Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 46: Chương 46: Chuyện Cũ




Edit: Yuurei Bana.

Ngày hôm sau, Giang Hạ nằm trên giường không dậy nổi, hai chân dường như không phải là của mình, không làm được gì.

Lúc Trình Dật Tu làm xong bữa sáng đến gọi cô, đã nhìn thấy mặt cô chôn trong gối, ôm chăn không nhúc nhích. Cái lưng trơn bóng lộ ra ngoài chăn, xương bướm xinh đẹp hơi lộ ra, lưng không có một vết sẹo, đường cong trườn bò xuống dưới, ẩn vào trong chăn chỗ đột nhiên nhô cao.

Ánh mắt anh tối lại, đưa tay chạm lên đường cong. Giang Hạ phát hiện sau lưng khác thường, theo phản xạ chui vào trong chăn. “anh lại muốn làm gì?”

Trình Dật Tu bị dáng vẻ khẩn trương của cô chọc cười, tiến đến hôn mặt cô một cái. “Bảo em rời giường mà thôi, căng thẳng như thế làm gì?”

Giang Hạ đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái. anh còn không biết xấu hổ mà hỏi, ngày hôm qua đem cô lăn qua lăn lại…

“Em muốn rời giường, anh ra ngoài đi.”

Trình Dật Tu cũng biết tối hôm qua làm cô mệt muốn chết rồi, dập tắt tâm tư ngoan ngoãn xoay người ra ngoài. Giang Hạ mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, mới phát hiện vậy mà anh đứng ở bên cửa.

“anh ở đây làm gì?”

Trình Dật Tu nhếch môi cười, trả lời nghi vấn của cô: “Hôm nay anh nghỉ.”

Giang Hạ ồ một tiếng, đi vào phòng vệ sinh. Lại nghe anh nói: “một lát đi bệnh viện về, chúng ta đi làm thủ tục đi.”

Giang Hạ đang nói không chủ định, nghe vậy tay run lên, “Xử lý thủ tục gì?”

“Sang tên nhà.”

“không phải mẹ em đã nói không cần sao, làm sao còn tìm phiền toái. Hơn nữa phí sang tên thật sự rất đắt.”

Trình Dật Tu đi theo cô đến phòng vệ sinh, dựa vào cửa. “Mẹ em nói không cần là chuyện của mẹ em, anh nguyện ý là chuyện của anh.” Xử lý chuyện này sớm một chút thì sẽ sớm kết hôn.

Giang Hạ không muốn đi, cảm thấy sau khi sang tên, trên lưng cô giống như có thêm một ngọn núi. Nhưng mà thái độ Trình Dật Tu kiên quyết, trước khi ra cửa còn buộc cô mang giấy chứng nhận.

Đến bệnh viện, Trình Dật Tu không có nói chuyện sang tên trước mặt ba mẹ Giang, viện cớ mang Giang Hạ đến cục quản lý bất động sản. Dọc đường đi Giang Hạ đều có ý đồ bảo anh buông tha cho dự định này, nhưng mà căn bản không có tác dụng.

ở đại sảnh cục quản lý bất động sản có rất nhiều người, hai người đến muộn, phía trước có mười mấy người, chỉ có thể ngồi ở chỗ nghỉ để đợi gọi tên. Sau nửa tiếng, người phía trước giảm bớt ba bốn người.

bởi vì trời nóng, Giang Hạ uống không ít nước, sau khi nói với Trình Dật Tu, đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh. không nghĩ tới lại gặp được người quen - - Hạ Bạch Tuyết.

Hạ Bạch Tuyết đi cùng một người phụ nữ trung niên, phu nhân kia quay lưng về phía Giang Hạ, cho nên cô không nhìn thấy mặt.

Giang Hạ cũng không muốn đối mặt với Hạ Bạch Tuyết, rẽ vào phòng vệ sinh. Lúc cô từ phòng vệ sinh đi ra, đụng phải bả vai người tiến vào.

“thật xin lỗi.” Giang Hạ theo thói quen mở miệng xin lỗi, lại phát hiện người này có hơi quen mắt. Nhìn quần áo đúng là phu nhân vừa rồi ở cùng Hạ Bạch Tuyết.

Liễu Thời Phân bị đụng vào, không vui nhíu mày. Nghe được đối phương nói xin lỗi, bà ta ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng cảm thấy người này có hơi quen mắt, lại nhất thời không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.

Hai người không nói thêm lời nào, một người vào một người ra. Nhưng mà không đi được bao xa, đột nhiên Giang Hạ nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào. Đột nhiên trong lòng có hơi buồn bực, vì sao Hạ Bạch Tuyết sẽ ở cùng vị phu nhân đi tìm Trình Dật Tu chứ? Hơn nữa đến nay anh còn không nói cho cô biết, rốt cuộc phu nhân kia là ai.

