Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 84: Chương 84: Song kiếm




“Tên? Tuổi? Chức nghiệp? Sở trường? Mục tiêu theo đuổi là gì?”

“Aaron, 16, chiến sĩ cấp hắc thiết, sở trường kiếm thuật, ta muốn trở thành đại anh hùng cứu thế giới!”

Nhìn tên thiếu niên cười khả ố trước mắt, ta gật gật đầu. Tên nhóc này làm ta nhớ đến Adam trong quá khứ.

“Người tiếp theo!”

16 tuổi mới hắc thiết thì luyện làm chim gì? Ba năm nữa ngươi có thể tiến giai lên cấp hoàng kim? Chỗ của ta không phải nhà trẻ, ngươi tốt nhất nên tìm một đội gà non nào đó cùng nhau đi đánh đấm qua loa kiếm kinh nghiệm đã.

“Caven, 33, Shaman cấp bạch ngân. Mục tiêu của ta là kiếm đủ tiền rồi mua lại đoàn xiếc thú Rồng Lửa.

“Dish, hơn 40, ta là anh của hắn, chức nghiệp chiến sĩ. Mục tiêu của ta là làm một người anh tốt.”

“Ta mới là anh! Dish, tên ngu đến chữ số cũng không đếm được như ngươi dựa vào đâu mà khai hơn ta mười tuổi, chúng ta sinh ra cùng một lúc!”

Tên tiếp theo là một gã Shaman tộc e hiếm thấy. Nghe nói trước kia tên này còn là chiêu bài tủ của một đoàn xiếc nào đó, sau khi đoàn xiếc sụp đổ thì bắt đầu kiếp sống mạo hiểm kiếm ăn. Nghe có vẻ hắn còn định kiếm đủ tiền để mở lại đoàn xiếc.

“Ta mới là anh trai!”

“Ta mới là, đừng có tưởng vì mình biết làm trò xiếc khiến hai tay phát sáng thì ta sợ ngươi, khí lực của ta rất mạnh đó!”

“Được, chúng ta oẳn tù tì, ai thắng người đó làm anh!”

“Chơi luôn, một hai ba, ra tảng đá.”

“Ta ra giấy, ta thắng, ta là anh!”

“Caven, ngươi ra chậm, không tính. Lại một lần nữa, nếu không ta đánh ngươi.”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai, hôm nay ta phải cho ngươi biết uy nghiêm của người làm anh. Cái thằng ngu đến đếm từ một đến chín cũng không làm được!”

Dần dà, gã e hai đầu Cavendish bắt đầu tự đánh với nhau vì hai cái đầu tranh nhau làm anh. Vừa đánh hắn vừa kêu oai oái, không biết là đánh người nên đau hay bị đánh nên đau…

Ta lặng lẽ đánh giá, gã Cavendish này có thực lực khá tốt, ma vũ song tu trời sinh, thực lực tổng hợp ít nhất ngang với nhân loại cấp hoàng kim. Hắn khác hoàn toàn với cái tên gà mờ vừa rồi, nếu gia nhập chúng ta thì lập tức liền có thể bổ sung chiến lực.

“Người tiếp theo.”

Có điều đoàn lính đánh thuê chúng ta giờ không thiếu chiến lực, chúng ta thiếu người bình thường. Quái nhân và biến thái bên trong này đủ nhiều rồi, giờ lại thêm một tên quái vật suốt ngày tự mình đánh mình, đây là định bày trò cười cho đối thủ cười đến chết sao?

Hôm trước, sau khi phát hiện “đoàn thân sĩ” thiếu hụt tiết tháo và thường thức phổ biến, có nhu cầu tăng cường một chút giá trị tiết tháo, ta quyết định chiêu thu thêm hai người bình thường.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng hơn đó là nơi này là quốc gia của loài người, số lượng dị tộc ở trong đoàn quá nhiều, dễ làm người khác hiểu nhầm. Vậy cho nên vì làm đẹp mặt, ta cũng tính chiêu thêm vài gã nhân loại vào đoàn, nếu hắn là địa đầu xa quen thuộc tòa thành này thì càng tốt.

Cho dù người mới không giúp đỡ được gì cũng không sao, ít nhất thì cũng có tác dụng che lấp. So với nguyên một đám tộc khác chạy lăng xăng, một đám nhân loại pha tạp với dị tộc sẽ tốt hơn nhiều lắm.

Nghĩ là làm, sáng sớm nay, ngay tại cửa hiệp hội mạo hiểm, ta bày ra một cái quầy chiêu người. Bởi vì có sự tài trợ của tên bá tước ‘vỡ trứng’ ấy nên lương thưởng đoàn ta giờ khá khả quan.

