Edit: Yuurei Bana.
Ngày hôm sau, Giang Hạ tỉnh lại trong tiếng
mưa rơi lộp độp. Bên cạnh giường đối diện một cái cửa sổ, gió chui qua
rèm cửa sổ màu trắng, ngoài cửa sổ thực vật trải qua lễ rửa tội, xanh
chói mắt.
Hơi nhích người, phát hiện toàn thân đau giống như bị
nghiền nát. Nhớ tới đêm qua anh điên cuồng và vội vàng, không tự chủ lại đỏ mặt.
Quay đầu nhìn người nằm trên gối. anh còn ngủ say, lông mi thật dài, khóe miệng khẽ nhếch, dường như đang mơ giấc mơ đẹp.
Nhấc cánh tay anh đè lên, muốn đứng dậy tắm rửa, còn chưa ngồi dậy
bị anh kéo trở về giường. Quay đầu lại nhìn, người vừa rồi còn đang ngủ
say giờ phút này trong mắt chứa ý cười nhìn cô, “Chào buổi sáng, Hạ Hạ.”
Giang Hạ đỏ mặt rúc vào trong lòng anh, “Chào buổi sáng.”
anh hôn lên trán cô nụ hôn chào buổi sáng. “Buổi sáng vừa mở mắt có thể nhìn thấy em, cảm giác này thật tuyệt.”
Trong đầu Giang Hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà cô không có ý định nói ra. Hai người lẳng lặng ôm nhau, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Sáng
sớm, yên tĩnh, ngọt ngào, lại ấm áp. Cho đến khi… cô phát hiện nơi nào
đó của anh lại không an phận cọ xát, hù dọa cô dịch sang bên cạnh.
“Em muốn rời giường…” cô khẩn trương nói. Tối hôm qua từng chuyện vẫn còn
in trong đầu cô, cô thậtsự có hơi sợ sự nhiệt tình của anh.
“Hạ Hạ… Hạ Hạ tốt…” anh kéo âm cuối làm nũng, trong mắt tràn đầy khao khát.
“không được.” cô kiên quyết từ chối, bây giờ toàn thân cô đều đau giống như có xe
tải đi qua, không thể cùng anh lăn qua lăn lại lần nữa.
Trình Dật Tu cũng biết tối hôm qua mình quá điên cuồng, phải để cho cô nghỉ
ngơi thật tốt, nhưng mà đối mặt với cô… anh không thể nhịn được. Cuối
cùng đành phải lui bước cầu xin cô, dùng tay giúp anh.
Hai người triền miên cả buổi sáng, cho đến khi đói bụng, Trình Dật Tu mới thả cô rời giường.
Vẻ mặt Trình Dật Tu hâm mộ nói: “Về sau trước khi ngủ cho em ăn no bụng, rồi ngủ thẳng đến giữa trưa luôn.”
Giang Hạ tức giận trừng mắt liếc anh một cái. “Nếu vậy không bằng chúng ta mở một nhà hàng ở dưới chân núi.”
Trình Dật Tu cười đáp ứng.
Trời mưa phong cảnh rừng núi có khác, mưa nhỏ giọt tí tách rơi trên đường
đá, lọt vào tầm mắt đều là màu xanh. Hai người cùng che chung ô cùng
nhau đi dưới chân núi.
Cả đường đi đều không có gặp người nào, lúc sắp đến nhà hàng, ở ngay ngã ba có một người chạy ra từ bên trong.
Người đến không có bung dù, tay giơ lên đầu cản mưa, lao đến chỗ Giang Hạ.
Giang Hạ né tránh không kịp, bị đụng một cái, dưới chân bị trẹo ngã
xuống, may mà Trình Dật Tu kéo lấy cô.
“Em không sao chứ?” Trình Dật Tu đỡ cô vội vàng hỏi.
Giang Hạ lắc đầu, “Em không sao.”
Người đàn ông đụng phải cô cũng dừng bước lại, liên tục xin lỗi. Giang Hạ
khoát tay bảo mình không có việc gì, người đàn ông kia chậm rãi rời đi.
Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ tiếp tục đi về phía nhà hàng, chưa đi được hai
bước, Giang Hạ phát hiện mắt cá chân dường như hơi đau, giống như bị kim châm.
Thấy cô dừng lại, Trình Dật Tu ân cần hỏi: “Sao thế?”
“Mắt cá chân có hơi đau…”
Trình Dật Tu đưa dù che mưa cho Giang Hạ, mình thì ngồi xổm xuống kiểm tra
mắt cá chân của cô, quả nhiên chỗ đó có dấu hiệu sưng đỏ.
“Chắc là vừa rồi bị trật.” anh nói, “anh đưa em đi bệnh viện.”
Giang Hạ cảm thấy trật chân cũng không phải là chuyện lớn gì, từ chối:
“không cần, lúc trước em cũng từng bị trật rồi, một lát thì tốt. đi ăn
cơm trước đã, em đói bụng rồi.”
Trình Dật Tu không lay chuyển
được cô, đành phải dẫn cô đi đến nhà hàng ăn cơm trước. Nhưng mà quyết
định không chịu cho cô tự mình đi, cõng cô đi đến nhà hàng.
Lúc
đến nhà ăn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Giang Hạ thẹn thùng bảo anh thả
mình xuống, nhảy lò cò đến vị trí. Mới vừa ngồi vững, lại nghe được có
người gọi tên cô.
“Giang Hạ?”
Giang Hạ nhìn lại, chỉ thấy
phía sau cô bàn ăn khác cách không xa, một người đàn ông hào hoa phong
nhã đang ngồi. Sau khi cô nhìn rõ mặt người kia, trong nháy mắt hoảng
hốt.
“Cố Vân Thành?” Là người lấy đi nụ hôn đầu của cô lúc học trung học…
Keng một tiếng, chuyện này đều giống như trong phim, trôi qua trong đầu cô.
Lúc trước tình yêu đầu tiên, tình cảm mông lung làm cho cô nghĩ rằng đó
chính là tình yêu. Ai ngờ phần tình cảm yếu ớt đó chỉ cần nhẹ gõ một cái liền phá thành mảnh nhỏ. Sau khi bị mẹ cô phát hiện, Giang Hạ bị quản
thúc không được phép một mình ra cửa, mà khi Cố Vân Thành tốt nghiệp
trung học lại đi đến thành phố khác, hai người không còn liên lạc
nữa. không nghĩ tới sau nhiều năm, vậy mà gặp nhau ở chỗ này lần nữa.
Xa cách nhiều năm, Giang Hạ sớm đã mất đi loại rung động với anh ta năm đó, chẳng qua là cảm thấy… Có hơi lúng túng chút.
Cố Vân Thành tiến đến gần có ý nắm tay cùng cô, “đã lâu không gặp.”
Giang Hạ đưa tay, cố gắng trả lời tự nhiên: “đã lâu không gặp.”
Trình Dật Tu đứng bên cạnh phát giác được tín hiệu nguy hiểm, đi đến ôm eo Giang Hạ, hỏi: “Hạ Hạ, vị này là?”
anh thay Giang Hạ hóa giải lúng túng, cô chỉ Cố Vân Thành giới thiệu: “Đây là
bạn học trung học của em, Cố Vân Thành.” Lại chỉ Trình Dật Tu, “anh ấy
là…”
Còn chưa nói xong, Trình Dật Tu đã vươn tay về phía Cố Vân
Thành, tự giới thiệu mình: “Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, Trình Dật
Tu.”
Cố Vân Thành không nắm tay anh, chỉ gật đầu, nói với Giang Hạ: “không nghĩ tới em đã đính hôn, thời gian trôi qua thực nhanh.”Trình Dật Tu thu tay lại, không có chút lúng túng nào. Sủng ái hôn trán Giang Hạ một cái. “Nếu là bạn học, lúc chúng ta kết hôn, đừng quên đưa tấm
thiệp mời cho bạn học cũ này.”
Trong nhà ăn khách sạn có không ít người, Giang Hạ bị anh ôm eo hôn môi, trên mặt ửng hồng, xấu hổ đẩy anh.
