Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 2: Chương 2: Lại Gặp Nhau.




Giang Hạ hơi mông lung, là người buổi sáng đụng vào cô ở công viên!

Hứa Lôi thấy cô che mũi, vội vàng tiến lên, “Không sao chứ, để tớ nhìn xem!”

Cô kéo tay Giang Hạ bịt mũi, sờ sống mũi. “Không sao, không gãy, may mắn không bị ảnh hường gì!”

Đầu bếp Vu nghe được động tĩnh cũng từ trong phòng làm việc chạy đến, ưỡn bụng tiến lên trước mắt Giang Hạ. “Hóa ra là tiểu Hạ, mũi không sao chứ?”

Giang Hạ lắc đầu, đưa mu bàn tay lau nước mắt. “Không sao ạ, chỉ hơi đau thôi.” Nhưng mà bị cùng một người đụng phải hai lần đều không nói xin lỗi, trong lòng vẫn hơi khó chịu.

Đầu bếp Vu nhìn sắc mặt Giang Hạ không được tốt, vội vàng trêu đùa nói: “Anh đang muốn tìm em đấy tiểu Hạ, đến đây, anh giới thiệu cho các em làm quen.” Anh ta chỉ Trình Dật Tu nói: “Vị này chính là tiểu sư đệ của anh Trình Dật Tu, tới đây thay vị trí của anh.” Nói xong lại chỉ Giang Hạ nói: “Đây là Giang Hạ quản lý nhà hàng Trung Quốc, sau này hai người tiếp xúc rất nhiều, phải chung sống thật tốt.”

Trình Dật Tu vươn tay, “Vừa rồi thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xông tới.” Kỳ thật anh càng không nghĩ tới, sẽ ở khách sạn gặp phải cô. Trở về chưa đến một tháng, có thể thuận lợi tìm được cô, còn khéo như vậy trở thành hàng xóm và đồng nghiệp. Đây có phải là điều mà người xưa hay nói ‘Đắc lai toàn bất phí công phu’ (Đến được thì chẳng mất công chi)?

Giang Hạ thấy anh nói xin lỗi, hơn nữa vừa rồi thật sự là mình và Hứa Lôi ầm ĩ mới đụng vào người ta. Vừa nghĩ như thế lại cảm thấy hơi thẹn thùng, vươn tay nắm chặt lại rất nhanh liền rút trở về.

Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi lúc nắm tay, anh giống như sờ lòng bàn tay cô.

Đầu bếp Vu lại giới thiệu Hứa Lôi, hai người cũng nắm tay nhau. Giang Hạ nhìn trên mặt anh không có biểu cảm gì, cũng không nhìn cô, chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều rồi.

“Bếp trưởng Trình quả nhiên giống như lời đồn, tuấn tú lịch sự.” Đôi mắt Hứa Lôi dính chặt trên người Trình Dật Tu, không chút nào che giấu tâm tư của mình.

Trình Dật Tu khách khí nói: “Hứa quản lý quá khen rồi.”

Giang Hạ thấy Hứa Lôi lại mắc bệnh háo sắc, chạm nhẹ vào cánh tay cô, “Không phải là cậu tới nói về thực đơn bữa tiệc với đầu bếp sao?”

“Oh, đúng rồi.” Hứa Lôi đưa tài liệu, “Tôi vừa nhận một tiệc cưới, khách hàng không vừa ý với thực đơn, hy vọng có thể thay đổi.”

Đầu bếp Vu bảo mấy người tiến vào văn phòng nói chuyện. Giang Hạ cảm thấy không còn chuyện gì của mình, lên tiếng chào hỏi muốn đi, lại bị Hứa Lôi giữ chặt tay. “Cậu đừng đi, lát nữa tớ có chuyện muốn nói với cậu, ở chỗ này đợi tớ.” Giang Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở trong văn phòng làm nền.

Vừa rồi đầu bếp Vu đang chuyển giao công việc cho Trình Dật Tu, trên bàn làm việc có một đống văn kiện. Bởi vì đầu bếp Vu phải đi, cho nên thực đơn là do Trình Dật Tu quyết định, sau khi hỏi rõ tiêu chuẩn, anh viết ra thực đơn đưa cho Hứa Lôi. “Nếu như khách hàng không hài lòng có thể sửa lại.”

