Edit: Yuurei Bana.
Lưu Cương chào Giang Hạ, nhìn Vương Lệ bên cạnh cô, hỏi: “Em muốn đi đâu thế?”
Giang Hạ và Lưu Cương không phải là rất quen thuộc, nhưng anh ta là bạn của
Trình Dật Tu, cho nên cô vẫn nhiệt tình chào hỏi anh ta. “Em có chút
việc phải ra ngoài một lát, anh Lưu đến tìm em có chuyện gì không ạ?”
trên người Lưu Cương lúc nào cũng mang theo chút vô lại, thí dụ như bây giờ, trong miệng ngậm điếu thuốc, khói lửa thổi xung quanh mắt trái khẽ híp. Nhưng mà trong đôi mắt híp lại kia ẩn giấu hương vị bất cần đời, làm người ta cảm thấy người này không đứng đắn.
“A Tu gọi điện thoại cho anh nói em gặp chút chuyện. Chú ấy không yên tâm, bảo anh tới nhìn một lát.”
Giang Hạ biết chuyện anh ta nói là chuyện của Liễu Thời Phân, chuyện nhà của
Trình Dật Tu, không thích hợp để người ngoài biết. cô nói với Vương Lệ:
“cô đi về làm việc trước đi, một lát tôi hết bận sẽ đi tìm cô.”
Vương Lệ rời đi, Giang Hạ mới nói với Lưu Cương: “Chuyện này không tiện thảo luận ở đây, chúng ta vào văn phòng ngồi đi.”
Lưu Cương ừ một tiếng, đi vào sảnh trước, hít một ngụm khói, sau đó đem tàn thuốc ném xuống đất giẫm lên.
Giang Hạ chú ý tới động tác của anh ta, nghĩ thầm người này nhìn bộ
dáng không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà rất tỉ mỉ. Dù sao biển cấm hút
thuốc ở cổng nhà hàng cũng không thấy được, nhưng mà anh ta không chỉ
trông thấy, hơn nữa còn làm theo. Chỉ là, bên cạnh có một thùng rác lớn
như thế để bỏ tàn thuốc sao anh ta không nhìn thấy?
Tiến vào phòng làm việc, Giang Hạ rót chén trà cho Lưu Cương, mời anh ngồi xuống.
Lưu Cương quan sát phòng làm việc, “không nghĩ tới khách sạn này của A Tu không tệ, có sắc có hương.”
Giang Hạ khẽ cười, “Phiền anh Lưu đến tận đây, kỳ thật cũng không có việc gì. Cùng lắm thì sau này bọn họ đến em sẽ không để ý tới nữa.”
Dường như Lưu Cương không nghe cô nói chuyện, chỉ gạt tàn thuốc trên bàn trà, hỏi: “Ở đây có thể hút thuốc sao?”
Thấy Giang Hạ gật đầu, anh móc hộp thuốc từ trong túi ra lấy một điếu đốt,
hít một hơi, mới nói: “không tính là chuyện gì, chỉ là đầu óc người phụ
nữ kia không bình thường lắm, cứ nghĩ rằng ai cũng cần tài sản của bà
ta. A Tu không sợ chuyện gì, chỉ sợ bà ta không có việc gì làm chạy đến
nhà em ầm ĩ. Cho nên bảo anh tới xem một lát, thuận tiện đưa cái này cho em, nếu như bà ta lại đến, em cứ đưa cái này cho bà ta.”
Lưu
Cương lấy lá thư từ trong túi quần sau đặt lên bàn. Giang Hạ tò mò cầm
lên, bên trong hơi nặng. Mở ra xem, vậy mà tất cả đều là ảnh chụp. Mà
nhân vật chính trong ảnh chụp chỉ có hai người, cha Hạ và một cô gái trẻ tuổi.
Nội dung tấm ảnh từ đi ăn cơm bình thường đến đủ
loại không thể nhìn nổi, cần cái gì có cái đó. Giang Hạ không nghĩ tới
thanh danh thanh liêm của cha Hạ từ trước đến nay, vậy mà là như
vậy. cô cất ảnh chụp vào trong phong bì. Nhưng mà đây chỉ là chứng cứ
bên ngoài của cha Hạ, đưa cho Liễu Thời Phân xem có hữu dụng sao?
Dường như Lưu Cương nhìn ra được cô nghi hoặc, gảy tàn thuốc, “Em cho rằng vì sao người phụ nữ kia muốn A Tu trở về, cũng bởi vì cô gái trong hình
sinh con trai cho chồng bà ta, bà ta sợ địa vị của mình khó giữ được.
Nhưng mà bà ta cũng sợ chút chuyện dơ bẩn của bà ta bị lộ ra ngoài,
vậy thì hai vợ chồng bọn họ sẽ bị đánh xuống 18 tầng địa ngục. Cho nên,
chỉ cần bà ta tìm tới gây phiền toái, em cứ đưa cái này cho bà ta xem,
bảo đảm có tác dụng.”
