Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 115: Chương 115: Isabella




Editor: Gà đồng

Nhà hát hoàng gia rõ ràng xây ở chỗ cao, thế nhưng nước sông vẫn cứ chảy ngược vào buồng, quy luật nước chảy chỗ trũng giờ bị thay thế bởi quy luật nước tràn đều nhau trên khắp thành phố này.

Mỗi một giây phút trôi qua tình thế lại chuyển xấu hơn, ta không có thời gian để lãng phí.

“Isabella, ta cần sự trợ giúp của ngươi, ta cần sức mạnh của ngươi.”

Nước đã ngập đến dưới chân nhưng ta vẫn kiên nhẫn nói chuyện cùng thanh kiếm gỗ, dù điều này là chuyện xem ra rất buồn cười đối với người ngoài.

Isabella không phải tên người, nàng là một linh hồn bi thương, một mĩ nhân đã ngủ say hơn ba trăm năm.

Lời cầu trợ giúp của ta lặp đi lặp lại, cứ như đá chìm biển lớn, không có bất cứ phản hồi nào.

“Irene, thời gian không còn nhiều, ta cần kí kết khế ước linh hồn mới cùng ngươi mới có khả năng tác chiến trên mặt nước.”

Cuối cùng, một giọng nói hư nhược vang lên bên tai ta.

“Ta mệt mỏi lắm rồi.

Sinh vật dạng linh hồn không có thân thể tự nhiên, do đó tất nhiên cũng không có khái niệm thể lực, mệt mỏi, thế nhưng, lời của nàng ta vẫn hiểu được.

Nàng mệt mỏi, là chỉ tâm lí mệt mỏi, nàng không mong muốn một lần nữa bị thương tổn, do đó dâng lên bình chướng ngăn cách với bên ngoài.

“Phải, ta biết ngươi mệt mỏi, thế nên để ngươi nghỉ ngơi ba trăm năm, nếu còn không ra ngoài phơi nắng, ngươi định tiêu tán mất sao?”

“Nói không chừng tiêu tán đi lại tốt… Ngươi biết rõ, ta không muốn cùng kị sĩ nào khác kí kết khế ước nữa.”

“Ta cũng biết, vì thế ta không để Renee quấy nhiễu giấc ngủ của ngươi, nhưng tình huống bây giờ khác biệt.”

“Ngươi nên còn tuyển chọn khác chứ, dù ngươi giờ chưa phải bạch ngân, nhưng chỉ cần ngươi mở miệng, tất cả những băng ngạc khác trừ ta đều vội vàng đồng ý.”

“Thứ ta cần không phải một dây xích trói buộc con đường của ta, thứ ta cần là một đôi cánh có thể giúp ta bay càng cao. Chỉ có ngươi có khả năng trở thành một đôi cánh, chứ không phải gông xiềng trở ngại.”

Có rất nhiều con đường đi đến đỉnh, thế nhưng người đi đến đỉnh chỉ nên đi một con đường. Loại hình sức mạnh nhiều sẽ giúp ngươi dễ ứng đối trong nhiều hoàn cảnh, nhưng đồng thời cũng làm mất đi sự tinh thuần.

Con đường của ta đã được quy hoạch đầy đủ, băng hàn, tử vong, luật pháp, thánh quang, bốn loại lĩnh vực này đủ để ta nghiên cứu cả đời.

Trở thành kị sĩ cực quang có thể tăng cường chiến lực của ta, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kí ước cùng băng ngạc cả. Bởi vì băng ngạc và kị sĩ của nó sẽ trưởng thành song song với nhau, các băng ngạc thành thục sẽ lưu giữ rất nhiều ngấn tích của chủ nhân trước đó, rồi sẽ trở thành thứ trói buộc con đường phát triển của ta. Còn nếu là băng ngạc tân sinh, ta lại phải tốn công sức đầu tư chăm sóc, mà ta thì đâu có đủ thời gian làm như vậy.

Đây chỉ là tình huống bình thường, mọi việc đều có ngoại lệ. Bởi lẽ kị sĩ cực quang trước kia kí kết với Isabella có sóng linh hồn cực kì giống ta, không, phải nói là một hình một dạng. Nếu kí kết với nàng, ta không cần điều tiết cũng không cần chăm sóc, nàng có thể lập tức thích ứng với linh hồn của ta, thậm chí, vì hiện tại ta mới là thanh đồng, nàng còn có thể bù đắp kéo lên đẳng cấp cho ta.