Hứa Lôi không nghĩ tới tốc độ của anh nhanh như vậy, có vài phần thất vọng gật đầu đồng ý. “Chữ viết của đầu bếp Trình thật sự dễ nhìn, không giống đầu bếp Vu, chữ của anh ấy tôi không đọc được.”

Vừa rồi có việc nên đầu bếp Vu mới đi ra ngoài, Hứa Lôi mới dám nói như thế. Nhưng mà Trình Dật Tu nghe không có phản ứng gì, cười khách khí với Hứa Lôi liền cúi đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, hiển nhiên là bộ dáng không muốn nhiều lời. Hứa Lôi ngượng ngùng bĩu môi. “Anh đang bận, nếu khách hàng không hài lòng tôi lại đến làm phiền anh.”

“Không cần khách sáo, đây là công việc của tôi.” Trình Dật Tu lễ phép nói.

Giang Hạ đang định cùng Hứa Lôi rời đi, nhưng mà bị gọi lại.

“Quản lý Giang, phiền cô ở lại một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Vẻ mặt Hứa Lôi ngạc nhiên nhìn về phía Giang Hạ, sau khi dùng ánh mắt “Nắm chắc cơ hộii” với cô, sải bước rời đi phòng làm việc.

Giang Hạ không biết anh tìm mình có chuyện gì, vừa định hỏi, liền thấy anh lấy một cái điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, kiểu dáng giống hệt cô.

Kiểu dáng di động là khách sạn phát, nhân viên quản lý trở lên sẽ có một chiếc. Mặc dù chỉ là sản phẩm trong nước, tuy hơi kém, nhưng mà di động này cũng rất tốt, cho nên Giang Hạ vẫn dùng.

“Buổi sáng không cẩn thận đưa sai di động, đây mới là của cô.” Trình Dật Tu đưa điện thoại di động tới trước mặt cô.

“Hả?” Từ sáng đến giờ Giang Hạ chưa có mở di động ra, căn bản không phát hiện chuyện này. Nghe anh nói như thế, liền lấy di động trong túi mở ra xem, quả nhiên, màn hình di động là hình cầu vồng chứ không phải là hình cô tự sướng.

Cô vội vàng đưa điện thoại đổi, “Ngại quá, đến bây giờ tôi còn không nhìn di động, không có phát hiện cầm nhầm.” Cô để ý thấy anh không thiết lập màn hình khóa, cho nên lắm miệng giải thích một câu, biểu lộ rõ ràng mình không nhìn việc riêng tư của anh.

Trình Dật Tu nhìn cô một cái, dường như hiểu ý tứ cô, “Di động này hôm qua tôi mới lấy, bên trong không có gì, cô xem cũng không sao.”

“Tôi không có xem!” Giang Hạ giải thích, “Buổi sáng nếu không đụng phải anh, sẽ không cầm nhầm di động.” Di động của cô có cài mật mã, không lo lắng bị anh nhìn thấy gì đó.

Anh nhếch môi cười với cô, “Vậy tôi nhận lỗi với cô.”

Đây là lần đầu tiên anh cười chân thành, hai mắt lấp lánh làm cho người ta thất thần. Giang Hạ nghĩ, con mắt anh đúng là mắt đào hoa tiêu chuẩn, chỉ nhìn cô như thế, liền làm tim cô đập nhanh hơn.

“Vậy nếu không còn chuyện gì khác, tôi trở về làm việc.” Nói xong xoay người vội vã rời đi, ở đây thêm một giây, cô sợ mình sẽ đỏ mặt.

Trình Dật Tu ôm cánh tay nhìn bóng lưng cô chạy trốn, váy ngắn màu đen ôm chặt lấy mông cô, hai chân thon dài đi tất chân màu hồng cánh sen. Không hiểu sao anh lại nghĩ đến chiếc quần lót ren màu đen sáng nay từ trên trời rơi xuống.

Hứa Lôi đang ở khúc quanh đợi Giang Hạ, thấy cô vội vàng đi đến, cười ôm cánh tay cô đi trở về.

“Thành thật khai báo, anh ta tìm cậu nói chuyện gì?”

Giang Hạ hiểu rõ tính tình Hứa Lôi, chuyện cô ấy cảm thấy hứng thú, nếu không lấy được điều cô ấy muốn cô ấy sẽ không bỏ qua. Cô không muốn Hứa Lôi làm phiền cả ngày, vì vậy đem chuyện chạy bộ buổi sáng nói cho cô ấy.

