Cái gọi là “có chút thái độ bài trừ” ấy, kì thực đã được nói giảm nói tránh đi rất nhiều, bởi vì trong những lời kể tiếp theo của Khổng Trung, oán hận của vị phụ nhân thanh nhã kia tuyệt đối không chỉ là “có chút”, mà là nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể kéo toàn bộ Lý gia đồng quy vu tận.
Vân Ỷ Phong giật mình nói: “Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, mà nàng cũng dám nói ra ngay trước mặt tiên sinh à?”
“Khi ấy ta cũng hãi lắm, luôn miệng khuyên nàng phải thận trọng cả lời nói lẫn hành động.” Khổng Trung nói, “Giang Nhị gia nghe thế lòng dậy sóng, cũng từng nói với ta phải mau mau chóng chóng trả người về Thương Tùng Đường, chứ không thể nào để cho hai nàng tá túc lại nữa.”
Còn thân phận của phụ nhân kia thì không biết, chỉ căn cứ vào câu chữ mà đoán—sở dĩ nàng có hận ý ngập trời đối với Hoàng thất như thế, là bởi vì cái chết của phụ huynh thúc bá thân thương đều do một tay triều đình gây nên.
Nói như vậy... ngoại trừ Tạ Hàm Yên, chắc cũng chẳng tìm được người thứ hai.
Vân Ỷ Phong lại hỏi: “Vậy tiên sinh có nhớ điểm gì đặc biệt ở tì nữ đi cùng nàng không?”
“Nàng trầm mặc ít nói, có khi cả ngày chả được một câu.” Không Trung nói, “Nhưng ta thấy Giang Nhị gia bảo, dường như tì nữ kia có ý với Giang Ngũ gia, nên muốn ở lại Giang phủ.”
Đúng là phong lưu tài tử, đi thám thính cũng dính chuyện phong lưu. Mà có vẻ, phụ nhân cũng không phản đối mối quan hệ này, nói phụ huynh nàng nợ ân tình của Giang Ngũ gia, sau này còn phải dựa vào Giang gia để báo thù rửa hận, cho hắn tì nữ của mình cũng coi như một hình thức báo đáp. Chỉ là Ngũ phu nhân quá mức hung hãn, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, ngập ngừng trì hoãn mãi, đến tận lúc Khổng Trung rời khỏi Giang gia rồi vẫn chưa mở lời.
“Phụ huynh nàng nợ ân tình của Giang Ngũ gia, sau này còn muốn báo thù rửa hận sao.” Vân Ỷ Phong vuốt vuốt cằm, “Đa tạ lão tiên sinh, lời kể của người hôm nay sẽ giúp cho bọn ta rất nhiều.”
Nói xong liền cáo từ ra ngoài cùng Quý Yến Nhiên. Từ nhà Khổng Trung, hai người đi vài bước về hướng rời thành, thấy bốn bề vắng lặng không ai bám đuôi, cùng lúc rẽ ngang đầy ăn ý vào con hẻm nhỏ, chọn một gốc đại thụ um tùm, lặng lẽ nấp vào tầng tầng cành lá.
Vừa vặn theo dõi được toàn bộ động tĩnh của Khổng gia.
Vân Ỷ Phong dùng cùi trỏ huých huých người bên cạnh: “Phát hiện ra dị thường từ bao giờ thế?”
Quý Yến Nhiên cười cười: “Ngươi thì sao? Thử nói trước đi.”
“Nét mặt khi nói chuyện.” Vân Ỷ Phong đáp, “Dạo trước... mà kì thực là đến tận bây giờ, ta vẫn thường quên quên nhớ nhớ, cho nên biết rõ cảm giác cố gắng lục lại trí nhớ ra sao. Thế mà Khổng lão tiên sinh kia, lúc thì không cần nghĩ ngợi gì đã khẳng định như đinh đóng cột, lúc lại suy tư hết nửa ngày mà vẫn nói chẳng nhớ ra điều gì, quá là kì quái.” Bình thường ra, ai cũng nên có chút đoạn kí ức mơ mơ hồ hồ, nếu chỉ có nhớ rõ và hoàn toàn không nhớ gì, thì hẳn là đối phương đã sớm chuẩn bị kịch bản, thuộc lòng những gì nên nói và không nên nói từ trước.
