Editor: Gà đồng
Olivia không phải người Oran, nàng là con cháu của một gia đình thương nhân người Rohde, một trong số bảy tiểu quốc vừng cực bắc, đến Oran chỉ vì mong muốn học tập luyện kim thuật.
Nhân tiện nhắc tới, công quốc Đông Lam cũng là một trong bảy mước vùng cực bắc. Mà một nửa lãnh thổ của bảy nước này chính là nước Lam xưa kia.
Olivia khá là cao hứng khi có thể vừa rời đi Oran vừa được học tập luyện kim dưới trướng một vị đại luyện kim sư. Cho dù thời tiết ở nơi này dễ chịu nhiều lắm, không có chuyện tuyết rơi liền nửa năm trời, nhưng trong quá trình cầu học mấy năm nay, số sự tình khiến Olivia phiền lòng không phải thiếu. Dù sao thì trong mắt đại đa số các quốc gia khác, người miền bắc đều là một đám dã man mặc da thú.
‘Luyện kim sư kì tích’ Olivia đã tới tay. Đáng tiếc, khi tìm tới ‘Ma động đạo sư’ Timiret, chúng ta lại gặp chút rắc rối.
Lúc Timiret nổi tiếng chắc tầm mười bảy, mười tám năm nữa. Còn Timiret hiện tại… thôi, ít ra thằng nhóc chảy nước mũi này còn tốt gấp vạn lần lúc trước ta đi tìm các anh hùng cuối cùng toàn tìm được tổ tiên của bọn hắn, ít ra thì hắn cũng đã sinh ra rồi.
Vấn đề là, làm sao để thuyết phục gia trưởng.
Timiret có một chị gái, hai người sống nương tựa vào nhau, đã thế vị ấy lại còn là người quen.
“Olivia? Kathleen?”
“Giáo… giáo sư Dana? Vì sao ngươi lại ở đây?”
“Đây là nhà ta. Ta còn chưa hỏi vì sao các ngươi lại ở đây đâu. Cả hai đều đã nghỉ học, tới nơi này có chuyện gì? Tìm ta có việc à?”
Dana khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nét mặt có dáng vẻ của một mĩ nhân bi khổ, lúc xụ mặt lại rất có thần sắc tôn nghiêm. Nhưng, đường con bằng phẳng kia luôn khiến người ta liên tưởng tới câu chuyện về sữa bò nào đó…
“Phụt!”
Renee, cười ngay trước mặt người ta rất thất lễ, đi về ta phải bảo Kelly bổ túc cho ngươi. Cái gì? Ta cũng cười, đừng đùa, ta chỉ mỉm cười, một cựu thánh kị sĩ nghi trượng như ta chưa bao giờ làm mất lễ phép cơ bản trước mặt các nữ sĩ.
“Xin chào tiểu thư Dana, ta là kị sĩ dẫn đạo của Kathleen, hiện tại ta cần sự giúp đỡ của vài vị luyện kim sư, vì vậy, Kathleen đề cử ngươi với ta. Đây là một công việc lâu dài, ngài có lẽ sẽ phải thôi chức giáo sư ở học viện, nhưng ta đảm bảo đãi ngộ sẽ khiến ngài thoả mãn. Còn đây là đại luyện kim sư cấp hoàng kim Silverhook Belha, ngươi có thể tâm sự cùng hắn.
Timiret và chị hắn vẫn sống nương tựa vào nhau, chỉ thuê mướn thằng nhóc này là không thể nào. Có điều, chỉ cần dụ được vị Dana này, Timiret không dụ cũng tới.
Dana nghe vậy mắt sáng lên, nhưng chỉ chốc lát sau lại trầm xuống.
“Thật xin lỗi, cá nhân ta quả thực cần một công việc mới, nhưng chúng ta đang định rời đi toà thành này, sợ là không thể tiếp thu ý tốt của ngài.”
“Rời đi? Vì sao?”
Nàng ngập ngừng mãi, thế rồi mới nói ra nguyên do.
Kì thực lí do rất đơn giản, chỉ là vì hai người cảm thấy nơi này không an toàn, muốn chạy nạn.
