Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 77: Chương 77: Kị sĩ công chúa




Nằm trên giường đọc sách dưới ánh đèn dầu vàng lợt, chờ đợi ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào trong nhà, chờ mong sự ấm áp của thái dương sưởi ấm cả trái tim lẫn thể xác, loại sinh hoạt bình thường này giờ đây chính là loại hưởng thụ mà ta luôn hướng tới.

Sách không đọc được nhiều, tâm tư cứ bay tận đâu đâu. Lúc sớm tinh mờ là lúc trí óc thanh tỉnh nhất, các loại mưu sâu kế hiểm cứ lần lượt xếp hàng điểm danh trong đầu, có lẽ, đây là bản năng hướng tới ánh sáng của sinh mạng.

Chúng ta đã ở lại thành Lens được gần nửa tháng, thương đội của Silverhook đi trước từ lâu, bọn họ muốn đi đến đế quốc Oran để tham gia lễ đăng cơ của Dasos, mà lễ vật bọn họ đem theo cũng chính là con robot Roland đó. Loại lễ vật như vậy tuyệt đối là hàng độc, theo tính toán của Silverhook, lần đầu tư này tuyệt đối là một vốn bốn lời.

Dù vậy ta lại không có ý định rời đi nào, việc làm mỗi ngày chỉ là luyện chút kiếm, đọc chút sách, đi dạo phố, uống chén trà, nhàn tản cứ như một lão già về hưu.

“Chẳng lẽ tên này thật sự chạy tới mặt đất để nghỉ phép?”

Trong những ánh mắt khó hiểu của người khác, ta lại đang ngấm ngầm làm rất nhiều việc.

Tỷ như thu thập tư liệu về tình thế và biến hóa của các quốc gia trên đại lục, lấy đó làm cơ sở để tiến hành điều chỉnh kế hoạch sau này.

Do thế giới dưới lòng đất hỗn loạn bất kham, những tin tình báo mới khi đến nơi thường đều đã thành chuyện cũ, trừ những tin tức đặc biệt quan trọng được đội thám báo bất chấp nguy hiểm chạy về đưa tin thì những tình báo khác đều bị chậm từ nửa năm trở lên, sai sót và lệch lạc là không thể tránh khỏi.

Mà tuyệt đại bộ phận cư dân thế giới dưới đất đến thân mình còn chưa gánh nổi thì làm sao có thời gian đi quan tâm chuyện trên mặt đất, cũng vì thế, những tin tức về mặt đất mà thành Sulfur nhận được từ miệng thương buôn thường đều gắn với mốc khoảng ba mươi năm trước.

Tình báo sai lầm sẽ dẫn đến phán đoán sai lầm. Nếu tính cách và bối cảnh của người lãnh đạo các quốc gia đều không biết, vậy thì làm sao có thể làm ra các kế hoạch và bố trí?

Ân, nói cho oai vậy chứ, thực chất thì cũng chỉ là xem chút báo, đọc chút sách mà thôi.

Vì sự tồn tại của thần tri thức, các kỹ thuật in ấn của đại lúc Nahri rất phát đạt. Giống như nhật báo của thành Sulfur, liên hợp vương quốc cũng có nghiệp báo của riêng mình. Dù rằng những tờ báo này muốn chuyển từ thủ đô Caxirola đến Lens phải mất đến ba tháng, nhưng thế cũng đã tốt hơn so với mấy loại tin tức chậm đến mấy chục năm ở dưới đất kia nhiều lắm.

Nửa tháng qua, số lượng báo chí và tập san mà ta đọc đã đủ để chất đầy ba gian phòng.

“A ha, đến tên của Morel cũng viết sai. Minh ước đã sớm biến đổi, tin tức này quá lỗi thời rồi.”

Chẳng qua, có thể nhìn ra tính toán xâm chiếm mặt đất của minh ước, đồng thời làm ra một số chuẩn bị đánh lâu dài, xem ra sử sách viết tên Antal đệ nhị này là một hiền vương cũng không quá lời cho lắm.