Giang Hạ không nghĩ tới Liễu Thời Phân có
thể bao dung với chồng ở bên ngoài, lại đối với con trai thân
sinh không có tình cảm mẹ con nên có. Chỉ cảm thấy bà ta vừa đáng hận
lại đáng buồn.
“Cảm ơn anh, anh Lưu.”
Lưu Cương hoàn thành chuyện Trình Dật Tu nhờ, dí tàn thuốc đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc ra
cửa quay đầu lại đùa giỡn với Giang Hạ: “anh có để dự bị, những hình này em cầm đi đập vào bà ta trước, đập hết lại tới tìm anh.”
Giang
Hạ không biết anh lấy những hình này ở đâu, nhưng mà chắc là không phải
thủ đoạn gì đàng hoàng. cô gật đầu nói cảm ơn, đưa anh ra ngoài.
Vừa tới sảnh trước, Giang Hạ lại gặp cô gái nhỏ thu ngân Ngô Hạnh kích động chạy về phía cô.
“Quản lý Giang, kho hàng thiếu hơn hai mươi rương rượu đỏ!”
“Cái gì?” Giang Hạ kinh ngạc nói, trong đầu hiện lên một ý niệm, bị trộm! Xoay người đi vào kho hàng.
Lưu Cương chuẩn bị rời đi nghe được chuyện này, cũng vội vàng chạy theo.
Kho hàng rượu chính là phòng làm việc của Dương Nguyệt. Bên trong bày
đầy các loại rượu.
Giang Hạ kiểm tra, gần đây trong tiệm
bán một loại rượu rất tốt, mất 23 rương. Loại rượu đỏ này giá bán tương
đối cao, mỗi bình giá thị trường hơn ba trăm. một rương sáu bình, hai
mươi rương tổng cộng hơn bốn vạn.
Giang Hạ lập tức bảo người điều tra máy camera, nhưng rất nhanh có người nói cho cô biết, hôm qua hơn
mười giờ camera đã bị cắt đứt nguồn điện.
Buổi sáng lúc mọi người đến làm việc, tất cả đều bình thường, cửa chính khóa không có dấu hiệu
bị nạy ra, cửa kho cũng khóa. Nhưng mà hai mươi ba rương rượu không cánh mà bay.
Rất rõ ràng, người nội bộ làm. Giang Hạ lập tức nghĩ đến Dương Nguyệt, cô giấu khoản buôn bán đến bây giờ không liên lạc được.
Mà chìa khóa cửa chính nhà hàng và phòng làm việc, cô ấy đều có.
Giang Hạ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát tới rất nhanh, sau khi điều tra rồi ghi lại, bảo Giang Hạ đợi tin tức.
Lưu Cương đợi cảnh sát rời đi, hỏi Giang Hạ địa chỉ của Dương Nguyệt. Giang Hạ hỏi anh: “anh muốn địa chỉ của cô ấy làm gì?”
Lưu Cương ngậm điếu thuốc lá chưa đốt, hai tay bỏ vào túi quần, “Em đợi tin tức của bọn họ, không bằng đợi tin tức của anh tới cũng nhanh.”
Giang Hạ nhìn ra được anh muốn giúp mình, nhưng mà chuyện này đã báo cảnh
sát, cô không muốn làm phiền anh. Cuộc đời này cái gì cũng tốt, chỉ có
nợ nhân tình là không tốt.
“không cần làm phiền anh đâu anh Lưu, cảnh…”
nói còn chưa xong, lại bị Lưu Cương ngắt lời, “anh nợ nhân tình của A Tu, em cho anh cơ hội giúp đỡ chút đi.”
Giang Hạ: …
Nếu anh ta đã nói thế, cô cũng không nên từ chối nữa. Đem địa chỉ bây giờ của Dương Nguyệt và thẻ căn cước lúc
nộp đơn vào làm cho anh ta.
Sau khi Lưu Cương rời đi, Giang Hạ gọi điện cho Trình Dật Tu. Lần này gọi được rất nhanh.
“anh còn ở bệnh viện sao? Sư phụ Đường có thấy khá hơn chút nào không?” Giang Hạ hỏi anh.
“Sư phụ đã chuyển tới phòng bệnh thường, bác sĩ nói không có gì đáng
ngại. anh ở bệnh viện chăm sóc ông ấy.” Trình Dật Tu trả lời. Lại
hỏi cô: “Lưu Cương đi tìm em sao?”
Giang Hạ vầng một tiếng, “Em
muốn nói với anh chuyện này, anh ấy đưa cho em ít ảnh chụp. Hơn nữa,
trong tiệm xảy ra chút chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Giang
Hạ đem chuyện của Dương Nguyệt nói cho anh, lại nói Lưu Cương chủ động
giúp đỡ. Đầu bên kia Trình Dật Tu im lặng một lát, nói: “Nếu anh ấy muốn giúp cứ để anh ấy giúp đi, anh ấy có cách, chuyện này em cũng không cần quan tâm.”
