Edit: Yuurei Bana.
Đưa Trình Dật Tu đi, lúc Giang Hạ quay lại
phòng bệnh, thấy Dư Quỳnh Hoa đang xem văn kiện đến xuất thần, ba Giang ở bên cạnh lẩm bẩm: “Tiểu tử này không tệ, nếu như là người khác, ai có
thể giao toàn bộ tài sản ra chứ. Tôi thấy bà cũng đừng lo lắng nữa, chỉ
cần Hạ Hạ thích là được. Bà đau lòng con gái, nhưng bà có thể đau lòng
cả đời không? Đợi hai chúng ta không còn nữa, không phải là chỉ còn mình con sao.”
Giang Hạ đi tới, mang cháo trên tủ đầu giường bưng cho Dư Quỳnh Hoa, “Cháo này rất tốt cho dạ dày, thừa dịp còn nóng mẹ mau
ăn đi.”
Dư Quỳnh Hoa nhìn mắt con gái rõ ràng đã khóc, nhận bát cháo, muốn nói gì đó cuối cùng không nói ra miệng, chỉ thở dài.
Giang Hạ nắm tay, dũng khí nổi lên nói: “Mẹ, con thực sự thích anh ấy, mẹ đồng ý đi.”
Dư Quỳnh Hoa không lên tiếng, ăn từng miếng cháo. Ăn xong cháo, đưa văn
kiện cho Giang Hạ, “Con mang cái này trả lại cho cậu ta, Dư Quỳnh
Hoa không phải bán con gái, cần những thứ này của cậu ta làm gì.”
Giọng nói của bà nghiêm túc hơn, Giang Hạ nhất thời không kịp phản ứng,
“Mẹ, anh ấy đã làm đến bước này, mẹ còn muốn thế nào nữa ạ?”
Ba Giang đứng bên cạnh vội nói: “Nha đầu ngốc, mẹ con đồng ý rồi!”
“Hả?” Giang Hạ sửng sốt, nhớ lại câu Dư Quỳnh Hoa nói vừa rồi, vui mừng nói: “Mẹ đồng ý rồi sao?”
Dư Quỳnh Hoa nghiêm mặt, “Mẹ không nói là đồng ý, nhân phẩm cậu ta như thế nào còn cần đợi quan sát, con không được phép gần gũi với cậu ta quá!”
Lần này Giang Hạ nghe rõ, ý là có cơ hội, kết quả là muốn nhìn
biểu hiện của Trình Dật Tu. cô vui vẻ vỗ tay, “Mẹ cứ yên tâm đi, ở chung lâu mẹ nhất định sẽ thích anh ấy!”
Dư Quỳnh Hoa đẩy tay cô ôm bà ra, “Con là con gái, đừng bị những lời ngon ngọt của đàn ông lừa, trước khi kết hôn không được phép thân mật với anh ta quá, nhớ kỹ chưa?”
Bây giờ Giang Hạ chỉ muốn dụ dỗ mẹ vui vẻ, cái khác đều không quan trọng, “Nhớ kỹ ạ!”
Dư Quỳnh Hoa cảm thấy con gái tuyệt đối không để ý, không yên tâm nói: “không được, con bảo đảm cho mẹ.”
Giang Hạ đứng dậy, tay phải để trước ngực: “Con bảo đảm nhất định sẽ nghe lời mẹ nói!”
Lúc này Dư Quỳnh Hoa mới lộ ra vui vẻ, đưa bát không cho cô, “Cháo này không tệ, cho mẹ bát nữa.”
Giang Hạ làm theo. Hầu hạ Dư Quỳnh Hoa ăn cháo xong, mới chạy đến hành lang
vụng trộm gọi điện thoại cho Trình Dật Tu báo tin tức tốt này cho anh,
điện thoại vừa kết nối, cô liền nói: “Mẹ em đồng ý rồi!”
Trình
Dật Tu vừa tới khách sạn, xe còn chưa đỗ xong lại nhận điện thoại
của cô, nghe được câu ‘Mẹ em đồng ý rồi’, cả người dường như bay lên.
“thật sao?”
