Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 23: Chương 23: Ngắm Mặt Trời Lặn




Edit: Yuurei Bana.

Trong ánh mắt của anh bao hàm ngọn lửa, nóng rực và mãnh liệt.

Giang Hạ bị anh nhìn tâm hoảng ý loạn, duỗi tay đẩy anh ra, “không biết xấu hổ!” nói xong liền nắm lấy quần áo bẩn đi giặt. Bên giếng trơn trượt, bởi vì vội cho nên suýt nữa trượt chân. anh không che dấu chút nào cười nhẹ.

Giang Hạ nổi cáu, đem áo trong tay giặt như khăn lau.

Để cho anh cười! Ngày mai để anh mặc khăn lau trở về!

Trình Dật Tu sợ cô thực sự tức giận, không có trêu chọc cô, vui vẻ nói: “Đường trơn, em cẩn thận một chút, anh đi nấu cơm trước.”

Giang Hạ tức giận ừ một tiếng.

Giặt xong quần áo, Trình Dật Tu còn ở trong phòng bếp không ra. Giang Hạ không muốn chủ động đi đến chỗ anh, vì vậy chạy lên lầu đi tìm hành lý của mình.

Tầng hai chỉ có một phòng, còn lại là sân phơi. trên ban công có ít hoa, xanh um tươi tốt. Hiển nhiên cũng là nhờ hai vợ chồng bà nội Chương chăm sóc.

Mở cửa phòng ra, Giang Hạ trực tiếp đi vào. Căn phòng này rất lớn, hơn ba mươi mét vuông. Bên trong bài trí rất đơn giản, giường, bàn đọc sách, tủ quần áo, còn có một giá đầy sách.

Hành lý Giang Hạ đặt bên cạnh giá sách, cô đi tới mới phát hiện, trong giá sách nhét phần lớn đều là ghi chép. Tò mò lấy một bản ra, chỉ thấy bên trong ghi chép chằng chịt các loại thực đơn.

Là một người tham ăn, mặc dù không biết làm cơm, nhưng mà đối với việc nấu ăn lại rất có hứng thú. Trước kia cô cũng mua qua không ít sách dạy nấu ăn, nhưng mà học không được, chảy nước miếng với hình ảnh cũng được.

Dù sao không có chuyện gì, cô liền cầm mấy quyển, dựa vào đầu giường chậm rãi lật xem.

anh viết chữ rất đẹp, mạnh mẽ, giống như anh. Ghi chép cũng rất chi tiết, mỗi nguyên liệu nấu ăn, trình tự làm việc, viết rất rõ ràng rành mạch, để người khác xem hiểu ngay.

Giang Hạ đếm đại khái, trong giá sách có hơn hai mươi bản ghi chép. Nhìn anh có thể có thành tựu như ngày hôm nay, là trả giá bằng sự cố gắng, không phải là ngẫu nhiên.

Lật bản thứ nhất, bên trong rơi ra tờ giấy. Giang Hạ vừa cầm lấy nhìn, trên giấy chỉ viết một dãy số điện thoại. Tờ giấy đã ố vàng, có nếp nhăn, nhìn ra được có lâu rồi.

“đang nhìn gì thế?”

Giọng nói Trình Dật Tu đột nhiên xuất hiện, Giang Hạ sợ hết hồn, tờ giấy trong tay rơi xuống đất.

“anh không cần lúc nào cũng dọa người như vậy có được không!” cô oán hận nói.

anh vuốt đầu cô, “Thực xin lỗi cô gái nhát gan, lần sau anh sẽ chú ý.” nói xong xoay người nhặt tờ giấy kia lên, thấy rõ chữ viết trên tờ giấy. Nụ cười trên mặt anh đột nhiên dừng lại.

Giang Hạ nhìn phản ứng của anh, cho là mình xem đồ làm anh mất hứng. Vội nói: “Thực xin lỗi, tôi thấy nhàm chán cho nên xem ghi chép của anh.”

anh đem tờ giấy kia nhét vào trong bản ghi chép, trên mặt khôi phục vui vẻ: “Những ghi chép này nếu em thích, lúc về liền mang về cùng.” nói xong, cúi người đến gần mặt cô, nghiêm túc nói: “Hơn nữa, em vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với anh. Bất luận em làm cái gì, trong mắt anh đều đúng. Cho nên không cần nói xin lỗi, nhớ kỹ không?”

Giang Hạ đột nhiên bị lời nói thâm tình của anh làm mặt đỏ tim đập nhanh, cúi đầu, không dám nhìn thẳng nhiệt tình trong mắt anh.

