Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Chương 39: Chương 39: Si tình




Mưa đã tạnh, ánh thái dương trở lại trong bầu trời quang đãng...

Tiếu Bao Tự lại tiếp tục cuộc hành trình.

Nàng cứ lầm lũi tiến bước, bao nhiêu tâm trí đổ dồn về một người, chỉ nôn nóng muốn tìm gặp người ấy ngay, còn cảnh vật chung quanh chẳng để ý tới. Cả đến đôi hài hoa của nàng đang lấm đầy bùn đất nàng cũng không quan tâm.

Nàng đã đến xóm Đại Xa Tập.

Đại Xa Tập tuy chỉ là một xóm nhỏ, nhưng nhờ nằm gần khu vực Phi Long Bảo nên việc mua bán trở nên sung túc, náo nhiệt, đã trở thành một khu phố có đủ loại cửa hàng, với chợ búa phồn thịnh.

Tiếu Bao Tự mới vừa tiến vào đầu chợ, bỗng một vật trắng bằng trái chanh từ phía trước mặt nàng bay vù lại, rơi “bạch” xuống đất, nằm ngay dưới chân nàng.

Nàng giựt mình phóng mắt nhìn.

Thì ra là một tờ giấy được vo tròn lại.

Ngần ngại một chút, nàng quét nhãn tuyến khắp chung quanh xem ai đã ném vật này, nhưng làm sao đoán biết là ai được, vì người đang qua lại tấp nập khá đông.

Nàng cúi xuống lượm viên giấy lên, mở ra xem thử.

Đây là một bức sơ đồ, trên góc mặt đề ba chữ “Đại Xa Tập”. Đúng là sơ đồ xóm Đại Xa Tập!

Nhưng sao lại là sơ đồ Đại Xa Tập? Ai đã ném lại cho nàng? Ngụ ý gì?

Tiếu Bao Tự xem kỹ lại lần nữa và chú ý đến một mũi tên đậm nét trên sơ đồ. Cứ dò theo mũi tên, dẫn đến một ngôi trang viện, đằng trước cổng có vẽ một đôi sư tử đá.

Nàng hiểu ngay là kẻ vô danh nào đó ném cho nàng bức sơ đồ này, cốt chỉ cho nàng đến tòa trang viện ấy.

Nhưng chỉ lối cho nàng như thế để nhằm mục đích gì?

Mặc kệ! Gì thì gì! Hãy lần bước đến đấy xem sao!

Nàng đã quyết tâm như vậy và mạnh dạn tiến tới, theo đúng hướng mũi tên chỉ trên bức sơ đồ.

Nàng tò mò muốn biết ở đó sẽ có cái gì lạ....

Hai cánh cửa lớn, sơn đỏ. Trước cổng quả nhiên có một đôi thạch sư tử.

Nhìn qua, tòa trang viện này thật đồ sộ, có lẽ là đồ sộ nhất ở xóm Đại Xa Tập cũng nên.

Trên đường đi qua suốt khu Đại Xa Tập, Tiếu Bao Tự chưa thấy một ngôi nhà nào đồ sộ bằng tòa trang viện này.

Nàng đứng trước cổng, đưa mắt nhìn ngắm, nhận thấy khung cảnh hết sức vắng vẻ, tĩnh mịch: chẳng gặp một bóng người, không nghe một tiếng động nào khác hơn là cánh lá rì rào và chim hót, ve ngâm.

Quan sát hồi lâu, Tiếu Bao Tự bước lên thềm đá, đẩy thử hai cánh cửa cổng. Cửa chỉ khép hờ. Nàng đẩy hé vào một chút và cất cao giọng, hỏi :

- Bên trong có vị nào đó không, xin cho hỏi thăm?...

Nàng hỏi đến năm bảy lượt mà tuyệt nhiên bên trong không có phản ứng gì hết, cơ hồ là tòa trang viện bỏ trống vậy.

Nàng đẩy cửa tiến vô, rồi thuận tay khép lại như cũ.

Quả là một tòa trang viện khá rộng, lối kiến trúc thật tinh xảo, nhưng lạ một điều là không có người!

Tiếu Bao Tự lấy làm kỳ, thử tiến vào từ từ, đưa mắt nhìn chung quanh và lắng tai nghe các động tĩnh.

Thình lình, một giọng cười hết sức lẳng lơ của nữ nhân bỗng vọng ra.

