Edit: Yuurei Bana.
Buổi chiều Trình Dật Tu ở nhà đã làm xong bữa
tối, mang một phần đi đến bệnh viện. Lúc đến đúng lúc Giang Hạ chuẩn bị
ra ngoài, hai người gặp nhau trước cửa thang máy.
Trình Dật Tu hỏi cô: “Em đi đâu thế?”
Giang Hạ đang cúi đầu nhìn di động, đột nhiên nghe được giọng anh ngẩng đầu lên, “Ý, sao anh lại tới đây?”
Trình Dật Tu nâng hộp cơm trong tay, “Đến đưa cơm cho ba mẹ.”
Giang Hạ ồ một tiếng, trên mặt có hơi khó xử, “Cái đó, Cố Vân Thành đến,
em đi mua chai nước cho anh ta.” Kỳ thật trong phòng bệnh có
nước, cô chỉ thấy lúng túng khi ở trong đấy, muốn mượn cớ ra ngoài mà
thôi. không nghĩ tới Trình Dật Tu lại đến.
Trình Dật Tu nhíu mày, “Vậy anh đi cùng em.”
Giang Hạ nghĩ tới bây giờ anh vào phòng bệnh cũng lúng túng, gật đầu, cùng
tiến vào thang máy. Trong thang máy nhiều người, có mùi mồ hôi. Trình
Dật Tu vòng cô vào trong ngực, hỏi cô: “Đói không?”
Chóp mũi
Giang Hạ chạm vào ngực anh, ngửi mùi thơm thức ăn nhàn
nhạt trên người anh. nhỏ giọng nói: “Vốn là không đói bụng, bây giờ ngửi mùi trên người anh cũng có hơi đói.”
Dứt lời, Giang Hạ cảm nhận
được lồng ngực anh chấn động, ngẩng đầu đã nhìn thấy anh cười xấu xa.
Lập tức phản ứng lời nói của mình vừa rồi còn có nghĩa khác, đưa tay véo hông anh. “anh cười cái gì!”
Trình Dật Tu cúi đầu đến gần tai cô, “Em muốn ăn anh, anh rất vui.”
Trong thang máy có nhiều người, Giang Hạ rất sợ những lời anh nói bị người
khác nghe thấy cho nên căng thẳng nhìn xung quanh. nhỏ giọng uy
hiếp anh: “Ở nơi công cộng anh chú ý một chút cho em!”
đi xuống
lầu, Trình Dật Tu cố ý mang cô đi siêu thị xa nhất. Có thể lề mề
thêm một lát, anh không muốn đi lên nhìn Cố Vân Thành làm người ta chán
ghét.
Trùng hợp là Giang Hạ cũng ôm tâm tư như vậy, vì vậy hai
người tới siêu thị, không chỉ mua nước, còn mua chút đồ ăn vặt và trái
cây, đợi xếp hàng tính tiền đi ra, đã hơn nửa tiếng.
Lúc bọn họ lề mề trở lại phòng bệnh, đúng lúc gặp ba Giang đưa Cố Vân Thành đi ra.
Giang Hạ xin lỗi lấy chai nước từ trong túi ra đưa cho anh ta,
“anh muốn đi sao? thật ngại quá, tôi vừa đến siêu thị lại
nhịn không được mua thêm chút đồ.”
Cố Vân Thành nhận chai nước, cười nói: “không sao, tạm thời anh có chút việc nên đi về trước, lần sau sẽ trở lại thăm em và dì.”
Giang Hạ nghĩ thầm anh bận thì lần sau đừng tới nữa. Nhưng mà lời
này nói ra thì quá không có tình người, cô không thể nói ra miệng.
Nhưng mà Trình Dật Tu lại đem tiếng lòng của cô nói ra. “Cố tiên sinh bận như vậy, không cần phiền toái đâu. Hạ Hạ và dì có tôi chăm sóc rồi.
Chú nói xem có đúng không ạ?”