Giang Hạ có thể nghe ra trong giọng nói của anh có ngạc nhiên, nói chắc chắn: “thật, mẹ em không phản đối, nhưng mà có thể kết hôn hay không, còn
phải xem biểu hiện của anh. Cho nên đầu bếp Trình, anh cần phải
biểu hiện thật tốt!”
Trình Dật Tu dựa vào ghế lái, vài ngày lo lắng cũng buông lỏng. “Hạ Hạ, cảm ơn em, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Khóe miệng Giang Hạ khẽ cười không áp chế được, “Cảm ơn em cái gì, em lại không làm cái gì…”
“Cảm ơn em liên tục ở bên cạnh anh, Hạ Hạ, anh yêu em.”
Giang Hạ vì ba chữ này mà đỏ mặt, lần đầu tiên anh đứng đắn nói ra ba chữ
này. Trả lời em cũng yêuanh xong, tắt điện thoại rất nhanh.
*******
Buổi trưa Trình Dật Tu tan việc lại đến bệnh viện, lúc đến Dư Quỳnh
Hoa đang nằm trên giường bệnh truyền nước biển, nhìn anh đến không còn
như trước. Trình Dật Tu chào hỏi bà, bà cũng trả lời.
Trình Dật Tu mang hộp giữ nhiệt đặt lên bàn, “Đây là canh cháu hầm cách thủy, dì đói bụng thì ăn một chút, rất tốt với dạ dày.”
Ba Giang đoạt lấy mở ra ngửi, “Qủa nhiên làm đầu bếp có khác, buổi trưa
mua thức ăn ở ngoài dì thấy khó ăn, mới ăn có vài miếng. Canh của cháu
đến rất đúng lúc.”
Trình Dật Tu cười nói: “Thức ăn bên ngoài quá
nhiều dầu mỡ, bây giờ bao tử của dì không tốt, thật sự là không thích
hợp ăn những thứ đó. một lát nữa cháu trở về sẽ làm đồ ăn dễ tiêu hóa.”
Dư Quỳnh Hoa nhìn con gái đứng bên cạnh Trình Dật Tu, trong lòng thở dài. “không cần, cậu phải đi làm, đừng phiền toái như vậy.”
Trình Dật Tu nói: “không phiền ạ, bây giờ cháu về nhà làm trước, đến lúc ăn cơm tối đun nóng lên là được ạ.”
anh nói xong cũng chuẩn bị rời đi, Giang Hạ thấy thế, cũng muốn theo anh về, tìm lý
do nói với Giang Hạ: “Mẹ, điện thoại di động của con không còn pin, trở
về lấy sạc pin, đợi anh ấy làm xong cơm thì cùng nhau tới.”
Dư Quỳnh Hoa nhíu mày, “Để cho ba con về lấy, con ở lại đây trò chuyện với mẹ.”
Trình Dật Tu đưa mắt an ủi Giang Hạ, “Vậy cháu và chú đi về trước, dì nghỉ ngơi đi ạ.”
Bọn họ vừa đi, Dư Quỳnh Hoa không nhịn được dạy bảo con gái, “không phải
buổi sáng con mới đảm bảo với mẹ, không được phép quá mức gần gũi. Mới
có nửa ngày, con đã quên rồi sao?”
Giang Hạ khóc thét một tiếng,
“Mẹ, con chỉ trở về cầm đồ mà thôi.” cô không nghĩ tới mẹ nói không được phép gần gũi là trong phạm vi này…
“Vậy cũng không được, hai đứa không thể đơn độc ở cùng một chỗ.”
Giang Hạ: …
Dư Quỳnh Hoa là người có nguyên tắc rất cao, nói được làm được. Buổi tối
hôm đó lúc Trình Dật Tu tan tầm tới, bà yêu cầu đêm nay Giang Hạ ở bệnh
viện chăm sóc, bảo ba Giang đi nhờ xe Trình Dật Tu về nhà.
Trong
đầu Trình Dật Tu thất vọng muốn chết, nhưng mà nghĩ tới bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là biểu hiệnthật tốt, cho nên trên mặt không dám biểu lộ chút
xíu bất mãn nào. Dặn dò Giang Hạ buổi tối nghỉ ngơi thật tốt sau đó trở
về với ba Giang.
Ban đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giang Hạ: Em ngủ chưa?