Còn vì sao không an toàn? Đương nhiên là vì con quái vật khổng lồ chỗ lòng sông, thứ mà mở cửa sổ ra liền thấy.
Rồng biển chín đầu Hadaraa, riêng mình hắn đã chặn nửa con sông, mấy cái đầu của nó chỉ cần ngẩng lên thì ngay cả người dân ngoại thành cũng nhìn thấy. Mỗi cú phụt long tức của nó nếu tính cả toà thành thị thì có vẻ chẳng là gì, nhưng đối với tên xui xẻo bị đánh trúng, tuyệt đối là thập tử vô sinh.
Nó không phải mấy thứ có huyết mạch thấp kém chỉ ẩn nấp trong đầm lầy như đám cửu đầu xà, nó là quái vật sống từ thời thượng cổ, là thần sủng, đã sớm có được một bộ phận thần lực.
Nếu để hệ thống đánh giá cấp bậc huyết mạch của Hadaraa thì kết quả chắc chắn sẽ không kém cỏi cấp song kim cương của ta bao nhiêu. Mà khi dạng tồn tại như vậy đạt đến bán thần, các bán thần thông thường của nhân loại chẳng là gì cả.
Từ lúc bắt đầu, con rồng chín đầu này đã gần như là kẻ vô địch ở phàm trần, tất nhiên, nó cũng chịu nhiều hạn chế, đồng thời thái độ tiêu cực tránh chiến rất rõ ràng. Tuy nhiên, nếu ngươi chủ động trêu chọc hắn, tự mình tìm chết trách được ai.
Chí ít, sau khi hiểu rõ thực lực của đối phương, Dasos bỏ hoàn toàn phương án cứng chống, cũng hoàn toàn không có ý chọc giận nữ vương phong bạo. Hắn lựa chọn ứng đối tiêu cực, đồng thời đệ thư mời đến các giáo hội, chờ đợi chư thần trật tự giải quyết phiền toái này.
Đương nhiên nếu Hadaraa quyết ý lên bờ, Dasos cũng dám tung hết thảy ra đổ vào quyết chiến hộ quốc.
Cả hai bên đều biết thời biết thế, vì vậy cuộc chiến sa vào thế cân bằng. Duy chỉ có đám hải tộc càng đánh càng hang, một phần vì có lão đại đằng sau, một phần, lại vì một việc ngoài ý muốn.
Vì trang điểm bề mặt, đường đi bên bờ sông đều được lắp thêm đèn dầu ma pháp, mà thứ dầu trong đèn lại là thứ xa xỉ phẩm trân quý nhất thế giới nhân loại – dầu nhân ngư.
Nhân ngư xưa nay chính là đứa con yêu của biển, có địa vị gần như hoàng thất trong hải tộc. Khi các nhân ngư trong bộ lạc Bạch Kình nhìn đến đám đèn dầu này thì khác gì dũng sĩ nhân loại nhìn đến e dùng nồi nấu canh thịt người, không liều mạng đánh không còn gì để nói.
Dù tạm thời hải tộc còn không thể phá vỡ tầng phòng hộ cùng bình chướng lâm thời, nhưng tổn thất mà Oran phải chịu cũng không nhỏ. Sự xuất hiện của Hadaraa đã khiến một phần không nhỏ của thành Kagoshi bị nước nhấn chìm. Một số thị dân may mắn kịp thời trốn kịp, còn đại bộ phận những kẻ xui xẻo khác thì bị cuốn vào nước sông, không bao giờ lên bờ được nữa.
“Nhà chú thím ta ở khu gần sông, phòng ở của bạn trai ta bị long tức phụt trúng, cả nhà thi cốt vô tồn, chúng ta muốn rời đi toà thành đau thương này…”
Gần đây số người muốn rời đi không ít, chỉ có điều số những người xui xẻo như hai chị em nhà này thì đúng là hiếm thấy. Ngay cả bạn trai vừa hẹn hò được hai tuần cũng không thoát.
Chiến tranh vốn là như thế, không quản ai thắng ai thua, không quan tâm lí do cuộc chiến thần thánh đến mức nào. Những người chịu tác hại nhiều nhất vẫn là những quần chúng vô tội và bất lực.
