Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 74: Chương 74: Hiểu lầm




“Ngài là Roland đại nhân, là Vô Miên giả đại nhân, là Rola, hay là cả ba?”

Một nam một nữ nếu ở cùng trong một cái trướng bồng lúc nửa đêm thường thường đều mang theo chút gì đó ái muội, thế nhưng câu hỏi của Diana lại khiến bầu không khí ái muội đó bay đi hết, còn ta thì bỗng nhiên cảm thấy thật sự đời mình thật đáng buồn.

“Quả là vậy, ta vốn biết đời nay của ta không có duyên với phụ nữ. Thi thoảng có người nào đó không có mắt thích phải ta thì người là ác ma, kẻ là rồng xương, không thì cũng là tên biến thái cuồng sát. Có lẽ vận mệnh đã chú định rằng ta không thể tiến vào mắt xanh của bất cứ nữ nhân bình thường nào…”

Việc bị Diana phát hiện là điều trong dự liệu, thứ khiến ta cảm thấy buồn rầu chỉ là vì mỗi khi đào hoa nở trên người ta thì kiểu gì cũng mang đến kiếp nạn chứ chưa bao giờ nở ra mối duyên tốt đẹp.

Có điều ta chỉ ngờ tới thân phận vu yêu Roland bị phát hiện chứ chưa bao giờ nghĩ rằng thân phận Vô Miên giả lại bị lộ ra.

Còn nguyên nhân khiến ta xác định mình đã bị phát hiện ư? Cái hôm ta đi gặp tiểu Hồng, con rồng ngốc đó vừa thấy ta liền cười lăn cười lộn, lại còn cười ra cả tên ta. Tiếng rồng thì cũng không kém tiếng sét đánh là mấy, lúc đó Diana chưa đi xa, không nghe thấy mới là kỳ quái.

“Đại nhân, ta phải gọi ngươi là gì?”

“Rolahm, Roland, gì cũng được, dù sao phát âm cũng na ná. Chẳng qua sao ngươi lại liên tưởng được hình dạng này của ta với Rola vậy?”

Giờ này ta đang cần một trợ thủ đắc lực và đáng tin, dù hôm nay nàng không tìm ta thì mấy ngày tới ta cũng đi tìm nàng. Ta chỉ tò mò rằng nàng nhìn thấu thân phận Rola của ta bằng cách nào.

“Chiếc nhẫn ngài đeo cùng con mèo nhỏ kia.”

Ồ, ra là vậy. Ta vỗ vỗ đầu, cuối cùng cũng biết vấn đề ở đâu, hóa ra là cái nhẫn Eliza đưa và con mèo đen Heloise từng xuất hiện trước mặt Diana. Trí nhớ của một chiến sĩ cấp truyền kỳ không đến nỗi tệ, việc nhận ra chúng là chuyện không khó.

“Tốt, đêm nay ngươi tới đây hẳn không phải chỉ vì vạch trần thân phận của ta chứ? Nói đi, ngươi đến đây có chuyện gì?”

Một giây trước, vị hôi tinh linh kỵ sĩ còn anh khí bừng bừng, vậy mà khi nghe ta hỏi, nàng lại cúi đầu, khuôn mặt ngượng ngùng, ráng hồng kéo dài từ má đến tận mang tai. Ta há to miệng, không cẩn thận đánh rơi cái chén trong tay xuống mặt đất.

“Chẳng lẽ mùa xuân của ta thật sự tới rồi? Nàng thực sự thích ta?”

Vị kỵ sĩ trước mắt là một phụ nữ ‘bình thường’ hiếm có trong cả đội thành quản, đồng thời cũng là một nữ nhân có tiết tháo hiếm thấy trong cả tộc ám tinh linh. Nàng nổi danh vì sự bảo thủ và cổ hủ của mình, thậm chí người ngoài còn nói nàng là một tên Dwarf trong lốt ám tinh linh. Danh vọng mà mỹ dự của nàng tại trong thành Sulfur cao vô cùng.

Vì thực lực cấp truyền kỳ và thân phận đại đội trưởng đội thành quản, lại thêm sự tích truyền kỳ mang theo các tộc nhân chạy xa ngàn dặm vì tín ngưỡng đó, thế nên, nàng từng được người ta so sánh với du hiệp Drizzt của tộc hôi tinh linh trong truyền thuyết. Điều này khiến tất cả những người trẻ tuổi muốn theo đuổi nàng đều không tự giác chùn chân lại, làm hại nàng còn phải độc thân cho đến tận bây giờ.