Giang Hạ ở trong bệnh viện rất nhàm chán, nhận được tin nhắn của Trình Dật
Tu, mắt nhìn Dư Quỳnh Hoa, thấy bà đã ngủ, mới an tâm gửi tin nhắn đi,
gửi cho anh một tin: Chưa, em không ngủ được.
Trình Dật Tu: Có phải nhớ anh mới không ngủ được?
Giang Hạ gửi icon khinh bỉ qua.
Trình Dật Tu: anh rất nhớ em, muốn ôm em ngủ.
Mặt Giang Hạ đỏ lên: Mẹ em không cho em ở một mình với anh…
Trình Dật Tu nhìn câu này mà ngây ngốc, không cho ở một mình với anh, chẳng phải là muốn anh nín hỏng sao.
Trong đầu lóe sáng, gửi tin lại cho cô: Vài ngày nay em có gọi điện cho Hứa
Lôi hay không, nghe nói cô ấy sắp kết hôn, em là chị em tốt có phải
nên đi chúc mừng không?
Giang Hạ không hiểu sao anh đột nhiên
nhắc tới Hứa Lôi, trả lời: Chị ấy gọi điện cho em, đã định ngày vào
tháng mười, bây giờ còn sớm.
Trình Dật Tu: Hồng bao có thể đưa sớm.
Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ: Đột nhiên anh nói cái này làm gì?
Trình Dật Tu: Đưa hồng bao xong đi đến ký túc xá đợi anh…
Chuyện này tuyệt đối là có ý xâu xa, trong nháy mắt Giang Hạ hiểu được, đỏ mặt gửi quả bom sang.
Trình Dật Tu: Em muốn ‘ép’ anh à? Chuyện này hơi khó khăn, vài ngày tích góp
từng tí một thì hơi nhiều, dăm ba lần thì ép không sạch…
Giang Hạ đỏ mặt: anh có thể đứng đắn một chút được không!
Trình Dật Tu: anh rất đứng đắn, đều nói thật.
Giang Hạ phát hiện cô không thể mặt dày hơn anh, căn bản không phải
cùng một cấp bậc. Sau khi đỏ mặt gửi lại câu ngủ ngon thì tắt điện
thoại.
Sáng ngày hôm sau, lúc Trình Dật Tu đến bệnh viện, thừa dịp Dư Quỳnh Hoa không chú ý, nhét chìa khóa cho Giang Hạ.
Giang Hạ biết đây là chìa khóa ký túc xá của anh, sợ bị mẹ phát hiện, nắm chặt trong tay không nói gì, chỉ lén đạp anh một cái.
Vậy mà sáng sớm đã nhét chìa khóa cho cô…
Trình Dật Tu vì muốn biểu hiện thật tốt, đưa bữa sáng thăm hỏi ân cần vài câu liền rời đi. Giang Hạ cho mẹ ăn xong, lại thu dọn hộp cơm, cho đến khi y tá đến thay bình, mới thăm dò nói: “Mẹ, chị Hứa Lôi gọi điện thoại cho
con nói là sắp kết hôn, hẹn con hôm nay ra ngoài dạo phố mua ít đồ, con
muốn đi ra ngoài một lát.”
Hứa Lôi ba Giang và Dư Quỳnh Hoa đều biết, biết cô ấy sắp kết hôn, ba Giang còn suy nghĩ mình có nên đưa hồng bao hay không.
Vì bây giờ Trình Dật Tu đang làm việc, cho nên Dư Quỳnh Hoa không có nghĩ
tới anh, rất yên tâm mà đồng ý, chỉ bảo cô để ý chân một chút,
đừng đi đường nhiều.
Kỳ thật chân Giang Hạ đã khỏi rồi, nhảy hai
cái cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cô nói dối, trong lòng có hơi bối
rối, thuận miệng đồng ý, cầm túi xách liền đi ra ngoài.
Ra bệnh
viện, Giang Hạ cảm giác mình giống như chim nhỏ thoát khỏi lồng, bước
chân nhẹ nhàng. Lúc đến ký túc xá của Trình Dật Tu, mới hơn mười giờ,
tính ra phải ba giờ nữa anh mới có thể tan tầm, Giang Hạ nhàm
chán đi dạo trong phòng một vòng, mở phim ra xem.
