Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm

Chương 18: Chương 18: Những người thợ thủ công lành nghề




Ansa hoang vu có không ít dã thú ăn thịt.

Trên trời có đại bàng cánh trắng có thể quắp cả một con sơn dương, trên mặt đất thì có gấu ngựa đi một mình, sói hoang thành đàn, ngoài ra còn có sư tử Ansa xuất quỷ nhập thần. Ansa là một đất vùng hoang dã rộng lớn ít người lui tới nên việc người đi một mình rồi mất tích không phải chuyện lạ, vì vậy muốn giả tạo hiện trường của một cái chết hợp lí là rất dễ dàng, không cần vắt hết óc tạo nên động đất hoặc núi lửa.

Những binh lính xương khô đã kéo phần lớn xác binh lính và những bộ xương bể nát vào nghĩa địa nên sau một thời gian ngắn sẽ tạo ra những binh lính xương khô mới. Những bộ phận nhỏ còn lại của những cái xác đó thì vẫn để nguyên tại chỗ, đồ tiếp tế và trang bị gần như không động vào ngoại trừ “Chó săn màu đỏ“. Lần đầu tiên Tasa nhìn thấy nó đã sợ hết hồn, nó có vẻ không hợp với thế giới giống như thần thoại này mà giống như một cái máy cồng kềnh thời hiện đại. Tasa chưa kịp nghiên cứu nó kĩ càng thì Marion đã đạp nó xuống vách núi, những người lùn thợ thủ công phía sau lại còn hoan hô trợ uy, có vẻ bọn họ rất ghét thứ này.

“Chó săn màu đỏ có thể tìm kiếm dị chủng.” Marion giải thích: “Nó rất quý giá đối với quân đội loài người, chỉ những đợt càn quét lớn mới dùng đến nó. Trong tất cả các cuộc chiến mọi người đều phá hủy nó trước cho nên làm như vậy sẽ không khiến người khác nảy sinh lòng nghi ngờ.”

“Đó là một loại chó?” Tasa hỏi. Trong lòng thầm nghĩ dáng dấp chó ở thế giới này thật là kì lạ.

“Không, nó là một loại đồ vật!” Một người lùn nghe thấy các cô nói chuyện thì tiến lại gần sau đó khoa tay múa chân nói: “Giống như chúng tôi tạo ra bếp lò, bọn họ tạo ra một con chó!”

Chẳng lẽ đây là thành quả của cách mạng công nghiệp ở thế giới này? Tasa nghĩ. Nếu loài người đã leo lên được cành cây khoa học kĩ thuật thì tình cảnh của nền văn minh trồng trọt của thổ dân rất không ổn, trước mắt có vẻ bọn họ đã hoàn toàn chuyển sang khoa học kĩ thuật rồi. Người khác đến dị giới làm cách mạng công nghiệp còn cô lại đến dị giới phục hưng văn minh ma pháp, là cô rơi xuống vị trí không chính xác nên đứng ở phía đối lập với xu hướng của lịch sử sao? Tasa im lặng không nói gì, một lát sau mới mở miệng hỏi Marion: “Loài người trong thành phố có máy chạy bằng hơi nước hay không?”

Marion nói: “Hả?”

Tasa thay đổi cách giải thích khác: “Trong nhà xưởng loài người dùng vật gì để làm việc?”

“Người.” Marion nói: “Bọn họ không tin bất kỳ dị tộc nào.”

Có vẻ cách mạng công nghiệp còn chưa bắt đầu, ít nhất không có phổ cập rộng rãi. Tasa nghĩ. Vẫn còn có hy vọng, ma pháp suy vong và công nghiệp vừa mới manh nha, vẫn chưa biết được ai sẽ hơn ai.

Những phần của thi thể và vũ khí bị vứt lung tung trên sườn núi cách đó không xa trên, nơi đó thường xuyên có bầy sói lảng vảng. Marion là một thợ săn xuất sắc, cô có thể tạo ra hiện trường rất thật từ đó càng tạo điều kiện để những phần thi thể kia phát huy hết nhiệm vụ của nó. Chỉ qua một ngày, những phần thi thể kia đã đầy dấu răng và vết cào khiến người ta không thể nào nghĩ đến những nguyên nhân khác nữa.

Những người lùn lại càng cố gắng làm cho hiện trường trở nên chân thật nhất, bọn họ không có khiếu săn bắn nhưng lại rất am hiểu việc chế tạo bẫy rập khi đi săn. Bọn họ lấy bảo bối mà họ cất kỹ trong người ra khiến những vùng xung quanh hiện trường trở nên tan hoang, đồng thời rải thêm một chút thuốc ngủ có hiệu quả giải thích tại sao bọn lính không bắn pháo hiệu cầu cứu.... Trên thực tế thứ thuốc này của người lùn chỉ có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ chứ không đủ để làm vũ khí nhưng con người không biết điều đó.

