Edit: Mặc Đình Phong
Chương 26
Quả như những gì mà Trình Diệu Vy đoán. Cuối cùng Alex vẫn bị bắt. Dù sao thì lúc gặp Sở Vĩnh Dương, anh ta cũng không mang súng.
Cảnh sát cũng theo thông tin mà Trình Diệu Vy cung cấp, tìm được máy tính và điện thoại lưu toàn bộ giao dịch của Alex từ trước tới nay, cũng mò ra được thông tin từ tổ chức sát thủ của Alex. Cho dù lần này Alex có trốn ra được thì tổ chức cũng không tha cho anh ta.
Này thì bạn thân là sát thủ. Này thì bảo vệ nữ chính, giết chết nữ phụ hay những kẻ cản đường. Trình Diệu Vy nhớ rằng trong tiểu thuyết, Alex thực sự thích Trình Ngọc. Mặc dù Alex đã giết một lão giám đốc già biến thái có ý đồ xấu với “Trình Diệu Vy” nhưng Alex nhìn không vừa mắt liền bóp cổ “Trình Diệu Vy”, cướp đi sinh mạng của một người, vậy thì so với lão già biến thái kia cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Xem đi, gọi một cuộc điện thoại đơn giản không phải xong rồi sao.
Lần này, lựa chọn duy nhất của Alex chính là ngoan ngoãn ngồi trong tù. Chui ra thì cảnh sát bắt, không thì cũng là tổ chức truy sát. Nếu biết khôn thì tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Sở Vĩnh Dương hiện tại không tiền không quyền, dù muốn đi cửa sau cũng không đi nổi. Mà việc Sở Vĩnh Dương gặp mặt với sát thủ lúc này chắc cũng tới tai Sở Nhân Kiệt và ông bà Sở rồi. Họ xử lý thế nào là chuyện của họ. Chuyện của Trình Diệu Vy lúc này chính là đi ngủ để dưỡng da cái đã. Làm người có ích cho xã hội rất hao tâm tốn sức đó.
Trong lúc Trình Diệu Vy yên tâm đắp chăn đi ngủ, tình hình của Sở gia lúc này lại căng như dây đàn. Lần này không chỉ Sở Nhân Kiệt, mà cả Sở lão gia tử cũng bị kinh động tới rồi.
Sở lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị, bên tay trái là Sở Nhân Kiệt, tay phải là ông bà Sở. Còn Sở Vĩnh Dương đang quỳ dưới đất. Người hầu đứng ở bên ngoài, thế nhưng ngay cả thờ mạnh cũng không dám, ai đi ngang qua cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Sở lão gia tử đập gậy xuống nền gạch, tạo ra những tiếng vang trầm đục.
“Thắng nhãi này, mày muốn lên trời rồi có phải không? Giao du với loại nào không giao du, lại giao dù với đám sát thủ. Mày đây là muốn làm phản à? Vừa chuẩn bị ngủ đột nhiên nghe cục trưởng cục cảnh sát gọi tới, nói cháu ông gặp mặt ăn cơm với sát thủ bị truy nã, lúc đó ông bực mình tới suýt phát bệnh tim. Thằng cháu này của ông càng ngày càng không ra thể thống gì nữa.”
“Ông. Con có chừng mực. Cậu ấy là người có thể tin được.” Ánh sáng trong mắt Sở Vĩnh Dương vẫn rất kiên định.
Sở lão gia tử cười gằn.
“Mày biết đó là người có thể tin được? À, thế cơ à? Cậu ta là sát thủ! Là sát thủ bị truy nã. Mày chơi với hạng bạn quỷ quái gì thế?”
“Đó là bạn con. Cậu ấy thế nào con hiểu rõ. Ông không cần xen vào.” Sở Vĩnh Dương hơi cau mày.
Từ trước tới nay hắn vẫn luôn biết nhìn người. Alex là bạn từ nhỏ Sở Vĩnh Dương đã quen được, cậu ấy thế nào hắn còn không biết hay sao?
Nhìn thái độ không hề biết hối cải của Sở Vĩnh Dương, lão gia tử cũng tức tới giậm chân. Ông Sở là nhà giáo, hoàn toàn không chấp nhận được Sở Vĩnh Dương lại giao du với loại người như vậy, từ lúc tới giờ vẫn không bệnh con trai một tiếng nào. Bà Sở thì càng không nói, tức giận tới độ đau đầu. Sở Nhân Kiệt gõ gõ thành ghế, cũng có chút khó chịu.
“Vậy nên con đã nói, thắng nhãi này không thừa kế được đâu. Ba. Ba xem lại đi.” Sở Nhân Kiệt đột nhiên lên tiếng.
“Con vốn đã có dự định rồi, nhưng giờ nói với ba và anh chị luôn cho mọi người đỡ bở ngỡ. Con định đuổi thắng nhãi này khỏi công ty Sở gia, để nó tự ra ngoài lăn lộn.”
