Nhật Kí Xoay Người Của Nữ Phụ

Chương 3: Chương 3




Edit: Mặc Đình Phong

Chương 3

Lễ đính hôn

Buổi tiệc đính hôn được tổ chức tại khách sạn Grand Royal, khách sạn năm sao đứng đầu trong chuỗi khách sạn của Sở gia. Đây là nơi mà nhiều khi ngay cả có tiền cũng không thể tiến vào. Việc tổ chức khách sạn ở đây cho thấy Sở gia coi trọng hôn ước này thế nào, cũng là cho nhà họ Trình mặt mũi.

Ánh đèn từ những chiếc đèn chùm từ thế kỉ mười chín thắp sáng cả căn phòng tiệc. Những chiếc bàn tràn ngập những món ăn từ các đầu bếp hạng nhất cả trong nước và quốc tế. Dàn giao hưởng được mời từ Úc về đang chơi những bản giao hưởng du dương.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, khung cảnh thanh lịch quý phái, động tác của các vị tiểu thư nhà giàu cũng trở nên mềm mại uyển chuyển hơn. Tiếng nói chuyện hoà vào tiếng nhạc, thi thoảng lại ngửi thấy mùi rượu mang theo hương vị của biển khơi, khiến người ta chưa uống đã muốn say.

Trong khung cảnh tuyệt đẹp đó, cửa lớn mở ra. Hàng trăm đôi mắt lập tức chuyển hướng, ngay cả máy quay của đài truyền hình cũng xoay ra, muốn xem ai là người xuất hiện muộn nhất.

Mái tóc đen bồng bềnh, trượt trên làn da trắng nõn như ngọc. Đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tất cả. Đôi môi với màu sắc của cánh hoa hồng thành thục, toả ra hương thơm quyến rũ chết người. Nữ nhân bước vào giống như phiên bản trưởng thành của nàng công chúa lọ lem trong tiểu thuyết, với bộ váy màu xanh dương tôn lên khí chất cao quý diễm lệ.

Trong chốc lát, cả căn phòng chìm trong im lặng.

“Đó là Trình Diệu Vy sao?” Không biết đây là ai hỏi.

“Trình Diệu Vy? Đùa nhau à? Mới mấy năm trước đến dạ tiệc, cô ta còn mặc quần bò áo cộc. Tôi không tin, đây là ai thế?”

“Khẳng định là đại tiểu thư Trình gia. Hôm nay là buổi lễ đính hôn của cô ấy còn gì?”

Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên. Trình Diệu Vy hoàn toàn không chút ngượng ngùng nào, bước từng bước vào phòng tiệc. Tư thái của cô khiến nhiều người trong phòng phải liếc nhìn.

Đi tới đón cô là mẹ Trình và bà Sở Sở Kỳ Duyên.

Khi nhìn thấy người này, Trình Diệu Vy liền nở một nụ cười tươi. “Chào cô ạ.”

“Con bé này, còn gọi là cô, chuẩn bị gọi mẹ được rồi.” Hơn ai hết, bà Sở cực kì hài lòng về diện mạo này của Trình Diệu Vy.

Mấy năm trước, bà là người không hài lòng nhất với hôn sự này. Bà cho rằng đứa con gái lỗ mãng như “Trình Diệu Vy” không thể nào xứng với con trai bà. Nhưng sau khi “Trình Diệu Vy” đỗ đại học Harvard, bà liền không nói về hôn sự này nữa, bắt đầu chờ đợi. Diện mạo ngày hôm nay của Trình Diệu Vy vừa vặn khiến bà cực kì hài lòng. Thế nhưng, bà cũng có hơi lo lắng.

Con trai bà ghét cái màu xanh dương này. Là cố tình sao?

“Diệu Vy à, bộ đồ này của con thật xinh đẹp, là con tự mình chọn sao?” Bà hỏi. Con trai bà ghét màu xanh, điều này hắn là Trình Diệu Vy phải biết. Dù sao trước kia đã từng có một đoạn thời gian hai đứa ở bên nhau.