Nếu như chưa từng gặp những người lùn này thì sẽ không biết sức chiến đấu của bọn họ tệ đến bao nhiêu đồng thời cũng không biết vũ khí của bọn họ hiệu quả như thế nào, những thứ còn lại ở hiện trường sẽ cho người ta đầy đủ không gian để tưởng tượng. Sự chiến thắng của bọn họ sẽ được giải thích bằng các loại bẫy rập, thuốc ngủ và sự bao vây của bầy sói, nếu không thì vẫn còn các cách giải thích khác, dù sao cũng đáng tin cậy hơn một lời đồn hoàn toàn vô nghĩa là “Tòa thành ngầm xuất hiện nuốt hết cả một tiểu đội“.

Lão Sồi đã chìm vào giấc ngủ sâu, rễ cây bám chặt vào đất, hiển nhiên vừa nhìn đã biết là không thể nhổ lên để chuyển xuống dưới mặt đất không có ánh sáng mặt trời được. Các người lùn nhanh chóng thu thập nguyên liệu và chế tạo ra những cái lá cây sau đó gắn nó lên những cành cây trụi lủi. Tay nghề của bọn họ thật sự không tệ, những cái lá đó được gắn cực kì chắc chắn, dính rất chặt vào cành cây hơn nữa lại còn có thể lung lay khi có gió to. Bọn họ hóa trang cho lão Sồi rất tốt, cực kì thành công trong việc “giấu” lão vào trong rừng cây.

Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, về phần kết quả cuối cùng thì phải xem phản ứng của loài người.

Trong những ngày này Tasa không có cho phép bất kỳ ai rời khỏi Tòa thành ngầm để tránh đụng phải quân đội loài người. Người lùn có chút phàn nàn với việc Tasa bắt họ ở dưới mặt đất nhưng khi Tasa mở lò rèn thì những lời phàn nàn đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Sau khi Tasa mở lò rèn, đám người lùn lập tức tràn vào, đứng bọn chật ních khắp các ngõ ngách trong lò rèn, cố gắng duỗi cổ nhìn những dụng cụ trong đó. Chiếc búa sắt được truyền qua truyền lại rất nhiều đôi tay, đồng thời lời khen ngợi đa dạng cũng vang lên không ngớt. “Nhìn xem sức nặng hoàn mỹ của nó này! Hình dạng của nó thật là xinh đẹp! Độ cong này thật là tao nhã! Cái búa sắt này thật là lớn!” Bọn họ kích động nói: “Balabarra! Jiligua!”

.... Với Tasa, những lời này không khác gì tạp âm vang lên bên tai cô, dù sao cô cũng không có cách nào phấn khởi cảm động lây với mấy người thợ khó hiểu này được.

Bọn họ kích động cầm búa đập lung tung khắp nơi giống như tiếng búa nện xuống đất và tiếng gió được tạo ra từ đó càng chứng tỏ nó thích hợp với bọn họ. Có mấy người lùn sau khi kiểm tra dụng cụ xong đều nhất trí cái búa là tốt nhất nên cứ cầm lấy cán búa không chịu buông ra, sau đó lại còn lôi lôi kéo kéo nhưng không đợi Tasa đứng ra giải quyết thì bọn họ đã nhanh chóng quyết định sẽ thay nhau sử dụng rồi. Một số người lùn khác cầm đe sắt, một số còn lại thì vây quanh lò rèn ma pháp.

“Lửa! Lửa này rất ổn định!” Tộc trưởng Hogan nói với vẻ say mê, lúc trước hắn đã tuyên bố hắn là thợ rèn giỏi nhất trong tộc mình: “Bên trong được đốt bằng cái gì vậy? Cho dù là than củi thì cũng không cách nào làm cho nhiệt độ ngọn lửa cao như vậy được, vùng rìa cũng rất ổn định, quá trình thải khói cũng cực kì hoàn mỹ! Tôi chỉ được nghe kể về lò rèn như vậy trong những câu chuyện cũ mà thôi!” Hắn tiến lại quá gần lò rèn khiến suýt nữa tự đốt trụi cả bộ râu của mình. Bộ râu cực nhiều được bện lại của hắn bị cháy xém một mảng lớn khiến người chung quanh cười vang.

“Thật ra tôi đã muốn nói chuyện này từ lâu rồi, những thợ rèn như các anh để râu nhiều như vậy không thấy bất tiện sao?” Tasa tự nói thầm một mình. Giọng của cô bị nhấm chìm trong tiếng cười to của những người lùn khiến Marion đứng ở bên cạnh cũng không nghe thấy.

“Người lùn trời sinh đã thích ứng với nhiệt độ cao.”

