Thấy cô chạy vào, anh bất ngờ nhưng sau đó lại tức giận quát lớn.
Cô nghe vậy, khẽ nhếch môi miệng nói.
“Đánh nhau thế này làm sao tôi có thể đứng xem được. Tay chân ngứa cả rồi, với lại tôi muốn đánh cái gã vừa nãy cầm tay tôi.”
“Được, tôi bắt gã đó cho em đánh. Bây giờ chạy ra kia đi, ở đây nguy hiểm.” anh vừa né đòn vừa nói.
Cô bật cười.
“Haha… tôi không phải con gái chỉ biết đứng nhìn đâu. Anh đánh của anh, tôi đánh của tôi, anh đánh của anh, cả hai ta nước sông không phạm nước giếng.”
“Em… biết võ sao?” anh bất ngờ hỏi
“Đoán xem.” nụ cười nhếch lên tạo đường cong hoàn mỹ.
Nói dứt câu, cô đã lao vào gã nắm tay cô mà tung cước đánh. Đường quyền đi khéo léo lại nhanh nhẹn khiến anh phải bất ngờ đến bỡ ngỡ. Anh của lúc này có đủ loại cảm xúc đan xen..
Nhờ có sự hợp tác của cô, bọn kia sớm đã bị dẹp sang một bên. Chúng dở giọng năn nỉ.
“Đại ca, tiểu thư tụi em có mắt không thấy núi thái sơn. Mông đại ca và tiểu thư tha mạng cho em ạ.”
Cô nghe vậy hừ một tiếng, không quan tâm họ, móc điện thoại trong cặp ra liền bấm 1 dãy số. 5 phút sau cảnh sát đến, đưa đám người đó rời đi. Một viên cảnh sát tới gần cô và anh, cười nói.
“Cảm ơn cô cậu đã giúp chúng tôi bắt những tên du côn này.”
“Không có gì đâu, các anh đừng nặng tâm.” cô cười đáp lời viên cảnh sát.
Viên cảnh sát gật đầu rồi chào tạm biệt rời đi. Một màn này lọt vào đôi mắt chim ưng sâu kia. Người đàn ông bên cạnh, mày nhíu lại chằm chằm nhìn cô gái trước mặt mình. Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Đoàn Thiên Vân quay đầu nhìn anh, khẽ cười nói.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi tên là Đoàn Thiên Vân.”
“Ừ.” anh thờ ơ đáp lời, vẫn nhìn cô.
Cô nhìn anh khó hiểu, bỗng chợt nhớ ra điều gì vội vàng nói.
“À… anh tên là gì?”
“Diệp Thanh Họa.” vừa dứt lời, anh quay đầu rời đi.
Thấy anh rời đi, cô muốn chạy theo nhưng bỗng chợt điện thoại vang lên. Cầm điện thoại trên tay, mày xinh đẹp nhíu lại, nhìn điện thoại rồi nhìn người đàn ông phía trước đang đi, coi bỗng la lớn.
“Anh gì ơi… hẹn gặp lại.”
Nói xong, bóng người đàn ông khuất dần để lại cô gái nhỏ thẫn thờ bên lề đường. Tiếng điện thoại lại vang lên, cô giật mình cầm điện thoại ấn nút nghe.
“Con gái, con ở đâu ta cho người đến đón con.” giọng nói bên kia điện thoại vang lên, là giọng nói của ba cô.
“Con ở….” đọc địa chỉ xong, khoảng 5 phút sau tài xế đến đón cô.
*nhà Đoàn gia.
“Vân Nhi, con chuẩn bị đồ đi, nhà ta sang nhà Diệp gia dự tiệc.” mẹ cô hối thúc cô.
“Mẹ, con không đi đâu, mấy cái tiệc tùng gì đó nó nhàm chán lắm.” giọng cô buồn buồn nói.
“Không được, lần này con phải đi.” bà Đoàn giận dữ nói.
“Mẹ…” giọng nũng nịu
“Ta đã nói rồi, lần mày con phải đi. Không bàn nữa.” nói xong bà Đoàn bỏ lại cô, lên phòng.
Thấy tình hình không ổn, có lẽ tối nay cô phải đi rồi. Nghĩ đến đây, khuôn mặt tủi thân bước từng bước lên phòng chuẩn bị.
30 phút sau, Đoàn gia rời nhà đến buổi dự tiệc.
Chiếc xe đen sang trọng dừng trước cổng một căn biệt thự rộng lớn xa hoa. Cả nhà 3 người bước xuống xe thu hút không ít ánh mắt nhìn của mọi người.
Hôm nay cô mặc trên người bộ váy trễ vai màu trắng, tóc dài uốn nhẹ xả ngang lưng. Chân mang đôi giày pha lê trắng, nhìn cô lúc này như nàng công chúa bước ra từ truyện tranh.