Lời nói của ta khiến Isabella trầm mặc một hồi lâu, đáng tiếc, câu trả lời vẫn là cự tuyệt.

“Ta đã quá mệt mỏi, cũng không còn ý chí chiến đấu, trạng thái của ta sẽ kéo chân ngươi.”

Sao ta không biết điều này chứ, kị sĩ mất đi ý chí thì khác gì pháp sư mất đi ma lực. Nhưng mà bây giờ, ta không tìm được biện pháp nào tốt hơn để cứu lấy những người ta cần bảo vệ trong đường cùng.

“Giúp đỡ ta được không. Ta cần sức mạnh, ngay bây giờ, bạn hữu đang cần ta cứu giúp.”

“Không có sự trợ giúp của ngươi, không chỉ ta sẽ chết, người thừa kế cuối cùng của vương thất Lam cũng sẽ chết. Nếu như thế, khế ước giữa chúng ta và các ngươi cũng sẽ bị cắt đứt. Isabella, nghĩ đến giao tình của chúng ta thời còn trẻ, nghĩ đến tương lai của bộ tộc băng ngạc, giúp ta đi. Trong tinh thần kị sĩ nào có chuyện thấy chết không cứu?”

“Ngươi… được rồi, quả nhiên vẫn là tên Roland tỉ bỉ xấu tính kia.”

Đúng, ta rất ti bỉ, ta cố ý nói ra những thứ mà người kia ở thời đại ấy không thể cự tuyệt. Isabella là người bạn chia sẻ kí ức và linh hồn của hắn, nàng cũng không thể nào bỏ qua lời nói của ta.

“Với lại, không lâu nữa hắn sẽ trở về chủ vị diện, ngươi không nghĩ tự mình tìm đến hỏi tại sao hắn lại lựa chọn như vậy ư? Tại sao đã lựa chọn xong rồi, lại vứt bỏ ngươi ở lại?”

“… Cần phải hỏi sao? Ta biết rõ. Trong mắt hắn, thứ tinh thần kị sĩ cổ hủ lạc hậu ấy không thể đem lại đủ sức mạnh để hắn báo thù. Sự phản bội của nhân loại khiến hắn lạnh thấu tim gan. Anh trai tử trận khiến hắn tuyệt vọng với thế giới. Bởi thế, hắn mới quăng đi hết thảy, đáp lại lời gọi của Abyss, đi vào đó tìm kiếm lực lượng trả thù.”

“Thằng ngu đó lúc nào cũng đâm đầu theo hướng cực đoan. Nhưng ngươi thật sự không muốn gặp tận mặt để hỏi? Hỏi xem hắn sống có tốt không, có bị đám ác ma dưới đó đánh khóc nhè không, có thường nhớ nhà không, có hối hận khi bỏ ngươi lại không, có phải ném ngươi đi vì… lo lắng chính mình ô nhiễm ngươi không!”

“Ti bỉ, ti bỉ, ti bỉ!” Có lẽ lời của ta đánh trúng vào tim đen, Isabella tức tối đến nỗi hét lên. Lặp đi lặp lại từ ngữ mà nàng cho là nhục mạ nhất.

Dù đã hơn ba trăm tuổi, nhưng thời gian ‘sống’ thực sự chỉ có hơn mười năm, vẫn còn đang trong giai đoạn bé gái thơ ngây trong trắng.

“Điện hạ Roland, ngươi chẳng phải vẫn luôn cười nhạo mấy tên kị sĩ suốt ngày hô hào bảo vệ và hi sinh, cũng vì thế mà lúc nào cũng chỉ vào điện hạ Cavens rồi chế giễu sao? Với tính cách của ngươi, khi gặp đối thủ không thể thắng, ngươi nhất định sẽ vứt bỏ các quân cờ không cần thiết, tận khả năng bảo vệ thực lực, vì cớ gì bây giờ lại lựa chọn con đường ngươi từng xem thường?”

Isabella đã mê man hơn ba trăm năm, trong tiềm thức của nàng, hình ảnh của ta vẫn dừng ở tên vương tử thánh kị sĩ nhỏ tuổi thời đó.

