Edit: Yuurei Bana.
Chuyện nhà họ Hạ rất là náo nhiệt ở thành phố T vài ngày. Mà trong mấy ngày này mưa liên tục,
lúc mưa lúc tạnh, nhiệt độ lại không thấp, nóng bức ẩm ướt làm cho người ta bực bội.
Sáng hôm nay, cuối cùng thì trời cũng quang, Giang
Hạ mở mắt ra đã thấy nắng sớm trong phòng, tâm tình thật tốt. Rời
giường đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, trông thấy Trình Dật Tu đang ở
trong bếp làm bữa sáng. Ánh sáng dịu dàng chiếu lên người anh, hiện ra
ánh sáng màu vàng.
Quay đầu lại thấy ba mẹ đang phơi quần áo ở
sân thượng, cô chạy nhanh vào phòng bếp, nhón chân hôn lên môi anh.
“Chào buổi sáng.”
Trình Dật Tu đưa tay nhéo mặt cô, “Cả nhà đã dậy có mình em là ngủ như con heo lười đến bây giờ.”
Giang Hạ bĩu môi, “Bây giờ cũng không muộn nhé, là mọi người dậy quá sớm.”
Bên trong chảo là trứng gà, Trình Dật Tu thuần thục lật mặt. “Dạ, em là con heo lười nhỏ chịu khó, được chưa, nhanh đánh răng rửa mặt đi. Bữa sáng
sắp làm xong rồi.”
Ngửi mùi thơm của thức ăn, bụng Giang Hạ kêu lên một tiếng. Nghe lời đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, ba Giang mẹ Giang đi chợ mua thức ăn. Trình Dật Tu hỏi
Giang Hạ: “Vất vả lắm trời mới đẹp, muốn đi ra ngoài đi dạo không?”
Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
“Ừm.” Trình Dật Tu đáp: “anh vốn tạm thay đại sư huynh một thời gian, hai ngày trước anh ấy đã về rồi.”
“Hả?” Giang Hạ kinh ngạc, “Vậy bây giờ xem như là anh nghỉ việc sao?”
Trình Dật Tu nghe vậy nhướng mày nhìn cô, “Sao thế, sợ anh không nuôi nổi em à?”
“Đương nhiên là không phải!” cô ôm cánh tay anh vui vẻ nói: “Bây
giờ anh không có việc làm, vậy không phải là em có thể thuê anh đến Ức
Hạ làm việc sao, đầu bếp Trình.”
Trình Dật Tu bật cười, “Được, nhưng mà tiền lương hàng năm của anh rất cao, em mời nổi không?”
Giang Hạ kéo cổ áo anh, bảo anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên gò má anh. “Lấy thân báo đáp có được không?”
“Được!”
******************
Bởi vì thịnh tình của Trình Dật Tu, Giang Hạ khó từ chối, cùng anh hẹn hò.
Chỉ là nội dung hẹn hò của anh nằm ngoài dự đoán của cô, không phải
là đi dạo phố ăn cơm xem phim, mà là đi leo núi.
Thành phố T
thuộc khu vực đồi núi, nội thành có vài ngọn núi rất được, mặc
dù không cao so với mặt biển, nhưng phong cảnh cũng không tệ. Trong đó
có một ngọn núi tên là Bút Sơn, bởi vì giống chiếc bút nên gọi như vậy,
đứng ở trên đỉnh núi có thể quan sát toàn thành phố.
Vài ngày nay Giang Hạ đều buông thả không có vận động. Cho nên lúc anh nói muốn leo núi, cô khônghề nghĩ ngợi đồng ý.
Lái xe đến dưới chân núi, Trình Dật Tu lấy ba lô từ ghế sau. Giang Hạ
hỏi anh đó là cái gì, anh cười nói: “Đương nhiên là nước và đồ ăn vặt
chuẩn bị cho em, nếu không lúc đến đỉnh núi em muốn ăn cái
gì, anh đi đâu lấy cho em đây?”
Giang Hạ bất mãn chu môi, “Em thèm ăn như vậy sao?”
Bởi vì còn sớm nên dưới chân núi còn có một đám bác gái đang luyện công
buổi sáng. Hai người tay trong tay đi qua, tiến vào trong núi.
trên núi trải đường đá, bởi vì là cuối tuần, cho nên dọc đường đi có không ít
người. Giang Hạ ngạc nhiên phát hiện, những người xuống núi trong tay
đều cầm hoa hồng, đứa bé thì cầm bóng bay. cô cảm thấy kỳ lạ nên hỏi
Trình Dật Tu: “Sao bọn họ đều cầm hoa vậy, hôm nay không phải là ngày lễ tình nhân mà.”
Trình Dật Tu cười nói: “Pháp luật không có quy định chỉ có ngày lễ tình nhân mới có thể tặng hoa.”
Giang Hạ gật đầu, nhưng mà cầm hoa rất kỳ lạ. “Chúng ta nhanh đi lên núi xem đi, xem coi trên đó rốt cuộc đang làm gì.”