Đẹp đến mức nữ ghen ghét, ganh tỵ, nam đắm chìm trong mê muội. Cả 3 bước vào bữa tiệc. Không khí ở đây rất náo nhiệt vui tươi nhưng ẩn núp đâu đó là bầu không khí ngột ngạt và khó chịu. Đối với cô từ khi bước vào bữa tiệc này, trong người cô luôn tràn ngập khí nóng, khó thở khiến cả người bứt rứt không thôi.
Cô mải mê nhìn ngắm bữa tiệc xa hoa này, bỗng bên tay nghe tiếng mẹ mình.
“Vân Nhi, ta dẫn con đến gặp bạn ta. Gặp xong con có thể đi chơi đâu đó.”
“Vâng.” cô nghe vậy mừng rỡ đáp.
Ông bà Đoàn dắt tay con mình đến gặp người bạn già. Là ông bà Diệp.
“Chào ông bạn.” ông Đoàn vừa nói, vừa nâng ly rượu mời ông Diệp.
Ông Diệp đang nói chuyện với đối tác, nghe tiếng bạn mình, liền xin phép rời đi, đến chỗ ông Đoàn.
“Ông bạn, rất vui khi ông chấp nhận đến bữa tiệc này.” ông Diệp cụng ly với ông cười nói.
“Haha… sao lại không đến được. Đến để chung vui cùng gia đình ông.”
“Haha… “ cả hai ông đều bật cười thành tiếng.
Bên này, hai vị phu nhân cũng không kém phần gì.
Cả hai đều cười nói vui vẻ chỉ riêng cô là cô đơn lẻ loi trong bữa tiệc. Nói chuyện chán chê, bà Đoàn định giới thiệu cô cho ông bà Diệp vậy mà quay lại đã không nhìn thấy cô đâu. Bà tức giận nhưng cũng xen kẽ là bất lực trước cô con gái nhà mình. Nhìn Diệp phu nhân, bà cười gượng nói.
“Bà Diệp, xin lỗi bà,vốn hôm nay sẽ giới thiệu cháu cho ông bà vậy mà nói chuyện với bà 1 lúc nó lại chạy mất. Để bà chê cười rồi.”
Bà Diệp cười nói.”Lỗi lầm gì, không phải con trai tôi cũng như con gái bà bỏ chạy sao. Tôi cũng có ý định giới thiệu nó cho gia đình bà, vậy mà tiếp khác một lúc nó cũng bỏ đi không biết ở nơi nào.”
Cả hai nhìn nhau cười đùa. Bà Diệp lại nói.
“Haha… đứa con của ba và tôi sau này có thể chúng nó kết hôn với nhau đó. Chúng ta sẽ làm thông gia nha.” nói xong, cả hai bật cười vui vẻ.
Bên trong bữa tiệc vui vẻ bao nhiêu thì ngoài vườn hoa nhà Diệp gia lại yên tĩnh bấy nhiêu.
Vừa nãy, nhìn ba mẹ mình nói chuyện vui vẻ quên cả đứa con bé nhỏ này, cô đứng một lúc thấy nhàm chán nên đã trốn ra đây, định đi tìm chỗ nào yên tĩnh để ngồi, đợi tiệc tàn rồi tìm ba mẹ sau, vậy mà càng đi, càng lạc rồi ra đến đây. Nhìn xung quanh nơi này theo suy đoán của cô đây là vườn hoa, xung quanh nói này rất nhiều hoa lại, đủ màu, đủ kiểu, đủ thể loại. Có nhiều loại hoa quý, nhưng loài hoa chiếm số lượng nhiều nhất là hoa cúc họa mi, một loài hoa đẹp.
Ở phía xa kia, có một cây cổ thụ cao, trên cành cây có treo một chiếc xích đi bằng gỗ. Cô lại gần đó, ngồi lên chiếc xích đu, đung đưa hai chân rồi ngắm nhìn ánh trăng. Trăng đêm nay thật sáng, lại tròn rất đẹp.
Từ trong góc khuất của vườn hoa, có một đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm cô gái nhỏ ngồi chiếc xích đu kia. Từ lúc cô bước vào đây, anh đã nhận ra cô nhưng lại núi một chỗ quan sát hành động của cô.
Nhìn cô hôm nay rất đẹp, bộ váy tôn lên nước da trắng ngần, cô ngồi trên xích đu, đung đưa lên xuống, đôi mắt trong sáng nhìn lên ánh trăng tròn. Trông coi lúc này như tiên nữ giáng phàm. Thật đẹp.
Trái tim anh lỡ mất một nhịp, lòng ngực đập liên hồi. Trong đầu anh lúc này nghĩ đến 4 chữ “cô bé xinh đẹp” kia nhưng nhanh chóng bị anh vứt sáng một bên. Từ từ bước ra cất giọng nói.
“Cô bé, em chạy trốn bữa tiệc sao?”
Một giọng nói trầm ấm làm thức tỉnh tâm hồn mơ mộng của cô, coi quay đầu lại nhìn anh cười nói.
“Hóa ra là anh, siêu nhân anh hùng.”