Đứa bé sinh ra, đứa thứ nhất hai cân bảy, đứa thứ hai hai cân mốt, hai
đứa vừa tròn bốn cân tám. Đều cực kỳ khỏe mạnh, đang ở trong lồng kính.
Dư Quỳnh Hoa mừng rỡ nói hai tiểu gia hỏa này có phúc khí.
Bé nam là anh, Giang Hạ đặt cho bé một nhũ danh rất kêu gọi là Tử Tử.
Nhũ danh của bé gái do Trình Dật Tu đặt, gọi là Bảo Bảo. Bởi vì anh thật sự không thể nghĩ ra được cái tên nào mà biểu đạt ra được tình cảm của
anh dành cho con gái. Còn tên giao cho ba Giang mẹ Giang đặt, mấy ngày
nay bọn họ đang cầm Kinh Thi hoa cả mắt chọn.
ở bệnh viện cái gì cũng bất tiện, ở đó mười ngày rốt cuộc cũng xuất viện về nhà. Trình Dật Tu đã sớm chuẩn bị xong phòng cho trẻ sơ sinh, nghênh đón hai bảo bối trở về.
Giường của Tử Tử là chiếc giường nhỏ màu xanh, còn Bảo Bảo là màu hồng.
Khi hai tiểu gia hỏa nằm trên giường mình, mở to mắt tò tò nhìn xung
quanh. Trình Dật Tu cầm hai chiếc đồ chơi ngồi xổm xuống giữa hai chiếc
giường, đùa bọn chúng. Đúng là hai tiểu gia hỏa tuyệt không nể tình, bỏ
qua cha mình, nhìn nhau mở miệng không răng cười.
Trình Dật Tu bị thương, chuyển sang đùa một mình con gái. Lần này trái
lại lại được Bảo Bảo nhiệt tình đáp lại, cười với anh. Nhưng mà Tử Tử
mất hứng, liền khóc lên. Trình Dật Tu vội vàng quay đầu dỗ, Tử Tử thấy
cha dỗ bé, cực kỳ ngoan lại không khóc nữa. Nhưng mà Bảo Bảo lại khóc,
vội vàng quay đầu đi dỗ Bảo Bảo. Dỗ xong Bảo Bảo Tử Tử lại khóc oa oa…
Trình Dật Tu luống cuống tay chân dỗ đứa này dỗ đứa kia, mãi cho đến khi Giang Hạ đến cho chúng bú sữa, anh mới được giải thoát. Anh thở một
hơi, mệt đến mức ngồi bệt trên sàn nhà. “Vợ à, sao anh lại cảm thấy hai
tiểu gia hỏa này cố ý đùa giỡn anh nhỉ?” Tuy khóc oa oa nhưng một giọt
nước mắt cũng không có, giống như là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh vậy.
Giang Hạ bật cười, “Bọn chúng mới có mấy tuổi, sao đùa giỡn anh được?”
Đương nhiên là Trình Dật Tu biết không có khả năng, nhưng mà đúng là anh có cảm giác này. Hơn nữa hai tiểu gia hỏa dần dần lớn lên, loại cảm
giác này càng ngày càng rõ ràng.
Lúc hai tiểu gia hỏa vừa mới học đi, ngoại trừ ngủ một giây cũng không
chịu ngồi yên. Chân ngắn nhỏ chạy khắp nơi trong phòng. Giang Hạ sợ bọn
chúng đụng vào đâu đó trong nhà, cho nên dán tất cả góc tường, cạnh bàn
bằng vải mềm.
Công việc của Trình Dật Tu phần lớn là đi theo sau mông hai tiểu gia
hỏa, dụ dỗ bọn chúng chơi đùa. Nhưng mà lúc có ông bà ngoại và mẹ, bọn
chúng chưa bao giờ khóc lóc và ầm ĩ, chơi đùa rất vui vẻ. Một khi có ba
đi cùng, lại có mâu thuẫn.
