Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 90: Chương 90: Một mình phá trận




Tiếng gió gầm gào bên tai.

Chiến mã tung cao bốn vó, lao nhanh như chớp, chỉ để lại một vệt ảo ảnh trên đồi hoang. Dọc đường liên tục có sỏi đá nhỏ sượt qua da, đau như kim chích, gặp viên nào lớn lớn chút thì không khác nào vừa bị mất một mảng. Trên mặt cũng cảm nhận được vài vệt ẩm ướt, không rõ là máu hay sương, song cả hai đều chẳng buồn đưa tay lên sờ thử, chỉ tập trung nắm chặt thời cơ, toàn tâm toàn lực tiến về phía trước, hòng xông vào trận đá trước khi cơn cuồng phong tiếp theo nổi lên.

Kì thực Vân Ỷ Phong chưa rõ kế hoạch của Giang Lăng Phi là gì, nhưng hắn cũng mơ hồ đoán ra được, đối phương muốn mình sử dụng đàn Lôi Minh, lấy âm trị âm, dùng tiếng đàn như sấm rền đuổi sói này át đi ma âm quỷ dị kia. Hữu dụng hay không thì chưa biết, dù sao hắn cũng chưa từng phá trận bao giờ, thế nhưng vẫn phải thử.

Bên trong Sa Thảo Hoang Khâu, Hào Mãnh cầm ống nhòm trên tay, quan sát bên ngoài một hồi rồi mừng rỡ nói: "Mê trận đá tảng này quả là hữu dụng, quân đội đối phương đều đã hỗn loạn, bắt đầu điên cuồng đánh chém lẫn nhau rồi. Chỉ tiếc là gió ngừng sớm quá, thế mà lại để cho bọn hắn có cơ hội chỉnh đốn lại."

"Ma âm này không chỉ làm nhiễu loạn tâm trí, mà sau một thời gian tiếp xúc sẽ còn gây nghiện." Phù Hề nói, "Giống như anh độc, người nghe vào liền mơ mơ hồ hồ, chẳng còn biết mình đang ở đâu, song nếu không nghe thấy nữa lại nôn nao bứt rứt, càng ngày càng khó chịu, tim cứ thế đập nhanh dần, đến khi nào nổ tung thì thôi."

(*anh độc: độc từ hoa anh túc—thuốc phiện)

Hào Mãnh như vừa được khai sáng: "Tà môn như vậy cơ à? Nhưng ta thấy bọn họ đều đã nút hết lỗ tai vào rồi, ma âm còn có tác dụng nữa không?"

Phù Hề đáp: "Nếu chặt kín đến không còn kẽ hở nào thì chịu rồi, song chỉ cần lọt vào một chút thôi, nó vẫn có thể ồ ạt tấn công lòng người giống như cổ trùng vậy."

Huống hồ đến khi ra trận, quân đội nào có thể khư khư bịt chặt lỗ tai mãi được, không lẽ định bỏ qua hết cả kèn lệnh trống hiệu lẫn chỉ dẫn của thống soái hay sao? Bởi nói, chỉ cần gió thổi lên thì quân đoàn cũng rã đám cả.

"Đêm nay vẫn còn vài đợt gió lớn nữa." Hão Mãnh nói, "Đến lúc ấy, cho bọn chúng lãnh đủ."

Các tín đồ vẫn tập trung phía dưới đài cao, tay cầm trường đao loé sáng, mặt trét đầy thuốc màu giả làm quỷ, chỉ lộ ra đúng đôi mắt đen ngòm. Nhìn thấy xung quanh đều là quỷ, bất giác cũng tưởng mình đã thành quỷ thật, chỉ nóng lòng xông ra tàn sát quân đội bên ngoài, lấy máu tươi gột rửa hết tội nghiệt của mình.

Ô Ân đang trà trộn vào đám người này, hắn đứng tận hàng đầu, nghe được cuộc nói chuyện của hai tên kia thì không khỏi lo lắng gấp bội. Trông thấy sắc trời đã dần tối, hắn trộm tìm cơ hội lẻn ra khỏi đội ngũ.

...