“Vậy càng đúng lúc, phần công việc này yêu cầu ngươi phải đi ra nước ngoài, nếu ngươi đã muốn rời đi nơi đây, vậy nó lại càng phù hợp.”
“Thật sao? Ngươi có thể nói rõ ràng hơn không?”
Không có gì ngạc nhiên xảy ra, khi mà đối phương một lòng muốn rời đi, phần công việc với đãi ngộ phong phú và điều khoản ưu đãi này là thứ mà Dana khó có thể từ chối.
Nhưng khi hai siêu tân tinh đã tới tay, ta lại lâm vào nghi ngờ.
“Vận mệnh của bọn họ bị ta nhúng tay vào. Bọn họ còn có thể vĩ đại giống như trong lịch sử ư? Bọn họ vẫn có thể trưởng thành đến trình độ kia ư?”
Ta chỉ nghĩ một chút liền lắc đầu phì cười. Dù ta không dụ dỗ bọn họ tới đây thì vận mệnh của hai người cũng đã sớm bị cải biến. Vì hải tộc đột kích, Timiret cùng chị mình rời đi, như vậy dù tương lai hắn vẫn trở thành đại sư cơ giới học thì cũng khó có cơ hội hợp tác với Olivia, cơ giới ma động học cũng khó lòng xuất hiện.
“Với lại suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chí ít hai người đều là mầm mống tốt, cứ coi như bỏ tài nguyên đầu tư tân nhân đi. Ừm, đã đem Olivia vứt cho Silverhook, vậy tống Timiret cho Goldenteeth đi, có khi sau này rồng cơ giới lại có cả chức năng tự bạo theo phong cách địa tinh cũng nên.
Trong truyền thuyết xa xưa vùng cực bắc, mỗi khi tuyết lớn chắn đường núi, những ngày rét lạnh nhất trong lăm, tại nơi sâu của núi tuyết nơi không người có thể đặt chân tới sẽ là nơi đám yêu ma quỷ quái đi ra tụ hội, nơi đó u linh băng, tuyết quái, tuyết nữ, người tuyết… đều có mặt.
Thường thì mỗi truyền thuyết đều có nguyên hình, mà nguyên hình của truyền thuyết trên, là băng ngạc.
Ngạc là ngạc mộng, là ác ma trong cơn ác mộng. Băng ngạc, là cách gọi chung của các ma vật vô danh chốn băng tuyết cực bắc.
Bọn họ vô hình lại hữu hình, giống như cực quang miền địa cực, biến hoá đa đoan, huyễn lệ vô cùng, nhưng khi đến gần lại không còn thấy gì nữa.
Truyền thuyết về bọn họ đã có cả trăm ngàn năm, người cực bắc vẫn luôn răn dạy để tử đừng bao giờ đi đến núi tuyết trong ngày tuyết rơi dày. Mãi cho đến khi có một người không tin tà, cứ thế đi thẳng đến lễ tụ hội của đám băng ngạc trong ngày tuyết lớn.
Hắn là tổ tiên của vương thất nước lam. Cuối cùng tại sâu trong tuyết sơn đã xảy ra cái gì thì không ai biết, nhưng sau lần đó, Lam có thêm một loại binh chủng khiến cả đại lục ghé mắt – kị sĩ cực quang.
Kị sĩ từ xưa đã là chiến lực trung kiên trong quân đội nhân loại, bởi lẽ các loại vật cưỡi có khả năng nhanh chóng đề cao tốc độ, lực công kích… cho loài người giòn yếu. Một tên gà mờ cưỡi Griffin liền thành binh chủng bạch ngân, tên kị sĩ cực quang yếu nhất cũng có chiến lực cấp hoàng kim, điều đó đủ cho thấy được băng ngạc mạnh mẽ.
Băng ngạc là sinh vật linh thể, hình thái của nó không cố định, cũng nhờ vậy mà các kị sĩ cực quang có được năng lực ứng biến và không gian trưởng thành cực lớn.
