Trình Dật Tu cười với cô, “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, đầu bếp Trình cũng thường đến đây chạy bộ à?” Bởi vì
cơm chiên, bây giờ hảo cảm của Giang Hạ đối với Trình Dật Tu tăng lên
không ít.
“Ừm, tôi ở gần đây. Cô ở đâu?” Anh vừa nói vừa mở khóa áo khoác. Bên
trong là áo ba lỗ màu đen, bởi vì chảy mồ hôi cho nên áo ba lỗ bám chặt
vào người, có thể trông thấy rõ ràng da thịt anh.
Giang Hạ không cẩn thận nhìn thoáng qua, lập tức dời ánh mắt. “Tôi hả, từ nhỏ tôi đã chạy bộ ở chỗ này, chạy vài chục năm rồi.”
Trình Dật Tu ngẩng đầu nhìn trời, “Sắp mưa rồi, cô còn chạy không?”
Anh vừa mới dứt lời, một giọt mưa to như hạt đậu rơi trên mặt Giang Hạ.
“Không phải là sắp, mà là đã mưa…”
Trình Dật Tu cười, nói: “Trở về đi.”
Giang Hạ gật đầu, lại không quên tự sướng. Ngày hôm qua cô không chạy
bộ, hôm nay lại không chụp hình chứng minh, cha nhất định sẽ gọi điện
mắng.
Vì vậy vội vàng chụp ảnh tự sướng, hai người mới chạy ra khỏi công viên. Trình Dật Tu chạy bên cạnh vẫn không quên trêu ghẹo cô, “Nữ sinh đều
thích tự sướng như vậy sao?”
“Không phải vậy, tôi tự sướng là có nguyên nhân.”
“Gửi cho bạn trai nhìn sao?”
“Không phải, là ba tôi, chứng minh mỗi ngày tôi đều chạy bộ. Bởi vì thân thể mẹ tôi không tốt, cho nên ông rất quan tâm đến sức khỏe của tôi,
buộc tôi rèn luyện từ nhỏ.”
Trình Dật Tu nghe được đáp án này, hài lòng cười.
Mưa tới rất nhanh, vài giây sau liền lộp bộp rơi xuống, mà đoạn đường này chỗ tránh mưa cũng không có.
Lúc Giang Hạ hối hận hôm nay không nên đi ra ngoài chạy bộ, Trình Dật Tu cởi áo khoác che đầu cô, mà trên người anh chỉ còn lại áo ba lỗ. Cô vội vàng muốn đem áo đưa cho anh, lại bị anh ngăn cản.
Anh lau nước mưa trên mặt. “Đừng cãi, dù sao tôi đã dính nước mưa.”
Áo khoác là sợi tổng hợp không thấm nước, che trên đầu vẫn có hiệu quả.
Giang Hạ không từ chối nữa, trời mưa lớn như vậy, nhanh chóng chạy về
rồi hãy nói.
Ra công viên, rẽ phải ba trăm mét là đến nhà Giang Hạ. Lúc hai người
chạy như điên đến hành lang, toàn thân Trình Dật Tu đã ướt đẫm, áo ba lỗ hơi mỏng dán trên người, đem dáng người anh bại lộ nhìn không sót thứ
gì.
“Đầu bếp ở gần đây không, nếu không tôi về nhà trước lấy cho anh cái ô?”
Trình Dật Tu hất tóc dính nước mưa, túm lấy cổ áo đem áo ba lỗ cởi ra.
Mới vừa rồi còn bị một tầng vải che dáng người hoàn hảo, cứ như vậy hiện ra trước mắt Giang Hạ. Màu da anh là màu da lúa mạch khỏe mạnh, da thịt rắn chắc mà cân xứng. Nước từ trên tóc thuận theo cổ chảy xuống, đi qua xương quai xanh uốn lượn xuống. Giang Hạ mới biết được, hóa ra xương
quai xanh của đàn ông có thể gợi cảm như vậy. Ánh mắt cô không khỏi đi
theo giọt nước, rơi xuống cơ bụng căng đầy của anh, cùng với nửa ẩn bên
trong quần thể thao.
Giang Hạ sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên nhìn thấy rõ cơ bụng của
đàn ông, mà người đàn ông này ngay bên cạnh cô cách chưa đến mười cm,
tản ra hormone nam tính vừa mới vận động.
Cô không nhịn được đỏ mặt, thu hồi ánh mắt lui về phía sau hai bước.
Trình Dật Tu âm thầm nhếch môi, đem áo ba lỗ cởi ra vắt khô nước. “Tôi ở khu nhà này. Cô ở đâu? Nếu không tôi về nhà trước cầm ô?”
Đầu óc Giang Hạ còn đang mông lung, căn bản không hiểu ý tứ trong lời
nói của anh, vội hỏi: “Không cần không cần, tôi đã về đến nhà, vậy tôi
đi trước. Tạm biệt đầu bếp Trình!” Nói xong liền đi lên lầu, mới đi được hai bước, nhớ tới áo khoác của Trình Dật Tu còn ở trong tay cô, xoay
người đem áo khoác đưa cho anh.