Ráng chiều cuối cùng cũng biến mất, cuồng phong thổi tan mây mù, bóng trăng như ngọn đèn soi tỏ vạn vật.

Hai người đến gần hàng trụ đá, tiếng khóc than rên rỉ từ nơi xa lại một lần nữa bị cuồng phong khuấy động, biến thành chuỗi kinh lôi rải ầm ầm trên mặt đất, sóng âm khiến nhân tâm đau nhức tê dại, giống như vừa nhận một cú đấm vô hình vào chính giữa lồng ngực, cổ họng cũng ngai ngái vị máu.

Bước chân Thuý Hoa hơi lảo đảo, nếu còn đi tiếp, e là khó tránh khỏi thương tích. Vân Ỷ Phong thả người xuống đất, vỗ vỗ mông ngựa giục nó chạy về nơi đóng quân. Trạng thái của Tiểu Hồng có phần tốt hơn, Giang Lăng Phi phất roi, kéo Vân Ỷ Phong lên ngựa mình, nghiến răng nói: "Còn chịu được không?"

"Không việc gì." Vân Ỷ Phong ôm chặt đàn Lôi Minh trước ngực, "Phải làm sao để phá trận?"



"Không biết." Giang Lăng Phi nhìn đăm đăm về phía trước, "Nhưng lần trước đi mật thám, ta thấy trụ đá có đục rất nhiều lỗ, giống như những cây sáo khổng lồ, lúc ấy còn tưởng bọn chúng định dùng để chứa thuốc mê, giờ xem ra chỉ là mượn gió truyền ma âm. Cứ thử xem đàn Lôi Minh có giải được không đã, nếu không thì chúng ta hợp lực phá huỷ hết mười bảy mười tám cây trụ đá này, chắc sẽ giải được trận pháp thôi."

Vân Ỷ Phong gật đầu, cùng hắn tiến tiếp về phía trước.

Màn đêm buông xuống, ống nhòm chỉ còn soi được một mảnh đen kịt nặng nề bên ngoài. Cuồng phong tựa muốn rạch ngang trời, xuyên qua những lỗ thủng trên trụ đá mà gào thét, giống một yêu nữ khổng lồ đang ở giữa trời đất thổi ra ma âm, từng thanh âm ngưng kết thành những thanh đao của quỷ dữ, cứ thế nện xuống, kiên quyết băm vằm đám quân đội liên minh. Hào Mãnh nói: "Chỉ tiếc là trời lại tối, không theo dõi được động tĩnh của đối phương, lỡ mất trò hay."

"Bọn chúng tiến thoái lưỡng nan rồi." Phù Hề nói, "Nếu hạ lệnh lui quân, thứ nhất tổn hại sĩ khí, thứ hai cũng chưa chắc đã thoát khỏi ma âm. Lựa chọn tiến lên thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, huống hồ chưa chắc đã đủ sức. Cho nên chỉ có thể ở nguyên tại chỗ bịt tai chịu tra tấn tiếp thôi."

Hào Mãnh vui như mở cờ trong bụng, nói vậy, đợi thêm một hai ngày nữa là đại quân vu tộc Dạ Lang có thể thuận tiện xông ra ngoài thật hoành tráng, kết hợp với ma âm tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ quân đội liên minh rồi. Vừa vặn có cả mười ba thủ lĩnh các bộ tộc lẫn Vương gia của Đại Lương ở đây, sau một mẻ hốt trọn lần này, vu tộc Dạ Lang sẽ lập tức trở thành thế lực vô địch ở đại mạc. Suy nghĩ này không khỏi khiến hắn hưng phấn, nhưng chưa đủ để đầu óc hắn trở nên mê muội: "Đối phương có nhiều cao thủ như vậy, e là sớm muộn gì trận đá cũng sẽ bị phá huỷ."

"Ta nói rồi, trận đá tất nhiên sẽ bị công phá, chỉ dựa vào mấy trụ đá này làm sao ngăn được quân đội liên minh." Phù Hề liếc hắn một cái, "Thế nhưng tộc trưởng đừng quên ẩn dưới trận đá còn chôn giấu những gì. Thật mong bọn chúng mau mau mà tiến lên."

