Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 113: Chương 113: Một toà cổ trấn




Dường như Giang Nam Chấn đã quyết phải lôi kéo triều đình cho bằng được: “Tham nhũng từ tào vận qua Định Hà ngần ấy năm trời, đám sâu mọt này đã vơ vét không biết bao nhiêu là tài sản của quốc khố. Có vẻ trước đây Hoàng thượng cũng phát giác điểm bất thường, nếu không đã không phái khâm sai cầm kiếm đến tuần tra, chỉ là tuần tới tuần lui vẫn không ra kết quả gì, Vương gia có biết vì sao không? Cũng không phải do khâm sai vô năng, hay Từ Dục kia thủ đoạn thông thiên triệt địa, mà là có người vẫn luôn âm thầm giúp hắn.”

Ở thành Kim Phong có một danh môn giang hồ tên Thiên Thu bang. Đệ tử đông đảo thế lực rộng khắp, phân nửa của mười vạn dân chúng trong thành là có liên quan đến Thiên Thu bang. Đã nắm trùm cả một địa phương, nhưng lại không biết đường yên phận một chút, mà còn cấu kết với Từ Dục, thao túng cả hai đạo hắc bạch, thiếu điều một tay che trời.

Trong số các môn phái mà Lê Thanh Hải tập để nâng đỡ cho Giang Lăng Tự lần này, dĩ nhiên là không thể thiếu tiếng nói quan trọng của Thiên Thu bang.

Giang Nam Chấn nói tiếp: “Chứng cứ vạch tội Thiên Thu bang chủ Cung Thiên và Từ Dục thông đồng kiếm chác suốt nhiều năm qua, đều nằm trong đống sổ sách này. Nói thế này, chắc Vương gia sẽ không cảm thấy “triều đình không nên nhúng tay vào chuyện giang hồ” nữa rồi chứ?”

Quý Yến Nhiên vẫn giữ bình tĩnh: “Ngươi muốn bản vương ra tay diệt trừ Từ Dục và Cung Thiên giúp mình, cũng như thay lời chấn nhiếp các môn phái còn lại, để bọn hắn không thể không cân nhắc chuyện ủng hộ Giang Lăng Tự một lần nữa?”

Giang Nam Chấn sửa lại: “Dĩ nhiên là ta cũng được lợi từ giao dịch này, nhưng người lời hơn cả, phải là Vương gia.”

Kì thực nói vậy cũng không ngoa, tào vận qua Định Hà có vấn đề thì thiệt hại lớn nhất chính là mồ hôi nước mắt người dân, chồng sổ sách này sẽ giúp triều đình giải quyết được một phiền toái không nhỏ.

Vân Ỷ Phong có thể hiểu ý đồ của Giang Nam Chấn. Thời điểm tuyển cử chưởng môn đã đến gần, nếu còn trì hoãn, để Giang Lăng Tự thuận lợi thượng vị rồi, thì đạp đổ Cung Thiên cũng chẳng còn nghĩa lí gì. Mà người có đủ quyền thế khiến các môn phái kiêng dè, lại xử trí được Từ Dục và Cung Thiên trong một thời gian ngắn, chỉ có mình Quý Yến Nhiên.

Giang Nam Chấn nói: “Mà kể cũng tiện, Huyết Linh chi không ở quá xa thành Kim Phong. Biết được phạm vi này rồi, giờ Vương gia có lập tức sai người đi kiếm luôn thì chắc cũng sẽ tìm được thôi. Nhưng nếu nguyện ý nể mặt ta, chi bằng Vương gia hãy ghé qua thành Kim Phong khống chế Từ Dục và Cung Thiên trước, rồi sau đó cùng Vân môn chủ đi tìm Linh chi, trong trường hợp mọi sự thuận lợi, tính ra còn chưa mất đến mười ngày.”