Hôm nay Trình Dật Tu tan làm trở về, cầm theo hai cái ô tô trò chơi
giống nhau như đúc. Chẳng qua một cái màu đen, một cái màu đỏ.
Anh đưa cái màu đen cho Tử Tử, cái màu đỏ cho Bảo Bảo. Hai đứa bé ngồi
trên đệm chơi rất vui vẻ. Sau khi lấy đồ chơi, lúc đầu còn tốt, sau đó
phát hiện đồ chơi trong tay mình và đối phương khác nhau, oa một phen
khóc lớn.
Trình Dật Tu vội vàng ôm Bảo Bảo dụ dỗ, Tử Tử thấy thế khóc càng hăng,
anh chỉ có thể một tay ôm một đứa. Hai tiểu gia hỏa được ba ôm vào trong ngực, cách nhau rất gần, bắt đầu cướp đoạt xe của đối phương. Lúc này
Trình Dật Tu mới hiểu được, bọn họ nhìn đồ chơi trong tay đối phương, vì thế tốt bụng đổi giúp bọn chúng.
Cũng không khóc một lát, lại muốn đoạt lại, muốn lấy ô tô của mình ban
đầu. Trình Dật Tu không còn cách nào, chỉ có thể lại đổi lại. Nhưng mà
căn bản không giải quyết được vấn đề, bọn chúng không quản màu sắc đồ
chơi trong tay mình, dù sao bọn chúng chỉ muốn chém giết đối phương mà
thôi.
Trình Dật Tu không còn cách nào, chỉ có thể gọi Giang Hạ đến. Giang Hạ
chỉ thu hồi hai cái ô tô lại, sau đó lại đưa cho mỗi đứa một cái. Tử Tử
vẫn là cái màu đen, Bảo Bảo vẫn là cái màu đỏ. Nhưng mà thật kỳ lạ, hai
bọn chúng không còn náo loạn nữa, lại còn cười hì hì chơi đùa cùng nhau.
Trình Dật Tu: …
Quả nhiên bọn chúng chỉ nhằm vào anh. Anh đau lòng dựa vào lòng Giang Hạ cầu an ủi: “Vợ à, em nói xem sao bọn chúng lại đối xử với anh như vậy,
anh rất đau lòng.”
Giang Hạ vẫn nói lại câu nói đó: “Bọn chúng mới có mấy tuổi mà?”
*********
Trong nháy mắt hai đứa bé được bốn tuổi, kế thừa gien tốt của ba mẹ,
phấn nộn đáng yêu làm cho người ta không dời mắt được. Mà Tử Tử đã có bộ dáng của tiểu nam tử hán, chỉ cần là chuyện mình có thể làm tuyệt đối
không muốn ba mẹ giúp.
Tháng chín, ngày đầu tiên Tử Tử và Bảo Bảo đi nhà trẻ. Sáng sớm hôm nay
Tử Tử đã tích cực rời giường, mặc quần áo tử tế cho mình xong còn giúp
em gái.
Bảo Bảo vẫn cực kỳ kháng cự chuyện đi nhà trẻ, mím miệng oán giận với Tử Tử: “Anh, em không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ thật đáng sợ.”
Tử Tử nghiêm túc nói: “Nhà trẻ tuyệt đối không đáng sợ. Nơi đó có rất
nhiều các bạn nhỏ, chúng ta có thể chơi cùng nhau. Đi nhà trẻ sẽ không
bị ba bắt ăn cơm, ăn đồ ăn vặt mẹ cũng không biết. Tốt hơn ở nhà nhiều.”
Bảo Bảo bĩu môi, bộ dáng không quá tin tưởng. “Thật vậy ạ? Vì sao chị Viên Viên nói nhà trẻ không tốt ạ?”
Tử Tử không vui nói, “Em tin chị Viên Viên hay là tin anh?”
Bảo Bảo nghiêng đầu suy nghĩ thật kĩ, “Tin anh, anh lợi hại nhất.”