“Hơn nữa, ta thấy Vương gia cả buổi chả nói gì thì lại càng nghi ngờ.” Vân Ỷ Phong lại hỏi lại, “Ngươi thì sao?”
“Ta thì đơn giản hơn.” Quý Yến Nhiên cười cười, “Lá thư này vốn dĩ không phải bản gốc của Khổng Trung, mà là ta tự tay chép lại.” Chữ viết thường ngày vừa ngoáy vừa ẩu, không khác gì người say viết sách, lúc chép lại tỉ mỉ đến từng li, hắn còn tự sửa đi vài câu chào hỏi, vậy mà lão nhân nằm trên giường mới nhìn vài dòng đầu đã sảng khoái thừa nhận là thư của mình viết.
Vân Ỷ Phong: “...”
Biện pháp này của ngươi, đúng là đơn giản thật.
“Từ lúc tìm thấy ở Giang gia, ta đã cho người kiểm tra qua, bức thư ấy chính xác là dấu tích năm xưa, cũng chính xác là chữ viết của Khổng Trung.” Quý Yến Nhiên nói, “Cho nên có thể loại đi trường hợp ai đó mới làm giả, lừa ta và ngươi sinh nghi.”
Nhưng lúc tìm thấy văn kiện này, hiện trường có rất nhiều đệ tử Phong Vũ môn, mà ở sau lưng đệ tử Phong Vũ môn, vẫn còn thị nữ cầm đèn của Giang gia, chưa biết chừng lại lọt cả tạp dịch nào liếc trộm được thứ gì trong lúc dâng trà, tóm lại thì tin tức cũng không hoàn toàn là bí mật.
Vân Ỷ Phong cảnh giác: “Ngươi nghi ngờ người của Phong Vũ môn ta?”
“Ý ta là tạp dịch thị nữ của Giang gia kia mà.” Quý Yến Nhiên nhanh chóng giải thích, “Phong Vũ môn sao có thể làm ra chuyện ấy, Phong Vũ môn tuyệt đối không sai, nhất định là Giang phủ mờ ám, chúng ta phải về tính sổ với Lăng Phi.”
“Thôi thôi, Vương gia nghi ngờ cũng là hợp lí.” Vân Ỷ Phong tựa vào gốc cây, “Dù là ai đi chăng nữa thì tin tức cũng đã bị lộ, để đối phương vượt trước một bước rồi.” Không biết là Khổng Trung bị ai uy hiếp hay lợi dụng, thậm chí còn chẳng chắc người nằm trên giường lúc này có phải Khổng Trung thật hay không.
Nắng chiều muộn len qua vòm lá, chiếu lên mặt ran rát.
Quý Yến Nhiên dùng tay che nắng cho đối phương, cúi đầu tranh thủ hôn hôn, dù sao cũng đang rảnh, mĩ nhân ở sẵn trong ngực... lại còn rất thơm, thơm mùi hoa nhài pha lẫn vị thuốc nhàn nhạt, mái tóc đen nhánh tản ra để lộ vùng da thịt sau gáy trắng nõn, toàn thân chỗ nào cũng thật đẹp, không khác gì đang được ôm lấy một thần tiên.
Vân Ỷ Phong nhoài người tránh đi, ra lệnh: “Ngồi cho tử tế!”
“Khổng gia có động tĩnh gì chưa?” Quý Yến Nhiên mơn trớn cần cổ đối phương.
Khổng gia chưa động, mà ngươi thì động nãy giờ rồi đấy. Vân Ỷ Phong bị hơi thở của hắn chọc cho vừa ngứa vừa buồn, lại không biết làm sao, đành phải để yên cho người kia làm loạn—dù sao cũng chẳng đến mức gây rối được, chỉ giơ tay vỗ vỗ đầu hắn dỗ dành, tự mình rướn cổ lên theo dõi tiếp.
Quý Yến Nhiên hôn xuống xương quai xanh của hắn một cái, ra chiều hài lòng: “Vân nhi cũng thật biết phối hợp.”
“Tất nhiên, không có bản lĩnh đích thực thì làm sao mà giữ chân một người thấu tỏ việc đời như Tiêu vương điện hạ đây được.” Vân Ỷ Phong thuận miệng đáp, bỗng trông thấy Khổng Trung ra sân, vội vàng ngồi bật dậy.