"Nói thì nói thế." Hào Mãnh buông ống nhòm trong tay xuống, có chút tiếc nuối, "Nhưng nếu có thể nuốt trọn quân đội chỉ bằng một chiêu này, ai còn quản một hai cao thủ nào đó chết hay sống."

Gió thổi ngày càng mạnh.

Ánh trăng còn lạnh lẽo hơn cả tuyết, phủ xuống toàn hoang nguyên một màu bàng bạc. Các tướng sĩ đều chăm chú bịt tai lại, song cũng chẳng thể ngăn được mị âm ngày càng điên cuồng xung quanh cứ thế len lỏi vào tâm trí, bứt rứt trong lòng không ngừng sinh trưởng như cỏ dại giữa ruộng lúa, gốc rễ còn găm sâu vào da thịt, chỉ rục rịch một chút là kéo theo máu me đầm đìa.

Chiến mã cũng bị ảnh hưởng, nhao nhao rướn cổ, bốn vó như muốn xới tung cả đất, không ngừng giãy dụa đòi chạy đi, trong lúc giằng co đã làm không ít mã phu bị thương. Giữa thời khắc hỗn loạn, một thân ảnh màu bạc xẹt qua bầu trời đêm, nhìn kĩ mới thấy, ấy là Phi Sương Giao vừa vọt lên trạm gác trên cao, toàn thân đẫm ánh trăng, dáng lưng thẳng tắp, lông bờm như gấm vóc hảo hạng, vó trước giương cao, hí lên một tiếng rúng động chưa từng thấy.

Giống như hiệu lệnh từ bề trên truyền xuống quần hùng, đàn ngựa quả nhiên an tĩnh trở lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên phía trạm gác, mặc dù vẫn bất an vẫy đuôi, thỉnh thoảng phì phì vài hơi từ lỗ mũi, nhưng cũng không dám chạy loạn đả thương người nữa.

Ngân Châu thầm cảm thán một câu ngựa thần quý hiếm, đang tính hạ lệnh buộc lại đàn ngựa cho cẩn thận thì gió lớn lại thổi một đợt sóng âm khác tới, dồn dập hơn. Một ít binh sĩ yếu hơn đã đỏ ngầu hai mắt, loạng choạng đứng dậy, lê lết từng bước chân nặng nề tiến lên, nhìn không khác gì cương thi.

Thủ lĩnh các bộ tộc đều kinh hãi, lo nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ tổn hại nặng nề hơn, vì vậy ai nấy tập trung về điểm cắm quân của mình, dự định hết trận gió này thì đồng loạt rút lui, dù chưa thể thoát khỏi ma âm ngay lập tức, cũng phải đi khỏi cái nơi quỷ quái này sớm nhất mới được. Chẳng ngờ, bọn hắn còn chưa kịp vào đến doanh trướng, đã lại có thêm nhiều binh sĩ nữa bật dậy, đáy mắt đỏ lòm đầy máu tươi, triệt để mất sạch lí trí.

"Tiêu vương điện hạ!" Ngân Châu bất lực, chỉ biết thốt ra tiếng gọi này, mong hắn có thể nghĩ ra biện pháp nào đấy, ngăn chặn cục diện kinh hoàng hiện tại.

Quý Yến Nhiên phi xuống từ trạm gác trên cao, lướt qua ngàn vạn quân đội, thân ảnh như mãnh cầm dưới ánh trăng. Áo giáp đen loé sáng lạnh lẽo, mà lạnh hơn nữa, chính là thanh kiếm trên tay.

(*mãnh cầm: các loài chim ăn thịt, săn mồi giỏi)

Gia Nhĩ Đằng dõi theo hắn từ xa, nhìn vị tướng quân trẻ tuổi danh chấn Đại Lương một tay cầm huyền thiết trường kiếm, dùng cỗ nội lực mạnh đến tà môn quét qua không trung, lưỡi nhọn ánh bạc tựa ngàn tấn thuốc nổ, rạch ngang một mảnh mù mịt cát vàng cùng ánh trăng lạnh lẽo, vang dội khắp thiên địa, như cửu trảo kim long xuyên thủng tầng mây, mang theo tiếng gầm gào dữ tợn, toàn thân lấp lánh, vọt lên đỉnh trời.