Tiếc thay, vì lai lịch của ta không rõ ràng, lễ kế vị lại sắp đến gần, không khí khẩn trương, các lính đánh thuê có tư lịch đều lựa chọn quan vọng, người tới nếu không phải là đám gà mờ vô dụng thì cũng là loại kì hoa không đội nào dám thu.

Nhìn Cavendish còn đang mải mê dùng tay trái đánh tay phải, ta bất đắc dĩ lắc đầu rời khỏi, xem ra hôm nay lại phí trắng một buổi sáng.

Có điều khi tạt qua bảng treo nhiệm vụ, ta dừng lại một chút.

“Treo thưởng cấp A: Tìm ra kẻ hủy diệt cống ngầm góc tây bắc, không luận sinh tử, tiền thưởng 200.000 đồng vàng.”

Đây là món hời lớn nha, treo thưởng cấp A có thể giúp cái tiểu đội chả có tiếng tăm gì của ta thăng liền mấy cấp, số tiền 200.000 đồng vàng đó cũng thừa đủ mua một khu cao cấp tại vùng minh châu rồi. Xem ra, chút tàn phá quỷ dị trước đại điển khiến quan phương Oran hơi thần hồn nát thần tính.

Ta do dự không biết có nên đem Gatling ra đổi tiền không, cơ mà vừa kiếm được một bút lớn, không thiếu tiền lắm, mà việc này cuối cùng thể nào rồi cũng dây đến người mình, thôi đành tiếc nuối bỏ qua vậy.

Hôm qua, tên bá tước ‘vỡ trứng’ đó quả nhiên là định tìm mấy gương mặt xa lạ để tiện giết người diệt khẩu. Sau đó, Diana đứng lên, một chiêu [Phá tà trảm] quét bay mười mấy tên, Klose thì thổi bay nóc nhà và mấy tên còn lại, còn ta, ta móc ra một tấm khế ước ma quỷ.

Tên vỡ trứng đó còn rất biết hàng nhé, nhìn thấy một thánh kỵ sĩ móc trong ngực ra tấm khế ước ma quỷ, hắn lập tức há hốc mồm gần trật quai hàm, cứ như thể vừa nhìn thấy quang minh thần cởi truồng chạy ở trên phố vậy.

Chuyện tiếp sau càng đơn giản, kí kết khế ước, suy sét đến việc còn phải lợi dụng tên bá tước này dài dài, cá chết lưới rách không phải ý hay, vậy nên ta cũng không đề ra yêu cầu nào quá bất hợp lý, chỉ là moi ‘chút’ tiền và một nơi trú ngụ hạng sang, sau đó để hắn làm nhân viên tình báo cao cấp cho ta.

Đương nhiên, khế ước ma quỷ nào chẳng tăng dần từng bước, khiến con mồi dần mắc câu, vừa bắt đầu đã làm lớn chẳng phải sẽ dọa chạy dê béo đi?

Nơi trú ngụ mới của tiểu đội chúng ta cũng nằm trong khu minh châu, ta rất thỏa mãn. Dù ở đây có vẻ già cỗi một chút nhưng trang hoàng và hoa viên đều còn tốt lắm. Hiện tại, mọi người trong đội đang phải cặm cụi quét dọn vệ sinh, riêng người làm đội trưởng như ta thì nhận trách nhiệm cao cả đi ra ngoài tuyển người.

Chỉ một mình ta, không đem theo đám nhốn nháo thiếu tiết tháo liêm sỉ đó hẳn rằng sẽ chiêu được người bình thường tới.

Ân, ta chạy ra ngoài tuyển người tuyệt đối không phải vì trốn dọn vệ sinh nhà cửa, tuyệt đối không! Loại chuyện này đâu phải thứ một thánh kỵ sĩ như ta sẽ làm!

“Có vẻ thanh danh không lớn thì chẳng bao giờ thu được nhân thủ tốt. Chẳng lẽ lại học theo cách mà mọi kẻ xuyên việt vẫn thường làm, đi đào móc đám anh hùng lịch sử vẫn chưa lóe sáng kia? Tính thời gian thì đám này cũng ra đời hết rồi. Aizz, nhớ khi xưa mới biết chân tước còn tưởng sẽ kéo về được một đống siêu cấp tiểu đệ, ai dè lúc đó đến ông tổ bọn họ còn chưa được thụ tinh. Buồn thiệt chứ! Hệt như cái lần bỏ bao công mới tạo ra được pha lê, ai hay loại đồ chơi đó đã có từ mấy thiên niên kỉ trước. Được rồi, đi đào góc tường đế quốc Oran, loại chuyện này phải làm càng nhiều càng tốt, khà khà.”