Phải chăng, lúc này đây nàng động lòng xuân với một kẻ là mặt là ta?

Ta véo má mình một cái. Thật sự đau, không phải đang mơ.

“Hệ thống vạn năng, ta sẽ không nguyền rủa ngươi nữa, cảm tạ 19 điểm mị lực ngươi tặng cho ta! Hệ thống phù hộ, lần sau ta sẽ chuyên tăng điểm mị lực! Ha ha, dùng mặt đi kiếm cơm mới là chính đạo! Thánh kỵ sĩ phải là diện kỵ sĩ, thời đại của Roland ta cuối cùng cũng đến!”

Mãi một lát sau, kẻ đang cúi đầu nghịch ngón tay là Diana mới gom đủ dũng cảm ngẩng đầu lên:

”Đại nhân!”

“Ừ, ta đây!”

“Ta có chút việc thẹn trong lòng khó nói ra miệng, muốn thỉnh giáo ngài một chút!”

“Ta thích nhất là mấy chuyện khó nói ra miệng!”

“Ngài sẽ không cười nhạo ta chứ? Ta là một thánh kỵ sĩ, vậy mà lại làm chuyện không biết liêm sỉ như thế này!”

“Không không, mấy việc vô liêm sỉ đó là sở thích của ta!”

“Tốt quá, đại nhân! Ta biết mình có thể tin ngài được mà. Xin ngài chỉ dẫn con đường để ta thoát khỏi mê mang đi! Ta giờ đang dần lạc mất tín ngưỡng đối với thánh quang.”

“Gì!?”

Có vẻ thấy mình nói quá đơn giản, Diana vội vàng bổ sung một đống chi tiết.

Hóa ra việc vô liêm sỉ trong miệng Diana là chuyện nàng thấy mình đang dần mất đi tín ngưỡng.

Lúc đầu, Diana cũng tín ngưỡng Lolth giống các ám tinh linh khác, nhưng nàng là một người ghét chiến tranh, do vậy sau này nàng quyết định chọn thánh quang làm tín ngưỡng thay thế. Tuy nhiên, giáo lí của thánh quang lại coi vong linh và ác ma là tà ác và tử địch, vậy mà trong cuộc chiến vừa rồi, các vong linh kia lại hóa thân thành anh linh đi bảo vệ tất cả mọi người, hành động đó tuyệt đối không dính dáng gì đến hai chữ ‘tà ác’. Thế là, nàng bắt đầu sản sinh sự hoài nghi đối với tín ngưỡng của mình.

Đây vốn chỉ là một khe nứt nhỏ hẹp, có điều sự hiện diện của ta lại khiến nó trở thành lỗ hổng lớn. Ta, một vu yêu, lại có thể trở thành thần luật pháp, ‘hóa thân’ sai phái xuống cũng có thể sử dụng thánh quang thoải mái. Chẳng lẽ vong linh không phải tượng trưng cho tà ác sao? Chẳng lẽ thánh quang thần và thần luật pháp là cùng một vị? Tất cả hành động mà ta đã làm đều có thể coi như chứng cứ đến lật đổ toàn bộ căn cơ giáo nghĩa của thánh đường, đồng thời cũng khiến vị kỵ sĩ trước mặt lâm vào bến mê.

Ra là từ nãy đến giờ nàng tưởng ta là một ‘hóa thân’ của thần luật pháp, vì vậy đêm hôm mò đến để thỉnh giáo về vấn đề tín ngưỡng…

Nghe xong mọi chuyện, ta đột nhiên thấy huyết áp của mình tăng vọt, nhãn cầu sung huyết, lĩnh ngộ kỹ năng cuồng hóa của người thú trong nháy mắt. Mẹ nó chứ, ta nhìn giống mục sư thế sao!?

Những đoạn đối thoại ái muội chan chứa tình cảm đâu? Khung cảnh mỹ nữ dạ tập lãng mạn đâu? Bản năng cuồng dã và kỹ xảo điêu luyện của ám tinh linh đâu? Con bà nó gấu, người đẹp đến thăm lúc nửa đêm, lí do lại là vì hỏi thăm con đường tín ngưỡng? Ta không phải mục sư, càng không phải thánh đồ, ngươi tìm ta làm cái chim à? Ta là một thằng đàn ông, là dã thú đó! Ta biết biến thân lúc nửa đêm đó!