Gió tựa hồ cũng lặng đi, bụi cát lất phất rơi xuống, mù mịt một mảnh không gian.

Ngân Châu giật mình nói: "Là Long Ngâm kiếm."

Thanh kiếm đế vương.

Gia Nhĩ Đằng nhíu mày, trên thế gian này, không ai mong mình sẽ phải đối đầu với một nhân vật như vậy.

Tiếng vang qua đi, các tướng sĩ mê man thấy đầu gối như nhũn ra, ngồi sụp xuống đất, đáy mắt đỏ rực dần tiêu tán, mờ mịt không biết mình đang nơi đâu.

"Vương gia." Lâm Ảnh giục ngựa đến, lo lắng nói, "Vẫn nên cho rút quân đi thì hơn, mê trận này quá đỗi quỷ quái, e là Vân môn chủ với Giang thiếu gia cũng không giải quyết được."

"Trước mắt cứ để từng bộ tộc rút về đi." Quý Yến Nhiên phân phó, "Chọn ra vài tướng sĩ có sức chịu tốt một chút làm hàng rào bảo vệ, tránh trường hợp bị vu tộc Dạ Lang đánh lén."

Lâm Ảnh nhận mệnh, lại thăm dò: "Có cần phái quân cứu viện vào trận đá không?"

"Tướng sĩ thông thường đến gần mê trận chỉ có nước tử nạn thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Nếu có vấn đề, Lăng Phi và Vân nhi sẽ biết đường rút lui kịp thời, ngươi cứ đi đi, không cần lo chuyện này."

Mắt thấy trận gió tiếp theo đã sắp nổi lên, Lâm Ảnh cũng không nán lại nữa, vội vàng dẫn người đi sắp xếp. Quý Yến Nhiên thoáng nhìn về phương xa, hai mày toát ra vẻ sầu lo rõ rệt. Ở cương vị một thống soái, hắn không thể không lưu lại nơi này cùng mấy vạn đại quân. Thế nhưng về tình, tâm trí vẫn luôn chỉ hướng đến bên trong trận đá kia, mới nghĩ đã lạnh buốt lòng bàn tay.

Gió một lần nữa nổi lên, thổi cát bay loạn.

Vạn vật trên thế gian đều có nhược điểm, trận pháp này cũng không phải ngoại lệ, thế nhưng ở giữa đêm tối mù mịt, tìm ra cửa trận không phải chuyện dễ dàng gì. Giang Lăng Phi thử đẩy một cột đá, không nhúc nhích chút nào.

Vân Ỷ Phong đột nhiên túm lấy tay áo hắn: "Khoan!"

"Sao vậy?" Giang Lăng Phi khó hiểu.

Vân Ỷ Phong nói: "Có người!"

"..."

Người kia là một nam nhân trẻ tuổi, đang dùng hết sức bình sinh đẩy trụ đá về phía trước, miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp, hai chân đạp loạn, giẫm đến bật cả cỏ cô trên mặt đất, thế nhưng vẫn chẳng mảy may xê dịch được chút nào.

Trong lúc này, tại nơi này, hành động này.

Vân Ỷ Phong vỗ vỗ lên đầu vai hắn: "Cách Căn!"

Nam nhân hiển nhiên liền giật mình, quay người nhìn hắn, khiếp đảm đến há hốc miệng.

Vân Ỷ Phong lại hỏi lại: "Cách Căn?"

"... Hắn là đệ đệ của ta." Nam nhân cuối cùng cũng phản ứng lại, "Các ngươi là người của quân đội?"

Là đệ đệ thì đúng rồi. Vân Ỷ Phong mừng rỡ: "Đệ đệ ngươi tìm được chúng ta, hắn rất lo lắng cho ngươi, cũng may là ngươi chưa bị mê hoặc tâm trí."

"Không kịp nữa rồi, ta phải đẩy đổ hết những cột này." Ô Ân lắc đầu, "Các ngươi đi đi, nhắn với đệ đệ ta, nhất định phải bảo vệ bản thân cho thật tốt."