Thấy cô thẹn thùng, anh nhịn không được duỗi tay vuốt tóc cô, “đi thôi, đi xuống ăn cơm.”

Giang Hạ ồ một tiếng, mặc anh nắm tay đi xuống lầu.

Ăn xong cơm trưa, Trình Dật Tu bảo Giang Hạ lên lầu nghỉ ngơi một lát, mình anh leo lên nóc nhà. nói phía trên đã lâu chưa quét dọn, cho nên đi lên dọn dẹp một lát.

Giang Hạ hơi mệt. Nằm ở trên giường, nghe âm thanh anh đi tới đi lui trên mái nhà, không lâu sau đi gặp Chu Công.

Lúc cô tỉnh lại, đã gần chạng vạng. cô không nghĩ tới mình sẽ ngủ lâu như thế, xuống giường mới phát hiện Trình Dật Tu đang ngồi ở trước cửa sổ cạnh bàn đọc sách, dựa vào ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó.

anh nghe được động tĩnh quay đầu lại, “Tỉnh rồi sao?”

Giang Hạ thẹn thùng ừ một tiếng, vậy mà cô ngủ hơn ba tiếng. “Mái nhà anh dọn dẹp xong rồi sao?”

cô vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt còn mê ly, giọng nói lười biếng.

Trình Dật Tu cảm thấy cổ họng hơi khát, đi tới thay cô sửa sang đầu tóc, “Sớm dọn xong rồi, ngủ ngon không?”

Giang Hạ phát hiện ánh mắt anh nhìn cô hôm nay lúc nào cũng nóng cháy, làm cho cô hoảng hốt. Lui về phía sau, “Rất ngon, tôi đi rửa mặt.”

Trình Dật Tu không ngăn cản, nhìn cô đi xuống lầu. Sau đó xoay người, đem tờ giấy trong bản ghi chép kia lấy ra, vo thành cục ném vào thùng rác.

Giang Hạ rửa mặt xong, Trình Dật Tu liền đi xuống lầu.

Lúc này, ánh mắt trời không còn gay gắt nữa, mặt trời dần dần lặn về tây, đứng ở trong sân có thể nhìn thấy đồng ruộng vàng óng xa xa.

“đi dạo với anh, được không?” anh hỏi.

Giang Hạ không có từ chối, ngủ một giấc sảng khoái tinh thần, ra ngoài đi dạo cũng tốt.

Bên trong thôn nhỏ rất yên tĩnh, khác với thành thị ồn ào náo động, trời chiều đều trở nên đẹp hơn.

Hai người một trước một sau đi đường nhỏ trên đồng ruộng, lẳng lặng thưởng thức mặt trời lặn.

“Em biết không, có ba năm anh không nhìn thấy trời chiều.” Trình Dật Tu đi phía trước đột nhiên mở miệng nói ra.

Giang Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng anh, tò mò hỏi: “Vì sao?”

anh đi rất chậm, “Khi đó vừa mới được vào, đi theo sư phụ học việc, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp, cuối cùng mới được đi ra. Em cũng biết, lúc mặt trời lặn, chính là thời gian phòng bếp bận việc nhất. Cho nên ròng rã ba năm, mỗi ngày trong thời gian đó, anh đều ở trong phòng bếp.”

anh nói như nước chảy mây trôi, nhưng mà Giang Hạ biết, học việc trong bếp là nghề khổ nhất. Việc nặng dơ bẩn, cái gì cũng phải làm, gặp sư phụ không tốt đánh chửi cũng là chuyện bình thường.

anh dừng chân lại, xoay người đối mặt cô, tiếp tục nói: “Cho nên khi đó nguyện vọng lớn nhất của anh, chính là có một ngày có thể cùng người mình thích, nhìn mặt trời dần dần lặn về tây, nhìn ánh mặt trời biến mất, bồi cô ấy cùng nhau đón ban đêm.”

Trong mắt anh lóe sáng, còn ấm áp hơn chân trời mặt trời lặn vàng óng ánh.

Giang Hạ nhìn đôi mắt lóe sáng đó, trông thấy chính mình.

anh đưa tay khẽ vuốt gò má cô, “Hạ Hạ, anh thích em, em thì sao?”

Hạ Hạ, anh thích em, em thì sao? Câu này lặp đi lặp lại bên tai Giang Hạ, chấn động màng nhĩ cô, làm cô tâm hoảng ý loạn.

Mình thích anh sao? cô hỏi mình.

Giống như là có. Từ khi nào thì bắt đầu? cô không biết rõ. Vì sao lại thích? cô cũng không biết. Hình như tất cả mọi chuyện đều không có lý do, cho nên làm cô sợ hãi.