“Đúng rồi, cảm ơn áo của anh.”
Trình Dật Tu không có nhận, đứng ở dưới cầu thang ngửa đầu nhìn cô, khóe mắt đều là vui vẻ. “Cô cũng ở khu nhà này sao?”
“Ừm, hả?” Giang Hạ ngẩn người, lúc trước hình như anh nói, anh ở khu nhà này? “Anh cũng ở nơi này sao?”
Trình Dật Tu cười gật đầu, từ bên người cô lên lầu. “Thật sự rất khéo,
nhanh về nhà thay quần áo đi, lúc này gặp mưa rất dễ bị cảm mạo.”
Giang Hạ đi sau lưng anh lên lầu. Thật sự rất khéo, lúc trước anh nói
anh ở gần công viên, không nghĩ tới lại ở cùng một khu với cô.
Hai người một trước một sau lên lầu. Một tầng, hai tầng, ba tầng, trong lòng Giang Hạ dần dần bất an.
Rốt cuộc anh ở tầng mấy, sẽ không phải là…
Cuối cùng, Trình Dật Tu dừng lại trước cửa 501, quay đầu nói với Giang Hạ: “Tôi đến rồi, lát nữa gặp.”
Giang Hạ: …
Đây thật sự là quá trùng hợp! Làm sao anh lại ở phòng 501! Sao có thể chứ?
“Đầu bếp Trình!” Trước khi anh vào cửa Giang Hạ kêu lên.
Trình Dật Tu nghi ngờ nhìn cô, “Có chuyện gì sao?”
“Anh, anh ở một mình sao?”
“Đúng vậy.”
! ! ! !
Một mình anh ở dưới lầu nhà cô, vậy người lần trước bị quần lót rơi xuống, không phải là anh đấy chứ?
Một tiếng ầm vang lên, bên ngoài vang lên tiếng sấm sét.
Giang Hạ nghĩ, vì sao sấm này không đánh xuống sàn nhà thành một cái động.
Trình Dật Tu tất nhiên biết rõ cô đang khiếp sợ chuyện gì, nắm quyền để
bên môi ho nhẹ một tiếng, che dấu nhịn không được vui vẻ. “Quản lý
Giang, có chuyện gì không?”
“Không có, không có việc gì, tạm biệt!” Mặt Giang Hạ đã hồng thành mông
khỉ, nóng hổi nóng hổi. Nói xong tạm biệt liền đi lên lầu.
Vào cửa, cuối cùng Giang Hạ nhịn không được đem khiếp sợ trong lòng phát tiết ra.
“A! A! A!” Cô kêu lên.
Quá mất mặt, thật sự là quá mất mặt! Cô không nghĩ tới người ở lầu dưới
sẽ là Trình Dật Tu. Nếu chuyện quần lót bị bại lộ, anh sẽ nghĩ sao đây?
Trình Dật Tu đứng ở trong phòng khách lầu dưới đợi. Sau khi nghe lầu
trên đóng cửa, cách một tầng trần nhà truyền đến tiếng thùng thùng, còn
mơ hồ nghe thấy tiếng thét chói tai. Anh nhếch miệng lên, thay giày ướt
đẫm, huýt sáo đi vào phòng ngủ lấy quần áo sạch, chậm rãi đi vào phòng
tắm tắm rửa.
Giang Hạ tắm xong, sấy khô tóc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường,
đã tám giờ hai mươi. Bởi vì trú mưa, hôm nay cô cũng không mua đồ ăn
sáng. Chỉ có thể lấy quả táo từ trong tủ lạnh trống rỗng coi như là bữa
sáng.
Vừa rồi lúc tắm cô đã xây dựng tâm lý cho mình xong. Không phải chỉ là
một chiếc quần thôi sao, có chuyện gì chứ, nói không chừng Trình Dật Tu
cũng quên mất rồi. Cô thấy mình để ý quá nhiều sẽ mất mặt, dứt khoát
quên đi coi như không có chuyện này.
Hơn nữa chiếc quần kia là Hứa Lôi chọn giúp cô, lại không phải là cái cô thích!
Ăn xong táo, dọn dẹp linh tinh, Giang Hạ cầm cái ô cầu vồng rất lớn ra
cửa. Lúc đi qua lầu năm, không may, nhìn thấy Trình Dật Tu mở cửa đi ra.
Giang Hạ dừng chân một lát. Con mẹ nó, xây dựng tâm lý tốt là một chuyện, bản thân gặp anh, cô chỉ biết lúng túng!
Trình Dật Tu gật đầu với cô, “Đi làm sao?”
Giang Hạ cố gắng không nghĩ đến chuyện quần lót kia nữa, trấn định gật đầu. “Đúng vậy, đầu bếp Trình cũng đi làm sao?”
Hỏi xong cô muốn cắn lưỡi mình. Đây không phải là nói nhảm sao, bây giờ không đi làm thì đi đâu?
