Edit: Yuurei Bana.
Cố Vân Thành cười chọn lấy hồng bao to nhất cho Giang Hạ, “Giày của cô dâu có thể giao ra rồi chứ?”
Nếu như đổi lại là phù rể khác, Giang Hạ chắc chắn sẽ nháo vài cái hồng bao mới bằng lòng dừng tay, nhưng mà là Cố Vân Thành, cô trừ lúng
túng thì là lúng túng. Vì giảm bớt cơ hội tiếp xúc, sau khi cô cầm hồng
bao liền chủ động đưa giày giấu ở bệ cửa sổ lấy ra.
Chú rể vui vẻ nhận giày đi vào cho cô dâu, nói với Cố Vân Thành: “Vẫn là phù rể của
chúng ta mặt mũi lớn, một cái hồng bao đã thu phục được!”
Vừa rồi lúc đoàn chú rể đi trên đường, Cố Vân Thành đã nói quen biết Giang Hạ
trong tấm ảnh. Chú rể mang một đám người đều là bạn, hôm nay lại là ngày vui, tất nhiên rất náo nhiệt, nói chuyện không cần kiêng kỵ. Cho nên
lời chú rể vừa nói ra, mọi người ầm ĩ lên, trêu đùa Giang Hạ và Cố Vân
Thành là một đôi.
Cố Vân Thành chỉ cười không nói,
cũng không giải thích gì. Giang Hạ cũng rất lúng túng, chỉ có thể đứng ở xa, kéo dài khoảng cách với Cố Vân Thành.
Đến giờ lành, bên
ngoài đốt pháo. Theo tập tục, cô dâu xuất giá, chị em nhà mẹ đẻ đưa đi,
Giang Hạ là chị họ tất nhiên phải đi theo. Vốn là cô ngồi cùng hai
em gái Tần Chân ở xe phía sau, cũng không biết ai dẫn đầu dụ dỗ,
kéo cô ngồi xe phía trước, ngồi cùng phù rể Cố Vân Thành, phù dâu chân
chính ngồi xe khác.
Ngoại trừ lái xe, trong xe chỉ có Giang Hạ và Cố Vân Thành. Trong lòng Giang Hạ có hơi không vui, nhưng mà là ngày
vui của Tần Chân, cô cũng không thể quá nghiêm túc, phá hư
bầu không khí.
Từ nhà họ Tần đến nhà chú rể, bình thường chỉ cần hai tiếng, nhưng hôm nay vì giữ nguyên đội hình đoàn xe, đi rất chậm.
Sau khi lên xe Giang Hạ không nói chuyện nhiều, thật sự là cũng không biết
nên nói cái gì. Nếu như hai người chỉ là quan hệ bạn học cũ bình thường, còn có thể nói những điều tốt đẹp về thời gian còn đi học. Nhưng mà bọn họ từng qua lại một thời gian, sau khi lớn lên quay đầu lại nhìn, có lẽ cảm thấy rất ngây thơ. Nhưng mà lúc ấy, phần tình cảm kia vô cùng chân
thành thuần khiết. không nói đến chuyện quá khứ, nhiều năm như vậy bọn
họ không có gặp nhau, cũng không có chuyện gì để nói.
Bên trong xe lâm vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Cố Vân Thành mở miệng trước. “Hạ Hạ, mấy năm nay em có khỏe không?”
Giang Hạ cúi đầu nghịch di động, cũng không nhìn anh ta. “Rất tốt.”
Cố Vân Thành cười, “Mấy người bạn của anh đều rất thích đùa, lúc nói chuyện không biết sâu cạn, em đừng để ý.”
Giang Hạ biết rõ mấy người bạn trong lời anh nói là mấy người ồn ào vừa rồi. Lắc đầu cười, “không sao, tôi không để ý.”