Ba Giang bị điểm tên, bất đắc dĩ
cười ha ha hai tiếng. “Đúng đúng, vài ngay nay nhờ có tiểu Tu, một ngày
mang theo ba bữa cơm khác nhau. Nếu không phải có cháu,
chú thật sự không biết làm cái gì cho dì ăn, miệng của bà ấy quá kén
chọn.”
Trình Dật Tu đoán được ba Giang đang cùng phe với mình,
ánh mắt đắc ý nhìn Cố Vân Thành. Kỳ thậtanh không biết, vừa rồi ở trong
phòng bệnh, Dư Quỳnh Hoa đã rất uyển chuyển nói cho Cố Vân Thành, Giang
Hạ đã có bạn trai. Cho nên bây giờ anh dùng ánh mắt này nhìn, làm Cố Vân Thành tổn thương lần hai.
Cố Vân Thành cười, không để ý đến Trình Dật Tu, sau khi chào Giang Hạ và ba Giang, xoay người đi vào thang máy.
Nhìn anh ta vào thang máy, ba Giang vỗ vai Trình Dật Tu, “Tiểu tử, bây giờ dám lợi
dụng chú.” nói xong lại nhận hộp cơm trong tay anh, “Hôm nay làm món
gì?”
Trình Dật Tu cười nói: “Cháu làm hai phần khác nhau, phần thanh đạm là của dì. Phần kia là của chú, có thịt bò cay Tứ Xuyên.”
Ba Giang thích ăn cay, bình thường nấu cơm đều phải chú ý đến khẩu vị của
Dư Quỳnh Hoa, đồ ăn đều thiên về thanh đạm. Ông ngửi hương vị cay trong
hộp cơm, hài lòng quay về phòng bệnh.
Đợi ba Giang mẹ Giang ăn
xong, Trình Dật Tu và Giang Hạ chuẩn bị về nhà. Dư Quỳnh Hoa theo thường lệ không yên tâm dặn dò Giang Hạ vài câu, bảo cô không được phép chạy
linh tinh.
Giang Hạ có hơi chột dạ đồng ý. Nghĩ
từ nhỏ cô đã là cô gái ngoan, nhưng mà từ khi ở cùng Trình Dật
Tu, cô càng ngày càng không nghe lời mẹ nói.
Trở lại tiểu khu,
Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ vào phòng 501. Giang Hạ cũng không phản
đối, anh đãnói muốn nói cho cô một chuyện.
Hai người ăn cơm tối,
Trình Dật Tu không để cô rửa chén, tự mình vào phòng bếp rửa sạch, lại
cắt trái cây cho cô mới trở lại phòng khách.
Trong
tivi đang chiếu phim Hàn mà vài ngày trước Giang Hạ xem. anh ngồi xuống
cạnh cô, lấy chiếc nhẫn từ trong ví đã chuẩn bị từ vài ngày trước để
trong lòng bàn tay.
“Hạ Hạ, có một số việc anh muốn nói cho em.”
Mặc dù mắt Giang Hạ nhìn chằm chằm phim truyền hình, kỳ thật căn
bản không có nhìn. Từ trên đường về cô đã phát hiện Trình Dật Tu có gì
đó là lạ, mặc dù cũng thường trêu đùa giống như bình thường nhưng lúc
nào cũng nhíu mày.
cô giả bộ không thèm để ý, ừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm phim truyền hình. “anh nói đi.”
Trình Dật Tu nắm chặt chiếc nhẫn kia, có hơi khẩn trương. Sau đó hít sâu một hơi, đưa chiếc nhẫn đến trước mặt cô.
Giang Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn, giật mình há to miệng. “anh… anh muốn cầu hôn sao?”
Trình Dật Tu lắc đầu, nắm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
“không phải cầu hôn, anh chỉ muốn nhìn em đeo nó lên.” Cho
dù cô không chấp nhận anh, nhưng ít nhất cô đã từng đeo chiếc nhẫn
của anh.
