọng hát của em.
Giọng hát chính nhếch mi cười xấu xa: Vậy anh nói em dùng giọng hát của em trong lúc kêu` giường, anh sẽ mềm xuống không ha?
Tổng giám đốc nghiến răng: Hôm nay liền cho em xem coi ông có mềm xuống không!
Dưới đây sén sọt một ngàn từ.
Phiên ngoại Sau khi ngủ:
Nhật ký quan sát Tổng giám đốc: ngày x tháng x năm x, boss hôm nay xem ra tâm tình cũng hết sức vui vẻ đi. Nụ cười dịu dàng làm cho cả công ty ấm áp như tắm trong gió xuân* vậy.
(Từ gốc: 如沐春风: như mộc xuân phong. Nguồn)
“Trợ lý Lâm, chuyện này liền giao cho cô, hiểu rồi chứ?”
Trợ lý Lâm chợt lấy lại tinh thần, đón lấy ánh mắt có vẻ nghi hoặc của Vệ Thiệu gật đầu liên tục, cuống quít nhận lấy tài liệu. Từ lúc Vệ tổng kế nhiệm đến nay, cô bởi vì năng lực đảm nhiệm công việc cộng với có chừng mực liền được cất nhắc làm trợ lý riêng. Ban đầu thường xuyên bị vị tổng giám đốc trẻ tuổi khuôn mặt anh tuấn mà thất thần, thích ứng hai tuần lễ mới dần quen.
Nhưng mà, gần đây tổng giám đốc đột nhiên không giống nha!
Vệ Thiệu vốn là tính tình lạnh lùng mà cấm dục, trước sau như một không có biểu cảm cùng lời dư thừa. Dù là lúc cấp dưới làm sai cũng sẽ không trực tiếp nổi giận, nhưng khí thế kinh người của anh cũng đủ để khiến người ta kinh hồn đảm vía. Bây giờ, tổng giám đốc cả người cũng dịu dàng đi mấy phần trăm, ở trong phòng làm việc thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, màn hình máy tính lộ ra nụ cười không tưởng. Dẫn đến mọi người đối với tương lai phát triển của tập đoàn tràn đầy lòng tin, làm việc một cửa lại một cửa tràn đầy hăng hái.
Vào giờ phút này, dáng vẻ tổng giám đốc thoạt nhìn tâm trạng cũng rất tốt. Trợ lý Lâm vội nắm lấy cơ hội này, mở miệng ngỏ lời: “Vệ tổng, gần đây Viện nghiên cứu Kinh tế Đại học X mở hội thảo tài chính, bên kia gửi mail nói muốn trân trọng mời ngài phát biểu với tư cách một vị khách quý ở lễ khai mạc? Ngài xem?” Làm việc bên cạnh tổng giám đốc lâu như vậy, cô rất rõ ràng tác phong làm việc của tổng giám đốc. Mặc dù boss lớn lên vô cùng giống tổng tài bá đạo, nhưng anh luôn khiêm tốn, không thích giao thiệp với truyền thông, chứ nói chi là xuất hiện trước sân khấu. Nhưng mà đại học X là trường nổi tiếng có uy tín lâu năm, hội thảo kinh tế trước nay rất nổi danh, chủ động tung cành ô liu quả thực hiếm thấy.
Vệ Thiệu dường như có hơi phân tâm, nhẹ “Ừ” một tiếng vô thức muốn cự tuyệt, bỗng nhiên giống như kịp phản ứng gì đó mà lặp lại: “Đại học X?”
Trợ lý vội nói: “Đúng vậy, hội thảo đại học X.”
Vệ Thiệu suy nghĩ một chút, dứt khoát trả lời: “Được rồi.”
Trợ lý hết sức vui mừng, vội đáp: ” Vậy tôi sẽ trả lời mail ngay bây giờ.” Cô còn chưa xoay người, đã bị ngắt lời.
“Không cần, ” Vệ Thiệu cười một tiếng: “Nếu phải làm khách quý lên phát biểu, tôi sẽ kiểm tra chương trình và nội dung chủ yếu với bên kia đi, như vậy tương đối dễ dàng. Cô gửi địa chỉ mail cho tôi.”
Trợ lý Lâm lập tức bị thuyết phục ——Boss không hổ là boss, nghĩ nhiều chu đáo, là mình sơ sót rồi. Nhanh chóng đáp vâng, cầm tài liệu ra ngoài.