“Vậy em cũng không cần không tự nhiên như vậy, bạn học cũ nhiều năm gặp nhau, tâm sự đi.” Cố Vân Thành nói.
anh ta đã nói như thế, nếu Giang Hạ giả bộ nghịch di động, sẽ nghĩ rằng cô không bỏ được chuyện đã qua. Chỉ có thể cất di động.
Cố Vân Thành cầm chai nước đưa cho cô: “Uống nước không?”
Giang Hạ nhận, nói cảm ơn. Lại nghe anh ta hỏi: “Hôm nay bạn trai em không tới sao?”
“Hôm nay anh ấy phải đi làm.”
Cố Vân Thành gật đầu, “Khi nào hai người kết hôn, đừng quên gửi thiệp mời cho anh nhé.”
Giang Hạ vừa uống một ngụm nước, thiếu chút nữa sặc. “Tạm thời còn chưa định
ngày, nhưng mà anh yên tâm, sẽ không thiếu thiệp mời của anh.”
Kỳ thật nếu như không phải lần trước ngẫu nhiên gặp, côđã sớm
quên anh ta tồn tại. Cho dù bây giờ gặp, cô cũng không nghĩ tới muốn
cùng anh ta quen biết, chớ nói kết hôn gửi anh ta thiệp mời, nhưng mà
người ta chủ động nhắc tới, cô cũng không thể nói ‘ Tôi sẽ không gửi
cho anh’.
Cố Vân Thành nhìn cô một cái, nói nhỏ ‘Được’ sau đó bên trong xe khôi phục yên tĩnh. âm báo nhắc nhở tin nhắn vang lên, Giang
Hạ mở ra nhìn, là tin nhắn Trình Dật Tu gửi tới: Bây giờ em đang ở đâu?
Giang Hạ trả lời: trên đường đi đến nhà chú rể.
Trình Dật Tu: Chân em còn chưa khỏi, đừng theo chân bọn họ ầm ĩ, cẩn thận lại làm bị thương.
Giang Hạ: Biết rồi, bà quản gia.
Trình Dật Tu: Bà quản gia quan tâm em, có phải em nên ban thưởng cho anh không? /Ngượng ngùng/
Giang Hạ: Ban thưởng cái gì?
Sau đó cô nhìn thấy trên màn hình nhắc nhở đối phương đang nhập giọng nói, một lát sau anh gửi tin nhắn bằng giọng nói đến.
Giang Hạ không mang tai nghe, chỉ có thể mở âm lượng nhỏ nhất, sau đó mở tin nhắn, lại nghe một âm thanh vang dội “Hôn!”
âm thanh quá mức vang dội, cho dù di động mở âm lượng nhỏ nhất, trong xe yên
tĩnh đủ để hai người nghe rõ, người lái xe còn cười một tiếng.
Mặt Giang Hạ đỏ lên gửi tin nhắn qua: anh làm gì thế, bên trong xe còn có người khác đấy!”
Trình Dật Tu: không sao, cứ để các cô ấy hâm mộ anh. Nhanh, ban thưởng cho anh!
Giang Hạ: không có con gái, chỉ có con trai.
Vừa gửi tin nhắn đi, lại nghe Cố Vân Thành nói ra; “Xem ra quan hệ giữa em và bạn trai rất tốt.”
Giang Hạ đỏ mặt ừ một tiếng, lại có âm thanh tin nhắn, không để ý tin nhắn Trình Dật Tu nữa, sợ anh lại đưa ra yêu cầu gì đó.
Bên trong xe yên tĩnh một lát, Cố Vân Thành nhỏ giọng nói: “Kỳ thật… Sau
khi tốt nghiệp trung học anh có đi tìm em, bị giáo viên Dư ngăn cản.”
Giang Hạ ngẩn người, kịp phản ứng giáo viên Dư trong miệng anh chính là mẹ mình. Nhưng mà bây giờ anh ta nói cái này là có ý gì?