Động tác này làm trái tim Trình Dật Tu nhanh chóng rớt
xuống. anh phát hiện ánh mắt người đối diện nhìn Giang Hạ không giống
bạn học bình thường, cho nên đề phòng mười phần.
Vậy mà Hạ Hạ đẩy anh… thật đau lòng.
Cố Vân Thành đưa danh thiếp cho Giang Hạ, “trên tấm danh thiếp này có số điện thoại của anh, có tiện lưu lại số liên lạc không?”
Giang Hạ nhận danh thiếp, nhìn chữ trên danh thiếp. Văn phòng luật Hạ Thành. Hóa ra anh ta làm luật sư.
đang do dự có nên cho anh ta số không, lại nghe anh ta nói: “anh mới về thành
phố T không lâu, chính là muốn tìm vài bạn học gặp mặt, nếu em có số
những bạn học khác, cho anh đi.”
anh ta đã nói như thế, Giang Hạ không cho số dường như có hơi khác lạ, vì vậy lấy điện thoại ra gọi số trên danh thiếp.
Trong lúc này, trên mặt Trình Dật Tu cũng treo nụ cười hào phóng, ôm Giang
Hạ không chịu buông ra, cho nên cũng thấy được nội dung trên danh thiếp.
A, sự Vụ Sở Hạ Thành, anh ta vậy mà dùng tên Giang Hạ, người này quả nhiên rắp tâm bất lương!
Bạn học có thể trao đổi số điện thoại, là chuyện bình thường, anh không có
lý do không cho Giang Hạ cho số. Chỉ có thể tươi cười, trong lòng ấm ức, nhìn Cố Vân Thành lưu số điện thoại vào trong máy.
Cũng may Cố Vân Thành không ở lâu, sau khi lấy được số điện thoại thì rời đi.
Giang Hạ thở ra, anh ta không đi, cô sẽ lúng túng chết mất. Sau khi ngồi
xuống, lại phát hiện người bên cạnh cúi đầu rầu rĩ không vui. Đụng
tay anh một cái, “anh sao thế?”
anh ngẩng đầu lên: “Hạ Hạ, hôm
nay chúng ta đi gặp ba mẹ nhé. không định ngày kết hôn, anh sợ anh vì
sầu lo quá độ mà ngày càng già hơn.”
Giang Hạ bật cười,
“anh nói bậy bạ gì đấy.” Nhưng mà trong lòng lại hơi chột dạ,
sợ anh nhìn ra được gì đó. Chuyện đã qua lâu như vậy, cô cũng không muốn làm anh hiểu lầm.
Da mặt Trình Dật Tu dày đến gần tai cô, “Nếu như già quá nhanh, sẽ không còn thể lực hầu hạ em.”
trên mặt Giang Hạ đỏ bừng, “Ở nơi công cộng anh có thể đứng đắn một chút được không…”
Trình Dật Tu thích nhìn mặt cô đỏ, cầm lấy tay cô hôn một cái, mới kêu nhân viên phục vụ đến để chọn món.
Ăn một bữa cơm mất nửa tiếng, Giang Hạ vừa lòng thỏa mãn sờ bụng đứng dậy, dưới chân lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Vừa rồi mắt cá chân bị trật không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng đau hơn, dùng sức một chút cũng không được.
Trình Dật Tu vội vàng kiểm tra cho cô, chỉ thấy cổ chân vừa rồi hơi sưng đỏ, bây giờ sưng lên rất to.
“Như vậy không được rồi, nhanh đi bệnh viện.” Lần này anh không để Giang Hạ
từ chối, cõng cô đến bãi đậu xe. Cũng may chìa khóa anh để trong
người, không lại phải trở về phòng lấy.
Giang Hạ không tình nguyện nói: “Từ nơi này đi đến bệnh viện, mất hai tiếng, quá xa.”
Trình Dật Tu cúi người buộc dây an toàn thay cô, khởi động xe.
“Vậy thì không quay lại nữa, anh sẽ gọi điện thoại cho Hứa Lôi,
bảo cô ấy mang hành lý đến.”