Tiếu Bao Tự thoạt nghe giọng cười lảnh lót ấy, không khỏi ngạc nhiên và liền có cảm giác, nơi phát ra tiếng cười, ắt phải có cái gì khác lạ.

Nàng liền nhanh chân sấn vào.

Qua tiền sảnh đến hậu viện, chung quanh đầy những hoa lá, cỏ cây, bóng mát rợp trời.

Ngưng thần lắng nghe kỹ lại, nàng lại bị một loạt tiếng cười trong trẻo như châu reo làm giựt mình, vì hiển nhiên đang có ít lắm là hai ba người ở trong gian nhà mái nằm phía trái khu vườn, gần hồ sen.

Sau chuỗi cười của nữ nhân, Tiếu Bao Tự lại nghe có cả giọng nói của nam nhân.

Giọng nói của nâm nhân! Một giọng nói mà, mới vừa lọt vào tai, Tiếu Bao Tự liền nhận được ngay là của ai rồi!

Nàng chấn động tâm thần. Và, chẳng ai ngăn cấm được, nàng lập tức phi thân lướt vào đến gian nhà mát.

Nhưng nàng không tới phía cửa cái, mà theo ngõ cửa sổ hướng đông, đứng ngoài nhìn vào.

Trước mắt Tiếu Bao Tự hiển hiện con người mà nàng kiếm tìm, chính là “chàng”, con người thư sinh anh tuấn, đồ đệ của Đông Môn Trường Thanh!

Chàng đang ngồi bên chiếc bàn tròn, trên bàn bày la liệt những bình và chén rượu với thức nhắm.

Trên đùi chàng, bên tả ngồi một mỹ nhân áo xanh, bên hữu là mỹ nhân áo tía.

Hai tay chàng, vừa ôm nàng áo xanh, vừa vuốt ve nàng áo tím, để một nàng thì gắp thức ăn đút cho chàng, một nàng rót rượu đưa lên tận môi chàng.

Chàng không ngớt nghiêng bên tả, ngã bên hữu để kề môi, áp má vào hai nàng mỹ nhân...

Tiếu Bao Tự vừa trông thấy cái cảnh ấy, liền ngấm ngầm nhớ tới kẻ vô danh đã ném bức sơ đồ Đại Xa Tập cho nàng: chính kẻ đó đã dụng tâm dẫn dắt nàng đến đây, hầu trông thấy tận mắt “chàng” của nàng đang du dương lả lướt, Cảm giác đầu tiên của nàng là tức giận, vừa đau lòng xót dạ. Nàng đã định quay lưng, lùi ra ngoài ngay.

Nhưng, thầm nghĩ lại, nàng hết tức giận, cũng không đau xót nữa. Vì nàng nhớ đến lời “chàng” bữa trước, chính lời chàng đã tự cho nàng biết chàng là hạng bạc tình, đam mê nữ sắc, buông cô này, bắt cô kia. Và cả Đông Môn Trường Thanh cũng khuyến cáo nàng về hạnh kiểm bất chuyên nhất với nữ nhi, tức tật xấu của người đồ đệ. Đã thế, bây giờ nàng còn lạ gì mà bực tức với xót đau? Đã thế ai bảo nàng cứ si tình, cứ theo đuổi “chàng” mà chi?

Đột nhiên, từ trong nhà mát, chàng lên tiếng :

- A! Ra nghe có người tới đó!

Mỹ nhân áo xanh liền nói :

- Người yêu của thiếp! Xin cứ yên tâm! Tào lão đầu đã về quê thăm bà già vợ rồi, ở nhà này chỉ có hai chị em thiếp mà thôi, mà cả hai lại đang ngồi trong lòng đại ca đây rồi thì còn ai nữa?

Chàng cười, bẹo má nàng :

- Cô vợ hai của ta...

Mỹ nhân áo xanh õng ẹo :

- Nhớ nhé! Đã nhìn nhận là vợ thứ hai rồi đấy nhé, mai mốt không được bỏ bê người ta đấy nhé!

Rồi nàng hun đánh “chụt” một cái vào má chàng.

Tiếu Bao Tự bước vòng ra phía cửa cái, đàng hoàng tiến thẳng vào gian nhà mát.

Hai mỹ nhân giựt mình kinh hãi, bật tiếng la hoảng.

Chàng cũng kinh ngạc, nhưng trấn tĩnh ngay.

