Đá tảng lăn lông lốc, trút xuống như mưa rào mùa hạ.
Nơi đây là một sơn cốc hẹp và dài, lúc hành quân tác chiến mà phải đi qua địa phương thế này, thống lĩnh sẽ luôn phải tính đến khả năng bị mai phục. Chỉ là hình như Tiêu vương điện hạ có số khắc binh thư, cho nên bất kể đi tới đâu, dù là vì tư tình cá nhân, cũng lại xui xẻo gặp phải chuyện như vậy.
Giang Nam Chấn rút kiếm ra khỏi vỏ, hét lớn: “Cẩn thận!”
Toàn đội ngũ, bao gồm cả đệ tử Giang môn lẫn cận binh Hoàng gia, đều là các cao thủ dày dạn kinh nghiệm. Hàn kiếm trong tay liên tục vung lên, chém văng đá tảng.
Xe ngựa bị đá phá tan tành, Quý Yến Nhiên ôm Vân Ỷ Phong nhảy lên lưng ngựa, Phi Sương Giao hí dài một tiếng, tung vó né đi đá lăn, cấp tốc chạy về hướng sơn cốc. Mưa đá mù mịt, quét theo đất cát cành khô cùng rơi xuống, như muốn che khuất cả bầu trời, khiến lòng người hoảng hốt sợ rằng cả khe núi này cũng sẽ bị lấp đầy.
“Vương gia!” Ngựa của Mai Trúc Tùng đã bị thương, lảo đảo chạy đi khỏi chỗ hiểm, “Vân môn chủ không sao chứ?”
“Không bị thương, nhưng bị doạ một phen.” Quý Yến Nhiên một tay bảo vệ Vân Ỷ Phong, ngẩng đầu thoáng nhìn lên phía trên núi, nghiến răng nói, “Giết hết bọn chúng!”
“Vâng!” Cận quân đồng loạt lĩnh mệnh, trèo xuống khỏi ngựa chiến, thoăn thoắt leo lên vách núi, nháy mắt đã biến mất vào rừng cây um tùm.
Đá lớn không ngừng rơi xuống, hẳn là dọc đường làm bốc lên quá nhiều bụi, đám người đánh lén không thấy rõ được tình hình phía dưới, vẫn tiếp tục cho chắc ăn. Giang Nam Chấn phân phó đệ tử để ý các đồng môn bị thương, sau lại phủi phủi tro bụi trên tay áo, nói: “Chắc chắn là do đám người Thiên Thu bang biết tin rồi nên muốn giết người diệt khẩu đây mà.”
Nơi này rất gần thành Kim Phong, khả năng này không phải không có, chẳng qua dám mai phục đánh lén Tiêu vương điện hạ, thì quả là không phải lá gan của người thường. Mai Trúc Tùng lúc này cũng chẳng đoái hoài nghe Giang Nam Chấn phân tích xem ai là chủ mưu, chỉ vội vàng lấy ra một bình thuốc cho Vân Ỷ Phong uống mấy viên để kiềm chế lại cơn sợ hãi.
“Không có việc gì.” Quý Yến Nhiên dùng áo choàng chùm lên cả người hắn, khẽ nói, “Trời đang mưa, là sét đánh thôi.”
Vân Ỷ Phong vẫn chưa tỉnh hồn, mãi một lúc mới hỏi, “Sét đánh, sập nhà rồi sao?”
Quý Yến Nhiên đáp: “Ừm.”
Vân Ỷ Phong mơ hồ nghĩ, hay là do người xây ăn bớt nguyên vật liệu, bây giờ biết đi đâu mà ở đây. Còn đống đồ tỉ mỉ lựa chọn trong phiên chợ, rồi nồi niêu bát đũa với rượu mơ nữa, chẳng lẽ là bị chôn hết rồi?
Trong cuộc sống, nhà sập hiển nhiên là một đại sự khó lường. Vân Ỷ Phong có chút rầu rĩ, cảm thán sao mình lại xui xẻo đến vậy, vừa định nói hay là chúng ta về thành Xuân Lâm, tiện thể gặp Thanh Nguyệt và Linh Tinh Nhi luôn, sau lưng lại vang lên đánh “ruỳnh” một tiếng.