Vệ Thiệu đưa mắt nhìn trợ lý đi ra ngoài, khóe miệng từ từ nâng lên tới, tâm tình quả thật vô cùng hớn hở.
Bởi vì anh tìm được việc giải stress gấp trăm lần so với nghe ban nhạc Death Metal trực tiếp biểu diễn, chính là cùng giọng hát chính của ban nhạc Death Metal nói chuyện yêu đương. Giọng hát chính nhỏ bé trên đầu tim của anh, bây giờ thật có thể nâng trên tay rồi.
Vệ Thiệu không phải chưa từng yêu, nhưng đối tượng thường ỷ vào thân phận mình, khiến việc nói chuyện yêu đương cũng như làm nghiên cứu, có sự sắp xếp chặt chẽ. Yêu đương ngẫu nhiên, thường ngày, sinh động tươi mới như vậy vẫn là lần đầu tiên. Khiến Vệ Thiệu có loại ảo giác trở lại tuổi đôi mươi.
Tối ngày hè, anh đi đón Hướng Nhung về nhà sau buổi tập, đứng đợi ở cửa. Hướng Nhung vừa nhìn thấy anh liền chạy như bay xuống, cách vài bậc thang giang hai tay nặng nề nhảy vào trong ngực anh. Vệ Thiệu cười đón lấy người xoay một vòng, Hướng Nhung mới muộn màng xấu hổ, ồn ào bảo anh buông mình xuống.
Những người khác trong ban nhạc mặt đầy hắc tuyến, giả bộ như cái gì cũng không thấy từng người đi ra.
Vệ Thiệu dứt khoát ôm Hướng Nhung ném vào trong xe, sau đó về đến nhà lại ôm ném trở lại trên giường.
Không gặp mặt vài ngày, sếp lớn Vệ đã sớm tính toán tốt bạn học nhỏ giọng hát chính ngày hôm sau không có tiết buổi sáng không cần dậy sớm, ăn một bữa đầy đủ thỏa mãn. Buổi sáng anh tinh thần sáng láng thu dọn chỉnh tề chuẩn bị đến công ty, Hướng Nhung còn trầm trầm ngủ, ngay cả hôn hai cái cũng không tỉnh lại.
Đêm qua dằn vặt người ta quá rồi (?). Tổng giám đốc Vệ đoan chính mà nghiêm túc đối diện màn hình máy tính, dù là ai cũng đoán không ra đầy đầu anh đều là hình ảnh bạn trai nhỏ dưới thân mình thở dốc.
Đại học … Không phải là trường của Hướng Nhung hay sao?
Vệ Thiệu sờ cằm một chút, mở mail trợ lý gửi, chậm rãi trả lời.
Sau khi mail được gửi đi một lúc, Vệ Thiệu nhận được hồi âm từ phía đối phương, đương nhiên là không có gì khó khăn. Anh vừa chuẩn bị bắt đầu làm việc, điện thoại reo lên.
ID người gọi đến là khuôn mặt đang ngủ của Hướng Nhung mà anh lén chụp, Vệ Thiệu nghe máy, giọng nói vô thức nhẹ nhàng: “Nhung Nhung, dậy rồi?”
Bên kia im lặng một chốc, mới truyền tới một tiếng “Ông nội anh” hơi khàn khàn.
Vệ Thiệu khẽ cười trong cổ họng, vẻ mặt vô thức cưng chiều khiến nữ nhân viên tình cờ đi ngang bên ngoài lộ ra nụ cười si ngốc. “Uống chút nước nóng.”
Hướng Nhung tức giận nện một cái lên gối trống bên cạnh: “Em về trường đây.”
Vệ Thiệu mở miệng như làm nũng: “Cùng trải qua cuối tuần vui vẻ nha?”
“Trường học có chuyện.”
Vệ Thiệu nghe câu trả lời rõ ràng không vui của đối phương, biết còn cố hỏi: “Nhung Nhung tức giận? Tối qua là anh không đúng, em nói không muốn mà còn …”
“Không phải anh! Hội thảo học viện chả hiểu sao thông báo đi làm tình nguyện viên. Em còn không đăng ký … Không nói với anh nữa.” Mắt thấy người này càng nói càng không đứng đắn, bạn học nhỏ giọng hát chính da mặt còn chưa đủ dày mặt trực tiếp phát sốt, vài ba câu liền cúp máy, hoàn toàn không biết người bên đầu kia điện thoại lộ ra khuôn mặt đắc ý như thế nào.