“Lúc ấy ta nghĩ vậy sao? Ờ, nghe rất giống lời ta nói ra. Ha ha.”

“… Hồi đó ta nghĩ mình nhìn thấu tất cả, nghĩ con đường mình chọn là đúng đắng, nhưng rồi cuối cùng lại thất bại thảm hại, trở về nguyên điểm. Nay Cavens lại đi đường cũ của ta, vì vậy ta muốn ngăn hắn lại. Isabella, đi theo ta đi. Ta giấu ngươi không ít chuyện. Sau khi kí kết khế ước, ngươi có thể tự mình xem, nếu lúc đó vẫn không hài lòng thì lại giải ước là xong.”

Một tia sáng trắng thấm ra từ thanh kiếm gỗ, nàng đáp lại lời thỉnh mời của ta.

Tia sáng trắng lạnh giá đó quấn quanh ta, hai linh hồn dần hoà chung nhịp sóng, bởi ưu thế của song sinh tử, Isabella không cần thiết phải cải biến sóng linh hồn của mình cũng đã có thể kí khế ước ngay lập tức.

“Hả, sao lại thế này? Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi ư? Tất cả những chuyện khủng khiếp đó, bao nhiêu tai nạn đó, làm… làm cách nào ngươi vượt qua được? Sao ngươi còn có thể lạc quan, vẫn chưa điên cuồng?”

Khế ước hoàn tất, linh hồn hoàn toàn mở ra. Hơn ba trăm năm, ba kí ức của ba lượt nhân sinh, những gặp gỡ, những âm mưu, những chuyện điên rồ mà ta gặp phải khiến Isabella kinh ngạc thốt lên. Mà những kí ức và tình cảm đè nén đó cũng chính là những món ngon mĩ vị giúp nàng nhanh chóng trưởng thành.”

“Ta chưa điên cuồng ư? Ta đã từng điên cuồng, ta vẫn còn điên cuồng. Chẳng qua, hộp Pandora không chỉ chứa tai nạn, trong đó vẫn có hi vọng, mà nhất là, lần này không chỉ có một mình ta đang phấn đấu…”

Ta cảm khái ngẩng đầu, chợt nhìn thấy ánh mắt Isabella nhìn chằm chằm vào mình.

“Được được, đừng nhìn ta như vậy, ta biết lời vừa rồi rất củ chuối, dùng lời Cavens hay nói đi – ngươi chơi bẩn, ta không phục, lại đánh một lần, ta không tin không thắng được ngươi!”

“Phụt, hồi đó Cavens quả thật suốt ngày nói như vậy.”

Hồi đó, mỗi lần hai anh em tỉ thí, dù về các phương diện thực lực Cavens đều chiếm ưu thế, vậy mà ông anh lười biếng này lại luôn có thể bày mưu đặt kế để giành được thắng lợi cuối cùng.

“Hừ, thằng nhóc đó luôn thích đâm đầu vào tường, không đụng vỡ đầu không biết sợ. Đã thế thiên phú lại tốt quá mức, vận khí cũng ảo lòi, thường thì đầu hắn chưa vỡ tường đã đổ, vì thế việc hắn làm thường tạo ra kết quả không thu dọn nổi… Lần này hắn đùa thái quá, chờ hắn về ta phải đánh mông hắn, để hắn biết uy nghiêm của người làm anh cả.”

“Uy nghiêm? Ngươi có thứ này? Mà từ trước tới giờ hắn vẫn gọi ngươi bằng tên chứ có gọi ngươi bằng anh đâu. Một thằng anh trai suốt ngày cướp đồ của em trai cũng xứng làm anh?”

“Hừ, đó là ta dạy cho hắn biết thế giới tàn khốc thế nào, bồi dưỡng ý chí cạnh tranh và vật lộn trong hắn từ nhỏ! Đấy mới là sự quan ái của anh trai dành cho em trai. Mời gọi là là người anh mẫu mực đại ái vô cương trong nóng ngoài lạnh…”

“… Ngươi lại chém, ngươi suốt ngày đố kị hắn được phụ nữ yêu mến hơn. Hừ Roland, ngươi quên sau khi kí khế ước linh hồn sau ta có thể biết được hết những kí ức trong quá khứ của ngươi?”