“Gấp cái gì, phong cảnh núi đẹp như thế, thưởng thức đã.” nói xong lấy điện thoại di động ra, muốn cùng Giang Hạ tự sướng.
Ven đường có đám hoa dại nở rộ, Trình Dật Tu ôm bả vai Giang Hạ, xếp tư thế dựa đầu. Tay kia giơ di động, nói với Giang Hạ: “Hôn anh.”
“Hả?” Giang Hạ không hiểu.
Trình Dật Tu quay đầu lại, hôn lên môi cô. Đông thời di động tách một tiếng, lưu lại trên màn hình.
anh nhìn ảnh chụp trong di động, ánh sáng rất đẹp, bối cảnh cũng tuyệt nữa. Quan trọng nhất là lúc đó cô nhắm mắt vẻ mặt hạnh phúc. anh hài lòng gật
đầu, gửi cho bạn bè, lại thêm vào một câu: Người đẹp hơn hoa.
Giang Hạ trông thấy, đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái. trên núi người đến người đi, anh không cần mặt mũi nữa sao?
Nhưng mà Trình Dật Tu giống như là chụp nghiện, đi mỗi đoạn thì phải
ôm cô chụp một tấm. Lý dó còn rất kỳ lạ, ví dụ như là cái cây này cao
như thế, chụp một bức để lưu lại. Sao ghế đá lại ở chỗ này, đến
chụp một bức lưu lại đi…
Giang Hạ vốn tính đến để leo núi, kết
quả là bị phá hủy vì anh cứng rắn hưởng thụ cây cỏ ghế đá, mộttiếng sau
mới bò được lên tới giữa núi.
Chỗ sườn núi có quảng trưởng quy
mô nhỏ, ở giữa là cái đình nghỉ mát. Có rất nhiều người nghỉ ngơi ở chỗ
này, Giang Hạ tìm chỗ ấm áp ngồi, đưa tay về phía Trình Dật Tu, “Em muốn uống nước.”
Trình Dật Tu bỏ ba lô xuống, lục tìm bên trong lấy
ra bình nước cho cô. Giang Hạ nhận lấy, bởi vì chảy mồ hôi nên tay trơn, mãi mà không mở được. Trình Dật Tu lại lấy bình nước về, mở nắp ra đưa
cho cô. “Nghe nói con gái nói chuyện yêu đương sẽ toàn thân vô lực, vốn
là anh không tin, bây giờ xem như là mắt thấy tâm phục rồi.”
Giang Hạ uống ngụm nước thiếu chút nữa sặc, “Gì vậy, chỉ là tay em trơn mà
thôi. Hơn nữa, anh dùng từ gì vậy, còn toàn thân vô lực nữa. Chẳng lẽ
đường núi không phải là em tự mình leo lên à?”
Trình Dật Tu nhếch môi, “Đoạn đường đằng đó, anh cõng em nhé?”
“không cần đâu.” Giang Hạ lập tức từ chối, cô không phải là đứa bé, để anh cõng leo núi ra thể thống gì.
Trình Dật Tu quay đầu nghiêm túc nhìn cô, “Nhưng mà anh muốn cõng em, Hạ Hạ.”
Giang Hạ lại uống một ngụm nước, “Vì sao, anh còn sức à?”
anh tự tay thay cô gạt mái tóc bị gió thổi loạn, “Nhân sinh của chúng ta tựa
như con đường núi này, nửa trước anh chỉ có thể xa xa tưởng nhớ em, nhìn em một thân một mình leo lên. Nửa sau, anh muốn cõng em, cùng em đi qua mỗi phiến đá, nếu như ngã xuống, đã có anh bảo vệ em. Nếu như có bụi
gai, làm bị thương cũng chỉ là chân anh. Chỉ cần em ở trên lưng anh,
chúng ta có thể cùng nhau lên đến đỉnh núi. Có được không, Hạ Hạ?”
Đột nhiên anh tỏ tình làm chóp mũi Giang Hạ chua xót, “anh nói linh tinh gì thế, đường còn dài như vậy, đương nhiên là muốn hai người cùng nhau cố
gắng, sao có thể để mình anh một mình gánh chịu tất cả được.”
Trình Dật Tu hôn lên lông mi cô, “Em chính là tất cả của anh.”
Giang Hạ không chịu thua kém đỏ cả mắt, chôn ở trước ngực anh cọ nước mắt ở
khóe mắt. “anh nóixem anh có đáng ghét không, đi leo núi mà còn làm
người ta khóc.”
Trình Dật Tu đỡ bả vai cô, để cô ngẩng đầu lên.
“đi thôi, chúng ta tiếp tục leo núi.” nói xong anh để ba lô ở trước
ngực, sau đó nửa ngồi trước mặt Giang Hạ. “đi lên đi.”
Giang Hạ
do dự một giây, liền nằm lên lưng anh, hai tay ôm lấy
cổ anh, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Cõng không nổi thì nói với em, em có thể xuống đi cùng anh.”