Vào ngày hội thảo. Mặc dù không giải thích được việc tạm thời bị trưng dụng, Hướng Nhung vẫn làm tròn bổn phận đến hội trường sớm, nhận thẻ công tác liền bắt đầu sắp xếp. Đang giúp học muội chuyển nước bỗng bị giáo viên gọi lại, bảo cậu đi đón tiếp khách quý.
Xem ra danh tiếng của việc luôn rớt mắt xích vào thời điểm quan trọng truyền đi chưa đủ xa … Hướng Nhung lắc đầu than thở, nhắm mắt gõ nhẹ cửa phòng khách quý: “Xin chào ngài, có thể vào không?”
Bên trong đáp một tiếng, Hướng Nhung đẩy cửa ra: “Tôi là tình nguyện viên phụ trách tiếp đãi ngài Hướng …” Còn chưa nói đến một nữa liền kẹt lại, vừa lúc giáo viên phụ trách liên hệ đi qua, đầy nhiệt tình đẩy cậu vào: “Tiểu Hướng em còn đứng đây làm gì? Em không phải đứa nhỏ nhà thân thích của Vệ tổng sao? Vệ tổng đặc biệt cho hay nói để em theo ngài ấy rèn luyện chút năng lực.”
Hướng Nhung không nói gì nhìn tên khách quý nhân mô dạng cẩu Vệ tổng, giống như thấy được cái đuôi đắc ý của anh lúc lắc sau lưng: “A à, chào bác.”
Chung quy đang vội, giáo viên có lẽ cũng chưa kịp suy xét không cùng họ sao mà lập được quan hệ thân thích này, khách sáo hai câu kiểu “Vệ tổng còn trẻ vậy mà bối phận ngược lại thật lớn”, liền tạm biệt ra ngoài. Ông vừa đóng cửa, Vệ tổng liền như chó lớn cọ đến.
Hướng Nhung đẩy bản mặt đang dán tới ra, nhìn xung quanh phòng khách quý, cậu thật đúng là lần đầu tiên vào. Viện nghiên cứu Kinh tế Đại học X luôn giàu có, phòng khách quý y như phòng tổng thống. Còn có ghế ông chủ cùng bàn làm việc, trên bàn đặt laptop và một vài loại tài liệu. Hướng Nhung từ mâm trái cây nhón một miếng dưa hấu, vừa ăn vừa dựa vào bàn nhìn, vậy mà là một bài phát biểu rất nghiêm chỉnh, đầy kín các thuật ngữ tài chính chuyên nghiệp như công nghệ blockchain. Bên cạnh còn có nét chữ của Vệ Thiệu, sửa đổi đánh dấu viết bằng tay.
Hướng Nhung đột nhiên cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Ở cùng nhau được một đoạn thời gian, cậu dĩ nhiên biết Vệ Thiệu không những nhìn qua giống như người thành công, mà còn thực sự là người thành công đó. Chẳng qua này dường như là lần đầu chân thực biết được, anh có bao nhiêu thành công.
Đang miên man suy nghĩ, liền bị người kéo một cái đến trên đùi. Vệ Thiệu ôm chặt eo Hướng Nhung, khóe miệng giương lên: “Sao vậy? Mới phát hiện ra người đàn ông của em thật lợi ` hại?”
Hướng Nhung bĩu môi một cái, cúi đầu đưa tay, kéo gương mặt anh tuấn của Vệ tổng sang hai bên: “Mặt thật lớn.” Nói xong lại tự mình cười.
Vệ tổng nhìn giọng ca chính nhỏ cười cong cong mắt, dứt khoát hôn lên. Hướng Nhung trong miệng còn vị dưa hấu, ngọt cực kỳ. Vệ Thiệu quấn lấy miệng lưỡi cậu hôn mút, tay vốn đặt ngang hông Hướng Nhung rất không đàng hoàng trượt xuống xoa nắn.
Đang lúc tập trung, bên ngoài bỗng có người gõ cửa. Vệ Thiệu bị dọa giật mình, Hướng Nhung ngược lại rất lanh trí, đơn giản ngồi xổm xuống, trốn trong bàn làm việc.
Vệ Thiệu buồn cười trong lòng, điều chỉnh hô hấp bình tĩnh mở miệng: “Mời vào.”