Ông Sở giật mình nhìn Sở Nhân Kiệt, bà Sở chỉ khẽ nhíu mày một cái, sau đó phất phất tay, ra hiệu Sở Nhân Kiệt muốn làm gì thì làm. Lão gia tử phi một tiếng.
“Thằng nhãi này ra ngoài kia lại còn không bị xã hội nó giết đi à?”
“Còn hơn để nó sống trong ngu muội, suốt ngày tưởng là đời dễ dàng với nó lắm. Nó làm cái gì cũng được.” Sở Nhân Kiệt khinh bỉ nhìn Sở Vĩnh Dương.
Ánh mắt Sở Vĩnh Dương tối tăm. Dù gì thì hắn vẫn còn ngồi đây. Đây là công khai sỉ nhục sao?
“Chú dựa vào cái gì?” Sở Vĩnh Dương hỏi.
“Dựa vào tao là chú mày và là chủ tịch tập đoàn Sở gia.” Sở Nhân Kiệt gõ gõ xuống thành ghế. Nếu trợ lý của y hay Trình Diệu Vy ở đây, sẽ biết đây là dấu hiệu thể hiện y đang vô cùng tức giận.
“Tôi là người thừa kế Sở gia. Trong tay tôi cũng nắm cổ phần.” Sở Vĩnh Dương nhíu mày.
“Tao có nhiều cổ phần hơn.” Sở Nhân Kiệt cười khẩy.
“Và toàn bộ cổ phần của mày hiện tại đứng tên tao con à.”
“Mày nhìn lại mày xem, có chỗ nào xứng đáng trở thành người thừa kế Sở gia?”
“Ông dựa vào cái gì phán xét tôi?” Sở Vĩnh Dương nhíu mày.
“Dựa vào việc tạo là bề trên của mày.” Sở Nhân Kiệt tức tới bật cười.
“Là bề trên thì lúc nào cũng đúng chắc? Ông đề cao mình quá rồi đấy.” Sở Vĩnh Dương nhíu mày.
Những kẻ chống đối hắn, nhất định hắn sẽ không để yên.
“Tao không phải lúc nào cũng đúng, nhưng tạo vẫn khôn hơn mày.” Sở Nhân Kiệt đảo mắt.
“Có loại người thừa kế nào lúc nào cũng chăm chăm huỷ đi danh tiếng của chính nhà mình như mày không?”
“Ông nói cái gì?” Sở Vĩnh Dương nhíu máy.
“Ha? Mày không biết?” Sở Nhân Kiệt nhướng mày như nhìn thấy thứ gì đó khôi hài.
“Lần đầu tiên là lần huỷ hôn. Người thừa kế Sở gia ngang nhiên làm tình nơi công cộng, tra nam.”
“Căn bản những cái tin báo như thế đã đầy rẫy ngoài đường nếu không phải tao dùng số tiền lớn chặn miệng lũ nhà báo. Nhưng rồi sao? Trên mạng vẫn tung ra được.”
Sở Vĩnh Dương không động, hiển nhiên không quan tâm tới chuyện đó. Điều đó càng làm Sở Nhân Kiệt bực mình hơn. Y siết chặt tay, gằn giọng.
“Cổ phiếu tập đoàn vì mày mà chao đảo một phen, hội đồng quản trị phẫn nộ tới độ chất vấn tạo về khả năng của mày. Bây giờ họ đang bắt đầu phản đối việc để mày ngồi vào ban giám đốc. Nhưng mày có biết không? Không. Tất cả những gì mày quan tâm là con nhãi con kia, là hẹn hò ở đâu, là gặp loại bạn bè nào. Mày có quan tâm tới tình hình công ty, tới cổ đông không? Hay tất cả những gì máy cần biết là sau này ghế chủ tịch sẽ là của mày?”
Sở Vĩnh Dương và ông bà Sở đều kinh ngạc trước lời của Sở Nhân Kiệt. Hội đồng quản trị phản đối Sở Vĩnh Dương? Sao bọn họ lại không biết?
“Ba, chuyện đó ba cũng biết?” Ông Sở nhìn Sở lão gia tử.
Sở lão gia tử tặc lưỡi.
“Tao không biết thì còn ai biết? Đều là nhờ phúc phần của đứa con này của anh chị đấy. Giỏi. Giỏi lắm.”
“Sao ba không nói gì?” Ông Sở nhíu mày.
“Sao? Tôi còn phải báo cáo cho anh chị nữa à?”
“Ba!”
“Câm mồm!” Sở lão gia tử đập gậy xuống sàn.
“Anh chị chiều nó thành cái dạng gì rồi? Anh chị nhìn thằng con vô dụng của anh chị đi.” Sở lão gia tử chỉ thẳng mặt Sở Vĩnh Dương.
────────────────────
Lời của editor: Sở Nhân Kiệt sau vụ này ăn đủ. Nếu chương nào có lỗi dấu hay gì thì báo cho mình nhé mình còn sửa. Làm xong mình ít lướt xem lại lắm.