Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 14: Chương 14: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.




Giang Hạ đi đến gần mới phát hiện không thích hợp, người đàn ông xa lạ kia lợi dụng Hứa Lôi say rượu, động tay động chân với cô ấy.

Cô bước nhanh tới, đoạt lấy chai bia trong tay Hứa Lôi. “Một mình uống làm gì!”

Hứa Lôi nhìn thấy cô, ngây ngô cười nói: “Hạ Hạ đến rồi, nhanh, uống rượu với chị!” Nói xong lại đoạt chai bia trong tay Giang Hạ.

Giang Hạ để chai bia trên đất, thấy dưới đất đầy vỏ bia, nghĩ thầm người phụ nữ này uống bao nhiêu chai thế!

Cô vẫy tay gọi ông chủ lại đây tính tiền, “Bao nhiêu tiền?”

Lần trước Hứa Lôi khóc bù lu bù loa ở chỗ này, ông chủ có ấn tượng rất sâu với hai người. “Lần trước hai người đến đều chưa ăn hết, lần này giảm giá cho hai người, tổng cộng là 232, trả hai trăm là được!”

Giang Hạ rút hai trăm từ trong ví đưa cho ông chủ, lại bị người đàn ông đối diện đưa tay ngăn lại. “Sao có thể để mỹ nữ trả tiền được chứ!” Quay ra nói với ông chủ: “Bàn này tính tôi!”

Người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải người tốt gì, dáng vẻ lưu manh, trên cổ còn đeo vòng vàng. Giang Hạ không muốn gây chuyện, đưa tiền cho ông chủ lần nữa.

Dường như ông chủ hơi kiêng kỵ người đàn ông này, khó xử nhìn Giang Hạ, cũng không có nhận.

Giang Hạ đem tiền đặt lên bàn, đỡ Hứa Lôi đứng không vững định đi. Người đàn ông kia lại đứng lên cản trở trước mặt cô, nói: “Cô muốn mang bạn tôi đi đâu?”

“Ai, ai là bạn của anh?” Hứa Lôi say rượu sẵng giọng.

Giang Hạ cũng nói: “Chúng tôi không biết anh, mời anh tránh ra!”

Người đàn ông đánh giá Giang Hạ từ trên xuống dưới, ánh mắt tập trung ở ngực cô. Cười bỉ ổi nói: “Vừa rồi không biết, không phải bây giờ quen biết sao? Đến đây, ngồi xuống bồi anh uống vài chén!” Nói xong duỗi tay kéo Hứa Lôi.

Giang Hạ đẩy tay anh ta ra. “Anh tránh ra! Nếu không tôi báo cảnh sát!” Nói xong lấy điện thoại từ trong túi ra.

Người đàn ông lơ đễnh, “Chỉ mời hai người uống vài chén rượu, căng thẳng thế làm gì?” Lại hướng về phía sau lưng Hứa Lôi, “Nhóm anh em chúng tôi đều đang nhìn đấy, em gái nể mặt theo giúp anh uống một chén nhé?”

Giang Hạ quay đầu lại nhìn, mới phát hiện sau lưng có một cái bàn, ngồi ba bốn người đàn ông ăn mặc không khác tên côn đồ lắm, dường như đang xem trò cười nhìn cô và Hứa Lôi.

Cô cầm chặt di động trong tay, cố gắng trấn định, “Bạn của tôi sẽ đến ngay đấy!”

“Bạn của em cũng là mỹ nữ giống em sao? Vậy thì tốt rồi, gọi đến cùng nhau uống rượu!” Người đàn ông nói lại duỗi tay dùng sức kéo Hứa Lôi.

Hứa Lôi vốn đứng không vững, bị anh ta kéo, ngã nhào trên đất.

“Chị không sao chứ?” Giang Hạ vội vàng tiến lên đỡ Hứa Lôi, đồng thời cầm di động chuẩn bị báo cảnh sát.