Thu thập tình báo là một chuyện, còn một số việc khác tưởng như không quan trọng, trên thực tế lại cực kỳ trọng yếu.

Ví dụ như hai vấn đề cần giải quyết khi muốn hòa nhập vào xã hội loài người: bối cảnh và khẩu âm.

Tiếng nói mà người xưa và người hiện đại dùng để trao đổi có rất nhiều điểm khác nhau. Cho dù ngôn ngữ thống nhất đi nữa thì mỗi địa phương cũng vẫn có những nét riêng của mình. Loại chi tiết nhỏ nhặt này, thường thường lại là chỗ dễ tiết lộ thân phận chân thực nhất.

Đối với ta, mô phỏng khẩu âm là chuyện vặt, điều khó là làm sao xóa sạch đi những từ cổ trong ngôn ngữ đã không còn được dùng. Thử tưởng tượng xem, một kẻ cứ mở miệng ra là lại dùng từ ngữ ngữ pháp của hai, ba trăm năm về trước thì thấy thế nào cũng có vấn đề. Phương diện này, muốn luyện tập thật tốt, chỉ còn cách phải đi tìm người để uống trà tán dóc và xem sách báo.

Thân phận bối cảnh thì đã được chuẩn bị từ càng sớm trước đó. Dưới sự an bài của ta, hai mươi năm trước, một gia đình quý tộc sa sút chuyển đến sống tại thành phố Lens. Tổ tiên họ trước đây từng giúp tiên vương giành được ngôi báu nên được phong tước hiệu kị sĩ và cũng từng có quá khứ huy hoàng. Tuy nhiên, đến hiện tại, họ đã mất đi quyền thừa kế tước vị, chỉ có thể sinh sống dựa vào một chút điền sản còn sót lại, nhưng dù sao thì vẫn miễn cưỡng được coi là một thành viên trong giai cấp quý tộc.

Gia đình nọ có một đứa con bị mắc bệnh phong tên là Rola, đứa trẻ bị đưa vào trong viện tu đạo, sống cuộc sống cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ thi thoảng mới ngẫu nhiên trở về nhà với tấm vải đen bọc quanh thân, không người nào nhìn được rõ mặt.

Bốn năm trước, có lẽ những lời cầu khẩn thành kính đã đánh động đến thánh quang thần, ngài hạ xuống thần tích, chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo cho người thiếu niên, trao cho hắn thân phận thánh kỵ sĩ. Sau đó, người thiếu niên kia ấy dốc bầu nhiệt huyết bắt đầu cuộc hành trình mạo hiểm đi tới thế giới dưới lòng đất.

Tại trong mắt đại đa số quý tộc của thành phố, đây chỉ là một lần tuyên truyền khuếch đại ảnh hưởng của giáo hội. Dù sao thì người cũng đã đi mất tăm, ai biết chuyện có thật hay không.

Có điều, ngoài ý muốn của mọi người, câu chuyện bên trên lại còn tiếp tục.

Nửa tháng trước, người thiếu niên mà ai cũng cho rằng đã một đi không trở lại đó bỗng trở về. Không những thế, hắn còn dùng tư thế của người chiến thắng trở về, đồng thời còn mang theo rất nhiều tài bảo.

Tên gọi thân mật của hắn, là Rola, còn tên thật, thì là Rolahm.

Dưới sự thúc đẩy của người có tâm, câu chuyện này bắt đầu lan truyền rộng rãi trong thành phố.

Được rồi, đến đây chắc ai cũng hiểu được người có tâm đó chình là ta.

Người thiếu niên Rola mười chín tuổi đó thực chất không tồn tại, người nhà cũng là người do ta phái đến cách đây hai mươi năm. Vì để thêm phần hoàn mỹ, số lần ít ỏi mà Rola tiếp xúc với người bên ngoài cũng đều do đích thân ta diễn, thậm chí ta còn cố ý lưu lại dấu vết, ví dụ như cách nói chuyện cổ quái và tư thế ngồi xếp bằng hơi kì dị.