“Vậy em cứ nghe lời anh nói, lúc đến nhà trẻ đừng có khóc, giáo viên đều không thích những đứa bé hay khóc.”
Bảo Bảo ra sức gật đầu, “Được ạ, Bảo Bảo sẽ không khóc.”
Lúc Giang Hạ đến chuẩn bị gọi hai đứa bé thức dậy, mới phát hiện hai đứa bé đã mặc xong quần áo rồi ngồi đợi.
Giang Hạ khích lệ: “Tử Tử và Bảo Bảo thật lợi hại, tự mình mặc quần áo. Giỏi quá!” Nói xong hôn lên mặt hai tiểu gia hỏa.
Bảo Bảo giống như hiến vật quý reo lên: “Là anh trai mặc giúp Bảo Bảo, anh trai lợi hại nhất!”
Giang Hạ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Vậy sao, Tử Tử thật lợi hại!”
Tử Tử tránh ma trảo của mẹ, không vui nói: “Con đã là đứa bé lớn rồi, mẹ đừng dụ dỗ con giống như là em gái nữa có được không?”
Giang Hạ: …
Con chỉ sinh trước em gái có nửa tiếng thôi mà.
ở phòng bếp Trình Dật Tu đã chuẩn bị xong bữa sáng, Giang Hạ giúp hai đứa bé rửa mặt, đưa bọn chúng xuống lầu ăn sáng.
Vì để hai bảo bối có đủ dinh dưỡng, Trình Dật Tu nấu cơm thật sự hao hết tâm tư. Luộc trứng bọn chúng không thích ăn, anh luộc trứng xong chia
làm đôi, lại dùng cà rốt làm trang trí, làm thành hình con thỏ nhỏ. Rau
bọn chúng không thích ăn, anh cắt rau thật nhỏ, bỏ vào nấu cùng cháo.
Uống nước trái cây cũng do anh tự ép, tuyệt đối không mua những đồ uống
có thêm chất phụ gia ở bên ngoài.
Nhưng mà Bảo Bảo không biết nỗi khổ tâm của ba, ăn xong cháo, con thỏ nhỏ làm bằng trứng bé không động vào.
Trình Dật Tu hỏi bé: “Bảo Bảo, vì sao con không ăn trứng?”
Bảo Bảo hoảng sợ, “Đây không phải là trứng, đây là con thỏ nhỏ. Con thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, sao con có thể ăn nó được ạ?”
Trình Dật Tu: …
“Đây là ba dùng trứng để làm, có thể ăn mà.”
Bảo Bảo kiên trì với lý luận của mình, “Không, đây là con thỏ nhỏ!”
Trình Dật Tu không còn cách nào, chỉ có thể nhìn về phía vợ. Giang Hạ
dùng phương thức trực tiếp, cầm lấy trứng muốn đút cho Bảo Bảo. Bảo Bảo
ngậm chặt miệng không phối hợp, trong mắt vẫn phiếm hồng. “Hai người đều là người xấu, vì sao lại bắt con ăn con thỏ nhỏ?”
Giang Hạ dỗ dành nói: “Bảo Bảo ngoan, ăn trứng mới có thể cao được…”
Bảo Bảo nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới mẹ, đều là người xấu mà!
Thấy sắp đến tám giờ, ngày đầu tiên không thể đến nhà trẻ muộn được,
Giang Hạ sốt ruột, đặt mạnh bát xuống bàn nói. “Con có ăn hay không?”
Bảo Bảo bĩu môi, ấm ức đỏ cả mắt. Con sẽ không ăn đâu!
Tử Tử ngồi một bên ngoan ngoãn ăn xong phần ăn của mình thấy vậy nhận
bát trong tay mẹ, tiến đến gần bên tai em gái nhỏ giọng nói câu gì đó.
Chỉ thấy Bảo Bảo bán tín bán nghi hỏi Tử Tử: “Thật vậy ạ?”