Giang Hạ bĩu môi, vất vả lắm mới được đi ra ngoài chơi một chuyến, bởi vì trật chân mà phải về sớm, thật sự là rất mất hứng.
Trình Dật Tu nhìn thấy, đưa tay véo mặt cô, “Nếu em thấy chưa chơi đủ, đợi vết thương ở chân em tốt hơn, anh lại dẫn em đến.”
********
Cứ nghĩ không có vấn đề gì lớn, không nghĩ tới sau khi bác sĩ kiểm
tra, nói là bị thương ở bên trong dây chằng số ba, sau này bởi vì dây
chằng bị lỏng làm mắt cá chân không ổn định, sẽ thường xuyên bị trật.
Trình Dật Tu căng thẳng hỏi có cần phải bó thạch cao không, bác sĩ cười nói,
“Cái đó thì không cần, trở về dùng thuốc, cố gắng không sử dụng chân bị
thương, ba ngày sau tới kiểm tra lại.”
Bác sĩ nói một câu
‘không sử dụng chân bị thương’ thành thánh chỉ của Trình Dật
Tu. không chịu để Giang Hạ đi nhiều một bước, từ trên xuống dưới ở trong bệnh viện đều muốn cõng cô. Làm Giang Hạ xấu hổ không dám ngẩng đầu
nhìn người khác.
Sau khi về nhà, Trình Dật Tu nghe theo lời dặn
của bác sĩ, sau khi chườm nước nóng cho Giang Hạ, lại bôi thuốc.
Bảo cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, không cho đi đâu.
Giang Hạ không còn gì để nói, chỉ trật chân mà thôi, anh còn coi trọng như vậy…
Giang Hạ gọi điện thoại cho Hứa Lôi, nhờ cô ấy chuyện hành lý. Sau khi Hứa
Lôi nghe xong, nói buổi chiều sẽ trở lại. Giang Hạ vội vàng ngăn cản,
“Đừng đừng đừng, chỉ bị trật chân mà thôi, không phải là chuyện lớn gì.
Chị và Lục Ly cứ chơi thật vui, đừng lo lắng cho em.”
Có Trình Dật Tu ở đây, cô không có tự do, cũng không muốn có thêm Hứa Lôi tới nhắc cô.
Từ bệnh viện trở về, Trình Dật Tu thuận tiện đi siêu thị một chuyến, mua
chút đồ ăn mang về. Ở trong phòng bếp làm cơm trưa. Giang Hạ ngửi được
mùi xương, có hơi thèm ăn. Vì vậy nhảy lò cò vào phòng bếp, Trình Dật Tu thấy thế, giống như khuyên bảo đứa bé búng nhẹ trên trán cô, “Sao em
lại không nghe lời thế, không phải là bảo em ngồi yên đừng động
sao!” nói xong khẽ cúi xuống, ôm người trở về ghế sô pha.
Giang Hạ bĩu môi, “Em ngửi thấy mùi thơm cho nên hơi đói, hơn nữa em cũng không dùng chân bị thương, em nhảy đến đó mà.”
Trình Dật Tu tức giận xoa đỉnh đầu cô. “Em còn nói nữa, nhảy lò cò không ổn định, nhỡ ngã thì làm sao?”
Giang Hạ phản bác, “Vậy cũng không thể bắt em ngồi im, đi nhà vệ sinh thì phải làm sao? Tắm rửa làm sao nữa?”
Trình Dật Tu nghe vậy, cúi người đến trước mặt cô, đôi mắt đào hoa mỉm cười
nhìn cô, “Yên tâm, có anh ở đây. anh hầu hạ em ăn ngủ, đi nhà cầu tắm
rửa.”
anh nói chuyện quá đứng đắn, làm cho Giang Hạ mãi mới phản
ứng tới ý trong lời nói của anh, lấy gối ôm trong tay ném về phía anh.
“không biết xấu hổ!”
Trình Dật Tu cười né tránh, quay về phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Giang Hạ thấy nhàm chán cầm lấy điều khiển đổi kênh, lúc này di động lại vang lên. Cầm lấy nhìn, người gọi điện thoại đến dĩ nhiên là Cố Vân Thành.