Giáo viên vừa mới đến bước vào với một nụ cười, nói lãnh đạo Viện nghiên cứu Kinh tế có ý muốn cùng Vệ tổng làm quen. Vệ Thiệu chỉ đành phải đứng lên, bắt tay trao đổi danh thiếp với từng người. May mà người đến vừa vặn ngồi đầy sa lon, anh thuận tiện liền ngồi trên chỗ cũ.
Hướng Nhung ngồi bên trong, vô cùng mừng rỡ vì cái bàn làm việc này không gian cũng khá lớn, che mình rất kín kẽ. Cậu nhàm chán nghe Vệ tổng cùng mấy ông lớn* nổi danh của Viện nghiên cứu Kinh tế đĩnh đạc nói chuyện, đột nhiên lòng nổi lên ý xấu.
(Đại ngưu (大牛): một thuật ngữ mạng dùng để chỉ những người xuất sắc, những người nổi bật trong một lĩnh vực nhất định. Nguồn)
Vị trí này trái lại rất thích hợp để làm chuyện xấu nha. Hướng Nhung im lặng cười xấu xa một cái, nhẹ nhàng cọ xát phía trước, nắm tay đè lên háng Vệ tổng.
Vệ Thiệu đang nói về ý định phát biểu tại hội thảo này, cả người cứng đờ. Nhân lúc có người tiếp lời, cúi đầu nhìn, Hướng Nhung ngẩng đầu lên khiêu khích nhướng mày, dứt khoát đưa tay nắm khóa kéo trên quần tây anh, hợp với giọng người nói, kéo xuống từng chút một.
Vệ Thiệu gân xanh trên trán không ngừng nhảy. Trên mặt bàn, anh phải như không có gì mà cười nói tự nhiên. Dưới mặt bàn, anh phía trước rộng mở, thằng nhỏ bị Hướng Nhung cầm trên tay.
Đôi tay đã quen chơi nhạc cụ, mười ngón tay thon dài linh hoạt chơi đùa, hoàn toàn đem dục hỏa của mình gợi lên rồi. Trời mới biết anh muốn nhìn biểu cảm của nhóc vô lại tới cỡ nào!
Cũng may có người nhận ra vẻ mặt Vệ Thiệu không được tự nhiên, cho là anh không thoải mái, hỏi một câu. Vệ Thiệu cười khan một tiếng, biểu thị do có thể sắp lên sân khấu nên có chút căng thẳng. Các vị lãnh đạo liền vội vàng đứng lên tạm biệt, nói không chậm trễ thời gian Vệ tổng chuẩn bị. Giáo viên phụ trách liên hệ trước khi đi còn lẩm bẩm, Tiểu Hướng chạy đâu không thấy.
Cửa vừa đóng lại Vệ Thiệu liền cười gắn xách Hướng Nhung ra ngoài. Hướng Nhung nhin cười đến mặt cũng đỏ lên, còn nói chân mình dã tê rần rồi. Vệ Thiệu liếc cái của mình lộ ra bên ngoài, thứ đó cứng rắn phồng lên đau đớn, nghiến răng nghiến lợi: “Thiếu thao phải không?”
Hướng Nhung nhanh chóng giả vờ ngoan ngoãn: “Em sai rồi em sai rồi em không cố ý mà.” Cậu cảm thấy giọng nói và vẻ mặt của Vệ Thiệu giống như lời thoại nổi tiếng của tổng tài bá đạo —— “Vợ à, em đây là đang đùa với lửa”, rốt cuộc không nhịn được bật cười.
Vệ Thiệu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, chỉ dưới háng: “Hội thảo bắt đầu vào không tới mười lăm phút nữa, Nhung Nhung em khiến anh làm sao lên sân khấu đây?”
Hướng Nhung nghe được đại hôi lang (sói xám lớn) muốn giận thật rồi, chạy tới khóa trái cửa phòng khách quý, lại chạy trở lại ấn Vệ Thiệu ngồi xuống ghế, chính mình quỳ xuống, dùng hành động để xin lỗi.
Vệ Thiệu cảm thấy mình muốn điên rồi. Nhóc vô lại này từ đâu học được mấy thứ này chứ? Hướng Nhung dĩ nhiên cũng không có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng miệng lưỡi ấm áp bao chặt kia, cùng một ánh nhìn lên kích thích thị giác đã đủ khiến da đầu anh tê dại.