Mỹ nhân áo xanh đang hở hang y thường, phơi bày cả bộ ngực nở nang lồ lộ, nhưng chẳng buồn kéo áo che lại, trừng mắt hỏi Tiếu Bao Tự :

- Người... người là ai?

Tiếu Bao Tự mỉm cười, chỉ “chàng”, đáp :

- Hỏi “y” thì biết!

Vừa đáp, Tiếu Bao Tự vừa kéo chiếc ghế ngồi đối diện bên kia bàn.

Mỹ nhân áo xanh liền xoay lại chàng :

- Ai vậy?

Chàng tươi cười nói :

- Tiếu Bao Tự, là một trong tứ đại mỹ nhân lừng danh võ lâm đương thời! Nhưng Tiếu Bao Tự là ngoại hiệu, còn tên họ thật là Diệp... Diệp... cái gì nhỉ?

Tiếu Bao Tự lên tiếng :

- Diệp Thu Ngâm!

Chàng gật đầu :

- Phải rồi! Diệp Thu Ngâm cô nương!

Mỹ nhân áo xanh lại hỏi :

- Đại ca có quen biết với cô ta không?

Chàng đáp gọn :

- Có gặp một lần.

Mỹ nhân áo xanh hỏi thêm :

- Tại sao cô tìm đến đây được? Đến để làm gì?

Chàng chỉ Tiếu Bao Tự nói :

- Vợ hai yêu quí của ta sao mà cật vấn kỹ thế? Muốn biết hãy hỏi cô ta ấy chứ!

Mỹ nhân áo xanh nhìn sang Tiếu Bao Tự.

Nhưng Tiếu Bao Tự không đợi hỏi, đã lên tiếng :

- Ta đến để xem thử y phong lưu hào hoa đến độ nào vậy mà!

Bất thần chàng hôn nhanh lên má cả hai mỹ nhân, đoạn cười hỏi :

- Đại khái như thế này, cô nương xem có được không? Nếu cô nương không bận việc gì khác, có thể ngồi đây xem thêm, sẽ có nhiều trò hấp dẫn lắm! Đồng ý chứ?

Tiếu Bao Tự thản nhiên, mỉm cười :

- Vâng, đồng ý chứ! Có chi là bất tiện đâu!

Chàng cười rộ :

- Hay lắm! Không ngờ Tiếu Bao Tự quả đánh bực anh kiệt trong hàng nữ lưu! Xin cứ tự nhiên ngồi xem...

Chàng cúi xuống uống từng ngụm rượu, đoạn quay mặt qua phía mỹ nhân áo tía.

Mỹ nhân áo tía đỏ bừng mặt, nghiêng đầu tránh khẽ :

- Bây giờ là thờ khắc nào mà đại ca lại...

Chàng nuốt ực hớp rượu, nói :

- Người ta đã dám xem, mà ái thê của ta lại mắc cỡ! Cái gì mà ngại, thời khắc nào yên nhau chẳng được?

Chàng lại toan uống rượu, mỹ nhân áo tía liền luồn người thoát khỏi vòng tay chàng, đứng nép ra sau lưng.

Chàng bật cười khanh khách.

Mỹ nhân áo tía ngó Tiếu Bao Tự hỏi :

- Cô nương định ngồi đây xem thật ư?

Tiếu Bao Tự mỉm cười :

- Thì chẳng đang ngồi xem thực sự đấy là gì?

Mỹ nhân áo tía lại hỏi :

- Cô nương có thể là hạng người như vậy sao?

Tiếu Bao Tự cũng hỏi :

- Còn cô nương, có thể là hạng người như vậy sao?

Mỹ nhân áo tía đỏ mặt, ngập ngừng :

- Ta... ta...

Tiếu Bao Tự nói to :

- Đừng để ta thất vọng! Các vị cứ tự nhiên tiếp tục cuộc vui nữa đi chứ!

Chàng cười :

- Đấy, hai cô vợ yêu quí có nghe rõ không? Người ta đã nói như thế thì hai cô cứ việc, chớ mắc cỡ cái gì? Nào, để ta yêu coi nào...

Chàng cúi xuống tìm môi mỹ nhân áo xanh.

Nhưng mỹ nhân áo xanh cũng cả thẹn, luồn người thoát ra.

Và cả hai nàng đều lùi lại, đứng sánh vai nhau, cười khúc khích :

- Thôi đi! Ban ngày ban mặt mà làm vậy, coi kỳ lắm!