Hai người cùng nhau xuống lầu, Giang Hạ mới phát hiện Trình Dật Tu không có cầm ô.
“Tôi vừa mới chuyển tới một vài ngày, trong nhà hơi lộn xộn, không biết
cái ô nhét ở chỗ nào.” Trình Dật Tu giải thích một câu, nhìn về phía
chiếc ô cầu vồng trong tay Giang Hạ.
Giang Hạ: Cô có thể che dù, một mình tiêu sái rời đi sao?
Bất đắc dĩ mở ô ra, “Đi cùng nhau đi, ô của tôi khá lớn.”
“Vậy cảm ơn cô, xe tôi đỗ ở phía trước không xa lắm.”
Trình Dật Tu không chút khách khí, còn chủ động cầm lấy ô. Bởi vì Giang Hạ chỉ cao tới bả vai anh, giơ cái ô thật sự hơi cố sức.
Đến bên cạnh xe, Trình Dật Tu mở cửa ghế trước, bảo Giang Hạ lên xe. “Dù sao cũng thuận đường, không bằng đi cùng nhau, coi như cảm ơn cái ô của cô.”
Giang Hạ im lặng ngồi lên. Cùng một điểm xuất phát, đến cùng một kết thúc. Nếu cô từ chối, cũng quá làm kiêu.
Trình Dật Tu lên xe, đem cây dù để dù để ở ghế sau. “Bây giờ có rất ít
cô gái dùng ô to như vậy. Đều thích dùng loại nhỏ nhắn xinh xắn.”
“Tôi chú trọng giá trị thực dụng hơn.”
Trình Dật Tu đem xe chạy nhanh ra khỏi chỗ đậu xe, mắt nhìn về phía
trước, giống như vô tình nói: “Đúng vậy, đẹp đều là giả, dùng thoải mái
vẫn tiện hơn.”
Giang Hạ gật đầu đồng ý, ai ngờ anh đột nhiên nói thêm một câu: “Cho nên nội y bằng bông mặc vào thoải mái hơn.”
! !
Trên mặt Giang Hạ hồng lên, sáng nay cô lúng túng nhất chuyện này, lại
bị anh nhẹ nhàng nói ra! Đây là đang nhắc nhở cô, anh căn bản không có
quên vải ren kia?
Vì che dấu mình đỏ mặt, cô chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy,
nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Cho nên bỏ lỡ Trình Dật Tu bởi vì không nhịn được, bộ dáng cười lộ ra hàm răng.
Sau khi đến khách sạn, Giang Hạ trốn ngay xuống xe, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói với Trình Dật Tu.
ngày hôm nay, Giang Hạ đều vô tình hay cố ý tránh Trình Dật Tu, đến
phòng bếp nói chuyện, đều đi tìm bếp trưởng. Buổi trưa lúc đến nhà ăn
nhân viên, cũng kéo dài tới cuối cùng.
Nhưng đến buổi tối, vẫn không tránh được cùng anh gặp mặt.
Nguyên nhân là khách phòng riêng gọi canh gà, bên trong thiếu mất chân
gà, khách hàng vì chuyện này mà ầm ĩ một lúc lâu. Cuối cùng Giang Hạ
giảm giá cho bàn kia mới xong chuyện.
Nhưng mà chuyện thiếu chân gà, nhất định phải điều tra. Một món ăn từ
phòng bếp lên bàn, chuyển qua tay vài người. Sau khi tan việc, sảnh
trước và phòng bếp, canh gà qua tay ai đều bị lưu lại họp. Bởi vì vị trí Tổng giám trống không, cho nên Mã tổng tự mình chủ trì. Trình Dật Tu và Giang Hạ là quản lý của hai bộ phận, tất nhiên cũng phải ở lại
Ăn trộm, nhà hàng đã nhiều lần cấm chuyện này. Lão Mã dường như muốn
dùng chuyện lần này để cảnh báo, cho nên rất coi trọng. Gọi Chu Sâm mang băng ghi hình đến, điều tra từng chút một. Cuối cùng tra ra phục vụ
sinh đưa đồ ăn gây ra.
Phục vụ sinh bị sa thải, Giang Hạ làm quản lý, không quản lý tốt nhân viên của mình, bị phạt tiền thưởng.
Phải biết rằng, tiền thưởng của cô còn cao hơn tiền lương. Bây giờ bị
phạt tiền thưởng, dựa vào lương thấp, ngày tháng sau này của cô sẽ như
thế nào?
Điều đáng buồn nữa là, lúc cô quẹt thẻ tan làm, mới phát hiện đã hơn mười giờ, không kịp chuyến xe bus cuối cùng rồi.
Đau lòng chuẩn bị gọi xe trở về, đã thấy Trình Dật Tu từ lối đi nhân
viên đi ra, hiển nhiên là sắp tan tầm về nhà. Cô vội vàng rời đi.
Cô không muốn ngồi nhờ xe anh về nhà!