“Khụ khụ!” Hắn bị sặc thành ra ho khan, động phải vết thương trong tâm mạch, cơ thể lại càng trở nên bứt rứt khó chịu.
Quý Yến Nhiên nhấc chưởng đè lên ngực đối phương, nhẹ xoa vài lần, mới ngẩng đầu lạnh mắt nhìn sang.
Tướng sĩ vừa mắc lỗi sợ phát đổ mồ hôi hột, nhỏ giọng nói: “Xin Vương gia thứ tội, vừa rồi trói hắn không chặt nên để rơi.”
Thứ rớt đánh “ruỳnh” vừa rồi là một người, một trong những kẻ mai phục trên đỉnh núi, đang tính bỏ chạy sau khi đã đẩy hết đá xuống. Đồng bọn có tổng cộng hơn năm chục, phần lớn đã bị cận quân giết hết, chừa lại bảy tám tên để tra khảo.
Tra ra, đây quả thực là đệ tử Thiên Thu bang, rồi thì cả quan địa phương Từ Dục của thành Kim Phong cũng bị điểm mặt chỉ tên, bọn hắn khai hôm qua chưởng môn bị Từ đại nhân triệu tập khẩn cấp vào phủ, sau khi mật đàm hết nửa canh giờ, kế hoạch mưa đá trong hẻm này cũng ra đời.
Giang Nam Chấn giận dữ mắng: “Đúng là gan to bằng trời mà!”
Quý Yến Nhiên hỏi: “Ngoại trừ mưa đá trong hẻm, còn có cạm bẫy nào nữa không?”
“Ta thật sự không biết.” Tên đệ tử cuống quýt dập đầu, “Cầu xin Giang chưởng môn tha mạng.”
Hắn không nhắc đến Quý Yến Nhiên, hiển nhiên không biết về thân phận của người trước mắt, mục tiêu ám sát cũng mù tịt. Xét thấy, rất có khả năng là Cung Thiên cũng bị Từ Dục giấu diếm, vì nếu sự tình chuyển biến xấu đi, dù người giang hồ có nhiều cơ hội cuốn gói đào tẩu hơn mệnh quan triều đình, thì cũng không đáng để hắn mạo hiểm ám sát hoàng thân quốc thích.
“Vương gia.” Mai Trúc Tùng nói, “Nếu đến hôm qua hai người mới nhận được tin tức, bây giờ chúng ta đổi sang đi đường tắt bí mật hơn có lẽ vẫn tránh được nguy hiểm.”
Quý Yến Nhiên giận đến ngứa răng, nhưng hiện tại không phải lúc để truy cứu, hắn phân phó cận quân mau chóng tìm một chiếc xe ngựa mới, đồng thời lệnh cho thuộc hạ thân cận cầm nửa tấm binh phù đến nơi có trú quân gần nhất, phân một vạn quân sĩ tạm thời đến bao vây thành Kim Phong, không để bất cứ người nào có quan hệ với Từ Dục và Cung Thiên ra vào.
Giang Nam Chấn mừng húm, nghĩ bụng lão già Cung Thiên khôn vặt cuối cùng lại thành tự hại mình. Vốn chỉ định nhờ Quý Yến Nhiên ra mặt chỉnh hắn, thế mà đối phương lại muốn thủ tiêu mình, giờ thì hay quá, chiều trò một hồi để rồi toàn thành cũng bị đại quân bao vây—tin này truyền ra, ai còn dám đứng về phía Giang Lăng Tự nữa?
Chuyện này vậy là xong, tảng đá lớn trong lòng Giang Nam Chấn đã vơi đi phân nửa, cho nên hiện tại hắn cũng bắt đầu thật lòng quan tâm đến tình trạng của Vân Ỷ Phong, dọc đường còn phân công đệ tử để ý trước sau, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt cho Quý Yến Nhiên. Suy cho cùng, đây vẫn thiên hoàng quý trụ, là tướng quân của Đại Lương, đâu thể để chất nhi cà lơ phất phơ kia ăn hôi hết thế được, mình cũng phải tìm cách hưởng lợi ké chứ.