Còn chưa gọi cho cảnh sát, vừa vặn có điện thoại gọi tới, trên màn hình hiện Trình Dật Tu.

Giang Hạ bất chấp tất cả, vội vàng nhận, vội vàng nói: “Đầu bếp Trình sao anh còn chưa đến, chúng tôi đang ở đối diện tiểu khu…”

Nói chưa xong, di động bị người ta đoạt đi.

Giang Hạ đưa tay đoạt, “Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông nhét di động vào túi mình, “Không làm gì, chỉ cần em gái theo anh uống vài chén, di động liền trả cho em, thế nào?”

Mắt Giang Hạ nhìn bốn phía, người trong quán nướng cũng không ít, nhưng mà bọn họ đều lựa chọn mặc kệ.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, cô lấy chai bia nắm chặt trong tay, “Trả di động lại cho tôi!”

Người đàn ông thấy cô cầm chai bia, cười toe toét miệng đầy răng vàng, “Ơ, không nhìn ra được em gái còn ngang bướng như vậy, anh thích!”

“Bốp” một tiếng, chai bia vỡ nát trên đầu người đàn ông, không phải là chai bia trong tay Giang Hạ.

Hứa Lôi ngồi dưới đất không biết bò dậy lúc nào, mang theo chai bia chào hỏi đầu người đàn ông kia.

“Bà nội nó, chiếm tiện nghi của lão nương còn chưa tính, còn muốn bắt nạt chị em tốt của tao, nghĩ lão nương thật sự say sao, say chết rồi à!” Hứa Lôi lung la lung lay đứng trước mặt người đàn ông, chỉ anh ta mắng.

Trên đầu người đàn ông chảy máu, nhóm côn đồ đi đến vây quanh.

“Tam ca, anh không sao chứ!”

“Đàn bà thúi dám đụng đến Tam ca!”

Thấy một trong số đó vung tay định tát Hứa Lôi, Giang Hạ nhắm mắt, ném chai bia trong tay ra.

Lại không dám như Hứa Lôi đập vào đầu người kia, mà ném vào chân. Bốp một tiếng, người kia sợ hãi lui về sau hai bước.

Giang Hạ nhân cơ hội nắm tay Hứa Lôi bỏ chạy, nhưng mà Hứa Lôi đứng cũng không vững, sao có thể chạy được, chưa đi được hai bước liền ngã nhào trên đất.

Thấy vài tên côn đồ xông tới, Giang Hạ cầm ghế làm vũ khí, tùy tiện quơ múa, gọi ông chủ: “Ông chủ mau báo cảnh sát, nếu không cửa hàng của ông có thể bị đập!”

Ông chủ liên tục ở bên cạnh khuyên giải vài tên côn đồ, nghe Giang Hạ nói, trên mặt hơi do dự.

Bọn họ làm ăn nhỏ, cường hào ác bá không thể trêu vào.

Vị Tam ca bị đập bể đầu muốn đi bệnh viện, có người lái xe nhỏ lại đây, anh ta lên trên xe, chỉ Giang Hạ và Hứa Lôi nói, “Mang theo hai người này đi bệnh viện, đập đầu lão tử, phải bồi thường tổng tiền thuốc men!”

Giang Hạ làm sao có thể lên xe, thấy bọn họ muốn đi qua, liền ném ghế trong tay ra. Cửa hàng này có không ít ghế, cô ném một cái lại cầm lên một cái, nhưng người kia nhất thời không thể đến gần các cô.

“Giang Hạ!”

Lúc ghế xung quanh sắp bị Giang Hạ ném hết, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.

Giang Hạ quay đầu lại nhìn người đến, lập tức nước mắt chảy ra, “Đầu bếp Trình!”

Trình Dật Tu tiến lên một cước đạp người lôi kéo Giang Hạ, căng thẳng hỏi cô: “Cô không sao chứ?”