Mất hơn hai mươi năm chỉ vì một thân phận quý tộc rõ ràng, liệu có thừa thãi chăng? Đối với ta, như vậy còn chưa đủ.

Tuy rất bất đắc dĩ, nhưng tại thế giới này, chủng tộc bài ngoại nhất chính là nhân loại. Muốn hòa nhập được vào xã hội do con người làm chủ, thậm chí muốn liên hệ với giai cấp thống trị, khi đó, một thân phận tốt là không thể thiếu. Nếu không, chẳng may bị treo cái mác thám tử dị tộc thì công toi.

Đương nhiên, câu chuyện cũ và thân phận kia của ta còn rất nhiều điểm đáng nghi. Dẫu vậy thì có vẫn hơn không. Dù sao những thiếu sót đó cũng chỉ gây nên nghi ngờ mà thôi, muốn có được bằng chứng chứng minh nó là giả không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Mấy ngày nay ta đi dạo khắp phố phường cũng là vì để dấu vết cũ trước kia và con người ta bây giờ trùng hợp lại với nhau. Qua đó, khiến thân phận giả càng thêm chân thật.

Tuy nhiên, do một chút nguyên nhân, ta có vẻ làm hơi quá trớn…

“Phụt, Rolahm, nghe nói ngươi đặc biệt ham thích các bà lão u70?”

Nói càn! Có tên nào sở hữu niềm ham thích này sao? Đây là do cái nhiệm vụ giúp bà lão qua đường đáng chết mà hệ thống đưa ra, nó muốn ta đỡ bà lão qua đường đủ mười lần. Chỉ có điều ở Lens không có loại đường lớn người xe tấp nập kia, vì vậy ta trông mòn mắt cả buổi chiều mới thấy được ba trường hợp thỏa mãn điều kiện. Sau đó ta còn phải đến nhờ họ đồng ý để ta dắt qua đường… Đen đủi làm sao, cái khoảnh khắc mắt ta sáng rực khi thấy mục tiêu đó bị người nhìn thấy. Kết quả, ta phải mang trên đầu danh xưng biến thái này.

“Không không, nghe nói ngươi còn là ‘chó hoang hủy diệt giả’ đúng không?”

Đoán mò, chó là bạn thân nhất của con người, loại nhiệm vụ giúp chó tắm rửa đó ta rất thích, chỉ có chút vấn đề nhỏ là mấy con chó ta tắm cho không thích lắm thôi… Mấy bộ hàm với bộ móng đó tốt thật, may mà ta có thánh quang, không thì sáng hôm sau chắc chẳng còn mặt mũi nào gặp người.

“Ha ha, nghe nói người vì theo đuổi mĩ nữ, mưu đồ khó lường, bị người tóm tại trận?”

Bậy bạ, mục tiêu của ta là tiêu diệt tà ác, đả kích lưu manh! Đáng tiếc, cả ngày đó lưu manh bặt tăm, chẳng lẽ trình độ ẩn núp của thánh kỵ sĩ kém đến thế sao? Còn chuyện bị bắt? Ta chính là thánh kỵ sĩ, sao có thể bị bắt, chỉ cần tốn chút nước bọt giải thích với cảnh vệ là xong hết.

Tất cả những chuyện phía trên đều là kết quả của đám nhiệm vụ hàng ngày trời đánh, cái hệ thống kia vẫn giữ thói lừa đảo như ngày nào, thành sự thì thiếu mà bại sự quá nhiều. Dưới sự thúc giục của nó, danh hiệu ‘Rolahm kì tích’ dần dần bị thay thế bởi ‘Rolahm tốt bụng quá mức’, sau đó tiếp tục thành ‘Rolahm chập mạch’, ‘Đáng tiếc, tuổi trẻ thế mà đã bị thánh quáng đốt hỏng não’…

“Không sao, không sao! Loại hình tượng này mới phù hợp với kẻ nhiệt huyết lâm đầu xông đến thế giới ngầm đi chịu chết. Đây là chuyện tốt, chuyện rất tốt!” Ta tự an ủi mình.