Được rồi, ta biết giờ dụng cụ của mình không đủ khỏe mạnh để biến thân, nhưng ngồi tâm sự trò chuyện bồi dưỡng tình cảm cũng được mà…

Ngọn lửa vô danh của một ‘pháp thần’ chậm rãi cháy lên trong lồng ngực, ta ngầm hạ quyết tâm, nếu ngươi đã đến thỉnh giáo ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết cái gì là thần minh, cái gì là tín ngưỡng.

“Đầu tiên, ta không phải hóa thân của thần luật pháp, ta là một người phàm hoàn toàn bình thường. Thôi, để ta cho ngươi biết về bí mật của các thần. Bí mật thứ nhất: tất cả các giáo nghĩa của chân thần đều là cứt chó…”

Ta khởi động trận pháp cách âm, bắt đầu giảng giải:

“Chân thần chỉ là một dạng tồn tại đặc thù, chúng dựa vào tín ngưỡng để sống và tiến hóa, ngươi có thể tưởng tượng bọn chúng như một bộ phận của thế giới, ân, coi như một đám ký sinh trùng của thế giới cũng không sai.”

Vì ngọn lửa vô danh kia, ta cố gắng nói sao cho khó nghe nhất, thô tục nhất.

Ta tin tưởng, khi đêm nay kết thúc, cái chuyện dao động tín ngưỡng đó sẽ trở thành chuyện cười, bởi lẽ bất cứ kẻ nào biết rõ bí mật của thần linh đều sẽ coi việc tín ngưỡng chân thần là chuyện cười.

“…Nói tóm lại, chư thần trật tự là đám ký sinh trùng đáng thương do các khái niệm trật tự hỗn tạp lại để tạo thành, thánh quang thần càng là một con ký sinh trùng siêu cấp đáng thương không có tự chủ. Kể cả phân thân thần luật pháp Vô Miên giả của ta hay tên thánh quang thần vô danh kia cũng đều chỉ là một cỗ máy phục vụ di động tuân theo một quy tắc nào đó, ân, giống như cái món đồ chơi Roland II ấy. Bất cứ kẻ nào, chỉ cần tuân theo quy tắc của chúng đều có thể mượn đến sức mạnh.”

“Giáo nghĩa của thần luật pháp là do ta, một tên người phàm quyết định. Do hắn là hóa thân của công chính, vậy nên dù là ta cũng không thể lưu lại cửa sau. Hắn không có tự chủ, thế nhưng hắn vẫn có thể duy trì công chính, đối đãi công bằng với tất cả những lời cầu nguyện cứu chuộc ở phàm trần. Còn thánh quang thần, giáo nghĩa của hắn là do đám thánh đường biên ra, chúng thêm thắt rất nhiều thứ lên trên bản chất ‘tịnh hóa’ của thánh quang. Mấy thứ thêm vào đó dù thánh quang thần xem cũng không hiểu, ngươi không cần phiền lòng vì chúng làm gì.”

Có một số lời nói nửa chừng là đủ, tỷ như thánh quang thần là hóa thân của ‘tịnh hóa’, thần luật pháp là hóa thân của ‘công chính’, ví dụ rõ ràng nhất chính là cái pháp chú ‘chúng sinh bình đằng’ kéo tất cả mọi người xuống cùng một tiêu chuẩn kia.

Đương nhiên, nếu thần luật pháp mà cho phép ngoại lệ xảy ra với kẻ nào đó thì nó đâu còn là công chính nữa, có những lúc làm việc không cần thiết phải lưu lại một đường, bởi lẽ, chính việc Vô Miên giả trở thành chân thần đã là con bài áp trận trên tay ta.

Những bí mật ở tầng sâu này tất nhiên Diana sẽ không được biết. Thế nhưng chỉ cần những điều ta nói ra đã đủ để làm sụp đổ thế giới quan và phá hủy hết tín ngưỡng của nàng. Đây cũng chính là kết quả mà ta mong muốn.