Giang Hạ hơi tự trách, “Thực xin lỗi, em mới tiếp
nhận vài ngày đã xảy ra chuyện như vậy.” Mặc dù mấy vạn tệ tiền tổn
thất sẽ không làm ảnh hưởng gì đến Ức Hạ, nhưng chuyện này xảy ra
lúc cô quản lý, tóm lại là cô thất trách.
Trình Dật Tu cười
khẽ một tiếng, “Ngu ngốc, chuyện này có liên quan gì đến em. Chẳng lẽ em còn có thể nhìn thấu bản chất mỗi người à? Hơn nữa bây giờ nhà
hàng đã là của em, em không cần thiết phải nói xin lỗi với anh.”
Tuy nói như vậy, nhưng Giang Hạ vẫn còn tự trách. cô mơ hồ cảm thấy, sở dĩ Dương
Nguyệt làm như thế, rất có thể liên quan đến chuyện ngày hôm
qua cô nói đến cửa hàng nội thất. Nhất thời hơi hối hận vì xen vào việc
của người khác.
Trong điện thoại im lặng một lát, Trình Dật Tu đột nhiên chuyển đề tài, nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, nhớ anhkhông?”
Mới hai ngày không gặp mà thôi, nhưng mà Giang Hạ thật sự nhớ anh. Tan làm
về không nhìn thấy anh, buổi sáng cũng không có anh làm bữa sáng, cảm
thấy cuộc sống như thiếu mất thứ gì đó.
Đỏ mặt vầng một tiếng, hỏi anh: “anh thì sao, có nhớ em hay không?”
“Nhớ.”
Chỉ một chữ, lại được anh nói ra tuyệt vô cùng. Giọng anh trầm thấp khàn khàn, làm
người ta mơ tưởng viển vông. Giang Hạ cách di động có thể tưởng tượng ra bộ dáng bây giờ của anh, nhất định là cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch,
như cười như không.
cô chợt phát hiện, có một số việc không thể
nhớ. Thí dụ như anh, vừa nghĩ tới sẽ giống cơn hồng thủy, không dừng lại được. Chỉ nghe giọng nói của anh cũng làm lòng cô chua chua ngọt ngọt,
hận không thể xuyên qua di động tìm anh. không chống cự nổi, hôn một cái lên di động, nói: “Đợi anh trở về.” Sau đó tắt điện thoại rất
nhanh. cô sợ nói thêm gì đó, mình sẽ xúc động chạy đi mua vé.
Tắt điện thoại, cô phát hiện chuyện xấu xảy ra ngày hôm nay làm tâm
tình cô xấu hơn, toàn bộ đã tan thành mây khói. Khó trách người
ta nói tình yêu là liều thuốc bổ, có thể làm cho người ta quên đau
thương và phiền não. Bây giờ cô đã biết công dụng của thuốc này.
*******
Muộn mới đi làm về đến nhà, Giang Hạ đến tủ lạnh tìm đồ ăn, trông thấy chân
gà Trình Dật Tu làm trước khi đi. Mặc dù anh nói phải đợi ba bốn ngày
mới có thể ăn, nhưng mà Giang Hạ ngửi được mùi cho nên chảy nước miếng,
nhịn không được mở nắp hộp ra, cầm một cái nếm thử.
Mặc dù mới
ngâm được hai ngày, nhưng chân gà đã rất ngon. Vị chua thêm chút cay,
lại không cay giống như mua ở siêu thị, rất hợp với khẩu vị của cô. Ăn
xong một cái, nhịn không được ăn cái thứ hai, thứ ba.
Ba Giang
vốn đang ở phòng khách xem tivi, thấy con gái vào phòng bếp
mãi không ra, tò mò vào nhìn một lát, bắt được cô đang ăn vụng.
“Đây là cái gì, Dật Tu làm sao?” Ba Giang hỏi, lại đưa tay lấy một cái đưa
vào trong miệng. Sau đó giống như Giang Hạ không dừng lại được. Sau đó
chân gà càng ngày càng ít, hai người như thi đấu, ăn càng lúc càng
nhanh. Rất nhanh hơn nửa hộp móng gà bị hai người
ăn không còn một miếng.
Ba Giang ăn xong vừa rửa tay, vừa nói: “Cái này không tệ, chỉ là quá ít. Lần tới bảo thằng bé làm nhiều hơn chút nhé!”
Giang Hạ làm mặt quỷ với cha, đây là Trình Dật Tu làm cho cô ăn, lại bị cha đoạt hơn nửa, không vui!
Quay lại phòng, Giang Hạ gửi tin nhắn cho Trình Dật Tu: Chân gà hết rồi.
Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: Sao thế, bị rơi rồi sao?
Giang Hạ: Ừm, toàn bộ đều rơi vào trong bụng của ba em rồi.
Trình Dật Tu gửi một dấu chấm lửng qua, biểu đạt anh không còn gì để nói.
Giang Hạ: Đợi anh trở về, em còn muốn.
cô nói là còn muốn ăn chân gà, chỉ là lười nên đánh thiếu hai chữ. Sau đó Trình
Dật Tu gửi lại: Được, đợi anh trở về nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ, để
cho em muốn đủ. /thẹn thùng/