Edit: Yuurei Bana.
Một quyền này của Trình Dật Tu dùng đủ mười lực đạo, đánh A Tây ngã
xuống đất. Tình huống đột nhiên xảy ra làm cho người vốn đang cầm micro
gào thét mở rộng miệng ngẩn người, những người khác trong nháy mắt cũng
yên tĩnh lại. Ngắn ngủi mấy giây, bên trong phòng riêng chỉ còn lại
tiếng hát truyền ra: Anh yêu em, yêu em, tựa như chuột yêu gạo…
Yên tĩnh cũng chỉ là trong nháy mắt, những người trong phòng đều là bạn
nhậu của A Tây, tất nhiên sẽ không mặc kệ để anh ta bị người ta đánhh.
Huống chi Trình Dật Tu một người một ngựa, người trợ giúp cũng không có.
Sau khi lấy lại tinh thần, có một người dẫn đầu ném chai rượu về phía Trình Dật Tu, “Tiểu tử ngươi muốn chết à!”
Có người dẫn đầu thì có người phụ họa, trong chốc lát có năm sáu người
vây quanh Trình Dật Tu. Nhưng mà Trình Dật Tu giống như phát điên, hoàn
toàn không có băn khoăn ra tay độc ác, bắt được A Tây đánh cho chết,
cũng mặc kệ người khác ném chai ném ghế vào anh.
Tất cả mọi người đều bị sự ngoan độc của anh trấn trụ, nhất thời không ai dám tiến lên nữa.
A Tây bị đánh gào khóc thảm thiết, “Đừng đánh, đừng đánh, tôi cầu xin
anh đừng đánh nữa!” Anh ta không biết mình làm sai chuyện gì, lại bị
người ta đánh một trận như vậy.
“Giang Hạ đâu, mày đưa cô ấy đi đâu rồi?” Mặc dù trong lòng anh biết,
người tên A Tây này chưa chắc đã là người đưa Giang Hạ đi. Nhưng mà nôn
nóng và lo lắng dồn anh phát điên, cho dù là một chút khả năng, anh cũng sẽ không bỏ qua.
A Tây che mặt, “Vị đại ca này, có phải anh có nhầm lẫn gì không, tôi không biết người nào là Giang Hạ.”
A Tây vừa dứt lời, Trình Dật Tu lại đánh một quyền, đánh làm anh ta chảy máu mũi. “Nói, mày đưa cô ấy đi đâu rồi! !”
Lúc này A Tây mới nhớ tới chuyện lúc chiều, nhịn đau nói: “Anh, anh nói
cô gái kia sao? Cô ấy… Cô ấy không sao, đang ở trong khách sạn, đại ca
em cầu xin anh đừng đánh nữa!”
Trình Dật Tu không nghĩ tới anh ta thực sự biết tung tích của Giang Hạ, níu lấy cổ áo anh ta lôi dậy. “Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở đây ạ, khách sạn Bốn Mùa, phòng 3018.”
Ngày hôm qua A Tây được bạn bè giới thiệu một công việc, nói là chỉ cần
mang người phụ nữ kia đến khách sạn là được. Anh ta nhìn Giang Hạ rất
xinh đẹp, còn tưởng rằng là được người có tiền vừa ý, cho nên mới dũng
cảm làm việc này, được hai vạn. Lại không nghĩ rằng thiếu chút nữa bị
người ta đánh chết.
Trình Dật Tu biết được địa chỉ, ném A Tây xuống rồi xoay người rời đi.
Đi đến cửa lại nghĩ ra cái gì đó, quay người lại kéo A Tây ngã xuống đất lên, “Cậu đi theo tôi!”
Chiếc xe lại lao đi như một cơn lốc xoáy đến khách sạn Bốn Mùa, anh kéo A Tây vào đại sảnh. Nhân viên khách sạn làm việc thấy bộ dáng đó của A
Tây, rất sợ ầm ĩ xảy ra chuyện cho nên tiến lên hỏi thăm.
Trình Dật Tu giống như là không nhìn thấy quản lý, kéo A Tây tiến vào
thang máy. Sau khi tìm được phòng đỏ mắt nhìn về phía A Tây, “Mở cửa!”
Gian phòng này là do A Tây thuê nên anh ta có thẻ mở cửa phòng. Nhưng mà buổi chiều sau khi làm xong việc, anh ta đã sớm ném thẻ mở cửa phòng,
giờ lấy cái gì để mở cửa cho anh đây.
“Anh trai à, em… thẻ mở cửa phòng em ném…”
Thấy Trình Dật Tu giơ quả đấm lên, A Tây vội ôm đầu ngồi xổm xuống. Bởi
vì sợ gặp chuyện không may cho nên quản lý trực ban đi theo lên lầu,
trông thấy như vậy cảnh cáo nói: “Vị tiên sinh này, nếu như anh không
phải là khách phòng này, mời lập tức rời đi. Nếu không tôi sẽ báo cảnh
sát!” Nói xong còn dùng bộ đàm gọi bảo vệ đến đây.
