Nhật Kí Tình Yêu Học Đường

Chương 4: Chương 4




Giám thị chấm bài rất nhanh, tất cả các giáo viên đều tập trung trong một giờ tự học buổi tối, ghi chép lại kết quả, nếu không có gì sai sót thì bảng xếp hạng sẽ có vào 3 ngày sau.

Giờ tự học buổi tối đã biến thành giờ tự học thật sự, mỗi lớp đều ngầm lợi dụng thời gian trộm được để sắp xếp luyện tập các tiết mục trong cuộc thi hợp xướng Khúc nhạc đỏ. Toàn bộ sân trường rộn rã tiếng hát, nhiều tiết mục hỗn tạp hòa với nhau biến thành tạp âm khiến người ta khó chịu nhất.

Hai ngày qua, Dư Dục Sâm với Từ Duyệt không trốn nữa, ngồi yên tại chỗ kéo cổ họng hát bài nhạc đỏ Phùng Hân Hân đã tỉ mỉ chọn ra, Bài ca đội du kích đường sắt.

Giọng hát của cậu rất to, cũng không thể gọi là hát được, mà là gào thét. Một tông giọng giữ nguyên từ đầu đến cuối, cuối cùng thuận lợi khiến tông giọng của mọi người trở nên giống cậu.

Sau khi hát xong, Phùng Hân Hân đứng trên bục giảng gõ bàn, gọi tên phê bình Dư Dục Sâm: “Dư Dục Sâm! Lúc hát ông có thể không hét được không? Có thể dùng nhiều cảm xúc hơn, hát cảm xúc hơn, cảm xúc hơn nữa được không? Cảm xúc vào!”

Dư Dục Sâm đàng hoàng trịnh trọng tranh cãi với Phùng Hân Hân: “Tôi cảm thấy cảm xúc của tôi rất dồi dào, hát ra được sự yêu quý với Đảng và Nhà nước. Hơn nữa, hát nhạc đỏ là như thế, giọng bạn càng lớn, khí thế càng mạnh, điểm sẽ càng cao.”

“Vậy cũng phải hát hay nữa chứ, ông nghe giọng ông xem, cứ như cái cồng chiêng bị vỡ ấy, giọng có to hơn cũng thấy dở.” Phùng Hân Hân không ngửi được lời ngụy biện của Dư Dục Sâm, vỗ tay một cái nói: “Hát lại một lần cuối nhé, mọi người hát thật tốt, hát xong rồi thì đi về tự học tự làm bài tập. Bây giờ, này, bà có thể đặt bút xuống không? Còn có mấy người, đừng viết nữa, thiếu hai phút để làm bài sao?”

Dư Dục Sâm đứng bên phụ họa: “Đúng đó, có thiếu hai phút để làm bài à, đều đặt bút xuống đi, nghiêm túc hát một lần, tôn trọng Phùng Hân Hân một chút. Coi như là vì vinh dự của lớp mà cống hiến nhiều chút đi ha, đừng viết nữa.”

Lời nói của Dư Dục Sâm trong lớp còn có sức kêu gọi hơn cả Phùng Hân Hân, tuy rằng cậu không phải lớp trưởng hay lớp phó, nhưng lại có mối nhân duyên tốt. Không chỉ trong lớp, mà tất cả con trai trong khối không ai không có quan hệ tốt với cậu, đám con gái cũng chẳng cần bàn, số cô gái nhỏ bí mật thầm thương trộm nhớ Dư Dục Sâm cũng không phải ít.

Sau khi cậu nói, hơn nửa số người trong lớp đều đặt bút xuống, Phùng Hân Hân thở ra một hơi, lớn tiếng nói: “Chúng ta đều là tay súng thần. Một, hai.”

Lần này Dư Dục Sâm không rống lên nữa, theo lệnh chỉ huy của Phùng Hân Hân hát hết bài.

Lượt hát này tốt hơn nhiều so với mấy lần trước. Phùng Hân Hân xua tay nói: “Lần này hát ổn rồi, mọi người đi tự học và làm bài tập thôi.”

Lời vừa dứt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, học bài làm bài, tán gẫu trò chuyện, uống nước, phòng học lộn xộn ồn ào như tơ vò.

Dư Dục Sâm cũng rút ra một quyển sách bài tập Vật lý, nói với Phùng Hân Hân vừa đi xuống từ trên bục giảng: “Yo, vất vả rồi, tặng cái like cho nhạc trưởng.”