Tại mặt đất thế giới, ta sẽ ở trong cảnh tứ cố vô thân. Vì vậy, trong tương lai gần, ta cần một tên trợ thủ hoàn toàn tin tưởng ta, toàn tâm toàn ý làm việc cho ta, ít nhất cho đến khi thực lực của ta đạt đến cấp độ đủ để ứng phó với thế cục.

Đáng tiếc, cường giả ở thành Sulfur tuy rằng đầy rẫy, thế nhưng một cường giả có thể hành động tự do ở mặt đất lại tìm hoài không thấy.

Đám kẻ chết đến từ Ciro kia thì khỏi nói, bọn họ mà hiện thân thì chẳng khác gì lời tuyên chiến của kẻ chết với người sống. Tứ thiên vương luật pháp dưới trướng ta cũng có nhiều vướng mắc, Culler Dia thì thiếu hụt thể lực và tinh thần, tinh linh bậc cao cũng không quá được chào đón ở thế giới loài người. Mà lại, hắn trước kia từng là chấp chính quan một nước, số phong ba hắn chọc ra không ít.

Đấy là người đỡ nhất rồi, Litith là vampire, không cần nói nhiều. Kevin thì là nhân loại đấy, nhưng mà lại có quá nhiều chuyện gia đình và công việc quấn lấy hắn, với cả thực lực giai hoàng kim của hắn cũng không xứng đáng với chức vụ con bài chốt hạ cho lắm.

Còn thiên vương ẩn tàng Eliza thì dù nàng còn ở Sulfur ta cũng không dám mang nàng theo. Độ chiêu thù hận của nửa ác ma tại mặt đất quá xuất sắc. Sức mạnh hỗn loạn trên người nàng cũng quá rõ ràng, ngay một tên thánh kỵ sĩ gà mờ cũng giấu không nổi.

Snowhoof… dù ta muốn mang thì cũng phải hỏi xem pháp viện chịu thả người không đã. Sau đó phải chuẩn bị một cái vòng cổ, ngụy trang cho hắn thành một tên nô lệ, bởi lẽ tại mặt đất, phần lớn người thú đều là nô lệ trong mắt nhân loại.

Đám ám tinh linh trong đội thành quản cũng có vấn đề giống Kevin, thực lực không đủ. Với lại ám tinh linh dám đi dạo trên mặt đất thì trăm phần trăm sẽ bị người gọi đến trói gô lại cho lên giàn hỏa thiêu. Trừ phi họ nguyện ý chịu đựng nghi thức ánh trăng đòi mạng kia.

Kết quả cuối cùng, dù ta có rất nhiều cao thủ, nhưng ai cũng có dấu ấn dị tộc và dị đoan trong mắt nhân loại, thế nên ai cũng không thích hợp.

May sao, vị nữ kỵ sĩ truyền kỳ Diana lại tự nguyện chịu đựng nghi thức ánh trăng. Nàng lập tức trở thành nhân tuyển thích hợp nhất: đáng tín nhiệm, nắm đấm đủ cứng, tiềm lực vô cùng, quan trọng nhất là tính tình đơn thuần, rất dễ lừa gạt. Đây cũng là lí do vì sao ta nói, cho dù nàng không tới tìm ta, ta rồi cũng sẽ tới tìm nàng.

“Người ngu lực lớn ngoại hình đẹp, vệ sĩ trong mơ là đây chứ còn đâu!”

Sau khi mục tiêu được xác định, tên vô lương nào đó bắt đầu gấp rút lung lay đối phương.

Vì để đối phương nguyện ý trở thành thủ hạ của mình, ta còn úp úp mở mở lộ ra một góc kế hoạch to lớn của mình. Nghe thấy những điều này, Diana càng thêm động tâm và giãy dụa không thôi.

Cuối cùng, khi trời bên ngoài đã sắp sáng, Diana đứng lên nói rằng sẽ quay về suy nghĩ kĩ càng hơn. Lúc nàng cáo từ rời đi, đôi mắt đẹp kia đã tràn đầy tơ máu vì một đêm không ngủ, khí thế anh tư phấn chấn lúc bình thường cũng uể oải hẳn xuống, trông tiều tụy cứ như thể vừa bị mười mấy tên người thú sung sức kéo vào hẻm chơi đùa một đêm.

Nhìn sự do dự của nàng, ta thỏa mãn gật đầu. Dự theo hiểu biết về Diana, ta dám chắc kết quả sẽ khiến mình vừa lòng.