“…”

Giao lưu trong linh hồn không tốn thời gian, chúng ta nói giỡn một hồi, Isabella cũng hấp thụ đủ dinh dưỡng để khôi phục, sau vài giây, ngạc mộng hàn băng đã hoá thành một cái kén. Còn Dasos và những kẻ xung quanh chỉ thấy ta lôi ra một thanh kiếm đồ chơi đứng ngây ra vài giây, sau đó trước mặt liền xuất hiện một cái kén màu trắng khổng lồ.

Ta hồi thần, đưa tay vuốt ve nó, tiếp đó, kén vỡ ra, một con chiến mã hư ảo xuất hiện.

Băng giá bao phủ quanh thân nó, hai mắt nó lấp lánh như ngôi sao trên trời, cơ thể nó trong suốt lúc ẩn lúc hiện như thể không tồn tại ở không gian này. Nó chỉ đứng đó, hai vó chạm mặt nước liền khiến cả khu vực xung quanh kết băng.

Đây như thể một con chiến mã không thuộc về phàm trần.

Đột nhiên Isabella tinh nghịch thổi một hơi lạnh về phía ta.

“Ách xì!”

Bị hơi thở lạnh giá bao phủ, ta lập tức hắt hơi, còn chưa kịp phản ứng đã thì đã bị một tầng tuyết trắng phủ lên, biến thành một người tuyết.

Ta cười cười, run mình nhè nhẹ, hoa tuyết rơi xuống, lộ ra một tầng giáp bạc bên trong.

Giáp băng mỏng manh, không trầm trọng, nhìn như thể một tác phẩm nghệ thuật giòn yếu, trên thực tế cứng chắc khó tin. Còn trên thân Isabella, ma lực hàn băng cũng thêm cụ hiện, hoá thành yên ngựa, đầu mâu, trường thương, thuẫn tròn, trường kiếm, món nào món nấy đều tinh xảo tuyệt vời.

“Kị sĩ cực quang!”

Dù Dasos không hô lên thì lão tướng của vệ đội bạch lang cũng không quên được cái truyền thuyết về đoàn kị sĩ siêu cấp với chiến lực thấp nhất cấp hoàng kim kia.

“Bệ hạ, ý tốt của ngài ta xin nhận, đáng tiếc giờ này ta còn chút việc cần làm. Thị nữ Rosemary của ta đành gửi ở chỗ ngài, xin ngài mang nàng đến nơi an toàn.”

Ta hớn hở xé đi lễ phục vướng víu bên ngoài, quăng đến cho Dasos ả điệp viên Rosemary, sau đó vui sướng chạy đi giải quyết đám phiền phức của mình.

Hiện ta là kị sĩ cực quang, nhờ khế ước linh hồn, giáp băng này đối với ta là thứ cực kì ấm áp, không còn cảm giác băng giá trói buộc như lần trước, thậm chí ta còn cảm thấy thân thể càng nhẹ nhàng, cành nhanh nhẹn hơn bình thường một chút.

Dasos vốn định nói gì thêm, đáng tiếc kị sĩ đã cưỡi ngựa phóng tuyệt trần, trên mặt nước nhiều thêm một con đường làm từ băng.

Hắn lắc đầu thở dài, thu hồi ánh mắt.

“Bắt đầu triệt thoái…”

Trong khi đó, ta vẫn cưỡi trên băng ngạc, một đường cuồng tiếu, bình chướng băng giá được ta triển khai, cơn mưa rào nặng trịch kia cũng không còn ảnh hưởng được đến ta.

“Có thể biến thành rồng sao? Trước ngươi làm được mà, giờ chắc vẫn làm được đúng không? Dù bắt mắt quá mức sẽ chịu nguy hiểm, nhưng bay qua mới là cách đến đích nhanh nhất.”

“Ngươi là truyền kì ta biến thành rồng cho ngươi xem.”

Băng ngạc khá giống ma sủng của pháp sư, thực lực của chúng không thể vượt quá cấp bậc của chủ nhân, mà ta thì mới cấp thanh đồng…

“Thế còn Behemoth?”

“Thời gian quả là thanh đao giết heo, Roland trước kia đâu có hay quên như vậy đây?”

Dưới sự chỉ huy của quan quân tộc Naga, đám Murloc quăng ra vài tấm lưới cá định trùm lấy chân ngựa, thế nhưng Isabella chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên liền như là bay giữa không trung, dễ dàng vượt qua chốt chặn của đối phương.