Cố Vân Thành cười tự giễu, quay đầu nhìn Giang Hạ. “Sau đó anh đi thành
phố A học, mỗi lần nghỉ trở về đều thử liên lạc với em, nhưng mỗi lần
đều không liên lạc được. đi đến tiểu khu nhà em, chưa một lần được gặp
em.”
Giang Hạ cúi đầu, cầm di động vòng tới vòng lui. cô vẫn cho
là năm đó anh ta bị mẹ khiển trách sau đó không có đi tìm cô, khi
đó cô còn tan nát cõi lòng muốn chết. Nhưng mà qua nhiều năm như vậy,
bây giờ nói chuyện này, còn có ý nghĩa gì?
Cố Vân Thành cũng cảm
thấy bây giờ mình nói chuyện này cũng không còn ý nghĩa, cô cũng đã có
vị hôn phu. Hít sâu một cái, nói: “Hạ Hạ, hy vọng em hạnh phúc.”
“Cảm ơn, cũng chúc anh hạnh phúc.” Giang Hạ mỉm cười nói. không nói chuyện
này nữa, chỉ cho rằng là bạn học cũ bình thường, ngẫu nhiên liên lạc,
tham gia hội bạn học, gặp mặt nói một câu ‘đã lâu không gặp’. Như này
mới là kết cục tốt nhất của cô và Cố Vân Thành.
**********
Đến phòng tân hôn, Giang Hạ không có ở cùng chỗ với Cố Vân Thành,
cũng không đi đến gần đám người, ngồi một mình trên ghế mây ở sân
thượng. Lấy điện thoại di động ra, nhìn Trình Dật Tu có gửi tin nhắn đến cho cô hay không.
Mới vừa mở ra nhìn, có hơn mười tin nhắn Trình Dật Tu gửi đến: Sao em không đi cùng đoàn chị em? Người đàn ông ngồi
cùng em là ai? Hạ Hạ sao em không gửi tin nhắn lại cho anh/ ấm ức? Hạ
Hạ, có phải em nói chuyện với người khác, quên mất anh rồi hay không/ ấm ức? Hạ Hạ, anh nhớ em /đáng thương/. Hạ Hạ, em không cần anh nữa sao?
/khóc lớn/…
Giang Hạ nhìn anh tự biên tự diễn đau khổ vì bị vứt
bỏ, nhịn không được bật cười. Trả lời: Vừa rồi ở trên xe không có tiện
nhắn tin.
Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: anh còn tưởng rằng em không cần anh nữa…Giang Hạ gửi một nụ hôn qua, anh gửi lại hình trái tim qua rất nhanh.
một buổi trưa, Giang Hạ cùng Trình Dật Tu tán gẫu, cho đến khi di động sắp hết pin, mới cùng anh nói tạm biệt.
Đúng lúc cần phải lên đường đi khách sạn, lần này Giang Hạ ngồi sau xe chị
em, tránh ngồi cùng Cố Vân Thành. Đến khách sạn không bao lâu, thân
thích hai bên cùng đến gần đủ.
Ba Giang mẹ Giang là trưởng bối
gần gũi của Tần Chân, ba Giang lại là bà mối, cho nên hai người ngồi bàn chủ cùng với cha mẹ hai bên, Giang Hạ ngồi cùng bàn chị em.
Sau
khi nghi thức náo nhiệt xong, cô dâu chú rể bắt đầu mời rượu lần
lượt. đi bàn chủ trước, Cố Vân Thành là phù rể, tất nhiên theo sau chú
rể. Thấy hai vợ chồng Dư Quỳnh Hoa, còn lễ phép chào hỏi.
Nhưng
mà anh ta thay đổi quá nhiều, hơn hẳn bộ dáng gầy yếu trẻ trung năm đó.
Dư Quỳnh Hoa chỉ cảm thấy anh ta hơi quen, cũng không nhớ ra được là ai. Cho nên chỉ khách khí trả lời, cũng không có nói thêm cái gì.