Sắc trời sáng dần, ta cũng cảm thấy mệt mỏi nên chuẩn bị đi ngủ bù một hai giờ. Thế nhưng chưa kịp chợp mắt được quá mười phút thì đã bị một con chó dữ tập kích lúc mơ mơ hồ hồ:

“Thằng khốn nạn, ngươi đã làm gì chị cả của ta!?”

Nữ tinh linh tức giận cực kỳ, cầm kiếm xông vào trướng bồng của ta. Nàng thét một câu xong giơ chân đạp phát lật giường.

“….Gì?”

“Momo xưa nay chưa từng thấy chị cả tiều tụy đến thế. Đã vậy còn vừa đi vừa rơi nước mắt. Thằng khốn kia, rốt cục ngươi đã làm gì? Chẳng lẽ do kỹ xảo của ngươi quá kém lại còn cố ép buộc người ta? Chị cả thật đáng thương, lần đầu tiên mà đã phải gặp tên cầm thú đội lốt người như ngươi! Chỉ sợ chị ấy sẽ bị ám ảnh mất!”

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Quần áo Momo xộc xệch hết cả, mắt thì đầy tơ máu đỏ chót, chỉ sợ cô nàng này núp ngoài trướng nghe lén cả một đêm. May mà hôm qua ta khởi động trận pháp cách âm sớm.

Thế nhưng con ‘chó điên’ Momo này càng nói càng lớn mật:

“Ta bảo rồi, nhìn đàn ông không thể nhìn bề ngoài. Cái hạng chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng nhiều lắm. Nếu sớm biết kết cục là như vậy, ta phải ngăn chị cả lại trước khi nàng tiến vào chỗ của ngươi, không thì ít nhất cũng phải để Momo dạy ngươi mấy chiêu đã. Tuy Momo chưa có kinh nghiệm, thế nhưng trước ta với các chị em cũng từng thảo luận không ít. Nếu dùng lý luận kết hợp thực tiễn, sau đó diễn luyện tại hiện trường, ta đảm bảo sẽ khiến cảm nhận lần đầu tiên của các ngươi đạt đến hoàn mỹ, thoải mái đến chết thì thôi!”

Mỗi một lần, khi ta nghe thấy những ngôn từ cần bị censored của đám nữ tính trong đội thành quản, thì dù ta đang cảm thấy tiết tháo với liêm sỉ của mình cùng hệ thống có thấp đến đâu thì vẫn còn là một con người tràn đầy đạo đức, cao thượng, gương mẫu, vĩ đại, vĩ nhân…

Được rồi, ai thiếu ngủ mà không tức mình khi bị đánh thức? Thế nên trận quyết đấu kị sĩ hôm qua tất nhiên phải tái diễn một lần.

Khi trận đấu không hiểu lí do này kết thúc, lúc đi rửa mặt, ta bỗng phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn ta đều có chút khác biệt.

Đến khi nhìn thấy cái thủ thế hạ lưu dùng ngón tay này chọc ra chọc vào nắm tay kia của hai vị sứ giả hộ hoa, ta bỗng hiểu tất cả.

Dù có màn đêm che lấp, một kị sĩ mặc giáp nặng vẫn chẳng có tí năng lực tiềm hành đáng kể nào. Đống âm thanh đinh đinh thùng thùng đó vốn không thể giấu nổi lỗ tai của mọi người. Cho nên, khi mọi người thấy Diana ở lại trướng bồng của ta suốt một đêm, sáng hôm sau lại đi ra với dáng vẻ tiều tụy chừng ấy thì dù có vét cạn nước sông Đà cũng không tẩy nổi oan.

Giờ này, dù là người vốn khá thân cận với ta như Klose cũng lảng tránh ra xa, ánh mắt nàng nhìn ta hệt như nhìn một đồ vật bẩn thỉu nào đó. Trong ý thức của nàng, ta chưa quen biết với Diana lâu lắm, ấy thế mà đã làm ra chuyện này, ta hẳn phải là một tên công tử ăn chơi đáng khinh.

Nếu thật sự có chuyện gì đó xảy ra thì thôi ta vui lòng nhận, thế nhưng cả đêm qua ta chỉ nói chuyện về tín ngưỡng với thần linh cùng Diana. Quan hệ của chúng ta hoàn toàn thuần khiết!