Hắn nói đến là thành khẩn, giống như chỉ toàn tâm toàn ý suy xét cho lập trường của Quý Yến Nhiên, thế nhưng ý đồ uy hiếp cũng rõ mồn một—tìm kiếm cẩn thận là một chuyện, song phạm vi “không quá xa thành Kim Phong” mà hắn nói rốt cục rộng đến đâu, ở trên núi hay dưới nước, dưới địa cung bí mật hay đường hầm của một gia đình nào đó, với vô biên khả năng như vậy, một hai tháng làm sao mà hòng tìm ra được.

Vân Ỷ Phong hỏi: “Nếu không thuận lợi thì sao?”

Giang Nam Chấn giơ tay thề thốt: “Nếu có trì hoãn, dù chỉ là ít ngày, ta cũng sẽ đưa Vương gia đi lấy thuốc trước, tuyệt không để Vân môn chủ chịu khổ.”

Ý tứ của đối phương đã tương đối rõ ràng—Quý Yến Nhiên nhất định phải ra mặt trước, chưa kịp làm gì vội cũng được, chỉ riêng sự có mặt của hắn, đã đủ làm lung lay liên hợp các môn phái ủng hộ Giang Lăng Tự mà Lê Thanh Hải âm thầm lôi kéo. Một khi thấy Cung Thiên bị chỉnh, các chưởng môn còn lại tất nhiên sẽ không tránh khỏi suy nghĩ, lần này là Thiên Thu bang, ai biết lần sau xui xẻo sẽ còn tìm đến ai nữa? Xét cho cùng, người giang hồ nào mà chẳng có yếu điểm, ngộ nhỡ chỉ vì chọn sai phe phái mà bị triều đình nắm thóp thì quả là không đáng.

Giang Nam Chấn nói: “Không biết Vương gia thấy thế nào?”

Quý Yến Nhiên hỏi ngược lại hắn: “Vài ngày trước, Vân nhi tìm được một cây đàn ở Giang gia, không biết Giang ngũ gia đã nghe nói về chuyện này chưa?”

Con ngươi Giang Nam Chấn đột nhiên co rụt lại, hắn không lạ gì cây đàn ấy. Trong thư, Giang Lăng Húc cũng cố ý kể lại chuyện Vân Ỷ Phong nửa đêm nửa hôm chạy tới Nhã Nhạc Cư tìm đàn, đã vậy còn giấu giấu diếm diếm, hành vi rất bất thường. Hắn vốn định chờ đến thời cơ thích hợp để nói bóng gió về việc này, không ngờ là Quý Yến Nhiên lại chủ động hỏi luôn.

“Một cây đàn?”

“Chính xác là một thanh thất huyền cầm đã nhiều năm tuổi.” Quý Yến Nhiên nói, “Có liên quan đến một vài chuyện trong quá khứ, nhiều khả năng là còn dính líu đến phản quân bán nước.”

Giang Nam Chấn quả nhiên biến sắc: “Không thể nào!” Hắn biết rõ bốn chữ “phản quân bán nước” kia nghiêm trọng đến nhường nào, Cung Thiên mới là cấu kết với quan địa phương tham nhũng chút bạc, mà đã có khả năng phải đánh đổi cả Thiên Thu bang, huống hồ là loại đại tội chu di cửu tộc như thế?

“Rất có thể sẽ phải để Đại Lý Tự đích thân điều tra, chứ một câu phủ nhận của Giang ngũ gia thì sao đủ chứng minh.” Quý Yến Nhiên nói, “Nếu muốn bảo trụ Giang gia, kì thực bản vương chỉ thấy có mình Lăng Phi là hợp quy cách, hắn làm chưởng môn thì may ra triều đình mới thả lỏng chút được.”

Giang Nam Chấn thầm nghiến răng: “Ý là Vương gia sẽ không chịu giúp tại hạ chuyện này?”

“Bản vương có giúp hay không, đều dựa vào lựa chọn của Giang ngũ gia thôi.” Quý Yến Nhiên lạnh lùng đáp, “Đồ vật của phản thần được tìm thấy ở Giang gia, theo lí mà nói, giờ triều đình có cho người bao vây toàn thành Đan Phong thì cũng chẳng ai ý kiến gì được. Giang ngũ gia thân là chưởng quỹ của Giang gia, không khéo sẽ bị giải đến Vương thành ngồi tù mất vài ngày. Nhưng mà đừng lo, vài ba năm nữa Vệ Liệt tra ra Giang gia xác thực không có quan hệ với phản đảng, Hoàng thượng nhất định sẽ tỏ lòng áy náy thưởng cho ít ngân lượng.”