Quý Yến Nhiên gác cằm trên vai hắn, đang tận lực chọc ghẹo mĩ nhân thì răng trên răng dưới va nhau cái “đốp”, điếng người tí khóc: “Đây là “bản lĩnh đích thực” của ngươi đấy à?”
“Úi, ta không chú ý.” Vân Ỷ Phong lập tức trốn tránh trách nhiệm, “Tất cả là tại Khổng Trung.” Ai bảo hắn sớm không ra, muộn không ra, lại chọn đúng lúc Tiêu vương điện hạ đang gặm cắn điên loạn để mà ra? Thật đúng là loạn thần tặc tử, ý đồ đáng chết, mưu mô đáng chết.
Khổng Trung khoá cửa cẩn thận, rồi run rẩy xoay người rời đi.
Trời chiều ngả bóng đằng Tây, nông dân tấp nập về nhà, phố xá vô cùng náo nhiệt. Quán nhỏ ven đường bắt đầu nổi lên, bà chủ quán trà mặc y phục đỏ rực, đon đả tươi cười—buổi khai trương hôm nay quá đỗi thành công, tiền vào cứ gọi là như nước.
Khổng Trung lại cẩn trọng tránh đi góc náo nhiệt này, rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau bảy tám chặng ngoắt ngoéo thì hướng ra ngoài thành bỏ chạy.
Bước chân hồi nãy còn chậm chạp khập khiễng, hiện tại ngày một tăng tốc ngày một nhanh.
Bỏ lại gậy chống, lưng cũng thẳng dậy, mặt nạ đầy viết nhăn bị xé rách vứt đi, trong lúc quay đầu mới cho thấy diện mạo thâm trầm quen thuộc, chính là phụ nhân giả trang Thánh Cô mặc tuyết y ở đại mạc Tây Bắc!
Một con ngựa đã đợi nàng sẵn sàng ở ven đường.
Phụ nhân phấn khởi ra mặt, vội vàng rảo bước đến gần, có điều vừa vươn ra để tháo cương ngựa, cổ tay bỗng nhiên nhói lên, nửa thân lập tức tê dại vì đau.
Sau lưng truyền đến tiếng xé gió ào ào.
Phụ nhân nhận thấy tình hình không ổn, định thi triển thuật độn thổ giống lần trước ở sa mạc thì cổ chân đã bị roi mềm trắng muốt cuốn chặt lấy, giật cả cơ thể về phía sau, chúi thẳng vào bụi cây—Vân môn chủ quả nhiên vẫn rất nhân từ, biết đối phương là một thẩm thẩm trung niên nên còn đặc biệt chọn cho nàng khóm hoa thơm nhất để ngã vào, tính ra cũng không quá thê thảm.
Quý Yến Nhiên bật nửa kiếm ra khỏi vỏ, kề Long Ngâm bên cổ nàng: “Rốt cục các hạ là ai?”
Phụ nhân nhắm lại đôi mắt xinh đẹp, không chịu hé nửa lời.
...
Phủ nha thành Vạn Lý.
Huyện lệnh Mã đại nhân đang nhâm nhi rượu thịt thì nhận được tin Tiêu vương điện hạ tới, hoảng đến suýt bay cả râu, nháo nhào chạy ra tiền sảnh, dọc đường té tận mười tám lần.
Vân Ỷ Phong vội vàng đỡ lấy hắn: “Đại nhân cứ bình tĩnh.”
“Hạ hạ hạ quan—”
“Không cần hành lễ.” Quý Yến Nhiên khoát tay, hỏi thẳng vào vấn đề, “Khổng Trung đâu?”
Mã Huyện lệnh vội đáp: “Ở nhà, đang ở nhà, để hạ quan cho người đi gọi hắn đến.”
Vân Ỷ Phong: “...”
Dĩ nhiên, nhà Khổng Trung trống hoắc, đừng nói là người, ngay cả một bóng ma cũng còn không thấy. Mã Huyện lệnh sợ đổ mồ hôi, nói mấy năm nay Khổng Trung vẫn thường rất yếu, phần lớn thời gian đều chỉ ở trong nhà, tiền thuê nô bộc cũng là do nhi tử gửi về cho, sao bỗng dưng lại biến mất cơ chứ, mấy ngày trước gặp hắn phơi nắng trên phố, mình còn tán gẫu cùng vài câu, lúc ấy đâu thấy nhắc gì đến việc bỏ nhà đi.