Băng ngạc có thể trưởng thành cùng với các kị sĩ mình tâm ý tương thông, họ lấy dinh dưỡng từ tâm linh đồng bạn, vì thế băng ngạc của các kị sĩ khác nhau đều không giống nhau, nhưng đại bộ phận ngạc thú đều lựa chọn hình thù ma quái, ví như người tuyết, báo tuyết… Đương nhiên, hình dáng khiến người ta hâm mộ nhất là tuyết nữ, dù chiến lực không mạnh lắm. Được rồi, lí do thì thằng đàn ông nào cũng hiểu.
Đương nhiên, vì tiện cho tác chiến tập thể, bạo phong ưng, độc giác băng thú và gấu trang giáp Bắc cực là ba hình thái mỗi ấu thể băng ngạc đều phải luyện tập, đảm bảo quân đoàn kị sĩ có thể hoàn thành chuyển đổi giữa các hình thái đột tập, xung phong và va chạm nhanh nhất có thể.
Băng ngạc có trí lực không thua kém loài người, thậm chí còn hơn. Không ít kị sĩ có băng ngạc dạng tuyết nữ cả đời không lấy vợ, chắc có lẽ yêu mất toạ kị của chính mình.
Do khế ước huyết mạch tồn tại, vương thất Lam rất dễ dàng được băng ngạc thừa nhận, các tử đệ trong vương thất ngày trước đa số đều có thân phận kị sĩ cực quang, danh vọng trong dân gian của bọn họ đều rất cao. Đến thời đại song tử tinh, Cavens chính là một tên cực quang kị sĩ, ngạc thú hắn khế ước có thể chuyển đối tuỳ ý giữa hai loại hình thái là rồng băng và Behemoth băng, lúc bình thường lại có hình thái tuyết nữ khiến vô số người hâm mô. Đã mạnh lại còn đẹp, không thể không ghen tị.
Nói đến đây chắc mọi người đã đoán được tại sao ta chỉ nhắc tới tuyết nữ của Cavens. Bởi lẽ ta không có, ta thậm chí còn không phải kị sĩ cực quang.
Bạch ngân là giới hạn thấp nhất để đám băng ngạc cao ngạo thừa nhận, lúc bị đem đến thần điện ta mới cấp thanh đồng, đợi đến khi đạt được tiêu chuẩn thì đã nằm trong trạng thái chiến tranh dai dẳng, không thích hợp chuyển đổi hình thái lực lượng. Vì vậy, ta chỉ có thể vừa nhìn đám tinh linh băng tuyết đáng yêu thông minh bên cạnh bọn kị sĩ mà đố kị hận. Đến khi ta sống lại đời thứ hai, đời thứ ba, kị sĩ cực quang đã tuyệt tích trên đại lục, tự nhiên nhảy ra khác gì lạy ông tôi ở bụi này, tự đi tìm chết.
Hiện tại, con đường của ta đã thành hình. Tương lai cần làm thế nào đã có dự án chi tiết, số loại lực lượng cũng đủ phức tạp, cố khoác thêm mô bản của kị sĩ cực quang chỉ hại nhiều hơn lợi. Thế là, ta lại chỉ có thể nhìn đám tuyết nữ mà hâm mộ đố kị hận.
Đoạn thời gian này chỉ có hai người được băng ngạc thừa nhận, một người là một kị sĩ nam tên Elohim, ngạc thú của hắn thường dùng hình thái người tuyết, tuy xấu ma chê quỷ hờn nhưng thân thủ mẫn tiệp, rất thích hợp khi hỗn chiến.
Hắn được thừa nhận là do con băng ngạc kia chính là đồng bạn ngày xưa của tổ tiên hắn, hơn nũa hắn còn là một trong hai kị sĩ cấp hoàng kim duy nhất trong đoàn.
Kế thừa ngạc thú do tổ tiên truyền lại có điểm tốt là bớt đi thời gian bồi dưỡng dài lâu, tuy nhiên khuyết điểm cũng rất rõ ràng, phối hợp không đủ ăn ý, không thể tâm ý tương thông như làm bạn với băng ngạc từ lúc chúng còn nhỏ.