Lúc đi đến khu nghỉ ngơi, lại trông thấy Hạ Bạch Tuyết đang ngồi chỗ cô vừa ngồi, nói chuyện với Trình Dật Tu. Bọn họ quay lưng về phía cô, cho nên không có phát hiện cô đứng đằng sau.

“anh Dật Tu, anh tranh thủ về nhà một chuyến đi. Vài ngay nay trong lòng mẹ không dễ chịu, đã gầy hơn nhiều.” Giọng Hạ Bạch Tuyết dịu dàng, một chữ lại một chữ bay vào trong lỗ tai Giang Hạ.

Trình Dật Tu hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này có quan hệ gì tới tôi?”

Hạ Bạch Tuyết đưa tay chạm vào tay anh, “anh Dật Tu, em biết anh không thích em, những chuyện trước kia em làm đều rất ngây thơ. Nhưng mà em cũng muốn làm mẹ vui vẻ, đúng lúc hôm nay mẹ cũng tới, một lát nữa anh nói chuyện với mẹ nhé.”

Trình Dật Tu nhíu mày, “Bà ta cũng tới?”

Hạ Bạch Tuyết cho rằng anh thay đổi, vui vẻ gật đầu, “Vừa mới đi vào nhà vệ sinh, lập tức sẽ trở lại.”

Nhà vệ sinh, Giang Hạ cũng đi nhà vệ sinh! Trình Dật Tu nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Giang Hạ, không nghĩ tới quay người lại thấy cô đứng ở phía sau.

Trong nháy mắt Trình Dật Tu thay đổi sắc mặt, nhanh chóng vòng qua ghế dài, nắm tay cô đi ra ngoài. “Hôm nay quá nhiều người, chúng ta về nhà trước đi, lần sau lại đến xử lý.”

Giang Hạ không lên tiếng, tùy ý để anh dắt đi. Dường như anh rất khẩn trương, nắm tay cô không tự giác được dùng chút lực, nắm cổ tay làm cổ đau.

Lúc ra cửa chính, Giang Hạ quay đầu nhìn Hạ Bạch Tuyết vẫn còn đứng chỗ đó. Vẻ mặt cô ta kỳ lạ, cười mà như không cười.

trên đường trở về, Giang Hạ nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới Hạ Bạch Tuyết nói những lời kia. cô hiểu đại khái, Hạ Bạch Tuyết và Trình Dật Tu, tuyệt không phải là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Còn có phu nhân kia, Hạ Bạch Tuyết gọi là mẹ. Mà Trình Dật Tu cũng bởi vì phu nhân kia đến thăm, đau lòng đến rơi lệ.

Tâm trạng Trình Dật Tu không ổn định lái xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Giang Hạ một cái. anh biết trong lòng cô có hoài nghi. Có một số việc, anh vốn định lừa gạt cô cả đời. Nhưng đến lúc không lừa được, anh chọn lựa thẳng thắn. anh không muốn trong lòng cô có một chút hiểu lầm nào.

“Hạ Hạ, buổi tối trở về, anh có lời muốn nói với em.”

Giang Hạ quay đầu nhìn anh, mặc dù anh không còn khẩn trương giống vừa rồi, nhưng cô có thể nhìn ra, anh nhíu mày bên trong chôn dấu nhiều sầu lo.

cô gật đầu, “Được.” Mặc dù không có hỏi, nhưng kỳ thật trong lòng cô thật sự muốn biết. Dù sao cô đã chuẩn bị chung sống với anh cả đời, không muốn hai người thân mật nhất mà còn tồn tại bí mật.

*********

Trình Dật Tu đưa Giang Hạ quay lại bệnh viện, trước lúc đi đã chào hỏi qua ba mẹ Giang, bảo cô làm xong việc sẽ đưa cô quay về bệnh viện.

anh không đi lên, đưa cô đến rồi đi, thay đổi hướng đến chỗ quản lý bất động sản. Lúc đuổi tới, tìm được Hạ Bạch Tuyết và Liễu Thời Phân ở phòng nghiệp vụ.

anh đến khu nghỉ ngơi, đợi hai người làm xong, lúc hai người đi qua, nói với Liễu Thời Phân: “Tôi có lời muốn nói với bà.”

Liễu Thời Phân cười, “Đúng lúc mẹ cũng có chuyện muốn nói với con, tìm một chỗ ngồi đi.” Vừa rồi Hạ Bạch Tuyết đã nói chuyện gặp Trình Dật Tu và Giang Hạ cho bà biết, bà vốn chuẩn bị gọi điện cho Trình Dật Tu ra, không nghĩ tới anh sẽ chủ động xuất hiện.

Trình Dật Tu có chút không kiên nhẫn, chỉ vườn hoa nhỏ ngoài cao ốc, “không cần tìm chỗ, cứ nơi đó đi.” nói xong rời đi.

Trong vườn hoa nhỏ có cái đình, sau khi Trình Dật Tu vào đình, xoay người đối mặt với Liễu Thời Phân và Hạ Bạch Tuyết, nói thẳng: “Tôi muốn kết hôn với Giang Hạ. Cho nên các người hãy từ bỏ ý niệm nhàm chán trong đầu đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Liễu Thời Phân cười, ở cục quản lý gặp anh và Giang Hạ, bà cũng đoán được chuyện kết hôn. “Con biết hôm nay mẹ đến đây làm gì không?”

