Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng

Chương 48: Chương 48: Sự thật hai năm trước




Câu nói vừa dứt, anh tắt máy, trên miệng vẫn còn nở nụ cười. Nụ cười bí ẩn, giọng nói sắc lạnh anh vang lên.

“Đông Thiên Hoàng, anh nên trả giá rồi.”

Nói xong anh ta lăn bánh, rời khỏi nơi đây.

*Bảy giờ tối nhà Diệp gia.

Căn biệt thự rộng lớn sáng rực ánh đèn, tiếng nói chuyện nhộn nhịp của người hầu, tiếng nói vui đùa của ông bà Diệp làm cho bầu không khí thêm náo nhiệt. Nhưng ở một nơi nào đó trong biệt thự lại chìm trong bóng tối, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Tại gốc cây cổ thụ, có người đàn ông ngồi trên xích đu, tay cầm điếu thuốc nhà nhã hút một hơi. Làn khói trắng nhẹ nhàng bay bỗng trong không trung. Dưới ánh trăng, người đàn ông càng thêm sáng chói, tóc rối loạn, không theo trật tự, cả người mặc bồ đồ thể thao thoải mái, thể hiện sự lười biếng của anh.

Diệp Thanh Họa vừa hút thuốc, vừa ngước nhìn trời cao, nhìn anh thật thoải mái, không muộn phiền nhưng trong lòng anh lúc này lại rối bời, hỗn độn. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về mối qua hệ của cả hai. Anh không biết mình có nên bày tỏ với cô không, hay nên giữ im lặng. Cô xem anh là gì? Là anh trai sao?

Nghĩ đến đây anh không khỏi nở nụ cười chua xót. Anh yêu cô đến thế nhưng cô chỉ xem anh là anh trai. Ha… thật… đau mà.

Bỗng từ phía sau có tiếng bước chân truyền tới, không quay đầu anh cũng biết là ai đến. Lòng anh lúc này còn nặng hơn. Yên Nhi đi tới phía anh, nhưng không đến cạnh anh chỉ đứng phía sau lưng cách 5 bước chân, cúi đầu nói.

“Anh… em đến rồi.”

“Ừ.” âm thanh từ cổ họng Diệp Thanh Họa truyền ra.

Bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng, không một ai nói gì cho đến khi Thanh Họa lên tiếng hỏi.

“Nói đi, sao đứng im vậy.”

“Anh… em…” cô ậm ờ không biết nói thế nào.

Nghe giọng cô, anh cũng đoán ra được nguyên nhân vì sao cô ậm ờ. Nhếch môi một cái, anh nói.

“Nói từ chuyện em bị truy sát.”

“Vâng… chuyện xảy ra 2 năm trước. Ngày em rời khỏi Đông gia, vốn dĩ đang trên đường về nhà thì bất chợt em bị một đám người truy sát, họ đuổi theo chiếc taxi em ngồi rồi chèn ép xe em vào lề. Xe vừa lái vào lề đường, họ đã xông vào bắt em đi. Em bị bọn chúng bị mắt không xác định được phương hướng, không biết bao lâu bọn chúng lại kéo em xuống một con hẻm hẻo lánh, không một bóng người. Lúc này, một trong máy gả đó mở bịch mắt em ra, bọn chúng nói…”

“Cô em, xinh đẹp thật nhưng tiếc là mạng không thể giữ.” một gả trong số đám kia nói.

“Đây là đâu? Ai sai các người bắt ta?” giọng cô run run hỏi.

“Haha… một người mà cô cũng biết.”

“Ai?.”

“Là ai ta? Haha… người quen cả thôi.”

“Người quen?” cô thắc mắc hỏi.

Cô vừa hỏi, vừa thắc mắc khó hiểu. Người quen sao? Là người mà cô yêu hãm hại cô sao? Là người muốn cô cút khỏi cuộc đời này sao? Muốn cô đi đến mất phải thuê người bắt cóc cô rồi giết người sao? Ha… rời đi rồi mà tên đó vẫn không tha cho cô.

Nhắm lại đôi mắt nặng trĩu của mình, Yên Nhi hít một hơi, giọng nói lạnh đi mấy phần.

“Giết đi, đôi về lãnh thưởng.”

Nghe cô nói, mấy gả ta bất ngờ rồi lại bật cười, một gã đeo kính đen nói.

“Cô em… thật dũng cảm… muốn mình tự tìm đường chết sao?”

Cô không đáp lời gả, chỉ nhắm mắt nghĩ đến khuôn mặt tên kia, lòng cô lại trào dâng lửa hận. Cả đời cô thề, nếu cô thoát khỏi chỗ này cô sẽ trả thù anh, đến lúc nào anh sống không bằng chết, chìm đắm trong nỗi đau. Bất giác, khóe mắt cô trào ra dòng lệ, từ từ chảy xuống len lỏi vào miệng cô. Cô nếm dư vị của nó cảm nhận vị mặn của nó, tự chế nhiễu bản thân.

Hoàng Yên Nhi à, mày khóc cái gì, người ta không yêu mày muốn mày chết sớm một chút. Vậy mà mày lại vì chuyện này mà đau lòng. Có trách phải trách mình thôi, yêu nhầm người trao nhầm con tim đến cuối cùng người chịu khổ là bản thân.

Khóc rồi lại cười, khóe môi cô nhếch lên tạo đường cong hoàn mỹ, rất đẹp. Nụ cười coi lúc ấy thật bi thương, đến nỗi phải làm người khác phải đau lòng.

Nhìn cô, một gả mặc áo vest đen nhẹ giọng nói.

“Cô gái, thật xin lỗi… chúng tôi chỉ làm vì tiền. Kiếm tiền mưu sinh qua ngày. Tôi biết giết người là chuyện xấu, tội lỗi rất nặng nhưng sống trong cái xã hội khắc nghiệt này không cho phép chúng tôi có lòng thương. Xã hội chèn ép anh em chúng tôi, đến mức đường cùng, chúng tôi chỉ biết hành nghề này thôi. Xin lỗi cô gái, trước khi xuống hoàng tuyền, cô có tâm nguyện gì không? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ thực hiện giúp cô.” lời gã vừa dứt, bỗng từ đâu một cua bốp váng lên đầu gã làm cho gã lảo đảo thụt lùi vài bước.

“Mày đang nói cái gì vậy hả? Hành nghề này còn mở lòng từ bi… mày điên rồi à. Việc mà không lo làm, lo làm tào lao không. Làm ơn đi… tỉnh lại giùm… giết người mà tưởng mình đi làm việc hành hiệp trữ nghĩa.” một người khác trong số bọn họ quát lớn.

“Anh em… làm nhanh đi mà về nghỉ ngơi.” gã đó nói xong, vươn súng lên trán cô, chuẩn bị bóp còi.

Cô nhắm mắt, chờ đợi cái chết nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đó bắn, mở hé con mắt cô thấy cảnh tượng sững người. Làm toàn thân cô căng cứng, run run.

_________________

mai tui sẽ bão chap nha... hôm nay thứ 2 rùi... mọi người cho tui xin 1 vote và like theo dõi được không ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.