Âm mưu
Diệp Thanh Họa, anh cứ trốn trong tối đi, đến một ngày tôi sẽ bắt anh ra ánh sáng. Trả lại những gì anh đã làm với tôi.”
Anh từ lâu đã biết ai là người chủ mưu phía sau mọi việc, nhưng anh vẫn cho qua vì một người là Yên Nhi. Dù sao thì Yên Nhi vẫn là em họ của hắn. Anh không thể làm gì quá phận được. Nếu không anh sợ em ấy sẽ hận anh cả đời mất.
Đông Thiên Hoàng đang rơi vào trầm tư suy nghĩ thì bên đây, Cố Cửu Tư đang hẹn với một người phụ nữ lạ.
*Nhà Cố Cửu Tư.
Trong phòng khách bao quanh là bầu không khí yên tĩnh, Cố Cửu Tư đang thượng vị trên chiếc ghế sofa êm ái. Từng ngón tay thon dài gõ từng nhịp, anh ta đưa đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Kéo miệng nhếch lên, chờ đợi cô gái đó nói.
Cô gái đối diện anh, trên người cô mặc bộ váy sexy hở vai, cô bắt chéo chân ngồi trên ghế, nhìn anh nở nụ cười.
“Cố tổng, hình như anh không hài lòng về hợp tác của chúng ta.” cô ta nói, giọng nói quyến rũ.
“Cô nói xem.” anh khiêu khích, nhếch miệng nói.
“Haha… Cố tổng anh muốn gì nào.”
“Muốn gì sao? Cô đáp ứng tôi nổi không?”
Nghe anh nói, cô ta cười tươi trả lời.
“Cố tổng mở lời thì tôi đây sẽ làm anh hài lòng.”
“Được.” anh nhếch môi cười, rồi lại nói.
“Cô nói thử xem.”
Nghe câu nói của anh, cô ta nở nụ cười đắc ý.
“Cố tổng, tôi biết anh yêu Hoàng yên Nhi, nhưng anh biết đó, anh đang có 2 tình địch. Một là người đứng đầu giới kinh doanh - Đông Thiên Hoàng, người còn lại là anh trai cô - Diệp Thanh Họa. Anh cũng biết cả hai yêu sâu đậm cô, nhưng cô ấy lại cưới anh vì lời nói của bà anh, chứ chưa hề yêu anh. Anh nghĩ sao nếu một ngày nào đó Hoàng Yên Nhi rời bỏ anh chạy theo một trong hai sẽ như thế nào nhở.”
Nghe cô nói, anh nhếch môi, giọng nói lạnh lẽo.
“Cô đe dọa tôi sao?.”
“Không… không, tôi nào dám. Tôi muốn giúp anh loại bỏ hai người này mà thôi. Nhưng có một điều kiện.”
Cố Cửu Tư ồ lên một tiếng, giọng nói có phần thích thú.
“Ồ… cô nói thử xem.”
“Tôi sẽ giúp anh loại bỏ Đông Thiên Hoàng và Diệp Thanh Họa đổi lại anh giúp tôi lấy lại những gì đã mất.”
“Được.”
“Haha… cảm ơn Cố tổng.”
“Kế hoạch sẽ là…”
Cô gái đó thì thầm vào tai Cố Cửu Tư, không biết cô đã nói gì nhưng dường như những lời cô nói rất được lòng anh ta. Khóe miệng anh ta nhếch lên rất cao, nở một nụ cười gian xảo.
Đợi cô ta nói xong, anh vỗ tay khen ngợi.
“Rất hay… haha… không ngờ cô lại có kế hoạch như tốt như vậy.”
Cô ta cười, vươn tay sờ gò má anh nhưng lại bị anh né tránh.
“Cố tổng đã quá khen.”
Đứng thẳng người, cô ta vươn tay ra trước mặt anh cười nói.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” anh bắt tay cô ta.
Nói xong cả hai đều cười to, một giọng cười đầy thỏa mãn. Cứ thế một kế hoạch gian tà đã được hình thành, cuộc sống sau này sẽ ra sao?
____ Công Ty Diệp thị ____
Diệp Thanh Họa ngồi thượng vị trên chiếc ghế tổng giám đốc của mình, tay phải anh cầm bút xoay tròn, trên bàn chất chống tài liệu cao, tất cả tài liệu đó đều là tài liệu quan trọng của công ty.
Nhìn anh cứ như đang chăm chỉ làm việc nhưng lúc này đầu anh đều nhớ về hình bóng nhỏ ở sân bay.
Những câu nói vô tình của cô cứ xuất hiện trong đầu anh.
“Diệp tổng.”
“Diệp tổng xin tự trọng.”
“Tôi có quen Diệp tổng sao?”
“Tôi không muốn biết chuyện năm đó của Diệp tổng.”
……
Câu nào cô nói cũng có hai từ “Diệp tổng.“. Mở miệng lại câu nói xa lạ đó. Nó thật xa cách mà. Anh không biết vì điều gì mà cô lại xa cách với anh như vậy, anh đã làm gì sai hay là do chuyện năm đó. Là do anh lỡ hẹn với cô chăng.
Càng nghĩ, đầu anh càng đau nó khó chịu vô cùng, anh không biết mình đã làm gì sai khiến mối quan hệ cat hai đi xuống thế này. Từ ngày cô rời đi cho đến bây giờ, anh đều không ngừng tìm kiếm nhưng tin tức về cô cứ như bốc hơi vậy, dù có ra sức thế nào tìm thế nào vẫn không tìm ra được.
Nhưng đến hôm nay gặp lại, anh cảm nhận được, cô đã hở thành một con người khác, một con người khác hoàn toàn với trước đây. Có lẽ vì trưởng thành nên nó có sự thay đổi như vậy, cũng có lẽ do cô đã trải qua những gì khiến cô thay đổi chăng? Càng nghĩ, anh càng thấy nặng lòng. Anh không thích cô ở hiện tại, xa lạ, lạnh lùng, ít nói và đặc biệt không còn trẻ con như ngày xưa, không còn nụ cười xinh đẹp hồn nhiên đó nữa.
Đặt bút xuống anh xoa xoa đầu, thở dài một hơi nhắm mắt nghĩ ngơi. Vừa chợp mắt, phía cửa đã vang lên tiếng gõ.
“Cốc… cốc… cốc.”
Mày nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên tot vẻ không hài lòng.
“Vào đi.”
Trợ lý anh bước vào, cúi đầu chào anh nói.
“Diệp tổng… thiết kế Thiên xin gặp ạ.”
Nghe 3 chữ Thiết kế Thiên anh tỉnh hẳn, giọng nói có phần hối hả.
“Em ấy ở đâu? Cho em ấy vào.”