Edit: Yuurei Bana.
Năm giờ chiều chuông điện thoại vang lên, là
Trình Dật Tu gọi đến hỏi Giang Hạ đang ở đâu, anh sẽ đến đón cô. Sau khi Giang Hạ nói địa chỉ cho anh xong thì tắt điện thoại. Nghĩ thầm có lẽ
mình nghĩ quá nhiều, vừa rồi trong điện thoại anh còn nói rất dịu dàng
săn sóc.
Bên kia cô vừa mới tắt điện thoại không lâu, điện thoại
của Hứa Lôi cũng vang lên. Lục Ly gọi tới, cũng hỏi cô ấy đang ở đâu,
chuẩn bị đến đón.
Trong vòng nửa tiếng, hai người đàn ông đều đến nơi. Lục Ly vừa thấy Hứa Lôi cầm theo một đống đồ, nghiêm mặt nói:
“không phải là bảo em đợi anh ngày mai được nghỉ sẽ đi cùng em sao? Mang theo nhiều túi to như vậy nhỡ đâu bị ngã thì làm sao?”
Hứa Lôi trợn trắng mắt, “Đúng vậy, em té một cái cũng không sao, nhỡ đâu đứa bé trong bụng bị ngã anh đau lòng đúng không?”
Lục Ly thở dài bất đắc dĩ, nhận túi to trong tay cô ấy. Thời gian mang thai phụ nữ đều như vậy, khôngthể trêu vào.
Trình Dật Tu rất hâm mộ nói với Giang Hạ, “Đợi em mang thai nếu em
muốn đi dạo phố, anh sẽ chuẩn bị một cái xe lăn. Em muốn đi đâu anh đẩy
em đi đến đó. Như vậy có thể đi dạo phố mà không mệt mỏi.
Em nói xem anh có thông minh không?”
Giang Hạ bị những lời
của anh chọc cười, nhưng mà giả bộ tức giận nói. “anh mới ngồi xe
lăn!” cô nhớ kỹ, chuyện anh lừa cô tuyệt đối không thể giống trước đây
bị anh tùy tiện hò hét. Lần này cô nhất định phải tra ra được manh mối!
Trình Dật Tu nghiêm túc nghĩ lại, “Ừm, xe lăn không được tốt lắm, mua xe thay đi bộ thì thế nào?”
Giang Hạ không để ý đến anh, trái lại Lục Ly nghe thấy nói tiếp: “Cách
này không tệ, Lôi Lôi, hay là chúng ta mua một cái nhé? anh nhớ phía
trước có bán xe này, bây giờ anh đi mua.”
Hứa Lôi đi dạo cả một buồi chiều, bây giờ chỉ muốn ngồi trên xe có điều hòa. “Muốn đi thì tự anh đi, em không còn sức đi nữa.”
Vì vậy Giang Hạ và Hứa Lôi ngồi trong xe, hai người đàn ông vội vàng chạy
vào trung tâm bách hóa. một lát sau từng người khiêng một cái thùng lớn
trở về.
Giang Hạ hỏi Trình Dật Tu, “Lục Ly mua là vì Hứa Lôi không tiện, anh cũng mua làm gì?”
Trình Dật Tu cười lớn, “Lo trước khỏi họa, sớm muộn gì cũng phải dùng đến.”
*********
Bốn người tìm nhà hàng, cùng nhau ăn cơm tối xong mới về nhà. Sau khi về
đến nhà, Trình Dật Tu đitheo lên tầng, chào hỏi ba Giang mẹ Giang, tìm
đủ lý do nói chuyện phiếm với ba Giang, mãi đến gần chín giờ
mới đi xuống tầng dưới. Chỉ tiếc không có cơ hội ở cùng Giang Hạ, cả hôn cũng không hôn được.
Tắm xong Giang Hạ nằm xuống giường nhìn bộ
đồ ngủ màu đen, suy nghĩ một lát có nên đợi ba mẹ ngủ xuống tầng
dưới một chuyến hay không.
Vừa nghĩ như vậy Trình Dật Tu đã gửi tin nhắn tới: Em ngủ chưa?