Trình Dật Tu không để ý đến quản lý, đẩy anh ta ngã xuống đất, liều mạng gõ cửa. “Hạ Hạ, Hạ Hạ em có ở bên trong không? Hạ Hạ!”
Gõ một lúc lâu mà không có động tĩnh, anh quát người quản lý còn đang
ngẩn người: “Bên trong có người bị bắt cóc, còn không mở cửa ra!”
Quản lý trực ban cũng nhìn ra được có chuyện gì đó, vội vàng bảo người mang thẻ vạn năng đến đây.
Rất nhanh thẻ được mang tới, Trình Dật Tu mở cửa chạy vào đầu tiên. Lúc
thấy Giang Hạ nằm trên giường không nhúc nhích, trong nháy mắt tim anh
như ngừng đập.
***********
Khi Giang Hạ tỉnh lại là ở trong phòng bệnh. Cô có chút không hiểu, sao mình lại nằm ở bệnh viện nhỉ?
“Hạ Hạ, em tỉnh rồi sao?”
Trình Dật Tu không ngủ cả một đêm, râu trên cằm mọc ra, đầu tóc cũng lộn xộn, nhìn rất chán chường.
“Sao bộ dạng anh lại như vậy, vì sao em lại ở trong bệnh viện?”
Trình Dật Tu ngồi bên cạnh giường, ôm người vào trong ngực. Mặc dù bác
sĩ từng nói với anh Giang Hạ chỉ bị trúng thuốc mê, đợi thuốc hết sẽ
tỉnh. Nhưng nhìn cô ngủ mà không có sức sống, trong lòng anh lại bất an. Mãi cho đến lúc nghe được giọng nói của cô, anh mới giống như là sống
lại một lần nữa.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, nhỏ giọng hỏi: “Em không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra hôm qua sao?”
Giang Hạ nhíu mày suy nghĩ một lát, ngày hôm qua sau khi cô và Cố Vân
Thành gặp mặt, lúc rời đi quán cà phê, bởi vì quá nóng nên cô chọn con
đường nhỏ có cây cối rậm rạp. Con đường nhỏ này ở bên ngoài tiểu khu,
đúng lúc giữa trưa không có người nào, sau đó… Sau đó giống như có người ở phía sau gọi cô một tiếng, chuyện sau đó cô cũng không nhớ rõ.
“Em không nhớ rõ lắm, rốt cuộc là như thế nào, anh nói cho em biết.”
Trình Dật Tu không muốn nói cho cô biết, vốn còn lo lắng chuyện này sẽ
làm cô lưu lại bóng ma, nhưng bây giờ cô lại quên mất. “Cũng không có
việc gì, chỉ là hôn mê mà thôi, bác sĩ nói là do bị cảm nắng.”
“Bị cảm nắng?” Giang Hạ nghi hoặc, “Nhưng mà em còn nhớ rõ là hình như có người gọi em ở phía sau.”
Trình Dật Tu nói mơ hồ: “Ừm, là người đi đường đó đưa em đến bệnh viện.”
“Ồ, vậy anh có thay em cảm ơn hay không?”
Trình Dật Tu cười với ý tứ hàm xúc không rõ, “Đương nhiên là có.” Sao
anh có thể không cảm ơn ‘Thật tốt’ những người đó chứ. Khi đó quản lý
trực ban ở khách sạn báo cảnh sát, A Tây đã bị cảnh sát mang đi. Về phần những người sau lưng anh ta, tra ra được cũng không khó.
Anh hôn lên trán cô một cái, “Em cứ nằm trước, anh đi gọi bác sĩ.”
Giang Hạ nhu thuận đồng ý, nhìn anh đi ra khỏi phòng bệnh, lại phát hiện tư thế của anh có gì đó không đúng, dường như đùi phải không dùng lực
mạnh được, đi hơi khập khiễng.
Trình Dật Tu đi đến phòng làm việc của bác sĩ, nói vài lời với bác sĩ
bảo đảm anh ta sẽ không nói gì đó lỡ miệng, mới dẫn bác sĩ đến phòng
bệnh.
Kiểm tra xong bác sĩ nói Giang Hạ không sao, bây giờ có thể xuất viện.
Trình Dật Tu đưa bác sĩ đi, trở lại hỏi Giang Hạ: “Bây giờ khá hơn chút nào chưa, nếu không thoải mái thì nằm xuống nghỉ ngơi.”
Giang Hạ lắc đầu, “Chân anh sao thế, vừa rồi em nhìn thấy anh đi đường không ổn lắm.”
Trình Dật Tu cúi đầu nhìn đùi phải, là tối hôm qua ở ktv bị mấy tên tiểu tử dùng ghế đập. “Không có việc gì, hôm qua không cẩn thận nên bị ngã.”
Giang Hạ ngồi dậy, muốn nhìn vết thương ở chân anh, “Đã là người lớn rồi còn vụng về như vậy, đi đường mà cũng có thể ngã, để em xem một lát.”