Suy nghĩ đến kế hoạch trong tương lai, nhận thấy rằng lúc đó Klose cũng có thể có tác dụng, ta đành phải vác da mặt dày cố gắng đến bắt chuyện. Tuy nhiên hiệu quả không được tốt cho lắm. Hơn nữa, màn tiếp đó lại càng khiến ta triệt để không cách nào thoát khỏi liên quan.

Nơi không xa, Diana gỡ xuống bộ giáp nặng nề, chỉ để lại bộ quần áo khinh bạc và cây thánh kiếm tùy thân, dùng bộ dáng trang nghiêm chầm chậm đi về phía ta.

Cái biểu tình đầy giác ngộ đó hệt như một thánh nữ chuẩn bị hiến thân trên tế đàn.

Nàng vừa đến trước mặt ta thì lập tức quỳ hai gối xuống, chậm rãi dùng hai tay dâng thanh thánh kiếm của mình cho ta.

“Chúa của ta, ta thề sẽ nghe theo lời dạy bảo của ngài suốt một đời, thề sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của ngài. Địch nhân của ngài sẽ trở thành mục tiêu mà thanh kiếm của ta nhắm tới. Sự vui mừng của ngài là vinh dự lớn lao nhất của ta. Mục tiêu cả đời ta theo đuổi, là trở thành vật sở hữu mà ngài thấy tự hào!”

Theo lễ tiết, quỳ một gối là quỳ trước lĩnh chủ, quỳ hai gối là quỳ trước cha mẹ hoặc thần linh. Có vẻ Diana đang xem ta là chân thần để quỳ bái, lời thề nghe có chút ái muội trong tai người không biết này thực tế cũng chỉ là lời cầu khẩn tuyên bố tín ngưỡng với một vị thần.

Đáng tiếc, điều này có mình ta biết, người khác đâu có biết…

“Chị cả! Rolahm! Ngươi đã dùng loại yêu thuật nào mà khiến chỉ cả làm thế này, lão nương hôm nay liều chết với ngươi!”

‘Chó điên’ thật sự phát điên sau nháy mắt. Loại sát ý nồng nặc cùng ánh kiếm loang loáng kia chứng tỏ nàng không đùa.

“A ha, ta đã bảo rồi, tinh linh với nhân loại không thể nói lý được. Ngươi xem, mới có mấy ngày thế mà đã cấu kết cùng nhau. Tên đàn ông nhân loại này suốt ngày treo nụ cười dâm bên khóe miệng. Vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi!”

Silverhook Belha, ngươi dám ô miệt danh dự của ta, ngươi chờ đó! Còn nữa, đó không phải cười dâm, đó là mặt cười tiêu chuẩn của thánh kị sĩ, là vũ khí sắc bén đòi tiền quyên hiến từ các quý phụ. Ta phải tốn rất nhiều thời gian mới luyện được loại bí tịch bất truyền này.

“Chúng ta chuẩn bị được đón nhận một tân tú tố chất tốt, thật đáng mừng, thật đáng mừng.”.

Nếu đây không phải lời khen từ một tên tộc Gray Dwarf, đồng thời còn là thành viên cốt cán trong liên minh thân sĩ biến thái kia thì ta sẽ rất vui lòng nhận nó…

“Hừ, một con cái trên mặt không có lông, chả có gì hay để xem…”

Khỏi cần giải thích chắc mọi người cũng hiểu loại thẩm mĩ kì dị này là của ai…

“Dừng lại! Đừng đuổi nữa! Ta thật sự chỉ nói chuyện cùng chị cả ngươi một đêm thôi.”

Đây là tiếng kêu thảm của ta khi trốn vào trong lều trại để tránh bị chó điên truy sát.

“Hừ, ngươi nói thế ai tin? Trò chuyện cả đêm mà không làm gì? Trừ khi ngươi là tên yếu sinh lý hoặc chỗ đó còn không phát dục.”

“Khinh người quá đáng! Ta… Ta liều mạng với ngươi!”

Người nào đó bị giẫm trúng chỗ đau trong lúc vô tình, máu điên nổi lên, lập tức quay lại đánh loạn một đoàn với người vừa truy sát mình. Đám người xung quanh thì tiếp tục chỉ chỉ trỏ trỏ, náo nhiệt vô cùng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.