Giang Nam Chấn: “...”

Giang Nam Chấn: “Vương gia không có bằng chứng—”

“Cái đàn kia chẳng phải chứng cứ đó sao?” Quý Yến Nhiên thẳng thừng ngắt lời hắn, “Vốn dĩ Lăng Phi cũng chẳng có ý gì với chức Chưởng môn, vì muốn bảo trụ Giang gia nên mới miễn cưỡng đồng ý tiếp nhận. Hiện có người nguyện ý ra mặt chỉnh đốn gia phong, gánh vác giúp hắn trách nhiệm này, kì thực cũng không phải chuyện gì xấu. Nếu ngươi đã muốn lấy tính mạng Vân nhi ra uy hiếp, đành rằng hiện tại ta chỉ có một lựa chọn nghe theo, nhưng sau này thời gian còn dài, Giang ngũ gia nên suy nghĩ cho cẩn thận.”

Mặt mũi Giang Nam Chấn tái xanh.

Đúng vậy, suy cho cùng hắn và Gia Nhĩ Đằng vẫn khác nhau. Bộ tộc Cát Đằng ở Tây Bắc không thuộc sự cai trị của Đại Lương, nhưng Giang gia thì khác, cái gọi là “triều đình và giang hồ không xen vào chuyện của nhau” chỉ áp dụng khi giang hồ chấp hành quy củ. Ngày nào giang sơn này còn mang họ Lý, đắc tội với người Lý gia tuyệt đối không có lợi cho Giang gia sơn trang. Chỉ là lúc trước hắn cứ nghĩ, với phân lượng của Vân Ỷ Phong trong lòng Quý Yến Nhiên, mình lại ăn nói khép nép, nhất nhất lấy triều đình làm trọng như thế, hẳn đối phương sẽ thuận theo mới phải, ai ngờ lại gặp phải đinh cứng.

Quý Yến Nhiên hỏi: “Giang ngũ gia nghĩ kĩ chưa?”

Giang Nam Chấn cười khổ: “Nếu ta nói chưa, chắc sẽ còn chẳng rời được khỏi thành Thương Thuý này phải không?”

Vân Ỷ Phong ngồi một bên nghe hai người trò chuyện, có lẽ vì quá khẩn trương, có lẽ vì quá lo lắng, tóm lại là các thể loại cảm xúc cùng ập đến một lúc, trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, cảnh tượng trước mắt cũng hoa lên, không nhờ có cánh tay chống đầu thì đã gục xuống từ lâu. Đến khi tai đã bắt đầu ù ù, mới nghe thấy Giang Nam Chấn cất lời: “Trấn Râm Bụt.”

(*bản gốc là trấn Mộc Cận, nhưng vì có liên quan đến tên hoa nữa nên mình dịch ra thuần Việt cho dễ hiểu nhen)

Trấn Râm Bụt, đúng là địa phương có thật, nhưng không nổi danh, cũng chỉ như ngàn vạn thôn trấn nhỏ khác trên toàn Đại Lương. Vân Ỷ Phong đã choáng váng, không còn nghe rõ cuộc đối thoại trước mặt, nhưng lại không muốn biểu hiện ra mình có vấn đề, cho nên đành phải mơ mơ hồ hồ nghe tiếp.

Quý Yến Nhiên hỏi tiếp: “Huyết Linh chi ở trấn Râm Bụt? Chỗ nào?”

Giang Nam Chấn đáp: “Ngay ở trong trấn, không cần đi tìm, cả trấn đều có Huyết Linh chi, mọc đầy hẻm núi.”