Một vị kị sĩ cực quang tân sinh khác chính là cô công chúa được ta dùng ngón tay vàng đẩy thực lực lên – Renee, vốn thực lực của nàng chỉ đứng hạng áp chót trong cấp bạch ngân, vậy mà đám băng ngạc vốn kiêu ngạo hếch mũi tận trời ấy lại chủ động đến khế ước cùng nàng. Đã vậy, nàng còn bỏ mặc những ngạc thú ta cường lực đề cử như người khổng lồ tuyết, lợn rừng băng trọng hình… rồi đi chọn một tuyết nữ tên Shiva mà đâu biết rằng những cự quái này mới đủ khả năng đề cao chiến lực yếu ớt và khả năng sinh tồn thấp đến đáng thương của nàng.
“Bọn họ đều quá xấu, chỉ có chị Shiva xinh đẹp thành thục, ta tất nhiên chọn nàng.”
Đúng là công chúa, vừa nói một câu cả đám băng thú to lớn đều thương tâm khóc ròng.
Mà thôi, dù sao hình thái tuyết nữ cũng không phải chỉ được cái xinh đẹp. Các băng ngạc ở hình thái này có khả năng điều khiển băng tuyết mạnh nhất, ngưng tụ giáp và vũ khí cũng nhanh nhất. May sao, lần hành động này đúng lúc lại cần năng lực đó.
Nhờ sự trợ giúp của Traxex, chúng ta có thể đi đến căn cứ từ đáy sông. Dù cso gặp phải đội Murloc tuần tra thì thân là hải tộc thượng giai như nàng cũng có thể quát lui nhẹ nhàng.
Vì phải tác chiến dưới nước, lần này chúng ta đều trang bị nhẹ ra trận. Tên người tuyết của Elohim chỉ có thể tạo một tầng vũ trang cho kị sĩ của mình, trong khi đó Shiva lại có thể chuẩn bị một thanh băng kiếm cho mỗi người.
[ma kiếm hàn băng]
[Lực công kích: 10 – 12, nếu người sử dụng là kị sĩ cực quang thì lực công kích gấp bội, phẩm chất tăng một. Phẩm chất hiện tại: tinh xảo.]
[Đao sương: phụ gia 5 điểm tổn thương băng giá.]
[Hàn băng bất diệt: Băng ngạc sử dụng ma lực cực đông giúp ma kiếm có độ cứng vượt qua sắt thép, ngươi có thể yên tâm dùng nó va chạm với vũ khí tinh kim.]
[Băng lạnh thấu xương: Nếu chạm trực tiếp vào ma kiếm bằng da sẽ phải chịu 1 tổn thương / giây. Nếu đep bao da sói được băng ngạc chúc phúc sẽ được miễn dịch tổn thương trong vòng ba mươi phút. Kị sĩ cực quang không bị tổn thương.]
Khi tất cả mọi người đã có vũ khí, Shiva bắt đầu vừa thở hồng hộc vừa đúc giáp cho ta.
Thứ nàng chế tạo là [alavanche defender], một loại giáp loại siêu trọng. Nó có thể giúp ta biến thành bảo luỹ hạng nặng, trở thành tanker bổ sung cho đội ngũ.
Còn về đám thương hại nhỏ nhoi phụ gia, thiên phú da dẻ titan của ta sớm đã không thèm chấp.
Khi tiếng cảnh báo vang vọng trong địa cung, dù là đám vong linh ngu độn cũng đã phát hiện kẻ địch đột nhập. Trong khi đó, ta vuốt nhẹ thánh diễm cháy trên thân Thương bạch chính nghĩa, hét to tuyên ngôn của thánh kị sĩ khi chuẩn bị đánh với vong linh.
“Những kẻ sớm nên trở về huyệt mộ, để ta dùng thánh diễm tặng cho các ngươi giấc ngủ vĩnh hằng.”
Không hiểu sao nói xong lời nay ta lại thấy khó chịu. Thôi quên đi, vẫn dùng câu xung phong kia tốt hơn.
“Thánh quang, đám tà ác kia đáng đánh một trận!!!”