Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn

Chương 2: Chương 2: Hứa Thanh Nhiễm trọng sinh




Những y tá trong phòng bệnh kinh ngạc lộ ra ánh mắt có chút bất mãn.

Bác sĩ Hàn ở bệnh viện chính là đóa hoa cao lãnh, là nam thần trong lòng nhiều người, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới, bà lão này nói chuyện cũng thật quá đáng!

“Lão thái thái, bác sĩ Hàn......”

Lưu Phân Phương đột nhiên sắc mặt biến đổi, đưa tay che ngực: “Bác sĩ Hàn, ngực tôi đau......”

Hàn Trạc đời trước thật đúng là bị Lưu Phân Phương dọa sợ, bất quá bây giờ anh biết Lưu Phân Phương đang diễn, anh cười nhẹ cúi xuống giúp đỡ bà thuận khí: “Dì Lưu, dì đừng kích động, ổn định cảm xúc, cháu đồng ý cùng con gái dì ăn cơm.”

Hai cô y tá tái mặt, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.

Bác sĩ Hàn có thể đáp ứng dễ sàng như vậy sao?

Lưu Phân Phương buông lỏng tay Hàn Trạc, cười tủm tỉm: “Cảm ơn bác sĩ Hàn, cảm ơn bác sĩ Hàn, ngực tôi bây giờ đỡ hơn rồi, nếu cậu có việc thì cứ đi đi.”

Hàn Trạc cười cười, xoay người dặn dò y tá: “Chăm sóc người bệnh cho tốt, có chuyện gì thì kêu tôi.”

Hai cô không tình nguyện gật gật đầu.

Hàn Trạc một đường từ hành lang đến văn phòng, khóe miệng đều mang theo ý cười.

Đồng nghiệp đi ngang qua đều lấy làm kinh ngạc.

- -

Sáng nay Liễu Thành đón nhận trận tuyết đầu mùa trong năm, nhiệt độ giảm xuống đột ngột.

Trường trung học Duy Hạ vang lên nhiều tiếng trò chuyện ồn ào.

Hứa Thanh Nhiễm ôm cánh tay rùng mình một cái, tiếp tục việc dạy học.

Chỉ là lực chú ý của bọn học sinh đều bị bông tuyết hấp dẫn, cô cũng sửng sốt ngắm tuyết rơi.

Hứa Thanh Nhiễm có chút hâm mộ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không nghĩ tới cô còn có thể ngắm tuyết rơi ở Liễu Thành.

Cô rõ ràng uống thuốc ngủ tự sát, kết quả ngoài ý lại muốn trọng sinh về 5 năm trước.

Về tới khoảng thời gian cô chia tay với Tần Uông Dương.

Hiện tại nhớ tới Tần Uông Dương, ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm đã không còn tình yêu, khổ sở.

Nếu cô thật sự có thể sống lại một đời, cô nhất định phải ném tên tra nam này đi thật xa!

Hứa Thanh Nhiễm chỉ sửng sốt vài giây, thu hồi tầm mắt, tiếp tực dạy học.

Cô cầm thước gõ bàn, thu lại tầm mắt học sinh: “Trước tiên học đã, chờ tan học rồi ra ngoài xem tuyết được không?”

“Vâng!” Học sinh đồng thanh đáp lại, cúi đầu nghiêm túc làm bài tập.

Hứa Thanh Nhiễm đi xuống bục giảng, cảnh cáo nhẹ những học sinh nghịch ngợm.

Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, phòng học như muốn nổ tung, học sinh chen chúc đi khỏi phòng chạy ra sân trường chơi tuyết.

Hứa Thanh Nhiễm đứng im trong chốc lát, lấy giáo án trở về văn phòng.

Đồng nghiệp trong văn học cô đều rất quen thuộc, chỉ là đời trước vì quan hệ với Tần Uông Dương mà từ chức.

Mọi người cười cười chào hỏi cô: “Cô giáo Hứa tan lớp rồi à?”

“Vâng.” Hứa Thanh Nhiễm cười đáp lại.

Cô cầm ly trà nóng ly nghe bọn họ thảo luận về Ngô Gia Nhớ.

“Hôn lễ của cô Ngô tổ chức vào tuần sau.”

“Đúng vậy, nghe nói bạn trai cô Ngô từ Italy trở về, yêu xa 2 năm, hiện tại đã muốn kết hôn rồi.”

“Mọi người biết tin gì chưa? Nghe nói bọn họ muốn tổ chức hôn lễ trên nền tuyết, thật lãng mạn quá đi....”

Cô Ngô trong miệng bọn họ chính là Ngô Gia Nhớ.

Ngô Gia Nhớ thường ngày cùng Hứa Thanh Nhiễn ăn cơm trưa, còn cùng Hứa Thanh Nhiễm nói chuyện, cô ấy lo lắng bạn trai ở chốn phồn hoa có thể ngoại tình.

Hứa Thanh Nhiễm lúc đó còn an ủi cô ấy, nói về Tần Uông Dương khiến bản thân mình yên tâm.

Hiện tại, người ta đã kết hôn, còn cô thì vứt bỏ được tên tra nam đáng chết kia.