Hứa Lôi nghe giải thích xong kinh ngạc: “Trời ơi, sớm tinh mơ các người đụng phải hai lần, quả đúng là duyên phận!”

“Nghiệt duyên!” Mũi cô bây giờ vẫn còn đau đấy.

Đột nhiên Hứa Lôi cười thần bí với Giang Hạ, vỗ bả vai cô nói: “Chị quyết định, miếng thịt tươi này nhường cho em. Em cần phải cố gắng…!”

Giang Hạ run rẩy đẩy tay Hứa Lôi trên vai, “Gì vậy, chẳng lẽ anh ta lớn lên đẹp trai nên tớ nhất định phải theo đuổi sao?” Trên thế giới này người đàn ông lớn lên đẹp trai rất nhiều.

Hứa Lôi dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hạ Bạch Tuyết và Dương Thụ chia tay, hình như là vì Trình Dật Tu, nghe nói lúc trước bọn họ có quen biết, quan hệ dường như không tầm thường. Đồng chí Giang Hạ, vì mục tiêu chung của chúng ta, lần này cậu nhất định phải tóm được Trình Dật Tu, hạ gục Hạ Bạch Tuyết!”

Nói ra thì, tính cách của Giang Hạ và Hứa Lôi hoàn toàn khác nhau, sở dĩ trở thành bạn thân, trong đó không thể không kể đến công lao của Hạ Bạch Tuyết.

Trong lúc đó các cô và Hạ Bạch Tuyết có ân oán, nói là phức tạp kỳ thật cũng đơn giản. Tổng kết lại một câu: Hạ Bạch Tuyết tâm cơ giả bộ thanh thuần vô tội, đoạt bạn trai của Hứa Lôi, cướp chức vị của Giang Hạ.

Căn cứ theo nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn bè, Hứa Lôi và Giang Hạ thành bạn bè. Ở chung một thời gian, phát hiện tuy mỗi người có tính cách khác nhau, nhưng mà bổ sung cho nhau, vì thế hai người lại thăng cấp thành bạn thân.

“Cô ta thật sự chia tay với Dương Thụ rồi hả?” Giang Hạ hỏi.

“Cũng không khác biệt lắm, dù sao bây giờ mục tiêu của cô ta là Trình Dật Tu. Cho nên lần này nhất định cậu phải cố gắng, cho cô ta một bạt tai vang dội!”

Giang Hạ nói: “Nhưng mà tớ không thể bởi vì trả thù cô ta mà yêu đương.”

Hứa Lôi lên tiếng: “Hai tháng nữa cậu đã 26, gánh danh tiếng lão xử nữ cậu không cảm thấy bẽ mặt sao!” Nói xong lại tiến đến bên tai Giang Hạ, “Hơn nữa dáng người Trình Dật Tu, quả thực là nhóm hormone tốt, cho anh ta là cậu buôn bán có lời rồi đấy, có được không?”

Mặt Giang Hạ hồng lên, “Cậu nói cái gì thế, ai nói cho cậu biết, tớ vẫn còn cái đó nha!”

“Thôi đi, ba mẹ cậu là người cổ hủ, lúc trước học đại học đều buộc cậu bên người, căng mắt lên nhìn, cậu có thể làm bừa ở bên ngoài sao? Hơn nữa, tật xấu hơi một tí là đỏ mặt, nói cậu không phải ai tin!”

Giang Hạ lườm cô một cái, bỏ lại một câu: “Dù sao chuyện này tớ sẽ không dính vào!” Liền đi đến phòng làm việc của mình.

Đến phòng làm việc cầm cái gương nhỏ soi, phát hiện quả nhiên mặt mình hồng như trái táo, lúc soi gương nhỏ giọng mắng câu không có tiền đồ.