Trình Dật Tu nghiêng người né tránh, “Không có việc gì, chỉ đụng một cái mà thôi. Nếu em đã không còn không thoải mái nữa, chúng ta về nhà đi.”
Nói đến về nhà, Giang Hạ chợt nhớ tới chuyện hôm nay ba mẹ trở về, vội hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
Trình Dật Tu nhìn đồng hồ, “Chín giờ, sao thế?”
Giang Hạ vội vàng xuống giường đi giày, “Hỏng rồi! Hôm qua ba em gọi điện cho em nói hôm nay trở về. Nhanh, nhanh về nhà thôi.”
Hai người vội vàng rời khỏi bệnh viện, lúc lên xe Giang Hạ dặn dò Trình
Dật Tu, “Anh ngàn vạn lần đừng nói với ba mẹ em là em bị té xỉu, nếu
không hai người bọn họ sẽ lo lắng.”
Tối hôm qua tinh thần Trình Dật Tu liên tục khẩn trương, bây giờ lại bắt đầu phóng túng: “Không thành vấn đề, nhưng mà phí cấm khẩu tính thế nào đây?”
Giang Hạ: …
Cô nghiêng người hôn lên mặt anh một cái, “Đủ rồi nhé.”
“Không đủ!” Anh kéo lấy cô, trực tiếp hôn lên môi cô. Sao có thể đủ được chứ, lúc thấy cô ngất xỉu ở khách sạn, thế giới của anh đều sụp đổ,
giống như là chết rồi. Bây giờ vất vả lắm mới sống lại được, anh sẽ
không buông tay đâu.
****************************
Lúc về đến nhà ba Giang mẹ Giang còn chưa trở về. Giang Hạ thở phào nhẹ
nhõm, thấy bộ dáng Trình Dật Tu lôi thôi lếch thếch, cô thúc giục: “Anh
nhanh đi xuống lầu tắm rửa đi.”
Trình Dật Tu cũng biết bộ dáng của mình bây giờ quá lôi thôi, ngoan
ngoãn trở lại tầng dưới. Khi tắm anh soi gương phát hiện ra rất nhiều
vết thương tím xanh giao thoa, thở dài một hơi.
Những vết thương này không thể để cho Giang Hạ nhìn thấy, nói cách khác
là mấy ngày này anh không thể ăn cô, làm anh hết sức buồn bực.
Tắm rửa xong, cạo râu, tất cả mọi thứ đã ổn thỏa. Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Lưu Cương. Tối hôm qua thiếu chút nữa Lưu Cương làm hỏng điện thoại của anh, vì lo lắng cho Giang Hạ nên anh không nhận điện
thoại của anh ta, cho anh ta vào danh sách đen.
Điện thoại vừa nhận, Lưu Cương đã quát lên: “Tiểu tử cậu còn sống à,
thiếu chút nữa tôi đã tìm người nhặt xác cậu rồi đấy, cậu có biết
không?”
Trình Dật Tu biết anh ta lo lắng, giọng nói thành khẩn nói xin lỗi anh
ta, “Tối hôm qua Giang Hạ liên tục hôn mê bất tỉnh, em thật sự không có
tâm tư để nghe điện thoại.”
Khẩu khí của Lưu Cương hòa hoãn hơn, “Giang Hạ thế nào, không có sao chứ?”
“Không có chuyện gì lớn, tiểu tử kia làm cô ấy hôn mê, lúc tìm được cô ấy đang hôn mê trong phòng khách sạn.”
Bên kia Lưu Cương im lặng một lát, mới thăm dò hỏi: “Vậy chuyện này chú định xử lý như thế nào?”
Trình Dật Tu hừ lạnh một tiếng, “Tối hôm qua em đã báo cảnh sát, đến nay Hạ Bạch Tuyết không có gọi điện cho em, chắc là bản thân khó bảo toàn.”
Lưu Cương ồ một tiếng, “Vậy được, nếu không còn chuyện gì anh tắt máy đây, một đêm ngủ không ngon, lão tử muốn ngủ bù!”
Trình Dật Tu ừ một tiếng, lại nghĩ đến chuyện đó, anh lại nói trước khi
anh ta tắt máy: “Đúng rồi, chuyện này anh đừng nói cho Giang Hạ, cô ấy
không nhớ chuyện đã xảy ra, em lừa cô ấy nói là bị cảm nắng nên té xỉu.
Nhớ kỹ, đừng nói lỡ miệng.”
Lưu Cương cười ha ha nói: “Tiểu tử, chú sợ hãi như vậy, sau này đúng chuẩn là sợ vợ rồi!”
Trình Dật Tu nhìn di động đã kết thúc trò chuyện, cười ngây ngốc.
Sợ vợ thì sao? Chỉ cần vợ anh là Giang Hạ, bảo anh 24 tiếng mỗi ngày làm trâu làm ngựa cũng được!