Tasa sững sờ một chút, sau đó mới phát hiện câu này trả lời đến từ Victor. Lúc trước sau khi đột nhiên im lặng thì Victor vẫn luôn giả chết, trong khoảng thời gian này đây là lần đầu tiên anh ta chủ động mở miệng, có vẻ những ngày thanh tịnh của cô đã trôi qua rồi.

“Không giả chết nữa hả?” Tasa hỏi.

“Ta không có giả chết!” Victor nói.

“Trước đó đã xảy ra chuyện gì? Anh bị Vực sâu trục xuất sao?” Tasa lại hỏi.

“Ta không biết!” Victor nói.

Câu trả lời của anh ta rất ngắn gọn lại mang theo chút bực bội, có lẽ là do trong lòng không được vui vẻ, Tasa có thể phát hiện được Victor có chút bất an. Thoạt nhìn anh ta có vẻ không muốn nói chuyện nhưng lại vì khế ước yêu cầu nên không thể không trả lời.....

Đột nhiên Tasa có chút đồng tình với anh ta nên không hỏi nữa.

Bên kia tộc trưởng của tộc người lùn đang mặc niệm vài phút cho đám ria mép của mình nhưng chỉ một lát sau hắn lẩm bẩm một mình: “Cũng may mình chưa ăn cơm chiều, nếu như râu bị dính dầu, chẳng phải là sẽ bị đốt trụi hết sao?” Nói xong hắn lập tức trở nên vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một bài dân ca. Marion nhìn lò rèn chỉ trong vài phút đã hỗn loạn không chịu nổi thì có chút quẫn bách nói xin lỗi với Tasa. Cô nói: “Bình thường lúc rèn thì bọn họ rất nghiêm túc, chỉ có điều chúng tôi không có cách nào tìm được đầy đủ dụng cụ...”

Trong lúc hai người nói chuyện thì có một người lùn vứt kìm sắt lên cao sau đó tiếp được nó một cách nguy hiểm. Giọng nói Marion lập tức dừng lại, sắc mặt xanh lét, cô đã dặn dò đám người lùn này không nên khoe khoang tay nghề của mình không dưới một lần chỉ là lúc này đám thợ rèn đang rất vui vẻ nên nhất thời quên mất mà thôi.

“Bọn họ thật sự là những thợ rèn rất đáng tin cậy.” Marion nói một cách cứng ngắc.

Tasa cười nói: “Tôi tin.”

Không cần Marion cam đoan thì lúc này trong đầu Tasa cũng đã xuất hiện tin tức nói rõ về điểm này.

“Lò rèn: Lò rèn của cô đã xuất hiện những thợ rèn phù hợp, có thể bắt đầu.”

“Xưởng rèn: Trong gia tộc đã kí khế ước với cô có hơn mười thợ thủ công phù hợp, bọn họ đã biểu đạt nguyện vọng muốn làm việc ở lò rèn với cô. Lò rèn thăng cấp, xưởng rèn đã mở khóa.”

Tasa tạm thời gọi tin tức về từng công trình là tấm thẻ công trình, trước đó tấm thẻ lò rèn hiển thị tin tức không đủ điều kiện để dùng thì bây giờ đã dùng được hơn nữa còn thăng cấp lên “Xưởng rèn“. Xưởng rèn có càng nhiều dụng cụ hơn, chỉ cần Tasa hoàn thành việc xây dựng thì tự nó sẽ tự động bố trí tốt, nó có thể thu nhận một số lượng lớn người lùn không đủ sức mạnh nhưng lại có đôi bàn tay khéo léo.

Lò rèn và xưởng rèn đều có thể tạo ra rất nhiều vật dụng, ví dụ như “Bàn gỗ: thợ thủ công của cô đủ khả năng để tạo ra vật này. Nguyên liệu cần thiết: Gỗ. Có thể làm theo mẫu có sẵn.” hoặc “Kiếm có tay cầm bằng da bình thường: thợ thủ công của cô đủ khả năng để tạo ra vật này. Nguyên liệu cần thiết: Quặng sắt: đã có. Gỗ. Da: cần thu hoạch. Có thể làm theo mẫu có sẵn.” v…v. Từ dụng cụ gia đình đến vũ khí, từ những cánh cửa bình thường đến những cánh cửa có bẫy thú vị, rất nhiều thứ đều xuất hiện trong đầu cô hơn nữa còn rất tốt bụng nhắc nhở cô cần phải có nguyên liệu gì.

Tuy rằng không thể tạo ra đồ vật từ không khí nhưng Tasa có những người lùn, điều này nói rõ Tasa chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu sau đó ra lệnh là được.

