Trà xanh trở lại
“Tốt rồi. Em có nên báo đáp anh một chút không?”
“Báo… báo gì.” cô nhìn anh dè chừng hỏi.
“Báo đáp anh hao tâm tổn sức tìm ra không gian này cho em.” anh cười nhẹ một cái, giọng nói nghiêm túc.
Cô nghe anh nói mà cứng đờ người, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh hỏi.
“Báo… làm sao để báo đây.”
“Làm như thế này.”
Anh nói xong, lấy hai tay mình áp sát vào mặt cô, nâng nhẹ mặt cô lên, anh từ từ tiến lại gần. Đến khi hai cánh môi chạm vào nhau, cô giật mình, theo phản xạ mà đẩy anh ra. Nhưng chưa kịp đẩy đã bị anh chế trụ lại, kéo cô về phía mình. Môi giao môi, nụ hôn ướt ai đã xảy ra.
Lúc đầu là chạm nhẹ hai cánh môi, sau đó từ từ anh đưa lưỡi mình khé chạm vào môi cô, cọ sát môi tiến vào bên trong. Lưỡi anh đi vào chen qua từng ngóc ngách, chiêm ngưỡng vị ngọt ngào từ cô đem lại. Qua một lúc, cảm nhận được người trong lòng khó thở, anh luyến tiếc mà rời đi. Trước khi đi, anh cố tình mút mạnh vào môi cô làm chúng đỏ ửng.
Buông cô ra, anh nhìn cô đang cố thở, lấy lại không khí, cả mặt đều ửng hồng. Hai tai đỏ lựng nhìn cô lúc này thật quyến rũ. Chửi thề một tiếng, anh ôm cô vào lòng.
“Mẹ kiếp.”
Yên Nhi bất ngờ trước hành động của anh, chống cự muốn thoát ra, một giây sau, cả người cô căng cứng, để mặc cho anh ôm.
“Ngồi im, để anh ôm một chút, đừng cử động nếu em không muốn chuyện đó sẽ xảy ra.”
Cô im lặng không nói gì, anh cứ thế ôm cô, hơi thở nặng nề phả vào tai cô làm chúng càng thêm đỏ. Họ không biết rằng, ở bên kia tòa chung cư, người đàn ông áo đen đó đã chụp những cảnh thân mật của họ.
Cùng lúc đó, căn phòng kế bên của nhà hàng, có một người phụ nữ đeo kính đen ngồi đối diện với tên đàn ông cao to. Cả người anh ta đều trải đầy hình xăm lớn bé.
Người phụ nữ đó không ai khác là Tiểu Yến, người tình bé nhỏ của Đông Thiên Hoàng.
Cô ta nhìn tên đàn ông phía đối diện, nở nụ cười nhạt. Giọng nói ngọt ngào cất lên.
“A Hùng, tôi hẹn anh ra đây chắc anh đoán được vấn đề rồi phải không?”
“Ừ.” tên đàn ông đó nói, giọng nói ghê rợn.
“Haha… không hổ danh là đại ca của thế giới ngầm.” cô ta cười lớn.
Gã ta liếc mắt ả một cái, giọng nói có phần đe dọa.
“Cô nên nói vào việc chính đi. Tôi không có nhiều thời gian.”
“Haha… được.”
“Tôi mời anh ra đây muốn nhờ anh ám sát một người, tên cô ta là Hoàng Yên Nhi.”
Vừa nói, ả vừa đẩy điện thoại của mình qua cho gả kia, lại tiếp tục nói.
“Cứ dàn dựng thành vụ tai nạn xe, một tên tài xế vô tình uống rượu say, tông vào cô ta. Anh làm được không?” ả hỏi, giọng nói 9 phần nghiêm túc.1
“Được. Nhưng đổi lại tôi có cái gì.” gả nhìn cô hỏi.
“Anh muốn gì đều có cả, miễn là đưa tiễn cô ta đi càng sớm càng tốt.” giọng nói ả lạnh đi mấy phần.
Nghe cô nói, gả đột nhiên cười phá lên hỏi, giọng nói trêu ghẹo.
“Bao gồm cả cô sao?”
Ả nghe vậy, nhếch môi cười nói.
“Nếu anh muốn.”
Câu nói vừa dứt, một tiếng cười lớn vang rộng căn phòng, gả đàn ông gật đầu, giọng nói vui vẻ.
“Được, tôi sẽ giúp cô. Nhưng thù lao không hề nhỏ đâu nhé.”
“Tôi đồng ý.”
“Haha… tốt lắm.”
Ả ta lại nói tiếp.
“Theo như tôi được biết, cô ta ngồi cạnh phòng bên, anh nên canh chừng và bám sát cô ta. Tìm thời cơ thích hợp mà ra tay.”
“Được, tôi biết rồi.” gả gật đầu.
“Dùng bừa thôi.” ả ta đưa anh đôi đũa, gắp thức ăn vào chén anh, cả hai cùng ăn uống.
Phía bên này, Cố Cửu Tư và Hoàng Yên Nhi đang dùng bữa với nhau, anh gắp thức ăn vào chén cô, dỗ dành.
“Em ăn ít tôm đi, nó tốt cho sữa khỏe đó.”
“Không… em không thích ăn tôm.” cô nói.
“Ăn 1 ít thôi cũng được.”
“Nhưng… em không muốn.” cô lắc đầu cương quyết nói.
“Haizz...Không ăn vậy. Nào ăn món khác.”
Cả hai vui vẻ ăn tối với nhau, khoảng 1 tiếng sau, anh và Yên Nhi ra về. Cả hai ngồi trên xe đi dạo vài vòng rồi về nhà. Đến trước cửa nhà Hoàng gia, anh bước xuống xe, chào tạm biệt cô.
“Em vào đi, ngủ ngon nhé.”
“Vâng, anh về cẩn thận, về nhà nhớ nhắn tin cho em.”
“Ừ.” anh cười đáp, đưa tay xoa đầu cô.
“Vậy em vào nha.” nói xong cô quay người bước vào trong, vừa vươn tay mở cửa đã bị anh kéo lại.
“Chờ chút.” anh ta kéo cô lại, bất ngờ hôn vào môi cô. Trận may mưa đã xảy ra. Qua một lúc sau, anh buông cô ra, giọng khàn khàn.
“Em vào trong đi, ngủ ngon nhé.”
Mặt cô ửng đỏ, cả người nóng ran, cô gật đầu đi vào.
Nhìn theo bóng cô từ từ khuất sau màn đêm, anh mới vào xe khởi động chạy đi. Cũng lúc đó ở phía không xa căn biệt thự, có một chiếc xe đen đậu gần đó, bên trong đôi nam nữa đang chăm chú nhìn hành động của hai người họ, nhìn cô gái tên đàn ông nhếch môi cười.
“Ha… bỗng nhiên lại không nở giết.”
Nghe gả kia nói, cô ta vươn tay kéo mặt gả lại gần mình, giở giọng nũng nĩu.
“Sao… mê ả ta rồi sao?”
“Haha… không không, nhìn thấy ả xinh đẹp quá không nở giết.” gả vươn tay xoa mặt cô, cười nói.
“Hừ…. Không được. Giữa tôi và ả ai đẹp hơn.”
Nghe câu nói ghen tuông của cô, gả ta bật cười tiến lại gần nói nhỏ vào tai cô.
“Em… em đẹp nhất.”
Nói xong, gả đột ngột hôn vào môi cô, nụ hôn ướt át xảy ra giữa hai