"Đẩy đổ trụ đá thì sẽ giải được mê trận sao?" Giang Lăng Phi ngẩng đầu nhìn nhìn, "Vậy bọn ta ở lại giúp ngươi."

"Không được!" Ô Ân cảnh cáo, "Ở dưới những cây cột này chính là thuốc nổ, một khi bị lật lên sẽ bắt lửa, không người nào bên trong mê trận này có thể toàn thây trở ra được nữa. Mục đích của Phù Hề chính là giết chết những cao thủ trong quân, các ngươi mau đi đi, đi càng xa càng tốt."

"Cách Căn nói ngươi là dũng sĩ đứng đầu thảo nguyên này, quả không hổ danh." Vân Ỷ Phong tỏ vẻ tán thưởng, nói tiếp, "Cứ lo bảo mệnh mình đi, để ta tìm biện pháp khác."

Ô Ân do dự: "Biện pháp gì mới được? Gió lại sắp nổi nữa rồi. Nghe bọn hắn bảo, trận pháp này sẽ khiến người ta phát điên, nếu nghe phải quá lâu, đến khi không nghe thấy nữa lại trở nên nôn nao khó chịu."

Vân Ỷ Phong ôm đàn Lôi Minh phi lên đỉnh cột đá, ngồi xếp bằng ngay ngắn, thanh đàn vững vàng trên hai gối, mái tóc đen nhánh như nhảy múa trong gió, ống tay áo trắng tuyết cũng bay loạn, đỉnh đầu có trăng sáng, sau lưng là không trung vạn trượng, dung mạo thanh tú mĩ lệ, y như hiện thân của Quảng lăng tán tiên.

(*Quảng lăng tán: một nhạc khúc cổ đại nổi tiếng)

Ô Ân nhìn hắn đầy thán phục.

Giang Lăng Phi tốt bụng khuyên nhủ: "Hay là ngươi rời khỏi đây trước, chạy đến chỗ đại quân đang đóng đi, Cách Căn còn đang chờ ngươi ở đó."



Ô Ân nói: "Ta không đi." Hắn vẫn dán mắt vào Vân Ỷ Phong, "Ta phải cùng hai vị phá giải mê trận này!"

Giang Lăng Phi vỗ vỗ tay hắn, ta có lòng khuyên ngươi thế thôi, bảo trọng.

Vân Ỷ Phong cũng không biết phải đàn gì, vì vậy hắn chọn khúc nhạc mà mình am hiểu nhất, thấy hùng hồn nhất.

Ngón tay thon dài vung qua năm dây đàn, còn lại cứ thuận theo ý trời đi.

Từng chuỗi nốt mạnh mẽ như mãnh hổ, không kém Long Ngâm rống giận của Tiêu vương điện hạ là bao.

Ô Ân run rẩy: "Đây là cái thần khúc gì vậy?"

Giang tam thiếu đáp lại đầy bí ẩn, Thần khúc phá trận.

Vừa dứt lời liền nói: "Ngươi nên mau đi đi, nơi này chôn đầy thuốc nổ, không đùa được đâu, mạng của ngươi phải giữ để còn lo nhiều đại sự, không cần uổng phí ở đây làm gì."

Ô Ân vẫn chần chừ: "Vậy các ngươi thì sao?"

Giang Lăng Phi vỗ một chưởng lên đầu vai đối phương, đẩy người ra khỏi trận đá: "Chạy đi, càng nhanh càng tốt!"

Vân Ỷ Phong đàn đến là thích thú.

Cây đàn này vốn được dân chăn nuôi dùng để đuổi sói, tiếng vang như lôi đình, lại còn được "lỗ sáo" trên những trụ đá xung quanh khuếch đại lên gấp bội, đinh tai nhức óc kinh khủng khiếp—là sự thật chứ không hề nói quá, thanh âm như nện lên đầu ngàn vạn binh mã đánh "ruỳnh" một tiếng, tất cả bỗng dưng mơ mơ hồ hồ, nhưng mặt khác, cũng nhờ thế mà tỉnh táo trở lại.