Xe ngựa tìm tạm, không thể khí phái như chiếc ban đầu, đã nhỏ lại bí bức, Vân Ỷ Phong nhìn chằm chằm tấm rèm đang lay động, im lặng không nói gì. Quý Yến Nhiên hỏi hắn: “Nằm không thoải mái à?”
Quả thật không thoải mái, nhưng không phải là không nhịn nổi, Vân Ỷ Phong nghĩ, nhà cũng sập mất rồi, đành ở tạm trong xe ngựa mấy ngày thôi chứ sao, vì vậy dối trá nói: “Không sao.”
Nói xong còn vươn tay, gắng chạm vào khuôn mặt đối phương, Quý Yến Nhiên chủ động cúi đầu, đè lên lòng bàn tay lạnh buốt của hắn.
Vân Ỷ Phong dùng ngón cái vuốt vuốt, ngờ vực nói: “Sao ngươi lại khóc?”
“Có à?” Quý Yến Nhiên hít một hơi thật sâu, tuỳ tiện lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói, “Ừm, nhà sập mất rồi, ta thương tâm quá độ.”
Vân Ỷ Phong nhíu mày: “Ta còn tưởng... khụ, vì ta sắp chết nên ngươi mới khóc chứ.”
Khoé môi hắn trào ra một vết máu đỏ tươi, Quý Yến Nhiên lấy khăn lau đi: “Đừng có nói lung tung, ngươi sẽ không chết.”
Vân Ỷ Phong tựa vào ngực hắn, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Nhưng ta mơ thấy mẫu thân, bảo muốn dẫn ta đi.”
Mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ mặt, một thân tuyết y mang lại cảm giác lạnh như băng, không hiền hậu thân thiện như lão Thái phi, cũng không giống mẫu thân trong tưởng tượng của hắn, xung quanh là bão tuyết cuồng phong, táp dữ đến không mở được mắt.
“Đừng mơ tới nàng.” Quý Yến Nhiên thấy lòng trống rỗng, không muốn nghe thêm về điềm xấu như vậy.
“Ta còn mơ thấy ngươi.” Vân Ỷ Phong ngắt lời, “Mộng nào cũng có ngươi.”
Cho nên mới cảm nhận được tư vị ngọt ngào ngay cả trong thời điểm thập tử nhất sinh như hiện tại, bởi dù là mơ hay thực, người đầu tiên nhìn thấy vẫn là hắn.
Chỉ là chút ngọt ngào này, chẳng mấy chốc nữa sẽ không còn.
Vân Ỷ Phong nửa mơ nửa tỉnh, nhẩm tính thời gian còn lại của mình không nhiều, chắc là chẳng đợi được nhà mới xây xong, đến cùng cũng chỉ có thể nằm trong xe ngựa chật hẹp này. Nhưng mà nói đi nói lại, nhà đang yên đang lành thì bị sét đánh sập, phải tìm ai nói lí mới được đây? Vân Ỷ Phong ngẫm về cái số không may của mình mà phiền muộn khó kiềm, vành mắt đỏ ửng cả lên, bàng hoàng nghĩ bụng, mình xui như vậy, e là đến lúc xếp hàng uống canh Mạnh Bà cũng sẽ bị quỷ sứ hung dữ giội cho bảy tám bát, khi nào quên sạch chuyện xưa rồi mới được đi đầu thai cũng nên.
Nhưng hắn không muốn quên, cũng không thể quên, chỉ muốn dùng dao nhọn khắc sâu vào lòng từng câu nói nụ cười của đối phương, không cho ai đoạt đi.
Quý Yến Nhiên dịu dàng lau nước mắt cho hắn, nhìn người trong lòng thẫn thờ mà tim như bị đao cắt.
...
Thành Kim Phong đã bị trú quân Đại Lương bao vây tầng tầng lớp lớp, chặt đến không còn kẽ hở. Cả Thiên Thu bang lẫn phủ nha đều có trọng binh trấn giữ, đại nương đại thẩm muốn ra ngoài đi chợ cũng bị kiểm tra hết ba bốn lượt.