Đợi cô dâu chú rể mời rượu bàn khác. Bà mới nhỏ giọng hỏi Dư Phương Hoa
ngồi bên cạnh: “Phù rể kia tên là gì thế? Chị nhìn thấy hơi quen.”
Dư Phương Hoa nhìn Cố Vân Thành, “Chị nói tiểu Cố à, cậu ta là bạn tốt của Qúy Diệu, là luật sư, hình như tên đầy đủ là… Cố Vân Thành!” Qúy Diệu
chính là tên chú rể.
Cố Vân Thành! Tên này rất quen, Dư Quỳnh Hoa lại nhìn về phía Cố Vân Thành mấy lần. Khó trách bà nhìn quen thế,
đây không phải là người mà lúc trước Hạ Hạ yêu sớm sao.
Bà quay
đầu lại nhìn thoáng qua Giang Hạ đang vùi đầu dùng bữa. Nhớ tới năm đó
mình dùng gậy đánh uyên ương, Hạ Hạ không có vẻ tức giận. Bà lại chạm
vào cánh tay Dư Quỳnh Hoa, hỏi: “Tiểu Cố kia, có bạn gái chưa?”
Dư Phương Hoa lắc đầu, “Hình như là không có, mấy ngày trước Qúy Diệu
còn nói đùa, nói bảo em thay cậu ấy giới thiệu.” nói đến đây, đột nhiên
Dư Phương Hoa nhớ tới Giang Hạ, “Hạ Hạ nhà chị nói là bạn sao? Nếu
như không phải là bạn, em thấy tiểu Cố này rất được. Sao thế, nếu như
chị cảm thấy được, việc này cứ để cho em, em giật dây bọn chúng!”
Hôm nay Dư Phương Hoa gả con gái nên tâm tình tốt, nghĩ tới nếu có thể hợp
tác thành một đôi cũng là việc tốt. “Hạ Hạ nhà chị còn lớn hơn Chân Chân hai tuổi, chuyện kết hôn cũng nên giục đi.”
“Chuyện
này không vội, đợi chị thăm dò ý của Hạ Hạ đã.” Dư Quỳnh Hoa trả lời.
Lúc trước chia rẽ Hạ Hạ và Cố Vân Thành, bởi vì bọn họ quá nhỏ tuổi.
Nhưng mà bà có ấn tượng không tệ với Cố Vân Thành, ba năm học, học tập
rất nghiêm túc. Bây giờ trưởng thành cũng là tuấn tú lịch sự, mặc dù lớn lên cũng dễ nhìn, nhưng mà nhã nhặn hơn tiểu tử tầng dưới, tiểu tử tầng dưới nhìn không đứng đắn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng
bà không đồng ý cho Hạ Hạ và cậu ta lui tới. Loại người như vậy, Hạ Hạ
đàn áp không được. Nhưng mà bà cũng không có nghĩ nhất định phải làm cho Giang Hạ và Cố Vân Thành gương vỡ lại lành, dù sao tình cảm còn cần
phải nhìn duyên phận. Cho nên mới từ chối ý tốt của Dư Phương Hoa.
Nhưng mà Dư Phương Hoa để chuyện này trong lòng, sau khi tiệc rượu kết thúc,
bà cố ý nói với con rể, bảo Cố Vân Thành đưa một nhà ba người Giang Hạ
trở về.
Cố Vân Thành không uống rượu, cho dù hôm nay anh ta làm
phù rể, cũng không uống một giọt rượu, trái lại đều lừa gạt anh em tốt.
Cho nên lúc Qúy Diệu nói cho anh ta chuyện này, anh ta liền đồng ý.
Giang Hạ biết được Cố Vân Thành muốn đưa bọn họ về nhà, kiếm cớ nói muốn náo
động phòng mới trở về, bị Dư Quỳnh Hoa ngăn cản lại, “Chân cháu bị
thương đấy, bây giờ người trẻ tuổi nháo động phòng rất điên cuồng, cháu
đừng làm chân bị thương!”