“Không phải ạ. Là em gái con, Trình Ngọc.” Trình Diệu Vy nói. “Hợp với con chứ ạ?”

Mắt bà Sở hơi tối lại. Trình Ngọc. Phải rồi. Khi nhìn thấy Trình Diệu Vy, bà đã suýt chút nữa quên mất chuyện của Trình Ngọc. Hai ngày trước, bà đã biết được chuyện của Trình Ngọc và Sở Vĩnh Dương. Bà không bắt bọn họ kết thúc ngay, vì thời gian quá cấp bách, bà sợ sẽ ảnh hưởng tới buổi lễ đính hôn này.

Thế nhưng hiện tại… Chỉ cần một câu nói như thế, Trình Diệu Vy đã khiến cho ấn tượng của bà Sở về Trình Ngọc xấu thêm một chút. Đây cũng chính là lý do mà cô lựa chọn cái màu sắc này. Thêm nữa, đó là để ghê tởm chết tên nam chính kia. Quả là một mũi tên trúng hai đích.

Trình Diệu Vy liếc mắt nhìn qua gian phòng. Khách khứa cô chẳng quen một ai. Nhưng cô biết, trong căn phòng này không có bóng dáng của Trình Ngọc, cũng không có Sở Vĩnh Dương.

À phải, còn thiếu một người khác nữa. Chợt điện thoại trong ví của Trình Diệu Vy rung lên. Trình Diệu Vy cắn mỗi. Chết dở. Quên mất. Cô rút tay khỏi tay bà Sở.

“Con xin phép một chút.” Nói xong, cô liền đi lên sân khấu. Người dẫn chương trình dường như đã biết chuyện, lập tức đưa mic cho cô. Tiếng nhạc trong phòng tiệc cũng dừng lại, ánh đèn vụt tắt, chỉ có duy nhất một bóng chiếu vào cô.

Lúc này, ai nấy đều hiểu Trình Diệu Vy muốn phát biểu. Mọi người lập tức im lặng, chờ xem cô gái năm năm trước còn ngỗ nghịch, hiện tại mở miệng là dạng gì.

“Đầu tiên, xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã tới dự lễ đính hôn của tôi và Vĩnh Dương.” Giọng nói của cô mềm mại, có một chút khàn khàn, khiến cho người nghe ngứa ngáy trong lòng.

“Năm năm trước, tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới ngày này. Khi đó tôi là một con nhóc không nghe lời ai, chỉ muốn khẳng định bản thân. Thế giới của tôi tối tăm, vì tôi nghĩ không ai hiểu được mình.” Dừng lại một lát, cô đặt tay lên ngực, nở một nụ cười.

“Nhưng trong thế giới đó, đột nhiên xuất hiện một tia sáng. Sở Vĩnh Dương. Anh ấy xuất hiện, biến thành ánh sáng của cuộc đời tôi. Một cô nhóc mười bảy tuổi không hiểu sự đời, bị ánh mắt của anh ấy cuốn hút. Màn chiếu phía sau đột nhiên phát sáng, hiện lên rất nhiều bức ảnh thuở niên thiếu của Sở Vĩnh Dương. Mỗi một tấm, Sở Vĩnh Dương đều đang nở nụ cười, xán lạn như ánh mặt trời.”

“Nhưng tôi biết, Vĩnh Dương chưa từng thích tôi. Cho nên trong một lần nghe anh ấy nói anh ấy thích con gái giỏi giang, hôn thê ít nhất phải tốt nghiệp Harvard, tôi đã đâm đầu vào học như thể thiếu thân lao vào lửa.” Giọng của Trình Diệu Vi hơi trầm xuống, nhẹ nhàng hơn một phần.

Điều này là sự thật. Trong tiểu thuyết, “Trình Diệu Vy” thực sự là vì Sở Vĩnh Dương nên mới có đoạn thời gian điên cuồng này.