Ánh mắt Trình Dật Tu lướt qua bà, nhìn về phía xe chạy trên đường. “Tôi không biết, cũng không muốn biết. Chỉ là đến nói cho các người biết một tiếng, đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, nếu không tôi không dám cam đoan sẽ không làm chuyện gì.”

“Dật Tu!” Vẻ mặt anh quá lạnh lùng, làm Liễu Thời Phân có hơi thiếu kiên nhẫn, “Con tiện nhân kia sinh con trai cho ba con, còn vọng tưởng muốn danh phận. Hôm nay mẹ tới đây chính là muốn chuyển nhà trên danh nghĩa của mẹ cho tiểu Tuyết, tương lai con và tiểu Tuyết kết hôn, chút ít tiền này đều là của hai đứa. Dật Tu, mẹ làm tất cả mọi chuyện đều là vì con, nếu con đau lòng mẹ, liền nghe lời mẹ, kết hôn với tiểu Tuyết. Đến lúc đó sinh đứa bé nhà họ Hạ, cũng chính là huyết mạch danh chính ngôn thuận nhà họ Hạ, ba con sẽ không để tâm đến dã chủng bên ngoài kia!”

Trình Dật Tu nở nụ cười, “Hóa ra ông ta lại có thêm con ngoài giá thú, thật sự không biết ông ta loại những người khác như thế nào để bò lên vị trí hiện tại. Nhưng mà nói đến cũng thật buồn cười, con ruột không thể thừa nhận, nuôi lớn con gái lại không phải là con ruột mình. A, chắc là báo ứng của ông ta.”

Hạ Bạch Tuyết đứng bên cạnh nghe được lời anh nói, sắc mặt thay đổi, nhưng không mở miệng, ngoan ngoãn đứng sau lưng Liễu Thời Phân.

Liễu Thời Phân tiếp tục nói: “Chuyện này cũng không thể toàn bộ trách ba con. Năm đó lúc tìm con trở về, đường làm quan của ông ấy đang thăng tiến, thân phận của con nếu để cho người kia biết, thì tiền đồ của ông ấy sẽ hỏng mất, cho nên mới không để con lại. Nhưng mà ông ấy cũng bảo mẹ sắp xếp trường học và chỗ ở, là con không muốn đi. Hơn nữa nếu không phải con gây chuyện sinh sự, còn tiến… Tiến vào chỗ đó, những năm trước vị kia về hưu, chúng ta đón con trở về, cũng không trễ nãi đến ngày hôm nay.”

Trình Dật Tu lạnh lùng nhìn bà, “Vậy tại sao bây giờ tôi nhất định phải trở về, là vì ông ta có con, bà sợ không tranh được sao? Dừng, năm đó vợ cả còn bị khí thế của bà đè bẹp, một tiểu tam thì có gì mà bà phải sợ? Nhưng mà tôi khuyên bà, bà muốn thế nào, thì đó là chuyện của bà, đừng dính dáng gì đến tôi. Tôi với bà, với tất cả các người, không có vấn đề gì!”

Từ lúc bị bọn họ từ chối ở ngoài cửa, anh không có nghĩ tới lại tiến vào cửa nhà đó một bước. Bên trong cánh cửa đó, quá dơ bẩn!

Liễu Thời Phân còn muốn nói tiếp cái gì đó, Trình Dật Tu bỏ lại một câu, “Đừng tới tìm tôi nữa, nếu không tôi sẽ làm cho một nhà các người đều không an tĩnh!” Sải bước rời đi.

Giữa trưa mặt trời chiếu sáng làm người ta chói mắt, Trình Dật Tu trở về trong xe, ngực có hơi khó chịu. Khởi động xe, mở điều hòa, gió mát thổi từ từ đến mặt, mới tốt hơn một chút.

anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Cương. Bên kia bắt máy rất nhanh, anh nói: “Lưu Cương, người kia có con ngoài giá thú ở bên ngoài, anh giúp em tra một chút, xem có thể chụp mấy tấm hình được không.”

Bên kia Lưu Cương trầm mặc một lát, mới nói: “Bọn họ lại đi tìm chú?”

Trình Dật Tu ừ một tiếng, “Xem ra nếu em không làm gì đó chắc chắn, phiền toái này sẽ không giải quyết được.”

“Chú nghĩ đúng lắm, con ngoài giá thú cũng không phải là chuyện nhỏ, bây giờ tra ra truyện này, lộ ra ngoài có thể thu được không ít.”

anh khẽ cười một tiếng, nói: “anh cảm thấy em đối với bọn họ, còn có thể có tình cảm gì đó không?”

“Vậy được, anh sẽ tìm người theo dõi, có tin tức gì sẽ điện cho chú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.