Mê trận đá tinh xảo bị xáo trộn, tiếng gió xuyên qua những "lỗ sáo" bất đắc dĩ phải hợp tấu với tiếng đàn Lôi Minh, toàn bộ những thanh âm mị hoặc gây loạn trí khi nãy, hoà thành một nhạc khúc... oanh oanh liệt liệt, không biết là cái dạng gì, mà vừa giống sói ác tru dài dưới ánh trăng, vừa giống ả đàn bà đanh đá đang đập gốm ven đường, giống đứa trẻ khóc nháo không ngừng, lại giống cả tên lưu manh đùa giỡn dân nữ bị nha dịch đánh cho tơi bời khiến cha nương nãi nãi khóc nháo đến khản cổ, tập tễnh lết về nhà để lão nương phải bưng bát bột nhão bón cho từng thìa một.

(*đập gốm: một tập tục mai táng cổ bên Trung—khi mới có người mất, gia đình phải đập vỡ thứ đồ gốm quý nhất trong nhà đi—ngày xưa đồ gốm còn được xem như món đồ đắt giá, mà người chết chết đi, người sống còn đau xót đến chết theo được nữa là đồ vật, cho nên đập vỡ đi gia sản quý nhất chính là cách để họ bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với người đã khuất)

Toàn bộ tướng sĩ Đại Lương ở xa sợ ngây người, lồm ngổm bò dậy từ dưới đất, biểu tình cứng ngắc nhìn về phía bóng trăng, hết bị ma âm của trận đá tẩy não, đã lại bị cầm nghệ siêu phẩm của Vân môn chủ khủng bố.

Quý Yến Nhiên tựa lưng vào một gốc cây khô, chỉ biết lắc đầu cười.

Sức gió cũng giảm đi ít nhiều.

Vài chục mũi tên gắn lửa đột nhiên vọt qua màn đêm, phi thẳng đến khu vực trận đá. Vân Ỷ Phong nhíu mày, còn chưa kịp xuất thủ, Giang Lăng Phi đã phi lên trụ đá, vươn tay bắt trọn chùm tên lửa nhọn hoắt kia: "Rút thôi!"

Mũi tên lửa không ngừng bắn ra từ bóng tối, Vân Ỷ Phong lao xuống tận nơi, rút ra Phi Loan kiếm loé sáng lạnh lẽo, uyển chuyển vung lên vài đường như cối xay gió, đã thu được cả loạt mũi tên vào trong tay.

"Giết bọn chúng đi!" Giang Lăng Phi trầm giọng ra lệnh.

Vân Ỷ Phong vung một cái, tên lửa trên tay phi thẳng về phía trước, từ trong bóng tối vọng ra tiếng kêu la thảm thiết, cung thủ đã bị triệt hạ.

Tiểu Hồng nhanh nhẹn chạy tới, cấp tốc đưa hai người ra khỏi mê trận.

Giang Lăng Phi lưu lại một mũi tên lửa, suốt dọc đường vẫn cháy phừng phừng, đến nỗi Vân Ỷ Phong cũng rực cả mặt theo.

"Quá nguy hiểm!" Hắn đoán ra ý đồ của đối phương, ngoái đầu nhắc nhở.

Giang Lăng Phi nói: "Sắp có gió lên rồi, ma âm sẽ trở lại, có sẵn thuốc nổ đối phương chôn lẫn tên lửa ở đây, tội gì mà lãng phí."

Dứt lời, bên cạnh vừa vặn là một chỗ đồi thấp, hắn nhảy xuống khỏi ngựa, leo đến nơi cao nhất, gài mũi tên vào cơ quan gắn trên cổ tay—đây chính là ám khí lấy từ tư khố của Lý Cảnh được Vân Ỷ Phong cải tiến trong lúc nghỉ dưỡng dạo trước, sau còn lên kế hoạch làm thêm một lượng lớn để tướng sĩ Đại Lương mang theo phòng thân, thứ này vừa có thể đựng ngân châm, vừa có tác dụng như cung nỏ, tầm bắn cực xa, uy lực vô tận.

Mũi tên rực ánh lửa, xé gió xuyên cát, rạch ngang ánh trăng cùng màn sương, mang theo sức mạnh kinh người nhắm thẳng xuống phía dưới trụ đá, ngay cả đuôi tên cũng biến mất vào đất.