Giang Hạ suy nghĩ một lát, nhắn tin lại: Chưa ạ, em không ngủ được. Đột nhiên muốn ăn chân gà anhlàm, chỗ anh còn, em xuống lấy được không?
Lần trước Trình Dật Tu làm quá nhiều chân gà cho cô, để vào hai cái hộp. cô mang về một hộp, còn mộthộp để ở tầng dưới.
ở tầng dưới Trình Dật Tu nhìn thấy tin nhắn này, buồn bực lăn lộn
ở trên giường. Được, đương nhiên là được! Nhưng mà anh sợ cô vừa
đến, anh sẽ không khống chế nổi chính mình, đến lúc đó bị cô nhìn thấy
vết thương trên người anh nên giải thích thế nào?
Nặng nề hít
vào một hơi, dẹp buồn bực và xao động trong lòng. Gửi một tin nhắn lại:
Muộn như vậy rồi, ăn mấy thứ này không tốt cho bao tử. đi ngủ
sớm một chút, sáng mai anh mang lên cho em.
Lúc Giang Hạ thấy tin nhắn này, trong lòng cứng lại. Nếu trước kia cô chủ động muốn xuống lầu tìm anh, anh sẽ vui vẻ miệng đều nở hoa. Nhưng bây giờ lại
bảo cô đi ngủ sớm một lát, ngủ cái đầu anh ấy!
Ném di động, chùm
chăn kín mít. Nhớ tới chuyện buổi trưa anh lừa cô, trong lòng
ngăn không được vừa chua vừa chát. Còn chưa kết hôn đâu mà đã như vậy.
Chẳng lẽ đúng như lời Hứa Lôi nói, anh ở bên ngoài… Trong đầu rất buồn
phiền, không dám nghĩ nữa, mũi nhịn không được chua xót khóc lên.
Khó chịu ở trong chăn một lát, lại vén chăn lên. Nhìn áo ngủ màu đen
ở trên giường, Giang Hạ quyết định thử một lần. Mặc kệ lời Hứa
Lôi nói là đúng hay sai, cô phải thử một lần mới an tâm.
Nếu anh thậtsự… thật sự không còn thích cô, thừa dịp bây giờ còn chưa
kết hôn, hảo tụ hảo tán (dễ đến với nhau thìdễ chia tay)!
Nhưng
mà nghĩ đến khả năng phải rời khỏi anh, trong lòng lại ngăn không được
sít chặt. An ủi chính mình, có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi?
Sau
khi thay đồ ngủ, phát hiện áo lót bên trong và đồ ngủ không hợp, vì
vậy cô lấy bộ nội y bằng ren mà Hứa Lôi chọn giúp cô. Mặc
xong cô không dám soi gương, mặc ở bên ngoài một bộ váy ngủ dài bình
thường. Sau đó ngồi trong phòng đợi ba mẹ ngủ, mới rón rén cầm chìa
khóa đi xuống tầng dưới.
Đến tầng năm cô không gõ cửa, trước kia
Trình Dật Tu đã đưa chìa khóa nhà cho cô, chỉ là mỗi lần côxuống đều
lười mang theo chìa khóa, trực tiếp gõ cửa. Cho nên chìa khóa này bị ném trong tủ chưa bao giờ dùng, trái lại lần này lại có công dụng.
cô rón rén mở cửa, sau khi vào nhà lại nhẹ nhàng đóng cửa. Trong phòng đen như mực, chỉ có phòng Trình Dật Tu là có ánh sáng. cô cởi hài lặng
lẽ đi đến bên ngoài cửa phòng ngủ, từ khe cửa nhìn vào bên
trong. anh còn chưa ngủ, đang nằm ở trên giường cầm di động nhìn gì đó.
Đèn đầu giường bật, Giang Hạ phát hiện sắc mặt anh có gì đó không thích
hợp, hai má ửng hồng, môi khẽ nhếch, vẻ mặt cũng rất thống khổ.
Chẳng lẽ là không thoải mái, sợ cô lo lắng cho nên mơi không cho cô xuống?
Nhớ tới bộ dáng lần trước anh đau bụng, cô bắt đầu đau lòng. cô đẩy cửa
phòng ra đi vào.