Chàng cười rộ :

- Cái chi mà kỳ? Nào, lại đây!...

Hai nàng chẳng những không trở lại với chàng mà cùng kéo nhau, chạy biến ra vườn.

Chàng chẳng nói chẳng rằng, tự rót đầy một chén rượu nốc cạn một hơi.

Tiếu Bao Tự cũng không lên tiếng nữa.

Cả hai im lặng ngồi đối diện nhau.

Bầu không khí trở nên phăng phắc.

Khá lâu...

Thình lình, chàng khai khẩu :

- Cô nương có gặp gia sư không?

Tiếu Bao Tự gật đầu :

- Có gặp. Hôm ấy, sau khi đại ca đi một lúc thì tiểu muội được hân hạnh gặp lão nhân gia.

Chàng nói :

- Phải rồi. Sau đó lão nhân gia cũng có cho tại hạ biết thế. Lão nhân gia khen cô nương là một nữ nhi rất tốt, nhưng... đáng tiếc...

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Đáng tiếc điều chi?

Chàng đáp :

- Đáng tiếc tại hạ là kẻ phóng đãng đã quen, không xứng đáng đạo đức trang nghiêm của lão nhân gia.

Tiếu Bao Tự nói :

- Ấy chẳng qua là một chút tì vết nhỏ.

Chàng thở dài :

- Hòn ngọc mà có điểm tì vết nhỏ thì mất đi giá trị rồi!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Thế sao đại ca không đem chỗ tì vết ấy trên hòn ngọc mà mài dũa đi?

Chàng khẽ lắc đầu :

- Khó lắm! Mà tại hạ cũng chẳng muốn, chẳng bận tâm đến.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Bởi lý do nào?

Chàng đáp :

- Bởi vì... tại hạ không phải là người thích đạo mạo chính chuyên, đó là cái bẩm tính trời sinh, còn sửa đổi thế nào được?

Tiếu Bao Tự nói :

- Cũng chẳng hề chi!

Chàng hỏi :

- Tại sao lại chẳng hề chi?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Tại vì... đại ca tuy như thế, nhưng lại có người nguyện ý chấp nhận như thế thì có chi đáng nói, đáng ngại nữa?

Chàng thở dài :

- Thế thì kể cũng lạ! Lạ đến buồn cười! Lạ đến tội nghiệp!

Tiếu Bao Tự cả quyết :

- Bất luận ai nói gì, tiểu muội vẫn một mực yêu quí đại ca.

Chàng ngưng mục quang nhìn nàng hỏi :

- Cô nương vẫn không thay đổi sự lầm lẫn buổi đầu sao? Bây giờ, chẳng lẽ còn chưa thấy rõ cái tư cách tệ hại của tại hạ?

Tiếu Bao Tự càng cả quyết :

- Tiểu muội có lẽ là một thứ người kỳ cục. Với tiểu muội chỉ có hai con đường, hoặc là không rung cảm kính yêu thì thôi, hoặc đã rung cảm với ai rồi, là dù tan xương nát thịt cũng không thay đổi nữa.

Chàng nói :

- Nhưng tại hạ là kẻ bạc tình, cô nương đừng chuốc lấy cái khổ.

Tiếu Bao Tự thản nhiên :

- Cho dù lời nói ấy đúng thật đi nữa tiểu muội cũng cam tâm. Nhưng, cho tới mãi mãi, tiểu muội vẫn không tin đại ca là hạng bạc tình, cho tới chết đi nữa, tiểu muội vẫn tin đại ca là chính nhân quân tử, đáng kính đáng yêu nhất!

Chàng lại thở dài :

- Thảo nào! lão nhân gia bảo rằng cô nương rất tốt, là một hảo cô nương!...

Tiếu Bao Tự cười buồn :

- Nhưng vẫn không đáng để đại ca để ý tới!

Chàng nhún vai hỏi :

- Cô nương lại muốn tại hạ xâm phạm đến cô nương sao?

Tiếu Bao Tự khẳng định :

- Tiểu muội hoàn toàn tự nguyện hiến dâng, đừng nói là thể xác, đến cả tinh thần, luôn tới tính mạng... tất cả không còn là riêng của tiểu muội nữa, mà là của đại ca đó! Tiểu muội cũng hy vọng, cho tới một lúc nào đó, đại ca sẽ trở thành là của tiểu muội. Nghĩa là, do tình yêu chân thành, tha thiết, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau...