Tử Tử dùng lực gật đầu, “Thật, sao anh có thể lừa em được.” Nói xong đưa trứng trong tay đến bên miệng Bảo Bảo.
Tuy vẻ mặt Bảo Bảo không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn ăn trứng.
Giang Hạ và Trình Dật Tu đều tò mò Tử Tử nói gì với em gái, nhưng mà hai người hỏi vài lần, hai tiểu gia hỏa đều cực kỳ ăn ý ngậm miệng không
trả lời.
Ăn xong bữa sáng, một nhà bốn người đi đến nhà trẻ. Nhà trẻ ở ngay trong khu, đi đến đó chỉ mất có 10 phút.
Hai tiểu gia hỏa mặc quần áo cùng kiểu dáng, lưng đeo túi sách, lại
giống như ngày thường phấn điêu ngọc trác, hấp dẫn không ít ánh mắt
người đi đường.
Hôm nay là ngày khai giảng, trước cửa nhà trẻ tụ tập rất nhiều cha mẹ.
Rất nhiều đứa bé không nguyện ý rời khỏi ba mẹ, khóc đến tê tâm liệt
phế. Trình Dật Tu thấy thế, hơi lo lắng nhìn hai bảo bối nhà mình. Nếu
bọn chúng khóc như vậy, anh sẽ đau lòng muốn chết.
Vừa đến cửa lớn, cô giáo Vương lớp Tử Tử và Bảo Bảo liền ra đón.
“Hôm nay hai tiểu bảo bối thật là xinh đẹp!”
Tử Tử cong khóe miệng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Em chào cô.” Sau đó lại kéo tay em gái, ý bảo bé cũng chào cô giáo.
Bảo Bảo nhìn cô giáo xa lạ hơi sợ hãi, mím miệng, nhưng có anh trai cổ vũ, bé vẫn nhỏ giọng nói: “Em chào cô.”
Hôm nay cô giáo Vương phụ trách các bé lớp mẫu giáo, sáng sớm các bé đều khóc lóc ầm ĩ đòi về nhà, bây giờ thấy hai đứa bé đáng yêu như vậy, lại là bảo bối thông minh, cô thích ngay.
“Thực ngoan! Đi vào trong lớp cùng cô nhé?”
Tử Tử gật đầu, xoay người vẫy tay với ba mẹ, “Ba mẹ về nhà đi ạ, con sẽ chăm sóc em gái.”
Con trai hiểu chuyện như vậy, làm cha mẹ nên cực kỳ vui mừng mới đúng.
Nhưng Trình Dật Tu lại thấy cô đơn, đứa bé nhà khác không bỏ được cha
mẹ, nhưng đứa bé nhà anh lại đuổi anh về nhà. Chẳng lẽ Tử Tử không có
chút quyến luyến nào với anh sao? Haizz, anh rất đau lòng.
Bảo Bảo đỏ mắt, cố gắng không rơi nước mắt, không làm giống được như anh trai. Bổ nhào vào lòng Giang Hạ: “Mẹ, tan học mẹ nhất định phải là
người thứ nhất đến đón con đấy nhé, không được bỏ Bảo Bảo ở nhà trẻ
đâu.”
Giang Hạ vỗ lưng Bảo Bảo, “Bảo Bảo ngoan, mẹ nhất định sẽ là người thứ
nhất đến đón con. Ở nhà trẻ con phải nghe lời cô giáo nói… ngoan ngoãn
ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ trưa, biết không?”
Bảo Bảo mím miệng gật đầu, lưu luyến không rời tạm biệt mẹ. Lại xem nhẹ một cánh tay ở bên cạnh, đợi con gái lao vào lòng.
Thấy con gái sắp đi, Trình Dật Tu vội la lên: “Bảo Bảo, con không ôm ba sao?”