Đúng như Quý Yến Nhiên dự đoán, Cung Thiên quả thật không biết trong đoàn người đi qua hẻm núi lại có Quý Yến Nhiên, hắn cứ nghĩ Tiêu vương điện hạ còn đang ở đâu đâu, vốn chỉ muốn trừ khử tên Giang Nam Chấn ăn trộm sổ sách thọc mạch vào chuyện của người khác mà thôi. Ngay cả Từ Dục cũng không khá hơn chút nào, hắn đi đi lại lại trong phòng như con chuột nhắt bị nhốt trong lồng, hung hắng chửi: “Khốn nạn!”
Lời này không nhắm đến Thiên Thu bang hay Cung thiên, mà là người bịt mặt đột nhiên xuất hiện ở đây mấy ngày trước. Khi ấy hắn đang lo chuyện sổ sách bị trộm, đối phương võ công cao cường, luôn miệng đảm bảo có cách giải quyết vấn đề, chỉ muốn đổi lấy thù lao ngàn lượng hoàng kim.
Từ Dục bán tín bán nghi, đừng nói là ngạn lượng, thậm chí có đòi vạn lượng mà giải quyết được vấn đề thì hắn cũng chả tiếc gì dâng ra. Người bịt mặt thấy hắn còn ngờ vực, liền ném qua mấy tờ giấy xé ra từ đống sổ sách kia.
“Sổ sách bị Giang Nam Chấn trộm đi, ta sẽ có cách lấy lại.” Đối phương nói tiếp, “Nhưng Từ đại nhân phải làm giúp ta chuyện này.”
Từ Dục nói luôn: “Cao nhân cứ nói, không cần khách khí!”
“Chiều mai, Giang Nam Chấn sẽ đưa người đi qua hẻm núi Ngư Nhi.” Người bịt mặt nói, “Ta có thâm thù với hắn, nhưng vì một lời thề mà không thể tự mình ra tay. Bởi vậy muốn nhờ đại nhân sắp đặt trận đá, nhân cơ hội này giết chết hắn.”
Từ Dục có chút khó xử, hắn rất tình nguyện đi giết Giang Nam Chấn—đối phương đã biết được bí mật lớn của mình, tất nhiên không thể nương tay. Thế nhưng việc sắp đặt trận đá trong hẻm núi quá khoa trương, quan phủ không tiện đi làm, tính toán một hồi, hắn mới quyết định tìm Cung Thiên tới.
Hai người đã hợp tác nhiều năm, hiểu rõ lẫn nhau, lần này cũng phối hợp rất ăn ý, chỉ không ngờ, đệ tử phái đi còn chưa trở lại, sổ sách lẫn người bị mặt bặt vô âm tín, hang ổ đã bị quan binh vây chặt. Tình thế không thể vô vọng hơn, bởi vì Từ Dục nghe nói, đồng hành với Giang Nam Chấn còn có Quý Yến Nhiên, đến lúc này, hắn mới mơ hồ nhận ra—người bịt mặt kia vốn không có thiện ý giúp đỡ, mà là cố tình xúi mình chọc giận Tiêu vương điện hạ, “vì một lời thề mà không thể tự mình ra tay” cái con khỉ.
Nhưng đã đến nước này, có hối hận cũng được gì đâu?
“Hầy!” Hắn mạnh tay vỗ trán.
...
Sáng sớm, xe ngựa đến chân núi Du Hiệp.
Du Hiệp sơn, nghe tên đã thấy ngào ngạt khí chất đại hiệp giang hồ, mà ngoài đời cũng đích thực là một ngọn núi dốc đứng hiểm trở, võ công không cao thì tuyệt đối không thể thâm nhập. Để tránh mai phục, bọn họ buộc phải chọn con đường này, Mai Trúc Tùng nhìn dãy núi dài trước mắt, lo lắng nói: “E là sẽ vất vả đấy.”
“Đây là con đường gần nhất.” Quý Yến Nhiên cõng Vân Ỷ Phong lên, “Đi thôi, trong vòng hai ngày phải đến được trấn Râm Bụt.”
-
Lời tác giả: Ngày mai khoẻ lại!
(T/N: hồi viết truyện này mỗi ngày má San đăng một chương, nên là “ngày mai” = chương sau)
-
vtrans by xiandzg
Tối qua lỗi kĩ thuật, chưa kịp đăng thì ngủ mất tiêu