Hướng Nhung cố gắng nhớ lại thao tác của người trong cảnh 18+ mình trộm xem, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, cậu đành phải tự do phát huy. Vệ Thiệu nét mặt chìm trong khoái cảm khiến Hướng Nhung có cảm giác thành tựu kỳ diệu, thân thể cũng không tự chủ nóng lên. Liếm lộng cả nửa ngày, vật cứng trong miệng một chút cũng không có chiều hướng khôi phục trạng thái bình thường, nhịn không được rút ra nhỏ giọng than phiền: “Sao vẫn cứng vậy chớ …”
Thao! Cái này mà có thể nhịn sao! Vệ đại hôi lang hoàn toàn cuồng hóa (điên lên), ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của Hướng Nhung, chụp lấy ót cậu, trong miệng cậu thẳng hông cắm rút vài cái, rốt cuộc bắn ra.
Hướng Nhung bị sặc ho khan một chút, nhưng mà chỉ sợ làm hỏng quần áo Vệ Thiệu, cố sức nuốt hết đồ vật anh bắn ra, lại rút giấy giúp anh lau sạch, kéo khóa kéo quần xong mới đứng dậy, cười đắc ý: “Giờ thì không ảnh hưởng anh lên sân khấu chứ?”
Vệ Thiệu trợn mắt nhìn cậu thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng bị lý trí còn sót lại trói buộc, cầm bài phát biểu lên đi ra ngoài chuẩn bị lên sân khấu phát biểu.
Hướng Nhung tự mình thu dọn một chút, chỉnh ngay ngắn thẻ tình nguyện viện hơi lệch, đóng kỹ cửa phòng khách quý và vờ như không có gì đi ra ngoài.
Vị giáo viên vừa rồi gặp phải cậu còn nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Hướng vauwf rồi chạy đi đâu vậy? Sao không gặp em?”
Hướng Nhung toét miệng cười, trông thật lanh lợi lại vô tội: “Bác bảo em giúp bác ấy lấy đồ. Thầy, hội thảo sắp bắt đầu chưa ạ?” Học hỏi kinh nghiệm nha.
“Giờ thì bắt đầu rồi. Đi đi, thầy dẫn em vào sân khấu.”
Hướng Nhung đi theo giáo viên vào hội trường, ngồi ở hàng thứ nhất chỗ dành cho giáo viên cùng nhân viên công chức. Sau khi qua vài nội dung chương trình hội nghị thông thường, người chủ trì sẽ dùng lời mở đầu hoa lệ (phù khoa) mời khách quý của lễ khai mạc hội thảo ra đọc diễn văn —— Tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Vệ thị Vệ Thiệu.
Hướng Nhung nhích gần về sau, dán sát lưng ghế, tim không khỏi đập rộn lên.
Nói đến đây, bình thường đều là Vệ Thiệu ở dưới sân khấu nhìn mình biểu diễn, đây là lần đầu tiên đổi ngược lại.
Vệ Thiệu vừa lên sân khấu phía dưới lập tức một trận ầm ỹ. Tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị tác phong luôn khiêm tốn, hiếm khi lộ mặt trước truyền thông, không ít người lần đầu tiên thấy bộ dáng anh tuấn của Vệ tổng. Anh cũng không cầm tập tài liệu phác thảo Hướng Nhung đã thấy kia, từ đầu đến cuối khóe miệng khẽ nâng chăm chú nhìn khán giả. Những thuật ngữ cao thâm kia được phân tích thành những nội dung dễ hiểu, bất chợt có sức lôi cuốn. Những người lãnh đạo mới vừa rồi phát biểu dong dài trong vẻ hốt hoảng của quần chúng hoàn toàn bị hấp dẫn, còn không ngừng bị Vệ Thiệu ném ra nụ cười nhạo kỳ quái.
Người trên sân khấu kia không thể quen thuộc hơn nữa, nhưng vào giây phút này, anh đang tỏa sáng.
Hướng Nhung không nhịn được lấy điện thoại ra, mở máy ảnh chụp hình. Cậu vốn có chút xấu hổ, nhìn trộm xung quanh một chút, phát hiện có không ít cô nàng (cũng có thể có anh chàng) tình nguyện viên hội thảo mặt đầy si mê quay video, cũng không cảm thấy gì, còn có chút đắc ý —— cứ việc chụp, dù sao người này cũng là của tui của tui của tui.