Phùng Hân Hân đặt mông ngồi xuống, cầm lấy bình nước trên bàn mở ra, uống một ngụm lớn: “Thôi đi, nếu không phải vì Điền Điềm nhờ tôi, ông nghĩ là tôi sẽ tình nguyện ôm lấy việc này à, làm ơn mắc oán. Có khi còn có người mắng tôi bận bịu ở sau lưng đấy.”

Dư Dục Sâm rất đồng ý, cậu an ủi Phùng Hân Hân: “Chỉ có hai ngày này thôi, chờ đến khi cuộc thi kết thúc là ổn rồi.”

“Ài,“ Phùng Hân Hân thở dài một hơi, “Phiền quá đi mất, lão Hồ chẳng muốn quan tâm chuyện gì. Nếu như lớp mình về bét, cũng chẳng biết ai mất mặt hơn.”

Chắc chắn lão Hồ sẽ không thấy mất mặt, Dư Dục Sâm nghĩ. Trong đầu lão Hồ chỉ có thành tích xếp hạng rồi tỉ lệ lên lớp, chỉ cần thành tích đợt thi vừa rồi tốt thì thua ở cuộc thi nhạc đỏ cũng chẳng có vấn đề gì.

“Haizz,“ Phùng Hân Hân lại thở dài một hơi, “Lần trước tôi ở văn phòng gặp thầy Thẩm, thầy Thẩm còn đặc biệt cổ vũ tôi, bảo là tin tưởng tôi có thể dẫn dắt lớp 5 đạt được thành tích tốt đấy. Tình trạng cứ như thế này, tôi nghĩ mình có lỗi với thầy Thẩm mất rồi.”

“Thầy Thẩm thật sự là người rất rất tốt, vừa đẹp vừa dịu dàng, cũng không biết thầy Thẩm có bạn gái hay chưa. Nếu chưa có, tôi hy vọng thầy Thẩm có thể đợi tôi mấy năm...”

Phùng Hân Hân càng nói càng quá, Dư Dục Sâm vừa nghe đến tên của Thẩm Hành Giản, hứng thú bắt chuyện với Phùng Hân Hân giảm ngay. Cậu mở sách bài tập ra, tìm một đề bài rồi bắt tay vào làm. Dư Dục Sâm thật sự không biết thiện cảm đối với Thẩm Hành Giản đến từ đâu, gì mà vừa đẹp vừa dịu dàng, người nãy rõ ràng là đồ lông rùa rắc rối dài dòng, quả thực là một người tập hợp hết tất cả các đặc điểm mà cậu ghét.

Phùng Hân Hân đợi nửa ngày rồi mà không đợi được câu trả lời của Dư Dục Sâm, tự giác thấy nhàm chán, cũng rút vở bài tập bắt tay vào làm.

Theo thông lệ, thi xong sẽ được chữa bài thi, thi giữa học kỳ chỉ lấy phiếu trả lời, học sinh giữ lại đề. Có nhiều bạn chép ngắn gọn đáp án vào đề bài, giáo viên chữa một lần thì sẽ gần như tự ước tính được điểm số.

Tiết học đầu tiên của sáng thứ tư chính là tiết Ngữ văn, Thẩm Hành Giản quả nhiên lên lớp chữa bài. Dư Dục Sâm ngẫu nhiên rút ra một bài thi từ trong ngăn bàn, ném lên bàn rồi chuyển dịch chồng sách của Phùng Hân Hân sang phía mình, bảo với cô: “Bà giúp tôi quan sát chút, tôi ngủ một giấc.”

Phùng Hân Hân kéo lại chồng sách của mình về, mắt nhìn thẳng nói: “Ông có thể nghe giảng cho tốt hay không, có thể tôn trọng thầy giáo không, ông xem thành tích Ngữ văn của ông kìa.”

“Bà!” Dư Dục Sâm đang muốn cãi lại, Thẩm Hành Giản quét mắt tới: “Không được nói chuyện, xem bài tiếp theo đi.”

Dư Dục Sâm nuốt hận vào lòng, con nhỏ Phùng Hân Hân này bình thường không sao, nếu dính đến Thẩm Hành Giản lại khiến người ta tức đến nghiến răng. Dư Dục Sâm không thể tính toán với con nhỏ này được, vì vậy đem toàn bộ tính lên đầu Thẩm Hành Giản, thừa dịp Thẩm Hành Giản viết bảng mà tàn nhẫn lườm anh ta một cách tức giận.

Tiết này Thẩm Hành Giản không gọi tên cậu nữa, đơn giản chữa bài thi rồi cho tan học. Nhưng đến cuối Dư Dục Sâm cũng không ngủ bù nữa, tuy rằng Thẩm Hành Giản không gọi tên cậu, nhưng ánh mắt anh lại liếc về phía này.