Giang Hạ có hơi mơ màng, gì mà không phải cầu hôn, không cầu hôn anh mang nhẫn kim cương tới làm chi?
“Hạ Hạ, có một số việc, anh muốn lừa gạt em cả đời. Nhưng
mà anh sợ không gạt được, sợ em biết được chuyện này từ trong miệng
người khác sẽ hận anh. Cho nên anh lựa chọn thẳng thắn.”
anh ôm cô vào trong lòng, “Trước khi nói, anh muốn nói cho em. Hạ Hạ, anh yêu em.”
Bộ dáng anh làm Giang Hạ có hơi sợ hãi, cô không biết vì sao anh cần thận
trọng như thế. cô không muốn vì bất cứ chuyện gì mà tách ra khỏi anh,
nhưng mà cô cũng không muốn trong hai người tồn tại bí mật. Trong lòng
có hơi mâu thuẫn, cho nên không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng đưa
tay vòng qua hông anh.
Trình Dật Tu hôn lên tóc cô, “Hạ
Hạ, anh nói dối em. anh là cô nhi, nhưng mười mấy năm trước anh đã tìm
được cha mẹ ruột. Bọn họ ở thành phố T, em cũng đã gặp.”
Giang Hạ ngẩng đầu, giật mình nhìn anh. “Vậy vì sao anh không…” cô muốn hỏi anh, vì sao anh không nhận cha mẹ. nói một nửa lại bị anh ngắt lời.
“Em nghe anh từ từ nói, anh sẽ nói cho em biết tất cả.”
Giang Hạ kiềm chế tò mò trong lòng, tiến sát vào lòng anh một lần nữa, lặng
lẽ nghe anh nói tiếp. Nhưng mà cô không nghĩ tới, sau đó cô nghe được
truyện làm cô đau lòng.
Trình Dật Tu nói ra toàn bộ thân thế của mình, kể cả trước đây ghen tị với cô, hâm mộ và thầm mến, nói ra toàn bộ.
Thân thế của anh làm Giang Hạ khiếp sợ, hóa ra người lần trước tới tìm anh,
là mẹ ruột. Mặc dù anh nói như nước chảy mây trôi, nhất là bộ
dáng không quan tâm đến người thân. Nhưng mà đêm hôm đó anh đau lòng như vậy, kỳ thật trong lòng anh còn khát vọng đến tình thân. Hơn nữa, vì
tiền đồ danh lợi không nhận con trai, cha mẹ như vậy là lần đầu
tiên cô nghe nói đến.
cô không biết tại sao Trình Dật Tu phải
gạt cô chuyện này, cô không biết chuyện này anh có lỗi gì, sau khi nghe
xong, cô trừ đau lòng còn có đau lòng.
cô nghiêm túc nhìn anh,
“anh muốn nói chính là chuyện này sao? Nhưng mà em không để ý thân thế
của anh, anh là cô nhi cũng được, có cha mẹ cũng được, đối với em
mà nói anh chính là anh, không có gì có thể thay đổi được. Nếu
như anh lo lắng chuyện này, vậy bây giờ em có thể chắc
chắn nói cho anh biết, em không quan tâm.”
Trình Dật Tu tránh ánh mắt cô, “không phải. Lúc trước anh không nói thân thế của anh cho em
biết, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Bởi vì cuộc sống
của anh sẽ không có bọn họ xuất hiện. anh muốn nói với em chuyện khác.”
Trong tâm tư của anh, anh nói trước cho cô biết thân thế của anh, là
muốn cô đau lòng thay anh.
Giang Hạ phát hiện anh hơi khẩn trương, cô trầm mặc, sau đó dựa vào bả vai anh, “anh nói từ từ, em từ từ nghe.”
Trình Dật Tu nắm tay cô đeo chiếc nhẫn, “Hạ Hạ, mẹ em đã từng nói,
người không có cha mẹ quản thúc, phẩm chất nhất định không tốt.