Trình Dật Tu đang ở thời điểm quan
trọng, đã thấy Giang Hạ đột nhiên tiến vào, bị dọa sợ làm rơi di động
xuống đất, “Hạ Hạ! Em… sao em lại đến đây?”
Giang Hạ bĩu môi, “Em không thể đến sao?”
trên người Trình Dật Tu chỉ mặc áo ba lỗ mỏng, cũng không dám đứng dậy, chỉ có thể dựa vào giường, che kín vết thương sau lưng. Hơi khẩn trương nói:
“không… không phải vậy, ý anh là sao em đột nhiên lại tới, một chút động tĩnh cũng không có.”Giang Hạ tức giận đưa tay sờ bụng anh nói, “Có phải anh lại đau dạ dày hay không?”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve bụng anh, động tác này làm Trình Dật Tu
thiếu chút nữa nói ra, quả thực là muốn mệnh anh mà. “không có… không có mà. Muộn rồi, em nhanh về nhà ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm đấy.”
Vừa rồi Giang Hạ còn đau lòng vì anh, nhưng nghe anh mở miệng giục cô trở
về. Bực mình véo eo anhmột cái, lần véo này khác trước đây, trên tay
dùng rất nhiều lực.
Nhưng mà không may, véo vào vết thương của Trình Dật Tu, làm anh kêu lên một tiếng đau đớn. “Hạ Hạ, hôm nay anh hơi mệt mỏi.”
Giang Hạ nghe thấy những lời này, chính là uyển chuyển từ chối. Ở cùng nhau lâu như thế, có khi nào anh nói mệt mỏi chứ?
Nhất thời lại nghĩ đến lời Hứa Lôi nói, mắt Giang Hạ trong nháy mắt đỏ lên.
Thu tay lại không nhìn anhnữa, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà.
Trình Dật Tu phát hiện ra được cô có gì đó không đúng, còn tưởng rằng cô lo
lắng cho mình, an ủi nói: “anh thực sự không sao, cũng không phải là đau dạ dày, chỉ là tối hôm qua ngủ không được ngon cho nên hơi mệt mỏi, em
đừng lo lắng.”
Giang Hạ lại không khống chế nổi bắt đầu suy
nghĩ, cô cúi đầu nói, “anh nói thật cho em biết, có phải… có
phải anh không thích em nữa?”
cô vốn muốn cố làm ra vẻ trấn định, nhưng mà lúc nói đến ba chữ không thích em, nước mắt lại khôngnhịn được chảy xuống. Trình Dật Tu vừa nhìn thấy cô khóc, hoang mang lo sợ, chẳng quan tâm đến vết thương nữa. Ngồi thẳng người ôm cô vào trong lòng.
“Hạ Hạ, em sao thế, làm sao anh có thể không thích em được? Có phải em hiểu lầm chuyện gì hay không?”
Giang Hạ được anh ôm vào trong ngực, trong lòng lại càng khó chịu. Nếu
như anh không thích cô, sau này có phải có thể ôm người phụ nữ khác
hay không?
không nhịn được nữa, cô khóc lớn tiếng. “Nếu như anh…
Nếu như anh thích em, vì… vì sao lại lừa dối em?” cô khóc không kịp
thở, một câu cũng nói đứt quãng.
Trình Dật Tu thấy cô khóc trái
tim như vỡ ra, lấy khăn giấy trên đầu giường thay cô lau nước mắt. Nhưng mà nước mắt của cô còn nhanh hơn tốc độ của anh, anh bực bội ném khăn
giấy, trực tiếp hôn lên mắt cô.
“Đừng khóc Hạ Hạ, em mà khóc nữa
tim anh sẽ vỡ ra mất. Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, chúng ta từ
từ nói cho rõ ràng có được không?” Ngoại trừ chuyện cô bị té
xỉu, anh chắc chắn không có gì lừa dối cô. Nhưng nếu như là chuyện
đó, cô sẽ không thể nào khóc thành như vậy.