Giang Hạ chỉ có thể theo chân bọn họ trở về, Cố Vân Thành lái xe, cô ngồi cạnh ghế lái. Ba Giang mẹ Giang ngồi ở phía sau.
Dọc đường đi Cố Vân Thành đều nói chuyện với ba Giang mẹ Giang, nói về
chuyện lúc đi học ở trường. một chút cũng không có bóng ma do bị Dư
Quỳnh Hoa khiển trách, Dư Quỳnh Hoa rất hài lòng với chuyện này, cố ý
hỏi: “Tiểu Cố à, khi nào cháu kết hôn?”
Cố Vân Thành nhìn Giang Hạ mới nói: “cô giáo Dư, bạn gái em còn chưa có, kết hôn với ai ạ?”
anh ta nhìn Giang Hạ, trùng hợp Dư Quỳnh Hoa ngồi ở phía sau nhìn thấy. Dư
Quỳnh Hoa suy nghĩ một lát, nói ra: “Haizz, người trẻ tuổi bây giờ, ai
cũng không vội kết hôn, cũng không thay cha mẹ nghĩ lại xem. Hạ Hạ cũng
vậy, đến bây giờ bạn trai cũng không có, cô làm mẹ cũng sốt ruột thay
cho nó, sớm biết như vậy, lúc trước không phá hủy hai đứa.”
Lời này vừa nói ra, hai người ngồi ở hàng trước đều sững sờ.
Giang Hạ hơi bất mãn, quay đầu lại nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”
Cố Vân Thành có hơi ngạc nhiên mừng rỡ hỏi Giang Hạ: “Hóa ra em không có bạn trai à?”
“Tôi có!”
Dư Quỳnh Hoa thấy Giang Hạ phản ứng kịch liệt, lại không nói gì nữa.
Chuyện này phải từ từ, bà có một con gái như vậy, cũng không muốn
bức cô. Nếu như không phải Trình Dật Tu thật sự là quá không hợp ý bà,
bà cũng sẽ không chặn đòn ngang.
Ba Giang thấy tình hình không bình thường, vội vàng cười ha ha, hỏi chuyện làm việc của Cố Vân Thành.
Ngoài miệng Cố Vân Thành nói chuyện với ba Giang, trong lòng lại có tư tâm khác. Rốt cuộc Giang Hạ có bạn trai hay không?
Giang Hạ không lên tiếng nữa, trầm mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mãi cho đến khi xuống xe, đều không có nói câu nào.
cô không hiểu vì sao mẹ lại phải nói những lời kia trước mặt Cố Vân
Thành, rõ ràng cô đã nói, cô thích Trình Dật Tu. Hơn nữa thay đổi
người thì thôi, hết lần này đến lần khác lại là Cố Vân Thành. Lúc trước
mẹ chia rẽ bọn họ, bây giờ lại muốn tác hợp.
Nếu như không phải chắc chắn là mẹ sinh ra mình, cô thực sự hoài nghi mẹ cố ý hành hạ cô, chỉ cần cô thích thì phá.
Cố Vân Thành kiên trì muốn đưa bọn họ đến dưới lầu, Giang
Hạ một mình đi về phía trước. Mới vừa đến tầng dưới, chạm mặt đụng phải
Trình Dật Tu xuống lầu.
“Hạ Hạ!” anh vốn chuẩn bị xuống lầu mua
ít đồ, không nghĩ tới đúng lúc gặp Giang Hạ trở về, cho nên có hơi bất
ngờ. Đưa tay nắm lấy tay cô, lại phát hiện phía sau còn có ba người,
đành phải thu tay đưa ra một nửa.
anh lễ phép chào hỏi: “Chú dì,
hai người trở về ạ.” Sau khi thấy Cố Vân Thành, mặc dù giật mình, nhưng
mà vẫn cười gật đầu với anh ta.