Kỳ thật mẹ em nói không sai, sau khi ông nội anh qua đời được mấy
ngày, một lần nữa anh mất đi phương hướng, đi lên đường nghiêng.”
Giang Hạ không lên tiếng, nghe anh nói tiếp. Chỉ cần anh không giết người
phóng hỏa, người xấu tội ác tày trời, những chuyện đã qua cô có thể bao
dung.
“Khi đó, anh cảm thấy mình là người dư thừa, không có người để ý đến anh, cũng không có người quản thúc. anh bắt đầu trốn học, ra
ngoài trường cùng một đám người không có lý tưởng, số tiền ông nội để
lại bị anh tiêu hết rất nhanh, phòng cũng không thuê nổi. Lúc
đó anh quen biết Lưu Cương, cha mẹ anh ấy làm việc ở bên ngoài, hàng năm trong nhà chỉ có mình anh ấy, cho nên anh chuyển tới nhà anh ấy ở. Lưu
Cương lớn hơn anh vài tuổi, anh ấy biết rõ chuyện cha mẹ anh nên
khuyên anh không cần để ý. Mỗi ngày mang theo anh cùng những nhóm bạn
của anh ấy sống phóng túng, đều là những người trẻ tuổi không hiểu
chuyện, cả ngày nói nghĩa khí anh em. Từ nhỏ anh đã không có bạn bè, đột nhiên có nhiều anh em như vậy, anh cảm thấy cha mẹ gì đó, không có quan trọng như vậy. không có thì không có, anh còn có anh em bạn bè, sống
vui vẻ như cũ.”
“Cả ngày anh theo bọn họ ở cùng một chỗ, lúc
thiếu tiền đi theo bọn họ kiếm tiền. Kiếm tiền xong lại đi tiêu, tiêu
xong lại đi kiếm, cảm giác mình rất phóng khoáng. Trường học
cũng không đi, giáo viên nhìn thấy anh thì đau đầu, ước gì anh trốn học. Cứ như vậy lăn lộn nửa năm, cho đến khi có một lần, Lưu
Cương nói với anh muốn đi kiếm tiền,
hỏi anh có đi hay không. anh không hề nghĩ ngợi đồng ý.”
“Sau
đó anh mới biết, lần đó là đi trộm cắp. Trước đó Lưu Cương
cũng không biết, cho nên mới kêu anhđi cùng. Đến nơi đó, thủ lĩnh để
bọn anh canh chừng ở bên ngoài, anh và Lưu Cương sợ chân nhũn ra.
Phát hiện có người đi tới, động cũng không dám động, chớ nói là đi thông báo cho người khác. Người đi vào trộm đồ đều bị bắt, Lưu Cương hồi phục lại tinh thần kéo tay anh chạy, nhưng mà vẫn không thể chạy
trốn. anh nhìn thấy Lưu Cương bị người ta đánh gần chết, khó chịu liền
xông tới túm anh ấy chạy. Sau đó anh bị bắt, mà anh ấy chạy thoát.”
Trình Dật Tu liên tục nói, không dám cúi đầu nhìn vẻ mặt Giang Hạ, anh không thể chịu nổi, anh sợ côkhông tiếp nhận.
“anh bị bắt, phán quyết nửa năm. Lưu Cương chạy trốn một thời gian, sau đó biết được anh bị phạt, cảm thấy là anh ấy hại anh. anh ấy nhớ
tới anh đã nói thân thế với anh ấy, vì vậy đi đến nhà họ Hạ, hy vọng nhà họ Hạ có thể giúp anh. Sau đó, Liễu Thời Phân đến, nhưng mà bà ta đến
chỉ nói cho anh biết, bảo anh không cần nói chuyện thân thế của
mình, không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ anh là con trai của Hạ
Trung Viễn.”