“Ngươi trong quá khứ cũng nào có ác miệng như bây giờ, trả lại ta vị tuyết nữ đáng yêu ngọt ngào đó!”

Ta vừa nói cười vừa ném mạnh những ngọn thương băng, chúng sau khi ném ra bắt đầu xoáy tít giữa không trung, tạo thành một đường cong quỷ dị, sau đó đính chặt tên pháp sư Naga đang chuẩn bị phóng phép thuật kia vào trong nước. Sau đó [vòng hàn băng] bạo phát, đông cứng mấy tên vệ sĩ muốn chạy đến cứu giúp.

“Hoá ra ta trước kia trong lòng ngươi có hình tượng này? Ta có thể biến thành tuyết nữ, nhưng giờ không đủ thực lực, sợ rằng hình thể sẽ hơi nhỏ một chút. Nhưng ngươi xác định hiện tại muốn ‘cưỡi’ tuyết nữ xung phong chiến trường?”

Tưởng tượng một chút, một tên thánh kị sĩ, cưỡi lên đầu một đứa bé gái, miệng thì hô to ‘Thánh quang, tên tà ác kia đáng bị đánh một trận’, tay thì cầm roi quất vào mông bé gái, giục nàng tiến lên…

“Má, ta quỳ! Isabella, ngươi cứ giữ thế này là được rồi.”

Nếu thật sự ta xuất hiện dưới hình tượng kia, ‘vua thân sĩ’ sẽ trở thành danh xứng với thực, không trật đi đâu được.

“Chú cảnh sát, bắt lấy tên này. Điện hạ, ngài cắt bỏ đám hình ảnh trong đầu đi được không? Còn nữa, thế giới trước kia ngươi sống quá biến thái.”

Lời trêu cửa miệng quen thuộc khiến ta ngỡ ngàng một chúng, sau đó lại cười ra tiếng.

“Đừng cho rằng thế giới kia mới biến thái, ngươi có thể thử tìm trong kí ức của ta với từ khoá ‘liên minh thân sĩ’… À đúng rồi, xuất phát từ điều luật bảo hộ vị thành niên, đề nghị ngươi không nên tìm kiếm những thứ liên quan đến Mening.”

“… Ta rút lại lời vừa nói, đúng là mỗi thế giới đều có biến thái. Mà ngươi cố ý đúng không, ngươi không nói ai sẽ chủ động đi tìm, ngươi nói ra liền khiến ta tò mò chủ động tìm xem. Vừa lướt qua hai mắt suýt mù. Ngươi phải chịu trách nhiệm.”

“Được, ta phụ trách, giới thiệu Mening cho ngươi là được chứ gì?”

“Ta xin lỗi, đừng mà, ngàn vạn đừng chịu trách nhiệm với ta!”

Dù đang nói giỡn, chiến mã cực quang vẫn lao nhanh không ngừng nhịp vó, năng lực thiên phú đạp nước thành băng khiến nàng có thể dễ dàng tránh thoát sự áp chế của hải tộc, dù là đám chiến sĩ cưỡi cá heo cũng không thể đuổi kịp nàng.

Sau đó, dựa vào ưu thế tâm ý tương thông, ta không cần lo lắng bị ngã xuống ngựa, chỉ cần lựa chọn và ra tay đánh giết mục tiêu cản đường là đủ. Còn nếu chúng ta gặp phải ma pháp công kích mạnh mẽ, tác dụng của [Hơi thở tử vong] cũng hiện ra.

[Sự che chở của Hắc thần: Tạo ra một hộ thuẫn vô hình, triệt tiêu 200 điểm thương tổn từ ma pháp/ vũ khí ma pháp. Trước khi hộ thuẫn bị vỡ, miễn dịch toàn bộ các hiệu quả kích choáng, biến hình… kéo dài mười giây. Một ngày có thể sử dụng ba lần]

Sau khi ta dùng nó để ngăn lại đòn tên băng liên hoàn của một pháp sư Naga cấp cao, trước khi bộ đội phi hành của đối phương kịp tới, chúng ta đã đi đến khu minh châu.

“Đến giáo hội luật pháp, hội hợp cùng mọi người! Mong là chưa xảy ra chuyện gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.