Anh nhận điện thoại, cảm thấy có chuyện không thích hợp, mặc đồ ngủ đi dép liền chạy ra ngoài. Lúc thấy xa xa Giang Hạ bị đám người dây dưa, chỉ cảm thấy xao động nhiều năm yên lặng trong cơ thể, tất cả sôi trào lên.

“Không có việc gì, tôi không sao. Hứa Lôi, cậu ấy uống nhiều quá, những người này không để chúng tôi đi.” Giang Hạ giải thích. Lúc này, cô mới phát hiện mình rất sợ hãi.

Những tên lưu manh kia thấy đàn ông đến, không có lại kéo người.

“Anh là bạn cô ta sao?” Người đàn ông gọi là Tam ca ngồi trên xe tải, che đầu còn đang chảy máu hỏi Trình Dật Tu.

Trình Dật Tu không để ý đến Tam ca, thay Giang Hạ lau nước mắt, nhỏ giọng an ủi: “Tôi đến rồi, đừng sợ.”

Tam ca thấy anh không để ý, cảm thấy mất mặt, nhảy xuống xe đến gần. “Tôi đang nói chuyện với anh đấy, không nghe thấy sao?”

Trình Dật Tu nắm chặt tay Giang Hạ trấn an, mới xoay người tiến về phía Tam ca vài bước, lạnh lùng cười nói: “Tôi nghe thấy, vết thương này là các cô ấy đập?”

Trình Dật Tu cao 1 mét 88, dáng người lại rắn chắc. Vị Tam ca kia thấp hơn anh một cái đầu, khí thế là thua. Nhưng mà ỷ vào nhiều người, nói ra rất mạnh mẽ. “Chính là hai người đấy làm, anh xem nên làm thế nào!”

Trình Dật Tu nhìn vết thương của anh ta, “Chậc chậc, phụ nữ không còn sức lực, mà đánh ra lỗ hổng lớn như vậy. Muốn tôi nhìn, xử lý như thế nào!” Dứt lời, anh nhấc chân đá mạnh vào bụng Tam ca.

Tam ca bị anh đạp ngã xuống đất, ôm bụng kêu rên. Hướng về bọn côn đồ bên cạnh anh ta nói: “Các người chết hết rồi à, còn không đánh cho lão tử!”

Ông chủ đứng bên cạnh liên tục sốt ruột vội vàng lại hòa giải, “Tam ca, quên chuyện này đi, đêm nay tôi mời khách, mọi người đều bớt giận, được không?” Nếu đánh nhau, ông còn làm ăn được không.

Trình Dật Tu vỗ vai ông chủ, nói: “Yên tâm, tổn thất của tiệm ông đêm nay, tính tôi.”

Dứt lời, anh nhanh chóng ra tay, một quyền đánh vào mặt người phía trước. Đá vào người bên cạnh, đem một người khác đá ngã lăn trên mặt đất.

Nhiều năm anh không đánh một trận, nhưng mà vài tên mao đầu tiểu tử, anh còn không để vào mắt.

Trước sau chỉ ba phút, mấy người kia đều giống Tam ca nằm trên đất kêu rên. Giang Hạ ở một bên ngây người nhìn, cô không nghĩ tới anh có thể đánh nhau!

Những tên con đồ này đi theo Tam ca ăn uống, đụng quả hồng mềm liền bắt nạt. Bây giờ đụng phải Trình Dật Tu đánh thế nào, không có ngu ngốc lại đánh tiếp.

Tam ca thấy tình thế không đúng, bỏ lại lời nói hung ác, chật vật mang người rời đi.

Trình Dật Tu nhịn xuống xúc động, trở lại bên cạnh Giang Hạ.

Giang Hạ thấy trên mu bàn tay anh có vết máu dài, “Anh bị thương!”

“Không có việc gì, chỉ bị xước mà thôi.” Anh đưa mắt nhìn, “Năm đó ở trong trường tôi là tiểu bá vương, mấy người này không làm tôi bị thương được.”