Di động trên bàn làm việc vang lên, là điện thoại của Hứa Miểu Sinh.

“Nhiễm Nhiễm, con mau tới bệnh viện Hoa Nam, mẹ con bị cao huyết áp nhập viện rồi.”

“Ba, con tới ngay!” Hứa Thanh Nhiễm nhận điện thoại, sắc mặt tái nhợt, nhờ giáo viên toán học dạy giúp tiết học rồi vội vàng chạy tới bệnh viện.

Khi Hứa Thanh Nhiễm đến bệnh viện, Lưu Phân Phương đã chuyển tới phòng bệnh thường, Hứa Miểu Sinh giúp bà uống cháo.

“Mẹ không sao chứ?” Hứa Thanh Nhiễm lo lắng nắm chặt tay Lưu Phân Phương.

Bà Hứa mặt đổi sắc, bỏ tay cô ra, đem tay đưa vào chăn bông ấm áp: “Con muốn lạnh chết ta à!”

Trên người Hứa Thanh Nhiễm dính đầy bông tuyết, phòng bệnh bật điều hòa, làm tuyết tan thành nước, làm ướt tóc và áo khoác cô.

“Mẹ, con không phải là đang lo lắng cho người sao? Sau này đừng cãi nhau với hàng xóm nữa, cãi nhau đến mức cao huyết áp cũng thật là....”

“Mẹ làm gì cãi nhau vói bọn họ, mẹ là bị con làm cho tức chết!”

“Con sao?” Hứa Thanh Nhiễm chỉ bản thân mình, trong lòng áy náy, cô biết rõ bà đang chuyện gì.

Hứa Miểu Sinh nhàn nhạt nói: “Giữa trưa cơm nước xong, mẹ con xuống tiểu khu tản bộ, nghe thấy hàng xóm nói con 27 tuổi chưa kết hôn, còn bị người ta bỏ rơi, mẹ con tức giận nhặt cầu tuyết ném vào mặt họ, rồi lao đến đánh nhau.”

Hứa Thanh Nhiễm: “............”

Lưu Phân Phương hừ hừ: “Ai cho phép bọn họ sau lưng tôi khua môi múa mép, là do con không nghe lời mẹ, lớn như vậy còn bị bàn tán sau lưng.”

“Bác sĩ Hàn vừa rồi tới xem bệnh, diện mạo anh tuấn, mẹ đã giúp con hẹn cậu ấy cuối tuần này cùng nhau ăn cơm.”

Hứa Thanh Nhiễm bất đắc dĩ nhìn mẹ mình: “Mẹ, con vừa mới chia tay, hiện tại không có tâm trạng đi ăn đâu.”

Trải qua đời trước, cô đã ăn đủ trái đắng của tình yêu.

Nếu đã được sống lại một kiếp, cô chỉ muốn ở một mình cả đời.

“Hiện tại không có tâm trạng, thì chừng nào mới có?” Lưu Phân Phương nhìn con gái, nhíu mày: “Con chẳng lẽ còn thích Tần Uông Dương?”

“Con không còn thích Tần Uông Dương nữa.” Hứa Thanh Nhiễm thở dài, cô biết cha mẹ lo lắng cho mình, nhưng họ không hiểu những gì cô trải qua ở kiếp trước, chỉ cho rằng cô nói năng bậy bạ.

Cô đành phải tìm cớ: “Mẹ sắp xếp cho con buổi xem mắt này quá vội rồi, ít ra cũng phải để con chữa lành vết thương lòng chứ?”

“Còn chờ chữa lành vết thương lòng? Hứa Thanh Nhiễm, con đã 27 tuổi rồi, không phải cô gái trẻ 20 tuổi đầu, chờ chữa lành thì con cũng 30 tuổi, con nhà người ta cũng lớn rồi, còn con vẫn tìm không được một người chồng.”

“Lần này con bắt buộc phải đi, không muốn đi cũng phải đi.” Lưu Phân Phương trừng mắt nhìn con mình, đột nhiên đè ngực: “Lão hứa, mau kêu bác sĩ Hàn, tôi bị đứa con bất hiếu này làm tức chết rồi......”

Hứa Thanh Nhiễm nhìn mẹ mình như vậy, chỉ có thể giúp đỡ bà thuận khí.

Hứa Miểu Sinh vội vàng đi ra ngoài bảo y tá gọi Hàn Trạc.

Không bao lâu, Hứa Miểu Sinh cùng một bác sĩ tiến vào.

Hứa Thanh Nhiễm hơi khẩn trương, đời trước cô từng gặp Hàn Trạc, trong ấn tượng anh là một nam nhân khiêm tốn, nhan sắc phải gọi là cực phẩm.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng tiến vào, nhưng không phải Hàn Trạc, là bác sĩ khác trong bệnh viện, Ngô Hải.

Ngô Hải kiểm tra thân thể Lưu Phân Phương, biết bà đang giả bệnh, nhịn không được nhìn Hứa Thanh Nhiễm, cười nói: “Cố gắng đừng chọc dì Lưu tức giận, hai ngày nữa là có thể xuất viện, nếu thật sự khó chịu, tôi sẽ bảo y tá truyền nước cho bà ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.