Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng

Chương 53: Chương 53: Như người xa lạ




Giọng nói cô nhẹ nhàng, trong trẻo như rót mực vào tim anh. Nghe giọng nói cả người anh run lên, tim truyền đến cảm giác tê dại. Tay anh run run bắt tay cô, giọng nói run nhẹ

“Chào cô… Thiên Nhất.”

Cô nở nụ cười nhẹ gật đầu với anh. Muốn rút tay lại nhưng bị anh nắm chắt, dùng sức nhưng vẫn không di chuyển được. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, dường như không gian chỉ còn 2 người họ, nhìn anh một lúc cả người cô nóng bừng, nhẹ nhàng nói.

“Diệp tổng, anh nên…” cô vừa nói vừa ra ám hiệu, ý chỉ tay mình bị anh nắm chặt.

Anh nhìn đôi mắt to tròn của cô, giật mình buông tay cô ra. Giọng nói cười ôn nhu nói.

“Xin lỗi, tôi quá phận rồi. Nhìn cô giống một người quen của tôi. Cho hỏi… cô tên thật là gì?” anh ấp úng hỏi.

“Đoàn Thiên Vân.” cô nhìn anh, từ từ tháo kính xuống, kèm theo giọng nói lạnh lùng.

Anh nghe tên cô mà tim đập loạn xạ, liên hồi. Cả người một lần nữa rơi vào sững sờ. Anh không tin vào mắt, vào tai mình, cô vừa nói gì? Là… là Đoàn Thiên Vân sao? Thật là cô bé năm xưa sao? Anh… anh không tin nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt cô, anh càng thêm sững sờ. Đúng… cô chính là người anh tìm kiếm bấy lâu nay, là người anh nhớ nhung nhưng cũng thấy tội lỗi.

Anh vô thức, vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt tròn trịa kia nhưng lại bị cô tránh né. Đoàn Thiên Vân thấy tay anh vươn ra liền lùi một bước né bàn tay anh, giọng nói cô lạnh nhạt vang lên.

“Diệp tổng, xin hãy tự trọng.”

Nghe cô nói, anh giật mình, cả người căng cứng cô gọi anh là gì? Diệp tổng sao? Nghe thật xa cách, một cảm giác khó chịu từ đáy lòng dâng lên, càng làm cho người anh trở nên bất bối. Bàn tay trong không trung từ từ hạ xuống, nở nụ cười nhạc anh đáp lời cô.

“Thật xin lỗi cô, thiết kế Thiên Nhất. Tôi quá đà rồi.”

Nói xong, anh lại nở nụ cười nhưng nụ cười ấy đối với cô thật chướng mắt.

“Thiên Nhất, có thể cho tôi hỏi một việc được không?”

“Diệp tổng cứ nói.” cô nở nụ cười xã giao, vừa cười vừa nói với anh.

“Đoàn Thiên Vân, nhóc sao lại xa cách với tôi vậy.”

Câu nói anh vừa dứt, một giọng nói lạnh lẽo lại vang lên.

“Diệp tổng, tôi nghĩ anh nên gọi tôi là thiết kế Thiên hoặc Thiết kế Thiên Nhất mới phải. Anh gọi tên tôi như vậy e là không phù hợp.”

Anh chết lặng với câu nói của cô, toàn thân anh run rẩy. Một lần nữa anh lại không tin vào tai mình. Cô nhóc năm xưa giờ sao lại xa cách với anh thế này, mối quan hệ của cả hai đi xuống sau nhiều năm không gặp sao. Hay là… hay là do chuyện năm ấy mà cô vẫn còn giận anh sao. Anh nên giải thích rõ với cô mới được, anh không thích quan hệ của cả hai thế này. Nhìn cô và anh lúc này giống như người xa lạ.

“Nhóc con, có phải em vẫn giận tôi việc năm đó sao, thật ra năm đó tôi…”

“Đủ rồi. Diệp tổng tôi không biết việc năm đó anh nói là gì, tôi không quan tâm đến việc đó. Mong Diệp tổng cân nhắc lời nói.”

“Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép rời đi. 7 giờ sáng mai, tôi sẽ có mặt tại công ty để bàn về dự án.”

Nói xong, không đợi anh nói gì, cô đã rời đi. Để lại anh ngơ ngác đứng giữa dòng người. Lòng anh lại dâng lên cảm giác khó chịu, cả người bức rức. Nhưng len lỏi trong đó là nỗi sợ ẩn giấu bên trong.

Nhìn bóng cô khuất dần, lòng anh cảm thấy não nề, từ tim truyền đến cảm giác tê dại như cảnh báo anh sắp mất đi một thứ gì đó… rất quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.