Những người ở dưới trong nháy mắt hiểu được sự thay đổi của Trình Diệu Vy, mà mẹ Trình thì rưng rưng nước mắt. Những điều này, bà hoàn toàn không biết.

“Hiện tại, tôi đứng ở đây, cảm giác như toàn bộ cố gắng của bản thân năm năm một mình nơi đất khách quê người hoàn toàn đáng giá. Tôi đã trở thành một người xứng đáng với anh, có thể bước đi bên cạnh anh. Ánh sáng năm đó mà tôi tưởng bản thân không thể nào bắt được, hiện tại lại ở trong tầm với.” Trình Diệu Vy khẽ xoa đi nước mắt.

Nhiều người ở bên dưới cũng bị tình cảm của cô cảm động, bắt đầu vỗ tay.

“Sở Vĩnh Dương, em đứng ở đây, có thể tự tin nói với anh rằng, lúc này, sau năm năm, em rốt cuộc đã trở thành người mà anh muốn. Hi vọng sau này, chúng ta có thể hiểu nhau hơn. Em sẽ dùng cuộc đời còn lại để giúp đỡ anh hoàn thành ước mơ của mình.” Trình Diệu Vy đặt tay lên ngực, ánh mắt đầy quyết tâm.

Tiếng vỗ tay bên dưới to như sấm. Nhiều người còn hồ lên “hay lắm”. Trình Diệu Vy xấu hổ cười, trả lại mic cho người dẫn chương trình, sau đó đi xuống.

Cái nhìn của những người ở đây về Trình Diệu Vy đã hoàn toàn thay đổi. Con người quả nhiên là sinh vật dễ bị chi phối bởi ngôn từ. Trình Diệu Vy đi xuống, mẹ Trình liền ôm lấy cô, ba Trình thì chỉ có thể đứng từ xa nhìn hai mẹ con.

“Mẹ xin lỗi…” Mẹ Trình đột nhiên nói.

“Mẹ đừng khóc. Khi đó là vì con không chịu nói cho ai biết.” Trình Diệu Vy mim cười, xoa lưng mẹ Trình.

“Thôi nào. Mẹ mà khóc nữa là trôi hết phấn bây giờ. Hôm nay là lễ đính hôn của con đó.”

Tiếng của hai người cũng không nhỏ, người trong sảnh nở nụ cười thiện cũng lại gần an ủi mẹ Trình.

Lúc này, người dẫn chương trình lại nhìn Trình Diệu Vy, thấy cô khẽ gật đầu, anh ta liền cầm mic lên, nói:

“Những lời rồi của Trình tiểu thư thật sự khiến cho tôi cảm động. Cả đời này, tôi chỉ cần tìm được một người phụ nữ có thể vì tôi trả giá như vậy, tôi liền không cần gì cả…” Người dẫn chương trình ngừng một lát, lại nhìn Trình Diệu Vy.

“Nhưng Trình tiểu thư à… người ta nói, trái tim của con người không chỉ thể hiện bằng lời nói đâu. Có một cách bộc lộ trái tim mình tốt nhất, cô có muốn thử không?” Anh ta hỏi.

“Ồ? Lời nói của tôi chưa đủ thuyết phục ngài Vĩ nổi danh sao?” Trình Diệu Vy nhướn mày, các vị khách khác cũng cười cười.

“Nếu cô muốn thuyết phục tôi, vậy thì phải đàn một bản thật hay. Thế nào? Tình cảm của Trình tiểu thư dành cho Sở thiếu, liệu có thể hoá thành một bản tình ca du dương, cảm động trái tim của tôi không đây?”

Như phối hợp với lời của người dẫn chương trình, ánh đèn chiếu vào chiếc dương cầm màu trắng trong phòng tiệc. Mọi người ồ lên. Trình tiểu thư đánh đàn? Vụ này mới đây.

“Được. Tôi chấp nhận thử thách” Trình Diệu Vy thoải mái đáp ứng, sau đó ngồi xuống.