Giọng nàng cứ mỗi lúc một thêm thành khẩn, thiết tha và ngọt ngào vô hạn.

Bất thần chàng đứng phắt dậy...

Tiếu Bao Tự vẫn ngồi yên, chẳng chút động đậy, đôi mỹ quang không ngớt chớp chớp nhìn chàng.

Chàng sấn tới sát bên nàng, hai mắt hau háu dán chặt vào mặt, vào cơ thể kiều diễm của nàng.

Nàng vẫn ngồi yên chờ đợi.

Chàng thò tay đặt lên mái tóc nàng, mân mê dần dần xuống mặt, xuống cổ nàng.

Nàng vẫn ngồi yên chấp nhận.

Bỗng bàn tay mơn trớn của chàng dừng hẳn lại.

Khá lâu...

Tiếu Bao Tự ngước mặt lên, hỏi :

- Thế nào? Lại không nỡ phải không?

Chàng nói :

- Thình lình tại hạ nhớ tới một chuyện.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Chuyện chi?

Chàng hỏi lại :

- Tại sao cô nương biết tại hạ có mặt ở đây mà tìm đến vậy?

Tiếu Bao Tự nói :

- Không có cái gì tiểu muội giấu đại ca cả, đây này, đại ca xem...

Nàng lấy bức sơ đồ bị vo tròn của kẻ vô danh ném cho nàng trao cho chàng xem, khiến chàng xem qua không khỏi chưng hửng :

- Ái chà! Ai mà biết rõ đường lối thế này?

Tiếu Bao Tự liền kể cho chàng nghe về trường hợp đã nhận được tờ giấy sơ đồ ấy, và lại thuật thêm :

- Trước khi đến Đại Xa Tập, tiểu muội phải vượt qua một khoảng núi rừng vắng vẻ, hiểm trở, thình lình gặp mưa to, tiểu muội chạy vào một hang núi để đụt mưa, bỗng gặp một thanh niên áo xanh khôi ngô tuấn tú cũng đang trú mưa. Càng lúc mưa càng to, thanh niên áo xanh tuấn tú ấy đột nhiên giở trò tán tỉnh. Tiểu muội bảo thẳng với y rằng tiểu muội đã có người yêu, là đại ca...

Chàng chăm chú nghe đến đây, bỗng kêu “ồ” và hỏi :

- Một thanh niên áo xanh, thật khôi ngô tuấn tú?

Tiếu Bao Tự gật đầu và kể tiếp :

- Vừa nghe tiểu muội nói tới đại ca, là đồ đệ của Đông Môn Trường Thanh lão nhân gia thì thanh niên áo xanh ấy liền cho hay là y biết hai thầy trò đại ca rất nhiều, rồi y tả hình dáng đại ca chẳng sai một nét, kế đó, y lại bảo rằng đại ca vốn là con người ham mê tửu sắc, chẳng thủy chung, nay cô này, mai cô khác, đã làm khổ nhiều nữ nhân...

Chàng ngắt ngang :

- Y đã nói đúng đấy chứ!

Tiếu Bao Tự lại tiếp :

- Tiểu muội mắng cho y một hồi về tật nói xấu kẻ vắng mặt thì y nổi hung, nhân lúc ngoài trời mưa gió tầm tã liền dùng cường lực, định cưỡng hiếp tiểu muội. Nhưng tiểu muội kháng cự, toan tự sát bằng cách đoạn tâm mạch, thì bất thần y ra tay ngăn cản. Thủ pháp y thật ảo diệu, bản lãnh rất cao siêu, chẳng những kiềm chế được tiểu muội một cách dễ dàng, mà bất luận tiểu muội định tự sát bằng cách nào cũng đều bị y ngăn cản ngay. Tiểu muội những tưởng đã đành chịu ô nhục, nào ngờ, y chỉ giả vờ có thế, rồi bất thần phi thân đi mất dạng, đúng vào lúc trời mưa vừa tạnh! Thế là tiểu muội hoàn hồn, vội vàng đến Đại Xa Tập và thình lình có kẻ vô danh ném cho bức sơ đồ chỉ dẫn đến đây, không ngờ gặp đại ca...

Lắng nghe nàng kể xong, chàng bỗng cười lạt, nói :

- Thì ra, lại là hắn!....