Dư Quỳnh Hoa không để ý tới Trình Dật Tu, nói cảm ơn với Cố Vân Thành: “Tiểu Cố à, cảm ơn cháu đã đưa
chúng ta về. Sau này có rảnh thì thường xuyên đến chơi nhé!”
“Nếu cô giáo Dư không chê, sau này em sẽ thường xuyên tới quấy rầy.” Cố Vân Thành
trả lời. anh ta cũng đã nhìn ra, Hạ Hạ có bạn trai, nhưng mà cô giáo
Dư không hài lòng.
Trong ấn tượng của anh ta, Giang Hạ rất nghe
lời cô giáo Dư. Lúc trước cô giáo Dư phản đối bọn họ yêu đương, Giang Hạ ngoan ngoãn nghe lời nói sẽ không liên lạc với anh ta nữa, ở trường
gặp anh ta một câu cũng không dám nói. anh ta nhìn Trình Dật Tu có hơi
đồng tình, nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng cô giáo Dư thiên về mình,
phát hiện này làm anh ta vui vẻ.
Dư Quỳnh Hoa và Cố Vân
Thành nói chuyện rất vui vẻ, ba Giang cũng không dám ở trước mặt
vợ không tuân theo ý chỉ của bà, chỉ có thể đồng tình nhìn Trình Dật Tu.
Trình Dật Tu mỉm cười đứng đợi một bên. Đợi Dư Quỳnh Hoa và Cố Vân
Thành nói lời tạm biệt, lúc chuẩn bị đi lên tầng, anh mới lấy di động
trong túi ra, mở chức năng đèn pin chiếu đường thay bọn họ.
“Đèn cảm ứng ở hành lang bị hư, chú và dì cẩn thận một chút.”
Ba người nhà họ Giang đi phía trước, anh đi phía sau giơ đèn di động. Ba
Giang nói cảm ơn, Dư Quỳnh Hoa không nói một lời. Theo ý bà, tiểu tử này càng biết xử lý, lại càng giải thích tâm cơ của cậu ta.
Trình
Dật Tu đưa bọn họ lên tầng sáu, trong lúc đó không có cơ hội nắm tay
Giang Hạ. Trở lại tầng năm, anh nằm trên giường nhìn trần nhà suy nghĩ.
Vốn cho rằng tiếp xúc nhiều, biểu hiện thật tốt có thể tranh thủ tình cảm
với mẹ vợ. Nhưng mà Cố Vân Thành xuất hiện làm anh có hơi sốt
ruột, anh nhìn ra Cố Vân Thành có ý với Giang Hạ, hơn nữa rõ ràng mẹ vợ
hài lòng với Cố Vân Thành. Cứ như vậy không thể được.
Dù sao
chuyện này có quan hệ đến chuyện anh có thể thuận lợi cưới Giang Hạ
được không, cho nên anhkhông dám những mánh khóe cũ để đùa giỡn, sợ nhỡ
đâu ngày nào đó bại lộ, chính là tự tìm khổ. Nghĩ tới nghĩ lui, trăn trở đến nửa đêm cũng không nghĩ ra được cách, trái lại càng tỉnh táo,
ngủ không được.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Mặc dù rất
muốn gửi tin cho Giang Hạ, vẫn nhịn được. Nhưng mà vừa để điện thoại
xuống, nhạc chuông điện thoại dành riêng của Giang Hạ vang lên.
Vội vàng nhận, lại nghe thấy Giang Hạ căng thẳng nói: “anh ngủ chưa? Mẹ em
đột nhiên thượng thổ hạ tạ (tiêu chảy và nôn), anh có thể giúp em đưa
mẹ đi bệnh viện không?”
anh vội vàng ngồi dậy, “Em đừng vội, anh lập tức tới ngay!”