Bây giờ trong đầu Giang Hạ còn mơ hồ, vừa rồi cô thực sự sợ hãi, lâu như vậy cô chưa cãi nhau với người ta, chớ nói chi động tay. Nếu không phải Trình Dật Tu kịp thời chạy đến, cô thật sự không biết đêm nay cô và Hứa Lôi sẽ xảy ra chuyện gì.

“Cảm ơn anh.” Trong cổ họng cô còn hơi nghẹn ngào, lấy khăn giấy từ trong túi thay anh lau vết máu trên mu bàn tay. Nhưng mà hai tay khống chế không nổi run rẩy.

Trình Dật Tu nâng tay ôm cô vào trong lòng. “Không cần nói cảm ơn với tôi.”

Cái ôm của anh rất ấm, làm Giang Hạ bất an chậm rãi bình tĩnh lại. Nhưng mà sau khi bình tĩnh lai, cô cảm thấy anh ôm, hình như không thích hợp. Lưu luyến mấy giây, mới lui về sau hai bước, rời đi cái ôm của anh.

Ông chủ thấy trên đất bừa bãi, thở dài, lại đến gần nói với Giang Hạ: “Cô gái à, vừa rồi tôi cũng muốn báo cảnh sát, nhưng mà những người này là cường hào ác bá, tôi báo cảnh sát, sau này cửa hàng tôi không thể mở được. Thật sự là xin lỗi!”

Giang Hạ lắc đầu, con người đều ích kỷ, cô có lập trường gì đi trách ông. Nhưng mà, về sau cô sẽ không tới cửa tiệm này nữa.

Trình Dật Tu hỏi ông chủ phải bồi thường bao nhiêu. Ông chủ liên tục khoát tay, “Không cần không cần, bàn ghế đều bằng nhựa, cũng không có đập hỏng.”

Trình Dật Tu cũng không kiên trì nữa.

Giang Hạ tìm một vòng mới phát hiện Hứa Lôi đang ngồi trên mặt đất, cầm di động không biết gọi cho ai, còn ngây ngô cười không ngừng.

Thật sự đúng là uống rượu vào tăng thêm can đảm, mình sợ gần chết, cô ấy lại không có việc gì.

Tới đỡ Hứa Lôi đứng lên, nghe đầu bên kia điện thoại có người lo lắng hỏi: “Em ở đâu, rốt cuộc là em ở chỗ nào!”

Giang Hạ lấy điện thoại của cô ấy nhìn, trên màn hình hiện Lục Ly.

“Alo, Lục Ly à? Tôi là Giang Hạ bạn Hứa Lôi, lần trước đã gặp rồi. Cô ấy uống hơi nhiều, không có việc gì, cậu đừng sốt ruột.” Chuyện Lục Ly, Hứa Lôi liên tục không nói với cô. Nhưng mà cô cũng nhìn ra, lần này Hứa Lôi có vài phần thật lòng.

Bên kia Lục Ly vội la lên: “Hai người ở đâu, Hứa Lôi nói vừa rồi cô ấy đập vào đầu người khác?”

Giang Hạ bất đắc dĩ nhìn Hứa Lôi say, cô ấy đem chuyện đập đầu để khoe khoang, “Ở gần nhà tôi, bây giờ không có việc gì, giờ đi về nhà.”

“Vậy tôi lập tức tới!”

Luc Ly nói xong liền tắt điện thoại.

Giang Hạ đỡ Hứa Lôi đứng dậy, nghiêng ngả đi về nhà, Trình Dật Tu chỉ cầm lấy túi đi theo sau các cô, cũng không duỗi tay giúp.

Bây giờ anh cảm thấy, người phụ nữ Hứa Lôi này rất phiền toái. Ăn uống chùa làm kỳ đà không nói, còn gây chuyện liên lụy đến Giang Hạ.

Phải tìm cơ hội đuổi cô ta đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.