Đại địa mơ hồ rung lên.

Vân Ỷ Phong siết chặt cương ngựa, tuấn mã nâu đỏ phi lên thật cao, trên lưng như thể mọc ra hai cánh để chuẩn bị bay lên cung trăng, tiếp được Giang Lăng Phi xong thì tiếp tục phi nước đại về phía trước, bỏ lại sau lưng ánh lửa hừng hực vọt thẳng đến đỉnh trời, rọi sáng cả một mảng trời, tiếng nổ vang dội cơ hồ muốn xé rách tinh không, cát bụi khói đen cùng vụn đá mù mịt như mưa rào.

Ở ngoài xa, Quý Yến Nhiên nhìn thấy một màn này thì nhịp tim cũng như ngừng lại, trước khi kịp hoàn hồn, bản thân đã giục ngựa chạy thẳng vào trận đá.

Lâm Ảnh lớn giọng ra lệnh: "Đại quân giữ nguyên vị trí chờ hiệu lệnh!"

Ngân Châu lo lắng nói: "Tiếng nổ kinh hoàng như vậy, Giang thiếu hiệp với Vân môn chủ sẽ không sao chứ?"

Mai Trúc Tùng muốn an ủi nàng vài câu, song chính mình cũng chẳng dám khẳng định điều gì, rốt cục thở dài một hơi, chỉ có thể hy vọng mọi chuyện đều ổn.

Khói đen mù mịt không thể tiêu tán, tứ phía nồng nặc mùi gay mũi, Vân Ỷ Phong ngồi xuống một cồn cát, vỗ vỗ cái mông Tiểu Hồng: "Không sao chứ?"

Giang Lăng Phi yếu ớt nói: "Sao ngươi không hỏi ta đây này?" Nói xong bèn lại gần đối phương, hai tay bưng mặt hắn cẩn thận kiểm qua một lượt, "Nói ta nghe, có bị vụn đá cứa thương hay gì không? Thôi cũng may là không sao, miễn cho ai đó lại tìm ta đòi mạng."

"Dậy đi, về thôi." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ hai lỗ tai còn ù, "Mãi không thấy về, Vương gia lại lo lắng."

"Không đi nổi nữa rồi, nghỉ một lát đi." Giang Lăng Phi vẫn kiệt sức ngồi đó, lôi một viên đạn tín hiệu ra từ trước ngực, "vụt" một tiếng bắn thẳng lên trời, tạo ra chùm pháo hoa xinh đẹp đỏ rực.

Một để báo bình an, hai là báo vị trí.

Vân Ỷ Phong khuyên hắn: "Chúng ta tự về cũng được, cần gì phiền đại quân đến đón."

"Ngươi đúng là biết nghĩ cho Vương gia." Giang Lăng Phi làm mặt oan ức, "Nhưng vừa nãy bị đánh văng xuống đất, ta còn phải làm đệm lót cho người đó." Ngươi gầy, song phải không có sức nặng, ta thật sự không lết nổi nữa rồi.

Vân Ỷ Phong: "..."

Vậy sao, không có để ý.

Giang Lăng Phi nhắm mắt dưỡng thần, Vân Ỷ Phong an tĩnh canh giữ ở bên cạnh, lặng lẽ lấy đầu ngón tay lau đi vệt máu tươi bên khoé miệng.

Lúc Quý Yến Nhiên đến nơi, Giang Lăng Phi đã điều tức xong, Vân Ỷ Phong đang cặm cụi ngồi ôm gối, toàn thân nhếch nhác, mặt đầy vẻ "Ta biết mình không nên nghịch thuốc nổ, không nên để ngươi lo lắng, cho nên đã tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc rồi", giống như hắn chỉ cần mở miệng thôi, đối phương sẽ mở đại hội khóc nháo nhận lỗi bất cứ lúc nào.

Tiêu vương điện hạ: "..."

Vân Ỷ Phong nhỏ giọng hừ một câu: "Ta choáng."

Quý Yến Nhiên cởi áo choàng khoác lên người hắn, quỳ xuống cát đá, không nói lời nào, chỉ ôm chặt đối phương vào ngực mình.