Lúc này Bảo Bảo mới nhớ tới, đi đến cho ba một cái ôm. “Bảo Bảo không ở nhà, ba phải nghe lời mẹ nói đó…”
Trình Dật Tu: “… Ừm, ba sẽ nghe lời.”
Ôm ấp con gái xong, Trình Dật Tu còn muốn ôm con trai, nhưng Tử Tử lại nói với anh: “Ba, ba có thể mạnh mẽ chút được không?”
Trình Dật Tu: …
Giữa tiếng khóc của đám trẻ con, Tử Tử và Bảo Bảo nắm tay cô giáo Vương, ngoan ngoãn đi vào nhà trẻ. Trình Dật Tu và Giang Hạ đứng ngoài cửa sắt quan sát bọn chúng vào phòng học, mãi cho đến khi không nhìn thấy.
Giang Hạ kéo tay ông xã, “Sao em lại cảm thấy chớp mắt một cái bọn chúng đã lớn như vậy rồi nhỉ, ông xã, bây giờ em đã cảm thấy nhớ bọn chúng
rồi, làm sao bây giờ?”
Trình Dật Tu lấy kính từ trong túi áo ra đeo. “Nhớ cái gì, buổi chiều chúng đã về nhà rồi.”
Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng Giang Hạ lại không muốn. Sinh hai
bảo bối, đều do cô một tay nuôi lớn, mỗi ngày ở cùng bọn chúng, dù có
vất vả đến mấy cô cũng không thấy mệt. Nhưng bọn chúng vừa lên nhà trẻ,
trong lòng cô liền cô đơn, cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ đi về, “Đứa bé trưởng thành đều phải rời
khỏi cha mẹ, bây giờ chỉ là bọn chúng đi nhà trẻ, đợi sau này bọn chúng
lớn lên thì phải làm sao?”
Giang Hạ đỏ mắt, căm giận đập vào tay anh, “Anh là quả trứng thối, sao lại nói những chuyện làm em đau lòng vậy.”
Trình Dật Tu không lên tiếng, sao anh có thể nỡ chứ?
Giang Hạ thấy anh không lên tiếng, vẫn đeo kính cho nên cô lấy tay đoạt lại, lại phát hiện hóa ra anh cũng đỏ mắt.
Trong nháy mắt liền cân bằng, cô bật cười một tiếng. Trình Dật Tu đoạt
lại, đeo mắt kính lại, “Em cười cái gì? Nhanh về nhà thôi!”
Nhưng về đến nhà, Trình Dật Tu bắt đầu hình thức lải nhải, một lát lại
nhớ không biết bảo bối nhà anh có bị bắt nạt không, một lát lại muốn
mang đồ ăn đến nhà trẻ vì sợ bọn chúng ăn không quen, lúc ngủ trưa có đá chăn hay không…
Giang Hạ vốn đang không nghĩ nhiều, bị anh lẩm bẩm niệm như vậy, cũng lo lắng.Vì thế ngày đi học đầu tiên của bảo bối, hai người làm cha mẹ
không có tâm tư đi làm chuyện khác, chỉ lo lắng cho hai đứa bé.
Bốn giờ chiều tan học, 4 giờ rưỡi Trình Dật Tu đã nắm tay Giang Hạ đợi ở ngoài nhà trẻ.
Tiếng chuông tan học vang lên, bọn nhỏ xếp thành hàng đi ra khỏi phòng
học. Lúc Giang Hạ nhìn thấy bóng dáng của Bảo Bảo và Tử Tử, quay đầu
nhìn về phía anh cười. Khi bảo bối vui vẻ nhào vào trong lòng anh gọi
ba, một nhà bốn người nắm tay nhau, cùng nhau đi về nhà, trái tim Trình
Dật Tu đặc biệt kiên định.
Nơi xa đó là nhà của bọn họ, xung quanh đều là hoa tường vi mà Giang Hạ
thích, mùa hè trở nên mát hơn, một nhà bốn người nắm tay nhau, lưu lại
tiếng cười trên con đường mòn.