Tiếu Bao Tự ngạc nhiên :

- Đại ca biết con người ấy ?

Chàng đáp :

- Biết chứ! Cũng như hắn biết gia sư và tại hạ rất nhiều!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Hắn là ai vậy?

Chàng vắn tắt trả lời :

- Lý Tam Lang!

Tiếu Bao Tự sửng sốt :

- Là Lý Tam Lang ư?

Chàng gật đầu :

- Chính hắn đấy. Chính là Lý Thanh Cuồng Lý Tam Lang đấy! Từ mấy năm nay gia với tại hạ đã truy nã hắn mãi mà chưa bắt được hắn, cứ mỗi lần sắp thành công thì hắn lại lọt lưới.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Vì lẽ gì lại tìm bắt Lý Tam Lang?

Chàng cười :

- Vì hắn được thiên hạ sùng bái nhiều thật mà cũng nhiều người tốt giác hắn như một đại đạo hái hoa, cứ ăn ở với cô nào rồi là bội bạc ngay...

Tiếu Bao Tự ngắt lời :

- À ra thế! Nhưng hắn có gì đến đổi nhiều cô gái phải si mê dường ấy?

Chàng ngó sững nàng hỏi lại :

- Cô nương đã nhìn thấy Lý Tam Lang rồi phải không?

Tiếu Bao Tự gật đầu :

- Nếu đúng như lời đại ca bảo, thanh niên tuấn tú áo xanh là Lý Tam Lang thật thì tiểu muội quả đã gặp y rồi đó!

Chàng lại nói :

- Cô nương có nhìn nhận hắn rất tuấn tú và bảnh lãnh cực kỳ cao siêu?

Tiếu Bao Tự lại gật đầu xác nhận.

Chàng hỏi tiếp :

- Như thế, có phải hắn là một con người đáng cho nữ nhân, nhất là nữ nhân thuộc giới võ lâm giang hồ phải mơ tưởng, yêu mến hay không?

Tiếu Bao Tự cười :

- Cái đó tiểu muội không phủ nhận, nhưng đâu phải hễ là nữ nhân võ lâm đều nhất thiết mơ tưởng, ưa thích Lý Tam Lang.

Chàng thở phào một hơi :

- Tại hạ hy vọng cô nương sẽ cảm mến hắn.

Tiếu Bao Tự “ủa” một tiếng :

- Vì lẽ gì đại ca lại nói như vậy?

Chàng trầm ngâm một lát, hỏi lại :

-Vì lẽ gì cô nương lại phải mất công tìm theo tại hạ hoài như vậy?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Cho đến bao giờ đại ca chưa chịu gật đầu ưng thuận thì tiểu muội cứ theo đuổi hoài.

Chàng lại thở dài :

- Tại hạ rất có thể gật đầu, nhưng chỉ e sẽ làm hại cuộc đời cô nương.

Tiếu Bao Tự thành khẩn :

- Tiểu muội đã từng nói với đại ca nhiều lượt rồi, là tiểu muội tự nguyện như thế và tin tưởng đại ca hoàn toàn.

Chàng bỗng đứng lên và bước ra khỏi gian nhà mát.

Tiếu Bao Tự cũng từ từ nối gót theo chàng.

Thình lình chàng dừng phắt lại.

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Sao đại ca không đi nữa?

Chàng hạ thấp giọng :

- Cô nương có thể giúp tại hạ thêm một phen nữa không?

Tiếu Bao Tự hăng hái :

- Bất luận đại ca sai khiến việc gì, tiểu muội cũng hết sực tận tâm thừa hành.

Chàng bất thần đưa tay lên, tự xoa lấy khắp mặt mũi một lượt, tự dưng diện mạo thay đổi thành một người khác hẳn, đoạn cầm tay Tiếu Bao Tự kéo đi ra phía cổng chính.

Tiếu Bao Tự khẽ hỏi :

- Lại có chuyện gì nữa vậy đại ca?

Chàng đáp :

- Hãy ra ngoài cổng trang viện, cô nương sẽ biết ngay.

Và chàng tiếp tục nắm tay nàng, thong dong cùng nhau tiến ra khỏi cổng tòa trang viện.

Vừa bước chân ra tới ngoài, Tiếu Bao Tự không khỏi sửng sốt. Nàng quét mắt nhìn quanh một lượt và bắt đầu hiểu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.