Người dẫn chương trình ra hiệu, người quay phim trong góc bắt đầu quay cận mặt Trình Diệu Vy, chiếu thẳng lên màn hình lớn.

Chỉ thấy ánh mắt cô lặng như mặt hồ, sau đó đột nhiên thay đổi. Mà những âm thanh đầu tiên cũng vang lên.

Đó là bản nhạc kể về một cô gái với mối tình đơn phương. Cô da diết yêu một người đàn ông không yêu mình. Tình cảm đó có hạnh phúc, có đau khổ, dịu dàng như nước, nhưng cũng nồng cháy như lửa.

Tiếng đàn trầm lắng, sau đó bắt đầu lên cao, tiết tấu nhanh hơn, thể hiện tình cảm của cô gái cho chàng trai lớn dần. Đoạn cao trào, tiếng đàn trở nên mãnh liệt, cháy bỏng, như tình yêu, như ngọn lửa dâng trào trong trái tim cô. Biểu cảm của Trình Diệu Vy cũng theo đó thay đổi. Nước mắt cô tràn ra. Nhớ mong, đau buồn, tất cả đều thể hiện trong ánh mắt. Cô cắn môi, không để nước mắt chảy xuống, thể nhưng cuối cùng vẫn là không kìm được.

Tiếng đàn chậm dần, sau đó tắt hắn, như mối tình đẹp để mà đầy đau đớn, chẳng có kết cục gì.

Trình Diệu Vy lau nước mắt, đứng dậy, nhận lấy tiếng vỗ tay như sấm. Nhiều người đã không kìm được khóc thành tiếng.

Trình Diệu Vy trong lòng cho mình một ngón cái. Cả hai đời, cô biết mỗi bài này. Năm cô hai mươi tuổi, trong một lần hứng lên đã đi học piano. Vì lúc đó giáo viên dạy nhạc thất tình, cho nên bắt họ học bài này ngay ngày đầu. Sau hai tuần lặp đi lặp lại, Trình Diệu Vy ốt cuộc đánh được, nhưng cô cũng sợ mà bỏ chạy luôn. Có điều kí ức đó quả kinh hoàng, khiến cho cô tới giờ vẫn còn nhớ.

Mặc dù cơ thể này chưa từng chơi đàn, nhưng dựa vào kí ức của cô, sau khi tập chừng mười lần, cô cũng lấy lại được cảm giác. Nước mắt khi nãy rơi là vì kí ức bi thương của lần học piano đó tràn về. À, và cả tương lai vô gia cư nữa.

Người dẫn chương trình đưa mic lên miệng, còn chưa kịp khen câu gì, màn chiếu đột nhiên tối đen, sau đó một dòng chữ trắng hiện lên. “Đã kết nối thành công thiết bị với Galaxy Note 20. Bắt đầu chiếu hình ảnh.”

“Ồ? Đây là ai chuẩn bị bất ngờ gì sao? Lần sau thông báo với chúng tôi trước nha.” Người dẫn chương trình dí dỏm cười.

“Ồ, bắt đầu lên hình rồi.”

Trước khi có hình, âm thanh hiện lên trước. “Ôi tôi đang đi tham quan khách sạn năm sao làm cái video, vì đây là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng xem xem tôi tìm được cái gì này.”

Kế đó camera đen khoảng 5 giây, sau đó một nửa đen, một nửa là hình. Dường như người quay đang đứng sau bức tường quay lén.

Máy ảnh không còn chấn động, phía dưới liền hít vào một hơi khí lạnh. Trên màn hình là Sở Vĩnh Dương cùng Trình Ngọc đang ôm nhau.

Trong bóng tối, Trình Diệu Vy khẽ nhếch mép.

Nào, tôi cùng chơi với hai người.

────────────────────

Lời của editor: ôi cả thế giới nợ Triệu Diệc Vy một cái cúp giải Oscar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.