Hứa Lôi thật sự nói trúng, lúc mẹ Giang còn trẻ thân thể không được tốt, có thai hai lần đều sinh non, cho nên mãi đến ba mươi mới sinh ra cô, tất nhiên là coi trọng. Hơn nữa mẹ Giang còn là giáo viên trung học, toàn bộ thời gian học trung học cô đều bị mẹ giám sát, cho dù có nam sinh nhét thư tình cho cô, cô cũng không kịp xem liền mất. Cho đến khi học cấp ba có tình cảm với một nam sinh trong lớp, hai người lén lút nói chuyện yêu đương. Có một lần tự học tối nam sinh đưa cô về nhà, ở trong hành lang cướp đi nụ hôn đầu của cô. Một màn này bị mẹ Giang đi xuống lầu đổ rác bắt gặp, đoạn tình cảm vừa nảy sinh vì thế mà chấm dứt. Về sau thi tốt nghiệp điền nguyện vọng, mẹ Giang không muốn con gái duy nhất cách mình quá xa, liền buộc Giang Hạ học trong thành phố. Cưỡng chế cô cuối tuần phải về nhà, bình thường cũng năm ngày ba bữa đi đến trường điều tra, quản rất chặt, làm Giang Hạ không có cơ hội tiếp xúc với nam sinh.

Nếu như không phải thân thể mẹ Giang không tốt, bác sĩ khuyên bà đến nông thôn có không khí trong lành sống, chỉ sợ Giang Hạ 25 tuổi còn giống như học sinh đi đâu cũng phải xin phép cha mẹ.

Hứa Lôi đã từng nói, cô chính là điển hình cho cô gái ngoan ngoãn. Mặc dù khi đó Giang Hạ phủ nhận, nhưng thực ra cô không phải đúng như vậy sao?

Mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ họp hội nghị thường kỳ. Giang Hạ sửa sang quần áo, cầm sổ tay chuẩn bị đi ra ngoài. Đúng lúc này di động lại vang lên, hóa ra thông báo đi họp.

Vội vã đi đến chỗ họp hội nghị thường kỳ, trên đường đi ngoài ý muốn gặp được Hạ Bạch Tuyết.

Hạ Bạch Tuyết cười với cô từ xa, ngọt ngào kêu một tiếng: “Quản lý Hạ, thật là trùng hợp, cô cũng đi họp sao?”

Giang Hạ cũng mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, đi họp.”

Bộ dáng Hạ Bạch Tuyết rất đáng yêu, rõ ràng lớn hơn Giang Hạ hai tuổi, nhìn giống như học sinh cấp ba, lúc cười con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, đặc biệt ngọt ngào. Lúc Giang Hạ vừa mới tới bị khuôn mặt này lừa gạt, kết quả là ngã rất thảm. Từ đây hiểu ra một đạo lý - - người, thực sự không nên nhìn tướng mạo.

Trong phòng họp mọi người gần như đã đến đông đủ, Hứa Lôi đã đến rồi. Nhìn thấy Giang Hạ hướng cô vẫy vẫy tay, gọi cô đến ngồi cùng.

Bàn hội nghị thuộc kiểu chữ u. Giang Hạ và Hứa Lôi ngồi cạnh cửa, cách Hạ Bạch Tuyết 2 chỗ trống. Một lát sau, bếp trưởng Vu và Trình Dật Tu tiến vào phòng họp.

Hạ Bạch Tuyết giống như ong mật gặp được hoa, rời khỏi chỗ ngồi tiến lên hai bước đón Trình Dật Tu. Nũng nịu nói: “Anh Dật Tu, sớm đã nghe nói anh tới đây, không nghĩ tới hôm nay anh đã đến!”

Phản ứng đầu tiên của Giang Hạ là nhìn về phía Dương Thụ ngồi đối diện, chỉ thấy vẻ mặt anh ta cô đơn. Xem ra tin đồn bọn họ chia tay là sự thật.

Hứa Lôi nói nhỏ bên tai cô: “Còn anh Dật Tu, nghe giống như anh Hưu.” Làm hại Giang Hạ thiếu chút nữa bật cười.

Trình Dật Tu gật đầu khách sáo với Hạ Bạch Tuyết, “Tôi cũng không nghĩ tới còn có thể gặp được quản lý Hạ ở đây.”

Hạ Bạch Tuyết không thể che dấu được vui mừng trên mặt, kéo ghế trống bên cạnh cô ta ra. “Chỗ này còn trống, anh Dật Tu ngồi ở đây.”

Nhưng mà Trình Dật Tu không đợi cô ta mở miệng trước, sớm một bước đi đến vị trí bên cạnh Giang Hạ ngồi xuống.

Giang Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Anh có biết hành vi vô ý này của anh là muốn kéo thêm thù hận cho cô hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.