Điều chỉnh góc độ, kéo gần khoảng cách. Khoảnh khắc Vệ Thiệu được thu vào khung ảnh, Hướng Nhung nhớ tới tiểu hào (nick clone) weibo của Vệ Thiệu tất cả đều là mình, bỗng nhiên liền rất muốn hôn hình một chút. Nhưng mà cái này quá xấu hổ đi, có người sống sờ sờ có thể hôn thì hôn hình chi chớ.
Phát biểu kết thúc. Vệ Thiệu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt phong độ nhẹ nhàng cúi chào, xuống sân khấu chạy thẳng đến mục tiêu.
Người xung quanh Hướng Nhung thấy Vệ Thiệu đi tới đều hưng phấn, giáo viên bên cạnh cậu lại rất bình tĩnh: “Tiểu Hướng, còn không mau dẫn bác em đi nghỉ ngơi đi.”
Vệ Thiệu lễ phép cười: “Nhung Nhung ngoan, trước dẫn ta đến phòng rửa tay.”
Xem ra Vệ tổng nhỏ mọn còn chưa hết giận … Hướng Nhung muộn màng cảm thấy nguy hiểm, tiếc là vị giáo viên nhiệt tình đã đứng lên để cậu ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là rụt cổ ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Phòng vệ sinh phía sau sân khấu trước nay không người, vừa đến, Hướng Nhung liền bị sói xám Vệ hiện nguyên hình đẩy tới vách ngăn, hùng hùng hổ hổ hôn lên.
“Anh … Anh chậm một chút …” Hướng Nhung thiếu chút đã ngã, lấy tay chống lên bồn nước mới đứng vững. Vệ Thiệu không hề có ý chậm lại, đẩy mở hàm răng Hướng Nhung, quấn lấy lưỡi cậu không buông. Hướng Nhung bị hôn đến không thể đổi lại, nhỏ giọng cầu xin tha thứ mới được buông ra.
Vệ Thiệu nhếch môi, cười vô cùng tổng tài bá đạo: “Bây giờ mới biết bảo anh chậm chút hả? Có phải chậm rồi không.” Nói xong liền từ vạt áo tay ngắn của Hướng Nhung vén lên, cuốn thẳng đến ngực, còn kéo tay Hướng Nhung qua: “Tự mình nắm chặt.”
Hướng Nhung khóc không ra nước mắt —— nào có như vậy chứ? Bắt em tự ôm quần áo để anh thuận tiện hả? Tên tư bản đại gian ác này! Vệ Thiệu dường như nhận ra được giọng hát chính nhỏ bé sâu trong nội tâm đang gào thét, giương mắt nhẹ nhàng liếc một cái, Hướng Nhung lập tức bị khí thế mạnh mẽ anh phóng ra áp đảo, ngoan ngoãn nắm vạt áo đem y phục vén lên. Hai điểm trước ngực cảm nhận được hơi lạnh trong không khí, đáng thương hề hề mà đứng thẳng lên.
Vệ Thiệu hài lòng nắm cằm Hướng Nhung hôn nhẹ, rồi không chút khách khí cúi đầu hưởng thụ. Miệng lưỡi cuốn lấy đầu vú nhỏ đáng thương không ngừng kích thích, còn ác ý dùng răng nanh nhẹ cắn. Hướng Nhung bị anh làm đến hai chân đều mềm nhũn, trực tiếp ngồi lên nắp bồn cầu. Vậy mà Vệ Thiệu cũng không tha, đưa tay chơi đùa một bên chưa được chiếu cố, động tác lực độ so với thường ngày mạnh hơn một chút, còn nắm lấy viên thịt nhỏ khác đã sưng đỏ nhẹ nhàng lôi kéo. Đầu vú bị chơi đến nóng sưng phồng lên, có chút đau, lại hết lần này đến lần khác có thể mang đến khoái cảm. Hướng Nhung cắn môi, nhưng vẫn không ngừng được lộ ra tiếng rên nhẹ.
Vệ Thiệu dùng miệng chặn lại thanh âm Hướng Nhung, hai ba cái lột quần cậu xuống, thò tay vào trong quần lót, thuần thục tuốt cho cậu bắn ra, trầm thấp cười ra tiếng: “Thật là nhanh.”
Hướng Nhung giận đến cắn anh một ngụm, còn chưa kịp mắng người, tay Vệ Thiệu đã theo cánh mông lần mò đến phía sau, lần này càng hỏng bét.