Tối hôm
qua cô ở bệnh viện ngủ không được ngon giấc, dựa vào ghế sofa mềm mại,
nghe âm thanh tivi, mơ mơ màng màng ngủ mất. Khi tỉnh
lại, cô đã ngủ trên giường, trên người còn có thêm một người.
“Tỉnh rồi sao?”
Giang Hạ đỏ mặt đưa tay đẩy anh, sắp bị đè chết, có thể không tỉnh sao…
Nhưng mà căn bản đẩy không được, anh chỉ hơi chống người, nhìn cô trong mắt có chứa lửa, “Hạ Hạ, em đã nói muốn ép khô anh…”
“Em khi nào thì nói…” nói còn chưa xong, toàn bộ bị anh nuốt vào trong miệng.
Kể từ lần đó ở sơn trang, anh liên tục không có cơ hội muốn cô, thân
thể đã sớm nghẹn ra thành một đống lửa, động tác cũng nóng vội hơn. Quần áo rất nhanh bị anh ném sang một bên.
Hai người gần như khỏa
thân, da thịt tiếp xúc làm Giang Hạ run rẩy. Cảm nhận lửa nóng dưới
thân anh vội vàng tìm kiếm ngọn nguồn, khí thế mạnh mẽ. cô có hơi sợ hãi cầu xin: “anh nhẹ chút…”
một chữ cuối cùng kèm theo anh tiến
vào, biến thành run rẩy hừ nhẹ, âm thanh dường như chạm tới màng nhĩ của Trình Dật Tu, phát ra làm anh mê muội nhanh chóng xông tới, chỉ muốn
nghe âm thanh yêu kiều làm người ta nổi điên.
******
Làm xong tất cả, Giang Hạ vô lực nằm sấp ở trong lòng anh không muốn nhúc nhích. Ba lần, vậy mà anh muốn ba lần.
Trình Dật Tu ôm cô, đưa tay vuốt tóc cô. “anh đã tìm công ty thiết kế, ngày mai cùng anh đi xem bản thiết kế nhé?”
Giang Hạ vô lực ừ một tiếng, bây giờ toàn thân cô một chút khí lực
cũng không có, chỉ muốn ngủ một giấc. Chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên.
E là mẹ gọi tới, cô vội vàng đứng dậy lấy di động từ trong áo, trên màn hình hiển thị tên Hứa Lôi.
Mới vừa nhận, giọng Hứa Lôi truyền tới, “Giang Hạ, mẹ em ở tầng mấy?”
Trong đầu Giang Hạ chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt, “Chị đang ở đâu?”
“Chị ở khu nội trú, nghe đầu bếp Trình nói mẹ em bị bệnh, qua thăm mà quên mất số phòng bệnh.”
Giang Hạ bị dọa ngồi dậy, “Đừng! Chị đừng đi!”
Bên kia Hứa Lôi dường như bất mãn, “Vì sao, nói thế nào thì mẹ em cũng là
trưởng bối, bị bệnh chị đến thăm một chút cũng không được sao. Chị nhớ
hình như là ở tầng 13 đúng không? Chao ôi, chị đã đến tầng 13, là phòng
nào thế?”
Giang Hạ sốt ruột không biết giải thích cho cô ấy thế nào, chỉ mạnh mẽ kêu: “Đừng đi đừng đi, bây giờ chị nhanh xuống lầu!”
Trình Dật Tu cũng nghe thấy giọng Hứa Lôi, thấy Giang Hạ sốt
ruột không nói rõ, lấy di động qua, nói đơn giản: “Hứa Lôi, mẹ Giang Hạ
cho rằng bây giờ cô ấy đang ở với cô.”
Hứa Lôi vừa nghe, hiểu ra. Hóa ra là mượn danh nghĩa của cô để hẹn hò, khó trách nói như vậy.
cô che loa cười trộm, xoay người chuẩn bị đi xuống lầu, đã thấy ba mẹ Giang từ trong thang máy đi ra.
Đầu bên kia điện thoại, Giang Hạ và Trình Dật Tu chỉ nghe được một câu: Hỏng rồi!