Phùng Hân Hân kiên trì ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh hết tiết, tư thế viết chữ thế kia, quả thực chính là người mẫu với dáng lưng chuẩn. Nhìn kỹ sẽ trông ánh mắt không giống đang nghiêm túc nghe giảng lắm, mà cả tiết đều khóa mắt lên người Thẩm Hành Giản, căn bản là không có nhìn vào tờ bài thi.

Dư Dục Sâm buồn bực chán nản ngồi trong lớp, bắt đầu suy nghĩ xem buổi trưa tan học thì ăn cái gì. Đợi đến khi cậu ngẫm lại hết tất cả các món ăn ở căn-tin, tiết học cũng đã kết thúc.

Chuông tan học vừa mới reo lên, Thẩm Hành Giản còn chưa ra khỏi lớp, đã có giáo viên bên phòng giáo dục đi vào: “Ài, Tiểu Thẩm, bảo mấy em học sinh nam lớp cậu xuống chuyển cái thang dùng cho cuộc thi hợp xướng đi.”

Thẩm Hành Giản đặt bài thi trong tay xuống, bắt đầu nhìn xung quanh phòng học. Trong đầu Dư Dục Sâm bỗng nảy ra linh cảm chẳng lành, cậu cúi đầu.

Đậu má, chuyển thang, việc mệt người như vậy đừng có gọi tôi đó!

Ánh mắt Thẩm Hành Giản lượn quanh lớp học một vòng rồi dừng lại trên người Dư Dục Sâm, anh chậm rãi mở miệng nói: “Dư Dục Sâm, em cùng mấy bạn nam xuống để giúp chuyển thang đi.”

Điều gì càng không muốn thì lại càng đến, Dư Dục Sâm lòng như tro nguội, cuộc sống chẳng còn gì luyến tiếc.

Thẩm Hành Giản nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của Dư Dục Sâm, trong mắt bỗng nhiên tỏa ra ý cười nhẹ, nói thêm: “Nhanh nào, đi sớm về sớm, tiết cuối hình như là tiết của giáo viên chủ nhiệm các em đấy.”

Tất nhiên cậu biết đó là tiết của lão Hồ, tuy rằng nghe giảng Lịch sử thì cũng buồn ngủ đấy, nhưng còn thoải mái hơn so với việc làm cu li. Dư Dục Sâm cảm thấy Thẩm Hành Giản đang cố ý, cậu vừa mới cúi đầu thấp như vậy. Sao anh ta lại gọi tên cậu được chứ.

Cố ý, tuyệt đối là cố ý.

Dư Dục Sâm bất đắc dĩ đứng dậy, gọi mấy người lên: “Từ Duyệt, Thẩm Tinh, còn có mấy thằng kia, đi một chút đi, bê cái thang.”

Rốt cuộc Dư Dục Sâm cũng không thể về kịp tiết của thầy Hồ, cuộc thi dùng cái thang vừa đầm vừa nặng, muốn chuyển từ kho đến hội trường nhỏ, còn phải sắp xếp nhóm nhỏ hợp lý. Xong chuyện này rồi, nói gì tới tiết Lịch sử của lão Hồ, tiết Vật lý cậu yêu thích nhất sau đó còn không về kịp.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cách lúc tan học còn có mười mấy phút, giáo viên phòng giáo dục kiểm tra xong, vẫy tay với họ và nói: “Không còn chuyện gì nữa, mau về lớp đi, dành thời gian để học tập.”

Dư Dục Sâm thấy bây giờ quay lại cũng chẳng được tích sự gì, trao đổi ánh mắt với mấy bạn cùng lớp, sau đó vâng một tiếng bèn chạy lên cầu thang, rồi trượt theo cầu thang bên kia xuống dưới. Đồng phục học sinh của cậu đã dính đầy bụi, chỗ dày chỗ mỏng, tóc tai ướt đẫm dính vào trán, cả người chật vật vô cùng.

“Đệch,“ Từ Duyệt đấm một cú vào lưng Dư Dục Sâm, “Mày đúng là biết chọn người, vừa nãy bê thang làm tao mệt chết.”

Dư Dục Sâm kéo khoá áo đồng phục ra, vén vạt áo lau mồ hôi trên trán, “Chậc, hóa ra là anh Từ của tôi không được?”

“Cút đi,“ Từ Duyệt cười mắng cậu một tiếng, “Bây giờ làm gì đây?”

Dư Dục Sâm nhìn sang mấy đứa Thẩm Tinh, hỏi: “Bọn mày thì sao?”