Nhưng đôi khi, khi tai nạn cứ liên tiếp giáng xuống, khi hình tượng sụp đổ không còn gì, tự an ủi cũng chỉ có giới hạn.

“Chuyện tốt cái chim, cái ánh mắt mà con gái bà chủ hàng hoa bên nhà kia dùng để nhìn ta, lúc đầu tràn đầy hiếu kỳ và chờ mong, giờ thì cứ như thể nhìn thấy trẻ con mắc hội chứng Down. Đã thế còn có người hét lên sau lưng ta rằng: ‘Đừng từ bỏ trị liệu, đừng từ bỏ hi vọng.’ Cứ tiếp tục thế này, chẳng lẽ ta mất bao công sức mới thoát khỏi danh hiệu ‘vu yêu chập mạch’, kết quả lại phải mang danh hiệu ‘thánh kỵ sĩ chập mạch’ sao?”

Đáng tiếc, vì để có thể nhanh chóng mạnh mẽ hơn, ta không thể không làm đống nhiệm vụ càng lúc càng dở hơi đó. Ta thậm chí có chút nhớ tới hệ thống tà ác bản cũ, dạo gần đây làm chuyện tốt khó quá.

“Đỡ bà lão qua đường thì bị cho là tên biến thái có ham muốn đặc thù, giúp người xách túi nặng thì bị nghi rằng có ý đồ trộm cắp, xách chổi ra làm vệ sinh đường phố lập tức có nhân viên nhà thương điên đến hỏi thăm, tắm rửa cạo lông cho chó cũng bị coi thành tên trộm chó, lòng tin cơ bản giữa người với người đi đâu hết rồi? Hệ thống lão đại, ngươi thắng, ngươi có thể thương thanh danh và hình tượng của ta một chút không? Tha cho ta đi mà!”

Đến lúc này thì cả cô nàng ngốc Diana cũng nhìn ta với ánh mắt rất kỳ quái. Lúc nàng xem ta bị hệ thống lừa đã không còn vẻ kinh ngạc khó hiểu mà là gật gù như chuyện hiển nhiên, cứ như đang nói: ‘Ân, Roland phải thế mới đúng, quả nhiên Vô Miên giả uy nghiêm kia chỉ là vỏ bọc…’

Hôm nay, ta nâng tờ báo lên, đọc đến một nửa thì lập tức bị một ‘tin mới’ cách đây ba tháng hấp dẫn.

“Tân hoàng đế của Oran đế quốc chuẩn bị đăng cơ, công quốc Bulbi, công quốc Đông Lam, vương quốc Caxiro và ba mươi chín quốc gia phụ thuộc khác đều phái ra thành viên vương thất đến chúc mừng. Theo dự kiến, trong lễ đăng cơ này, các quốc gia trên xe hiến lên cờ xí của mình để bày tỏ lòng trung thành và tín nhiệm…”

“Roạt” tờ báo bị xé làm hai nửa.

“Nước phụ thuộc?”

Những chữ còn lại ta đã không nhìn nổi, cơn tức và nỗi thất vọng khiến ta quay cuồng, không chỗ phát tiết.

Dù sớm biết Đông Lam hiện tại không phải quốc gia cường chiến khi xưa, cũng hiểu được lệ quen nước nhỏ đầu phục nước yếu, thế nhưng khi nghĩ tới lá cờ tượng trưng cho bất khuất và bảo vệ ấy chuẩn bị phải núp dưới bóng của đế quốc Oran, ta bực tức đến nỗi muốn cầm kiếm đi giết người.