Giang Hạ được anh dụ
dỗ bình tĩnh hơn một chút, thít thít cầm lấy khăn giấy lau nước mũi. Mặc kệ mọi chuyện nói thẳng ra nghi vấn trong lòng. “Buổi trưa anh nói đến
khách sạn, nhưng mà… nhưng mà anhkhông đến đó, vì sao anh lại lừa dối
em?”
Trình Dật Tu:...
Hóa ra là chuyện này, anh chỉ muốn
cho cô ngạc nhiên, cho nên mới thuận
miệng nói dối, thật sự là không nghĩ đến cô vì câu đó mà thương tâm đến
như vậy.
Chỉ là ngạc nhiên đó anh kiên quyết không thể nói ra bây giờ. Đỡ bả vai Giang Hạ, để cô nhìn anh, “Hạ Hạ, anh lừa em
là không đúng. Nhưng mà anh… anh đang làm một chuyện rất quan trọng, bây giờ không thể nói cho em biết được. Nhưng mà anh thề, chuyện này tuyệt
đối không phải như em nghĩ!”
Giang Hạ biết mình không có tiền đồ, nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, khí thế biến mất hơn phân nửa. Thút
thít nói: “anh… anh có chuyện quan trọng gì, mà không thể nói cho em
biết?”
Trình Dật Tu nâng mặt cô lên, “không thể nói cho em biết là vì thời cơ chưa đến. anh bảo đảm, khônglâu sau em sẽ biết.”
“thật sao?”
“thật!”
Thấy anh thề son sắt, Giang Hạ cắn môi, đột nhiên cảm thấy mình hơi vô lý.
Vì một việc nhỏ như vậy mà khó chịu muốn chết, còn khóc mất mặt như vậy. Kết quả là anh nói mấy câu làm cho cô mưa chuyển trời quang. đã lớn như vậy rồi lại còn giống mấy cô gái mười mấy tuổi, thiếu kiên
nhẫn, thật là mất mặt.
Vì che dấu mình lúng túng, cô không dám
nhìn mắt anh nữa. Quay đầu ánh mắt vô tình nhìn xung quanh. Sau đó thấy
di động anh làm rơi trên mặt đất, cúi người muốn giúp anh nhặt lên.
Nhưng mà động tác của Trình Dật Tu nhanh hơn, cánh tay dài vươn ra lấy
di động.
Giang Hạ nhíu mày, vừa rồi anh đang nhìn di động, bây giờ lại căng thẳng như vậy…
cô đưa tay ra, “Đưa di động cho em.”
Trình Dật Tu nhét di động vào dưới gối, “Em muốn di động làm gì, muộn như vậy rồi nên đi ngủ thôi. Em nhanh về nhà đi, một lát nữa bị chú và dì
phát hiện ra thì anh không xong mất.”
Mắt Giang Hạ đỏ lên, yên
lặng nhìn anh. anh không thể để cô tiếp tục đưa tay ra. Trình Dật
Tu khôngcòn cách nào, vẻ mặt đau khổ nói: “Di động anh có thể đưa cho
em, nhưng mà em phải bảo đảm, xem xong sẽ không được phép tức giận…”
“Nếu anh không làm chuyện gì xấu, vì sao em phải tức giận?”
Trình Dật Tu nắm chặt di động, do dự hết lần này đến lần khác, sợ cô lại hiểu lầm gì đó, đành phải đưa cho cô. Nhưng mà đề phòng cô tức
giận, anh đã chuẩn bị thật tốt, lặng lẽ để chân xuống giường.
Nếu cô thực sự tức giận, anh sẽ chạy trốn thật nhanh.
Giang Hạ
nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó mở di động. Màn hình sáng lên, trước
mặt cô đột nhiên hiện lên ảnh chụp rất dụ hoặc. cô lập tức vừa tức vừa
thẹn, mặt đỏ lên, tay lật xem, có hơn mười ảnh chụp, tất cả đều là nửa
che nửa đậy, chân dài eo thon, đường cong trơn bóng sau lưng, thậm chí
có cả ảnh chụp hai quả anh đào trắng nõn.
Đỉnh đầu cô phát ra đốm lửa, “Trình Dật Tu!!”