Cảm nhận được Giang Hạ ôm
chặt anh hơn, anh dừng một lát, tiếp tục nói: “Ở trong đó nửa
năm, anh mới xem xét lại mình đã làm cái gì. anh tự nói với
mình không thể đần độn như vậy, như thế sẽ tự phá hủy chính mình. Cho
nên sau khi rời khỏi đây, anh không có ý định liên lạc với những người
bạn trước đây, muốn bắt đầu một lần nữa. Nhưng mà anh nghĩ quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần mình cố gắng sẽ thay đổi tốt. Thực tế là, trong
người anh không có đồng nào, không có chỗ nào để đi, trường học đã sớm
đuổi việc anh. Ngày được ra ngoài, anh ăn cơm cũng là vấn đề. anh muốn
tìm việc, nhưng công việc không phải nhất thời có tìm được, huống chi
còn có tiền án. Cả ngày đó, anh đi lêu lổng trên đường. Khi đó anh rất
hận mình, là tự mình làm mình đi tới đường cùng. Thậm chí anh nghĩ, cứ
như vậy thôi, cuộc sống của anh chỉ có như vậy. Từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, nhất định cuộc sống sẽ là bi kịch. Lúc anhđã tuyệt vọng, chuẩn bị
tự mình cam chịu đi tìm những bạn bè trước kia, anh gặp được em, Hạ Hạ,
em đứng đối diện đợi đèn xanh đèn đỏ.”
Giang Hạ ngẩng đầu
nhìn anh, cô không có một chút ấn tượng, không nhớ rõ gặp mặt anh lúc
nào. Nhưng mà cô không lên tiếng, nghe anh nói tiếp.
“Em ngẩn
người đứng ở ven đường, đèn xanh sáng cũng không có qua
đường. anh đi qua, trông thấy mắt em đỏ hồng, hình như vừa khóc
xong, không tự chủ được đi theo sau em. Dường như em không có chỗ để đi, liên tục đi bên đường, anh cứ đi theo phía sau em như vậy. Sau đó, em
đứng bên ngoài máy gắp thú cạnh siêu thị, em gắp mãi không được, tức
giận giậm chân. không biết vì sao, nhìn em như vậy anh đột nhiên cười,
trước đây không lâu anh còn đau lòng như không có ngày mai.”
Giang Hạ ngồi thẳng người, “A, em nhớ ra rồi!”
Năm ấy cô thiếu chút nữa đốt phòng bếp, mặc dù lửa trong chảo được cô dập,
nhưng mà đồ đạc trong phòng bếp lúc cô luống cuống tay chân, làm rơi
vãi. Vỡ đĩa vỡ bát, chai nước tương, chai dầu bị cô làm đổ, trên nền
gạch khắp nơi đều là mỡ đông. cô bị dọa khóc, vừa nghĩ mẹ trở về nhất
định sẽ trách cô, hạ quyết tâm, lấy tiền tiết kiệm chạy ra khỏi nhà.
cô không muốn rời nhà trốn đi, chỉ là muốn mẹ trở về không tìm được cô, nhất thời sốt ruột nói không chừng sẽ không vì chuyện phòng bếp
mà không giận cô. cô ở bên ngoài một đêm, đợi mẹ hết giận thì trở về.
Nhưng mà trời sắp tối cô lại hối hận, cô chỉ
có một mình không dám đi những quán nhỏ. đang rối rắm có muốn về
nhà không, đã nhìn thấy ven đường có máy gắp thú, cô không hề nghĩ ngợi
qua đó chơi. Bắt đầu nghĩ chơi thêm một lúc, tính về nhà trễ
chút. thật sự không nghĩ đến cho vào bảy tám lần, không gắp được con
nào, cô quyết tâm phải gắp được một con nhưng không gắp được. Sau đó có
người giúp cô, nhẹ nhàng lấy con gấu cô thích.