Rơi vào độ ấm quen thuộc, Vân Ỷ Phong mơ màng nhắm mắt lại, cứ thế ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này cũng thật dài, đến nỗi khi bị tiếng ồn xung quanh đánh thức, hắn còn tưởng mình đã về lại Vương thành phồn hoa.



"Môn chủ!" Linh Tinh Nhi đỡ hắn ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm, "Người ngủ suốt một ngày một đêm rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại."

Vân Ỷ Phong mơ mơ hồ hồ, mất một lúc mới nhận ra mình đang ở trong lều vải: "Vương gia đâu?"

"Mãi vừa rồi vẫn còn ở đây canh người, giờ đi lo quân vụ rồi." Linh Tinh Nhi nhỏ giọng nói, "Đêm hôm trận đá nổ tung, Vương gia bỏ cả quân đội để giục ngựa chạy đi. Nghe Lâm đại ca bảo, suốt nhiều năm dẫn binh tác chiến, Vương gia chưa bao giờ... mất kiểm soát đến vậy, cứ như thể đã không còn là chính mình nữa."

Vân Ỷ Phong nhếch miệng: "Thì sao?"

"Loại chuyện này mà truyền đến tai Hoàng thượng, chủ soái nhất định sẽ phải chịu quân côn, hậu quả tương đối nghiêm trọng." Linh Tinh Nhi nói, "Nhưng ta biết môn chủ hiện đang rất đắc ý, muốn cười thì cứ cười đi."

(*quân côn: hình phạt trong quân đội—bị đánh bằng gậy)

Vân Ỷ Phong bình tĩnh đáp: "Đâu có, không hề."

"Không hề gì?" Quý Yến Nhiên xốc màn cửa tiến vào.

Linh Tinh Nhi đưa chén thuốc cho hắn: "Ầy, môn chủ giao cho Vương gia đấy, ta đi tìm A Bích tỉ tỉ đây."

Quý Yến Nhiên ngồi xuống cạnh giường, thổi nguội thuốc rồi mới đút cho hắn: "A Côn đã khám qua cho ngươi, lúc ấy ở cách vụ nổ cũng khá xa, cho nên không việc gì."

Vân Ỷ Phong nói: "Giang đại ca thì sao? Lúc bị văng xuống đất, hắn còn bị ta đè lên lên nữa."

"Lăng Phi không sao." Quý Yến Nhiên lau miệng cho hắn, "Hôm qua còn tranh luận mãi với ta vì sao hắn kéo theo ngươi ở lại châm ngòi nổ, mà không chờ đến khi về rồi mới phái người bắn hoả tiễn vào đó."

Giang Tam thiếu đã trang bị đầy đủ các lí do. Nhỡ như gió lớn đột nhiên nổi, ma âm xuất hiện nữa thì sao? Biết đâu Phù Hề lợi dụng lúc không người lại đào hết thuốc nổ đi? Ai mà biết bên trong trận đá kia còn chôn giấu những âm mưu gì? Thao thao bất tuyệt, đếm sơ cũng phải được bảy tám điều.

Song lí là một chuyện, tình lại là một chuyện khác. Quý Yến Nhiên nâng cằm Vân Ỷ Phong, cúi người hôn lên cánh môi mềm mại tái nhợt của hắn, cẩn trọng từng li, triền miên không dứt. Hắn cũng chẳng biết vì sao, rõ ràng quan tâm để ý người này đến vậy, mà lần nào cũng để hắn phải rơi vào hết hiểm cảnh này đến khốn cùng khác, giống như có một dòng chảy cực đại từ cõi u minh nào đó, đang không ngừng ngăn trở hai người, bản thân mình có dùng hết sức bình sinh vẫn chẳng thể níu được lấy đối phương. Thân thể người trong ngực đơn bạc suy yếu, mười đầu ngón cũng lạnh như băng, chỉ có hơi thở hiện đang hoà cùng một chỗ với hắn là ấm áp.

Hắn cúi đầu lo lắng hỏi: "Lạnh à? Sao nãy giờ cứ run mãi."

"Không có việc gì." Vân Ỷ Phong ôm chặt lấy hắn, "Có Vương gia ở đây, ta không lạnh."

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.