Quý Yến Nhiên nhíu mày, hiển nhiên không quá tin vào lời này. Hắn rất ít đến Giang Nam, nhưng đã thuộc lòng địa đồ toàn Đại Lương, trấn Râm Bụt nằm dưới chân núi Hoè, vì nhà nhà trồng hoa râm bụt nên mới có tên gọi ấy, sao khắp nơi lại có Huyết Linh chi được?

Giang Nam Chấn giải thích: “Vương gia còn trẻ nên chắc không biết chuyện này. Trấn Râm Bụt dưới chân núi Hoè hiện nay, thực ra không phải trấn Râm Bụt nguyên bản, mà là một thôn trấn được Tiên Đế cho xây lại vào nhiều năm trước, khi ấy phía Nam bị bệnh dịch hoành hành, rất nhiều bách tính phải chạy nạn, sau đó thì quyết định an trí ở lại đây, phát triển thành một cụm dân cư lớn mạnh.”

Còn trấn Râm Bụt nguyên bản, vốn là một toà cổ trấn gắn với mấy trăm năm lịch sử, không nổi danh, chỉ lặng lẽ tồn tại như thế. Sau này vì thổ nhưỡng quá khô cằn, cư dân rời đi ngày một nhiều, đến thời của Tiên Đế thì đã sớm trở thành một cái trấn không người.

Quý Yến Nhiên lại hỏi: “Vậy trấn Râm Bụt nguyên bản ở đâu? Gần thành Kim Phong?”

“Đúng vậy.” Giang Nam Chấn gật đầu, “Từ thành Kim Phong đi về phía Nam, hướng đến Mãnh Lạc châu, sẽ thấy một vùng chân núi rộng lớn. Nghe đồn nơi ấy là cấm địa có oán linh đòi mạng, từng xảy ra không ít vụ mất tích, cuối cùng quan phủ mới dứt khoát ra mặt, vây lại toàn bộ toà núi cùng trấn Râm Bụt bên trong, để người ngoài khó mà đặt chân vào được.”

Vân Ỷ Phong thầm nghĩ, chả trách binh lính được triều đình phái đi khắp Đại Lương tìm Huyết Linh chi lại không thu hoạch được gì, thì ra là ở cái nơi quỷ quái ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cổ trấn không người đã trăm năm, thì lấy đâu ra tầng tầng xương cốt?

Giang Nam Chấn nói: “Cách đây ít năm, ta bị truy sát nên mới vô tình lạc vào sơn cốc ấy. Ở đó xác thực có Huyết Linh chi, nếu Vương gia không tin, ta xin tình nguyện đi cùng.”

Quý Yến Nhiên gật đầu: “Giang ngũ gia cứ yên tâm, chuyện chức Chưởng môn, bản vương nói được làm được.”

...

Lúc hai người rời khỏi nhà trọ thì đã gần khuya.

Vân Ỷ Phong do dự: “Trấn Râm Bụt gì đó, nghe rất quỷ dị.”

Xương cốt la liệt đã quỷ dị, mà việc Tiên Đế phí nhọc tâm tư xây nên một trấn Râm Bụt mới lại càng quỷ dị hơn—hoa râm bụt, khi nở thì rực rỡ như ráng trời tím ngắt, đẹp là thế, nhưng chỉ nở có một ngày, trước giờ đều bị cho là điềm xấu. Vì sao không đặt là trấn Cỏ Đuôi Chó đi, ít ra còn ngụ ý về sự cứng cỏi kiên cường, chẳng phải mấy người đứng đầu đều thích loại tên mang hàm nghĩa ổn định dài lâu như thế là gì?

Trừ phi loạt xương cốt kia có liên quan đến Tiên Đế. Triều đình vì muốn che đậy gì đó nên mới xây lại một trấn Râm Bụt ở nơi khác, hòng xoá đi dấu vết về đoạn lịch sử tại địa phương này.

Nghĩ đến đây, Vân Ỷ Phong bỗng thấy rùng mình, mơ hồ cảm thấy chuyện này lại có liên quan đến Hoàng gia bí sử cùng âm mưu kinh thiên động địa nào đó, đang dụ Quý Yến Nhiên đào bới ra thứ gì.

“Ta từ bỏ!” Hắn quả quyết nói.

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.