Ngày hôm sau đội quân loài người vẫn không xuất hiện, đến ngày thứ ba mới có thám tử phát hiện hiện trường mà cô đã bố trí tốt rồi trở về báo cáo tin tức này. Tasa duy trì cảnh giác rất cao nhưng loài người điều tra rất qua loa, sau khi thu thập những mảnh nhỏ của chó săn màu đỏ ở dưới núi thì cứ thể mà bỏ qua. Tasa dùng U Linh đi theo bọn họ một đoạn, vì đề phòng bọn họ có cách nào đó phát hiện ra cô nên cô chỉ dạo xa xa quanh thành một vòng.

Qủa thực quân đội rất bận rộn nhưng lại không phải vì tiểu đội đã mất tích kia. “Hỏng việc nhiều hơn là thành công!” Tasa nghe được một sĩ quan loài người mắng: “Chết tiệt, bây giờ tôi không có mặt mũi nào đi báo cáo tổn thất về chó săn màu đỏ. Chờ việc này kết thúc...”

Hình như bọn họ đang tìm cái gì đó nhưng cụ thể là gì thì lát nữa mới biết được. Tasa đi theo phía sau bọn họ, cẩn thận để ý bất cứ chuyện gì xảy ra.

Có người lùn, môi trường sống trong Tòa thành ngầm thay đổi rất nhanh.

Lúc mới bắt đầu thì bọn họ tự chạy tới chạy lui tất cả những nơi hẻo lánh trong Tòa thành ngầm nhưng về sau có người bắt đầu lười biếng, coi Địa Tinh như là công cụ bốc xếp và vận chuyển, từ đó bọn họ bắt đầu đặt nhưng đồ dùng đã làm xong lên lưng Địa Tinh hoặc là dứt khoát ngồi luôn lên đó. Những người lùn có vóc dáng thấp bé này cưỡi Địa Tinh giống như người bình thường cưỡi ngựa, thật ra thì lại rất hợp hơn nữa còn rất đáng yêu, vì vậy Tasa tốt bụng ra lệnh cho Địa Tinh phối hợp với người lùn. A Hoàng tự giác đi hỗ trợ, mặc dù nó hay chơi đùa nhưng các người lùn vẫn rất thích nó.... Dù sao hiện tại cũng không có gì gấp gáp nên người lùn cũng vừa làm vừa chơi nhưng năng suất của bọn họ lại cao vượt ngoài dự đoán, có lẽ là bởi vì bọn họ thích công việc này.

Những người lùn này dùng toàn bộ nhiệt tình của mình vào việc xây dựng nơi ở mới, lúc nào lò rèn và xưởng rèn cũng có người làm việc, đồ mới được tạo ra cuồn cuộn giống như nước lũ. Bảo bọn họ làm cửa cho các phòng thì bọn họ tự giác làm thêm khóa, sau đó là chìa khóa. Bọn họ tạo ra rất nhiều bàn ghế, tủ đầu giường, tủ quần áo, vừa nhanh lại vừa tốt.

Bọn họ sẽ viết những nguyên liệu mình cần lên một quyển vở nhỏ sau đó đưa cho Marion, Marion lại giao cho Tasa. Người lùn tên là Ella phát hiện ra dịch nhờn của Slime có thể phát ra ánh sáng huỳnh quang từ đó chế tạo ra đèn dịch nhờn sau đó xin Tasa một lượng dịch nhờn lớn vì cô cho rằng đèn Slime có thể thay thế hoàn toàn những cây đuốc trên hành lang. Người lùn tên là Tucker mỗi ngày đều nhắc “Xin bắt mấy con vịt hoặc dê, hoặc bất kỳ động vật nào đó có lông mềm” ba lần vì trong lòng hắn luôn canh cánh về chuyện ván giường cứng ngắc. Hắn tuyên bố chỉ cần cho hắn nguyên liệu, hắn có thể chế tạo ra một chiếc giường mềm mại gấp vạn lần chiếc giường này. Nếu không phải trường hợp cá biệt, khi bọn họ đề xuất yêu cầu thì trên tấm thẻ lò rèn hoặc xưởng rèn sẽ xuất hiện những lựa chọn mới.

Qua một tuần, Tasa phát hiện không khí nơi này đã thay đổi. Các đường hầm đã biến thành các loại hành lang, những hang động lớn, nhỏ trở thành những căn phòng với các công dụng khác nhau, trên những căn phòng này còn có biển số nhà, ở lối rẽ có biển chỉ đường, bọn họ còn dùng đại sảnh để liên hoan và dán bản đồ của Tòa thành ngầm mà mình đã vẽ lên đó. Tòa thành ngầm lạnh lẽo bắt đầu xuất hiện hơi thở của cuộc sống khiến nó biến thành một ngôi nhà.

Đúng là đáng tin ngoài ý muốn. Tasa nhìn lối đi rõ ràng ngay ngắn rồi lại nhìn những hàng lang bằng phẳng khiến cô không khỏi nhìn những người lùn thần kỳ này với ánh mắt khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.