Đây thật sự là thích sao? Hoặc là chung đụng lâu dần dần tích lũy hảo cảm? cô do dự, cô có rất ít kinh nghiệm chung đụng với người khác phái, cô không rõ tình cảm của mình với Trình Dật Tu, rốt cuộc là thích hay là tình bạn.

không đợi được Giang Hạ trả lời, trong mắt Trình Dật Tu tối đi. Thu tay lại, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.

“Phía trước có dòng suối nhỏ, nước rất trong, anh dẫn em đi xem nhé?” anh đổi chủ đề. nói không thất vọng là giả, nhưng mà nhiều năm hy vọng như vậy cũng không dám ôm lấy chờ đợi đi qua, bây giờ mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, nói với cô, bồi cô ăn cơm. anh tuyệt đối sẽ không vì nhất thời vội vàng mà dọa cô chạy.

Giang Hạ đi sau lưng anh, nhìn bóng lưng cô đơn của anh, đột nhiên hơi đau lòng. Suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Hứa Lôi: Vì sao chị lại gả cho Lục Ly, làm sao chị biết mình thích cậu ta?

Hứa Lôi đang nhàm chán ngồi trong phòng làm việc ngáp, nhận được tin nhắn của Giang Hạ, lập tức tinh thần tỉnh táo.

cô suy đoán lần này Trình Dật Tu mang Giang Hạ đi ra ngoài, chắc chắn là có mục đích. Mà mục đích lớn nhất của anh không phải là thu hoạch tâm hồn thiếu nữ của Giang Hạ hay sao? Bây giờ Giang Hạ hỏi như thế, mười phần thì chín phần là Trình Dật Tu thổ lộ. Với hiểu biết của cô với Giang Hạ, nha đầu này chắc chắn không biết tình cảm của mình, cho nên mới phải nhắn tin hỏi như thế.

cô uống một ngụm nước, đắn đo một lát. Sau đó nhắn tin trả lời Giang Hạ: Chị cũng không biết, dù sao chính là nguyện ý ở cùng anh ấy, cho dù gây gổ với anh ấy cũng cảm thấy ngọt ngào. Hơn nữa chuyện thích ai đó, làm gì có lý do. một trăm người sẽ có một trăm loại thích, nhưng mà có một điều không thay đổi. Chính là lúc em ở cùng người kia, nhất định rất vui vẻ. Cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đó, giống như chảy xuôi người em bất cứ lúc nào, chảy mãi không cạn. Lúc chị và Lục Ly ở cùng một chỗ chính là như vậy, cho nên chị đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.

Gửi tin xong, Hứa Lôi nhìn lại một lần, bị lời buồn nôn của mình làm toàn thân nổi da gà.

Giang Hạ đọc hết tin nhắn, sững sờ tại chỗ không động.

Đúng rồi, vài ngày nay, dường như cô thật sự vui vẻ. Cho dù bị anh bắt nạt chiếm tiện nghi, mặc dù cô xấu hổ và giận dữ nhưng mà thực sự không tức giận lắm. Nếu như đổi lại là người khác, cô chắc chắn sẽ tát anh ta.

Cho nên, trong lòng cô, anh thật sự không giống như người khác?

Phát hiện này làm cô vui như chim sẻ, anh thích cô, cô cũng thích anh. thật tốt.

Lúc này di động lại rung lên, cô mở ra nhìn, Hứa Lôi gửi tin nhắn khác tới - - quên mất, còn có điều quan trọng nhất: Tâm hồn vui vẻ rất quan trọng, thân thể sung sướng cũng quan trọng như vậy đó!

Mặt Giang Hạ đỏ lên, tắt điện thoại. Người này không đáng tin!

Trình Dật Tu phát hiện cô đứng tại chỗ, cũng dừng bước chân, thấy trên mặt cô đỏ bừng, hỏi: “Sao thế?”

Giang Hạ cắn môi, trong đầu giống như có người đánh trống, có muốn nói hay không, nói anh cho anh biết, kỳ thật cô cũng thích anh?

Bộ dáng vừa rồi của anh dường như rất thất vọng, nếu như nói, anh có vui lên chút nào không?

Trình Dật Tu phát hiện cô không bình thường, lại hỏi một câu: “Sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?”

Giang Hạ lắc đầu, lấy hết dũng khí mở miệng. “không phải, tôi, kỳ thật tôi…”

Xa xa, có bóng người nho nhỏ chạy về phía bọn họ.

“Chú A Tu! Chú A Tu! Bà nội gọi hai người về ăn cơm!” Ngưu Ngưu đang chạy tới chỗ bọn họ, cắt đứt lời Giang Hạ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.