Theo ta nhớ thì ‘Yến vũ kiếm’ và ‘Ma động đại sư’ đều ở Oran cả, ngày mai đi tìm bọn họ? Ừm, trước tiên nên đi tìm tên bá tước vỡ trứng đó kiếm chút tình báo đã, rồi, nhiệm vụ kiếm người hoàn tất, đi đâu giết thời gian bây giờ nhỉ?

“Này này! Đại ca!”

“Ngươi còn chưa nói có thuê bọn ta hay không. Bọn ta cần tiền phục hưng đoàn xiếc thú, bọn ta rất nghe lời.”

Trong lúc ta thất thần suy nghĩ xem tổng vệ sinh cần bao lâu thời gian mới có thể kết thúc và cần đi đâu câu giờ cho tốt, một bóng đen bao phủ lấy ta, hai cái đầu đột nhiên xuất hiện, hai cái mồm thối hoắc phả hơi thở vào mặt.

“Quỷ nha!”

Bản năng luôn là thứ phản ứng nhanh nhất, trước khi ta kêu thành tiếng, nắm đấm đã vung ra, xúc cảm từ tay cho biết ta vừa rồi đánh trúng vật thật.

“Hắn đánh, đánh thật à?”

“Cáp, thế mà dám chọc tên es này, có trò hay để xem.”

“Mở bàn, chết ba bồi một, trọng thương một bồi mười!”

“Đoàn xiếc Rồng lửa đáng thương, vốn đã kinh doanh xuống dốc, thiếu nợ chồng chất, đoàn viên cũ lại đánh người trọng thương, lần này ai cũng không cứu được bọn họ.”

Cavendish có thực lực khá tốt, có thể tính trong top đầu của đám lính đánh thuê bình thường, chỉ có điều hắn rất dễ mất khống chế, cuồng hóa lên, địch ta không phân.

“Xin lỗi nhé, ai bảo ngươi làm ta giật mình, lỡ tay một chút.”

Ta cười cười, thu hồi cánh tay đấm trên bụng Cavendish. Đằng xa, có một người tốt bụng hô lên.

“Tiểu tử, chạy mau. Con es đó biết gì là lý lẽ, nửa tháng trước hắn mới làm một tên cuồng chiến sĩ nằm liệt giường. Chạy mau đi!”

“Ngươi dám đánh Caven…”

Bốn con mắt của tên es cao hơn ba mét đỏ rực, sau đó trợn trắng, miệng chảy nước miếng, đoạn còn lại không nói ra được.

“Hoàn toàn cuồng hóa! Mọi người cùng lên, không cần thận có người phải bỏ mạng ở đây mất.”

Nhìn thấy cảnh trước mắt, có lão binh rống giận rồi xung phong lên.

Cuồng hóa hoàn toàn là sát chiêu cuối cùng của cuồng chiến sĩ tộc người thú hay es. Trong trạng thái này, kẻ sử dụng sẽ buông tha tất cả lý trí, dùng sinh mệnh lực đổi lấy lực lượng khủng bố. Trước khi trạng thái này kết thúc, kẻ đó tuyệt đối là cỗ máy giết chóc không sợ sinh tử, chỉ có điều khi kết thúc mà không được trị liệu kịp thời thì đảm bảo sẽ chết vì thoát lực.

Cavendish có thực lực ở cấp bậc hoàng kim, cuồng hóa lên đánh truyền kỳ không phải chuyện đùa, lần này nếu không kịp thời đánh chết hắn, người ở đây một cái cũng đừng mong sống.

Nhưng mà…

Một giây sau, hai cái đầu con es lệch sang một bên, ngã thẳng cẳng, xung quanh còn còn dậy lên một đám tro bụi.

“Sao có thể? Không phải cuồng hóa hoàn toàn mà là bị đấm KO? Bị tên trẻ tuổi kia một đấm KO?”

Tên lính đánh thuê lão luyện vừa xung phong kinh ngạc đầy mặt, không dám tin chuyện này. Hắn từng hợp tác với Cavendish, biết tên es kiêm chức Shaman và cuồng chiến sĩ đó đáng sợ thế nào, hắn thậm chí từng thấy Cavendish cuồng hóa lên dùng tay xé nát voi chiến. Ấy thế mà giờ lại bị một gã nhân loại một đấm nằm đất?

Trong khi đó, nguyên nhân gây nên tất cả mọi chuyện sớm đã không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.