Thẩm Tinh không có vấn đề gì nói: “Bây giờ thằng nào mà về lớp là thằng đấy ngu. Đến căn-tin trước mua chai nước trước đã, xong ra sân tập đi dạo đi. Bóng rổ để ở lớp rồi, nếu mày lấy, gộp cả tiết này cùng với giờ ra chơi thể nào cũng đánh được một trận.

“Vậy đi thôi, mua nước cái đã.” Dư Dục Sâm vẫn thấy hơi nóng, bèn cởi áo đồng phục ra buộc quanh eo, ra hiệu mọi người cùng đi.

Ở sân trường rất đông người, có mấy lớp đang học tiết thể dục, ngoài ra còn có diễn tập chương trình. Sân bóng rổ cũng gần như không còn chỗ trống, đám Dư Dục Sâm tìm một nơi râm mát cạnh đó, ngồi xuống xem người ta chơi bóng rổ.

“Này, bọn mày nói xem, duyệt tiết mục hợp xướng vào buổi chiều, vậy có còn học buổi chiều nữa không?” Từ Duyệt hỏi.

“Chắc có đó, nói là duyệt tiết mục thôi, cũng không để mày hát thật đâu. Chỉ là mỗi lớp xuống xếp hàng, chưa đến nửa tiết sẽ quay về. Hơn nữa, vừa nãy nghe “Địa Trung Hải” bảo là tập duyệt vào tiết tự học đầu tiên với sau tiết học thứ hai.” Thẩm Tinh đáp.

“Vậy lễ khai mạc thì sao? Buổi chiều cũng là buổi tổng duyệt, thế này đi học kiểu gì?”

“Cơ mà nếu không đi học, hỏi mày có biểu diễn gì không thì sao? Lên biểu diễn đập đá trên ngực à?” Từ Duyệt hỏi ngược lại.

“Mày biến đi.” Dư Dục Sâm cười mắng lại.

Chương trình khai mạc đại hội thể thao được báo đến các lớp sớm nhất một tuần trước kỳ thi giữa kỳ, sau nhiều vòng tổng duyệt và sàng lọc, các tiết mục đã được ấn định. Luôn có một vài người trốn học buổi chiều để đi diễn tập tiết mục, cũng có thành phần đục nước béo cò trốn học theo cùng.

“Nghe nói Diêu Phán lớp 12 cũng có một tiết mục, là múa đơn.” Từ Duyệt hướng vẻ mặt hóng chuyện về phía Dư Dục Sâm. “Múa “Đôn hoàng” đó, Chu Thanh có trốn tiết đi xem buổi duyệt đầu tiên, nó bảo eo người ta vừa nhỏ lại vừa mềm...”

“Thôi đi, nói đến người ta làm gì.” Dư Dục Sâm ngắt lời.

“Tao cũng có nói gì đâu, sao mày đã không vui rồi? Bạn học Dư Sâm à, mày có tư cách gì không cho tao nói chứ.” Từ Duyệt hăng hái, “Người ta chỉ mới thích mày thôi, còn chưa có thành chị dâu đó nha.”

Mọi người cười phá lên, sau đó bắt đầu ồn ào.

“Người còn ở bên đó kìa, mày đã nói, tốt nhất thì nói to hơn chút để cho lớp người ta đều nghe thấy mày bảo eo của chị ấy vừa nhỏ lại vừa mềm.” Dư Dục Sâm hất cằm.

Từ Duyệt nhìn sang theo hướng Dư Dục Sâm chỉ, phát hiện cách họ không xa trước đó túm tụm một nhóm học sinh nữ, mà ở chính giữa chính là vị eo mềm trong lời bình của cậu vừa nãy.

“Không phải chứ, lớp 12 học thể dục tiết này?” Từ Duyệt quay đầu nhìn về phía Dư Dục Sâm, “Cái đệch, này đúng là duyên cmn phận đó Nhị Ngư, tao bảo với mày này, hai người thật sự, có thể thử một lần.”

Dư Dục Sâm trợn trắng mắt với Từ Duyệt: “Mày có thể im lặng rồi.”

Từ Duyệt còn muốn nói, nháy mắt thấy Diêu Phán bị ai đó xô đẩy, nhăn nhó đi tới phía này.

“Chậc, cả nhà đến đây, nhưng mà chắc chắn chẳng cần đến tôi. Các anh em, rút lui rút lui, để tạo cho Nhị Ngư một cơ hội.”

“Này, bọn mày...” Lời Dư Dục Sâm còn chưa dứt, một đám người đã vui vẻ cười đùa chạy đi.

Lúc gần đi Từ Duyệt còn cố ý hô to: “Em đã tạo cơ hội tốt cho anh rồi, anh Dư, anh phải nắm chắc đó! Anh em tin ở anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.