“Đáng chết, lũ con cháu bất tài vô dụng này, vậy mà kém đến nỗi phải đi xưng thần! Tôn nghiêm của Lam và vinh dự ngàn năm đi đâu hết rồi!?”

Ta giận dữ thét lớn trong phòng. Mãi một lúc sau mới bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Haizz, thật ra cũng không trách bọn họ được.”

Ta biết, có vài việc không thể trách hậu nhân. Chúng có thể xây dựng lại quốc gia đã rất tốt, muốn oán trách chỉ có thể oán trách cái thế hệ làm mất nước như chúng ta.

Vì vậy, ta tìm tới tờ báo bị xé nát đó, ghép lại rồi chậm rãi đọc.

Dù tin tức đó khiến ta rất bực mình, nhưng việc này thật sự quan trọng, tất phải nghiên cứu thật tử tế.

“Tân hoàng Dasos, chẳng phải Lang vương trong lịch sử sao? Tuy hắn là tên xui xẻo bị Victoria bẻ cong, nhưng chiến công của hắn quả thực cực kỳ hiển hách, không thể xem thường được.”

Nghĩ đến kết cục bi thảm của hắn với Victoria, tâm tình của ta không hiểu sao tốt lên rất nhiều, ngay tức khắc cả một đống ý nghĩa xấu túa ra trong đầu.

“Loại đế vương của nước lớn như hắn có khả năng là chán bưởi năm roi nên mới muốn loại mỹ nhân trung tính với bức tường thành như Victoria. Mà có lẽ, không có Victoria chẳng phải vẫn còn Klose sao? Klose cũng là một mỹ nhân siêu cấp thiên về trung tính. Hay là thử bẻ cong hắn lần nữa, bắt hắn lưu lại một đoạn tuyệt cú giống như nguyên bản lịch sử?”

Dù chỉ là thuận miệng nói đùa để phát tiết sự bực mình trong lòng, sống lưng Klose lúc này đang tưới hoa ở đằng xa vẫn đột nhiên lạnh buốt, cứ như thể sắp có đại họa giáng lâm.

Tiếp đó, ta mở ra trang cuối cùng của tờ báo, nơi đó có giới thiệu đơn giản về đại biểu các nước tham dự lễ kế vị.

“Công quốc Đông Lam có công chúa à? Renee Lam?”

“Roạt!” Tờ báo vừa được dùng băng keo dính vào lại lần nữa rách tơi tả, lần này không phải do sự phẫn nộ của ta, mà là sự kinh ngạc.

Ở góc trên của trang báo có đăng một bức hình minh họa, trên đó miêu tả một vị nữ kỵ sĩ anh tư ngời ngời, mặt cười tỏa nắng, thân đeo giáp bạc đang vung tay chào dân chúng.

“Kỵ sĩ công chúa Renee, hậu duệ duy nhất được xác định của vương thất nước Lam khi xưa, cực kỳ được dân chúng tín nhiệm.”

Nhìn bức hình đó, dù là ta không muốn thừa nhận thì vẫn phải thừa nhận, nàng quả thực là hậu duệ của mình.

“Rolahm! Ngươi xem cái này! Vị công chúa này trông rất giống Rola và ngươi nhé! Chẳng lẽ các ngươi là người một nhà? Đừng nghĩ chống chế, lần này chứng cứ rõ ràng, nhanh để Momo trông thấy Rola nhỏ bé đáng yêu nào!”

Momo xông đến, trên tay khuơ khoắng một tờ báo giống hệt tờ báo trên tay ta.

Còn vị công chúa tên Renee kia có khuôn mặt giống ta chín phần mười! Nếu không phải khuôn mặt đó thiên về nhu mỹ chứ không phải cương dương, lông mày tinh tế, khuôn mặt hơi nhọn thì quả thực giống hệt như hai giọt nước.

Nhìn chằm chặp bức họa của vị công chúa này trong tay, ta thầm hạ quyết tâm.

“Xem ra, chúng ta cần đi đến thủ đô Kagoshi của đế quốc Oran một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.