“Người giúp em gắp con gấu là anh sao?” Nhìn anh gật đầu, Giang Hạ hơi không tin trừng lớn mắt, “Thực sự là anh, quá là đúng dịp!” Khó trách, lần trước ở rạp
chiếu phim gắp gấu, cô cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, giống
như đã từng trải qua, hóa ra là thật.
“Em còn nhớ không, vì cảm ơn anh, em mời anh uống chai nước.”
Giang Hạ gật đầu, “Hình như có chút ấn tượng.”
Trình Dật Tu nhìn cô, “Hạ Hạ, em có tin vào vận mệnh không? Lúc anh tuyệt
vọng, mê mang nhất, hết lần này đến lần khác anh gặp em. Em làm anh nhớ
tới ông nội anh, nhớ tới ước mơ lúc nhỏ của anh, chính là làm đầu bếp
như ông nội.” nói xong anh cười, “Kỳ diệu nhất là, em đưa anh chai nước
kia, vậy mà trúng thưởng. Mặc dù chỉ có mấy trăm tệ, nhưng khi đó đối
với anh, giống như là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Giang Hạ sửng sốt, “thật sao? thật sự trúng thưởng?”
anh gật đầu, “Bởi vì có tiền thưởng, anh không có đi tìm bọn Lưu Cương nữa.
Dùng khoảng tiền kia để thuê nhà đặt chân, sau đó đến quán vỉa hè ở chợ
đêm học việc. Sau đó đại sư phụ muốn đi thành phố A, hỏi anh có
muốn đi ra ngoài xông xáo không, dù sao anh không có vướng bận,
liền đi theo. Sau đó có cơ duyên làm học trò của Đường Nhất.”
Giang Hạ che miệng, có chút không thể tin. Chuyện này… Qúa kỳ diệu!
Trình Dật Tu lo lắng đợi phản ứng của cô, đã thấy cô không lên tiếng một lúc
lâu, hơi khẩn trương nói: “Hạ Hạ, em có để ý những chuyện cũ này không?” Kỳ thật bất luận cô để ý hay không, anh sẽ không dễ dàng buông
tay. anh sớm đã coi cô như sinh mạng.
Lúc đầu Giang Hạ có hơi
khiếp sợ, nhưng bây giờ đã bình tĩnh trở lại. Chuyện xấu đã qua không có nghĩa là xấu cả cuộc đời anh, thành tích bây giờ của anh đủ để chứng
minh mấy năm nay anh có bao nhiêu cố gắng. Hơn nữa cô không phải
là một người nghĩ nhiều, làm việc theo trái tim. Bây giờ trái
tim cô thích anh, hơn nữa tương lai cô chắc chắn sẽ luôn thích anh. Cho
nên mấy chuyện quá khứ đã qua, tại sao phải để ý?
cô có thể cảm
nhận được anh căng thẳng, muốn an ủi nhưng mà lời thổ lộ này quá buồn
nôn nên khôngnói nên lời. Vì vậy lựa chọn phương pháp hữu hiệu nhất, ôm
cổ của anh, hôn lên môi anh.
Trình Dật Tu chỉ sợ hãi hai giây, sau đó đỡ gáy cô chiếm lấy quyền chủ động.
anh luôn không chịu đựng được, liên tục rối rắm có nên kể cho cô không, thậm chí nghĩ tới
lừa gạt cô cả đời, nhưng mà cô lại dùng phương thức
này nói cho anh biết, cô căn bản không quan tâm. Trong lòng cảm thấy rất ấm áp, anh nghĩ, cuộc đời này anh sẽ cho cô tất cả hạnh phúc.
Giang Hạ bị anh hôn sắp không thở được, chợt nhớ tới chuyện kia, vội vàng tránh anh ra.
Hơi thở của Trình Dật Tu không ổn định, anh nhìn cô, căng thẳng cho rằng cô đổi ý.
“Chuyện anh vừa mới nói cho em, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ em biết!” Nếu như mẹ biết thì hỏng bét!