Trình Dật Tu quay đầu hôn lên má cô,
“Yên tâm, người đàn ông của em rất khỏe mạnh, cái anh có chính là sức
lực!” nói xong hai tay anh đỡ bắp đùi cô, nhún nhún vai, đi lên đỉnh
núi.
Đoạn đường núi sau dốc hơn đoạn trước, Trình Dật Tu duy trì
đều đặn, bước đi vững vàng, mà Giang Hạ lại phối hợp ôm lấy cổ anh, để
tránh anh mất đi cân bằng.
Sau khi đi được một nửa lộ trình,
Giang Hạ cảm nhận được rõ ràng anh hơi cố sức. “anh thả em xuống, em
thích nắm tay anh cùng đi.”
Trình Dật Tu từ chối, sau khi
cõng cô dừng lại nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục leo lên trên. Lúc sắp
đến đỉnh núi, Giang Hạ phát hiện hai bên đường đều treo bóng bay ngũ sắc và ruy băng ở trên cây, cô cảm thấy lạ nên hỏi: “Ý, hôm nay là ngày bao nhiêu, sao còn treo bóng bay nhỉ?”
Đầu Trình Dật Tu đã đầy mồ hôi, sau khi thấy bóng bay liền cười nói: “Hôm nay là ngày tốt.”
Đỉnh núi Bút Sơn chỉ có chưa đến hai mươi mét vuông, ở giữa còn có một tòa
lô cốt hình tròn, bốn bề đều có cửa sổ, nghe nói là để lại từ thời kháng chiến.
Lúc đến đỉnh núi, Giang Hạ trông thấy xung quanh tòa lô
cốt đầy người, một bó to bóng bay ngũ sắc, bay ở trên cao lô cốt. Càng
làm cô kinh ngạc là, những người đó đều là người quen.
Trình Dật
Tu cõng cô đến một phiến đá mới thả cô xuống. Giang Hạ ngây ngốc nhìn
mọi người, Hứa Lôi, Lục Ly, còn có tất cả nhân viên ở Ức Hạ, cùng với
Trần Yến và đám người ở nhà bếp, đỉnh núi nho nhỏvậy mà chen lấn hai ba
mươi con người.
Xung quanh lô cốt đều trùm bức lụa màu
đỏ, trên đó đều là những lời chúc mừng. Mọi người hoan hô ném cánh hoa
về phía bọn cô, tự giác nhường đường.
Giang Hạ mở to mắt che
miệng, cô mơ hồ hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, trong đầu ong ong. Để
Trình Dật Tu tùy ý nắm tay cô, kéo tới bên đó, đi vào trong lô cốt.
Bên trong này trước kia Giang Hạ đã đến rất nhiều lần, trong lô cốt
vẫn không có vật gì. Hôm nay lại bố trí thành thế giới hoa
hồng, trên đất đầy cánh hoa đỏ tươi như lửa. Lúc tiến vào, ban nhạc đợi ở bên trong bắt đầu vang lên tiếng nhạc.
Trình Dật Tu nắm tay cô đến chính giữa, lấy một cái hộp tinh xảo từ trong ba lô ra, quỳ gối trước mặt cô.
“Hạ Hạ, cảm ơn em đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh. anh không thể bảo
đảm sau này sẽ cho em cuộc sống như thế nào, nhưng anh muốn để em biết,
mặc kệ con đường tương lai có như thế nào, anhvĩnh viễn sẽ ở bên cạnh
em, đến chết không rời. Em… bằng lòng để anh bảo vệ em không?”
Giang Hạ cho rằng lần trước anh đưa cô chiếc nhẫn coi như là cầu
hôn, không nghĩ tới hôm nay anh còn sắp xếp chuyện này. Sớm đã kích động tim đập nhanh, đỏ mắt nói không ra lời, chỉ mạnh mẽ gật đầu, rất
sợ không thể biểu đạt ra bản thân có bao nhiêu bằng lòng.
Mọi
người ở bên ngoài vây xem liên tục vỗ tay, Trình Dật Tu mở hộp ra, Giang Hạ mới phát hiện trong đó không phải là chiếc nhẫn, mà là chocolate
hình quả cầu.
anh đứng dậy, đưa chocolate đến miệng cô, Giang Hạ
muốn ăn hết nhưng anh để lại một nửa nhét vào trong miệng mình,
cười nói với cô: “Đây là chocolate anh tự mình làm, độc bên trong là
tình yêu. Giải dược là mỗi ngày đều phải hôn anh. Nhớ kỹ, mỗi ngày đều
phải dùng giải dược, nếu không anh sẽ phát độc mà chết.” nói xong lại
giang hai tay ra với cô, “Đến đây, nhận lấy giải dược hôm nay đi.”
Giang Hạ đỏ mắt cười, người này thật sự là, cầu hôn đều không giống như người bình thường, nhưng mà trong lòng cô đã sớm như chocolate hòa tan, ngọt
ngào. Bổ nhào vào ngực anh, chủ động hôn môi. anh nhẹ giọng tỏ tình: “Hạ Hạ, em biết không? yêu em là tín ngưỡng của anh. Cho
nên anh không thể không có em.”
-Hết-