Hàng xóm cũng bảo, mấy hôm trước vẫn thấy Khổng tiên sinh tản bộ trên đường, mua bánh hoa quế yêu thích nhất, còn nô đùa với đám nhỏ trong thiện đường, rất vui vẻ.
Xem ra, chuyện mất tích cũng mới chỉ xảy một hay ngày trước đây.
Trong nhà lao, Vân Ỷ Phong thở dài nhìn phụ nhân trước mặt: “Đừng nói là ngươi giết hắn rồi chứ?”
“Hắn chỉ là một văn nhân vô tri, ta giết hắn làm gì.” Phụ nhân lạnh lùng nói, “Hắn đi tìm nhi tử.”
Vân Ỷ Phong: “Đi tìm nhi tử?”
“Nhi tử duy nhất của hắn đang kinh doanh ở Nam Dương, ta giả mạo là người cùng hội làm ăn, nói con hắn muốn đón cha sang đó.” Phụ nhân đáp, “Khổng Trung rất phấn khởi, hào hứng đáp ứng luôn, sáng sớm hôm qua, ta đã cho xe ngựa đến đón hắn xuôi nam.”
Vân Ỷ Phong tiếp tục nhìn nàng.
“Ta chỉ muốn lấy chỗ của hắn để thế thân, đương nhiên sẽ không lạm sát kẻ vô tội.” Phụ nhân như không vui vì bị nhìn chằm chằm, nhíu mày, “Thậm chí mời cả đại phu đi cùng, còn cho hắn một số bạc lớn. Xe ngựa chắc cũng chưa ra khỏi Li Châu, nếu các ngươi không tin, cứ việc phái người đuổi theo.”
“Chắc chắn ta sẽ phái người đi tra hỏi cho rõ ràng.” Vân Ỷ Phong gật gù, “Nhưng nếu là thật, thì các hạ cũng chẳng phải hung đồ đại gian ác, vì sao phải đặt ra cái bẫy này? Từng câu từng chữ đều muốn xúi giục Vương gia đi thăm dò Giang Nam Chấn, ám chỉ rằng hắn dính líu không ít đến Tạ gia năm đó, rốt cục giữa các ngươi có thù oán gì? Còn nữa, ai là người mật báo cho ngươi bọn ta sẽ đến thành Vạn Lý tìm Khổng tiên sinh?”
Phụ nhân nói: “Vấn đề của ngươi cũng nhiều ghê.”
“Ngày đó thiếp lập mê hồn trận ở đại mạc, khiến ta mê man hết mấy ngày, lại còn giả mạo mẫu thân ta, giờ đáp vài câu coi như đền bù thôi chứ gì đâu.” Vân Ỷ Phong nói như đương nhiên, chậc lưỡi, “Mà thật ra, riêng việc ngươi câu kết với Gia Nhĩ Đằng đã đủ cấu thành trọng tội đáng xử trảm rồi.”
“Ngươi không cần lôi “xử trảm” ra doạ dẫm, ta đây không sợ chết. Nhưng trước khi chết, ta muốn nói vài câu với Tiêu vương điện hạ.”
“Tại sao chỉ nói với mình Tiêu vương điện hạ? Nói với ta thì khác gì đâu.”
“Nói với ngươi, ngươi là người của Lý gia chắc?” Ánh mắt đối phương như toé lửa.
Vân Ỷ Phong thành tâm nói: “Nếu không phải do các ngươi gây rối, có khi ta đã thành từ lâu rồi.”
Phụ nhân không biết phải nói sao với câu trả lời... vô sỉ đến thản nhiên này.
Chỉ đành nghiến răng nói: “Những lời này, tiểu thư dặn ta phải gửi tới Tiêu vương.”
Vân Ỷ Phong hơi cau mày, tiểu thư... Tạ Hàm Yên?
-
vtrans by xiandzg
Song kiếm hợp bích ăn ý đến từng miliㅠㅜㅜㅠㅠㅠ vì sao suy luận phá án cũng phát đường được hảaaaa