Ngón trỏ Vệ Thiệu mới đụng đến miệng huyệt đã thấy ướt át, không thăm dò hai cái liền thuận lợi đẩy vào, anh không khỏi than nhẹ một tiếng: “Nhung Nhung từ lúc nào lẳng lơ như vậy hả?”
Hướng Nhung vừa tức vừa thẹn, nhắm mắt không nói lời nào. Chuyện này sao cậu trả lời đây? Nói là lúc em liếm cho anh liền muốn, hay là lúc em ở dưới sân khấu nhìn anh liền phát tao? Hai cái đều là nói thật, nhưng cái nào cũng không thể nói ra miệng được.
Vệ Thiệu căn bản không quan tâm câu trả lời, liền lấy thứ Hướng Nhung bắn ra làm khuếch trương, bức giọng hát chính nhỏ mềm nhũn khoác trên người anh. Đùa giỡn đến khi miệng huyệt nhỏ chật hẹp tựa như hút lấy ngón tay anh không buông, mới rút ra, chính mình tùy tiện tách chân ngồi xuống nắp bồn cầu, tên vô lại lẽ thẳng khí hùng —— mới vừa chơi vui lắm đấy, giờ lại chơi tiếp.
Chơi thì chơi! Hướng Nhung mới không chịu nhận thua, một tay kéo khóa kéo quần tây của anh, móc ra đao thịt cứng rắn kia, một tay thăm dò đi xuống huyệt nhỏ ướt dầm dề tách ra chút, một tấc lại một tấc đem đại gia hỏa này nuốt vào. Vệ Thiệu cảm thấy mình gần như muốn chảy máu mũi, nhưng lại rất xấu xa nắm eo Hướng Nhung, trực tiếp đâm tới đỉnh.
Hướng Nhung rốt cuộc nhịn không được rên rỉ thành tiếng, véo ngực Vệ tổng cắn răng mắng: “Vệ Thiệu anh ….anh đồ khốn nạn!”
Vệ tổng nắm cằm cậu hung tợn hôn một cái, hung khí dưới háng bỗng chốc đâm ngày càng hung tợn: “Khốn nạn thì khốn nạn đi, có thể làm em là được rồi.”
Hướng Nhung cưỡi trên người anh, bị đâm đến như lá rơi trong gió, tư thế này vào quá sâu, gần như mỗi lần đều thao đến điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cậu. Không ra vài lần thì anh sẽ không buông tha, giả vờ tội nghiệp ôm cổ Vệ Thiệu, rên rỉ mềm mại đến có thể vắt ra nước.
Hai người đang làm hăng say, bỗng có người bên ngoài đẩy cửa vào. Hướng Nhung chợt bưng kín miệng mình, đem tiếng kêu tới miệng chặn lại, từ trên người Vệ Thiệu vùng vẫy đứng lên.
Muốn chạy? Không có cửa đâu. Vệ Thiệu đặt người lên cửa, hai tay đẩy mông thịt trắng nõn của cậu, lộ ra tiểu huyệt bị thao quen, gậy thịt ăn chưa no kề sát miệng huyệt chậm rãi cọ xát vài cái, lần nữa đâm vào.
Bên ngoài người kia còn đang huýt sáo xả nước, Hướng Nhung cố sức che miệng, thật sự bị thao khóc, còn có một nửa là do tức giận. Vệ Thiệu hôn nước mắt cậu, hung khí dưới háng đâu vào đấy, dịu dàng mà có lực từng chút một đâm vào. Cho đến khi người nọ rửa tay rời khỏi, mới tăng nhanh tiết tấu, siết chặt eo nhỏ Hướng Nhung liên tiếp mạnh mẽ đâm mấy chục cái, khẽ gầm một tiếng, bắn vào trong cơ thể cậu.
Mấy ngày sau.
“Nhung Nhung anh sai rồi.”
“Tránh ra.”
“Nhung Nhung anh sai thật rồi. Em không phải thích đàn guitar Martin sao, anh mua cho em một cái, đặt ở nhà nha.”
“Không muốn.”
“Ai, Nhung Nhung … Đừng chạy …”
Bass: “Kia …Tổng giám đốc Vệ sao lại chọc ghẹo gì cha Hướng vậy?”
Tay trống: “Không dám hỏi.”
Tay bấm phím: “Mình đi thôi. Cẩu nam nam show ân ái, dòm phát ngấy.”