Sáng sớm hôm sau, Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong rời khỏi sơn trang. Cả thành Đan Phong là địa bàn của Giang gia, dĩ nhiên lập tức có người báo cáo với Giang Lăng Húc về động tĩnh này, nói cả hai về nhà trọ nghỉ ngơi một lát, ăn trưa xong liền ra khỏi thành—Tam thiếu gia còn đích thân đưa đi.
“Lăng Phi đâu rồi?” Giang Lăng Húc hỏi, cả đêm qua hắn không chợp mắt nổi, hiện tại không khỏi hoa mắt chóng mặt.
Hạ nhân đáp, Tam thiếu gia tiễn khách xong thì trở về một mình, hiện đang nghỉ ngơi trong Yên Nguyệt Sa.
“Đại thiếu gia, chúng ta có cần âm thầm theo dõi Tiêu vương không?”
Giang Lăng Húc nghe vậy liền do dự, Quý Yến Nhiên có thân phận đặc thù, hắn không thể không lưu tâm, huống hồ đi cùng còn có Môn chủ Phong Vũ môn thông thiên tường địa. Theo dõi hai người này, thành công hay không là một chuyện, chưa kể nếu để bị phát hiện, thì có khác nào tự rước hoạ vào thân.
Song thời điểm này, bất kì dị thường nho nhỏ nào cũng có thể gây ra ảnh hưởng đến chức Chưởng môn, cho nên hắn buộc phải đề phòng.
Suy tính một lát, Giang Lăng Húc gọi thuộc hạ đến, ghé tai nói nhỏ vài câu.
...
Lúc này, Vân Ỷ Phong cũng đang hỏi: “Ngươi nói chúng ta vừa đến đã đi thế này, có khiến vị Giang đại thiếu gia kia đứng ngồi không yên không?”
Quý Yến Nhiên: “Rất có thể.”
Đầu tiên là chạy tới nhà người khác, đêm hôm khuya khoắt đi lục đống đàn cũ, sau đó lại vội vội vàng vàng rời khỏi thành, giục ngựa về phía Nam. Nhìn thế nào cũng thấy những hành vi không đầu không đuôi này quá mức khả nghi, giống như đang ấp ủ mưu đồ, kế hoạch bí mật gì đó, đã vậy còn nhằm ngay thời điểm tranh đấu chức Chưởng môn đầy rối ren, đúng là trùng hợp đến khó tin.
Vân Ỷ Phong cười nói: “Ai dè chúng ta lại chỉ muốn tu sửa đàn cũ, thưởng ngoạn Giang Nam.”
Trải qua quá nhiều phân tranh, lòng người cũng trở nên phức tạp. Nghe không hiểu tiếng đàn tùng trầm xa xăm, nhìn không ra sắc nước hoa màu, cứ thế bỏ lỡ quang cảnh ngày hè tươi đẹp.
(*tùng trầm: đại khái là một cảnh giới trong nghệ thuật đàn—trước thư giãn sảng khoái, sau trầm lắng chất chứa cảm xúc)
Tiết trời quang đãng mát mẻ, bước chân của Phi Sương Giao cũng thong thả hơn, không còn căng cứng như ở Tây Bắc, bốn vó ngập trong làn cỏ xanh biếc, cả một đường thơm ngát hương hoa. Thành Thương Thuý, quả nhiên là xanh ngắt một màu, trong thời tiết này, toà thành nhỏ với tường trắng ngói đen đã thấm đẫm mưa bụi, hẻm nhỏ quanh co tĩnh mịch, nền đất phủ đầy rêu phong, bất cẩn giẫm phải sẽ lảo đảo ngã dúi dụi, đè bẹp cả khóm hoa dại vàng trắng ở góc tường, doạ cho đám hồ điệp một phen kinh hãi.
(*thương thuý: màu xanh của cỏ cây)
Nếu để văn nhân thi sĩ viết về một màn này, thế nào cũng thành vì say hương mùa hè, vắt chân thiếp đi trong bụi hoa, tỉnh dậy đã thấy tay áo đầy đất đỏ cùng hoa rụng—về phần lúc ngã có đau hay không, có cạp phải một miệng đầy bùn hay không, nhất định là không được viết đến rồi, làm một đại tài tử trong thân áo dài lộng gió, sao có thể tự nhận mình vừa ngã sấp mặt được?
Nhưng mà sự thật là rất đau, võ vẽ đầy mình như Vân môn chủ ngã xuống mà còn không khỏi nhe răng nhăn nhó, ôm đầu gối giữa một đống tàn hoa ửng hồng, nhìn như sắp khóc đến nơi.
Quý Yến Nhiên mới chạy đi hỏi đường một lát, quay về đã thấy hắn chật vật như vậy, gần đó còn có một vị tiểu thư e lệ đang sai nha hoàn ra đỡ “công tử ấy” dậy. Khí hậu Giang Nam khéo nuôi người, nuôi ra không thiếu gì cô nương xinh đẹp, mắt to, da lại trắng—dù sao cũng khẳng định là trắng hơn Tiêu vương điện hạ.
Quý Yến Nhiên hơi dựa vào tường, nhíu mày.
Vân Ỷ Phong cười nói: “Bằng hữu của ta tới rồi.”
Tiểu thư cùng nha hoàn đồng loạt nhìn qua, bằng hữu này trông cũng oai ghê, thật giống Đại tướng quân trên sân khấu kịch.
Quý Yến Nhiên đỡ lấy Vân Ỷ Phong, nói cảm ơn rồi cùng nhau rời đi.
Tiểu thư lưu luyến nhìn theo hai bóng lưng xa dần, mãi đến khi không thấy đâu nữa mới thu hồi ánh mắt.
Nha hoàn đột nhiên kêu lên: “Ối! Sao trên hoa lại có máu?”
Trên cánh hoa trắng muốt, tung toé màu máu tươi chói mắt, bị gió thổi tạo thành những đường vân li ti, nhỏ giọt ướt thẫm một khoảng đất. Tiểu thư cũng bị doạ phát hoảng, không dám nán lại nữa, vội vàng về nhà.
Quý Yến Nhiên mua một toà nhà ở thành Thương Thuý.
Nằm sâu trong con hẻm an tĩnh nhất, sân vườn có một gốc đại thụ xum xuê, tán cây um tùm, ríu rít tiếng chim. Qua một tầng mây mù, một tầng lá rợp, thêm một màn sa chắn cửa sổ, ánh mặt trời vào đến phòng chỉ còn là một chùm sáng vàng nhạt—đông không ấm, nhưng hạ thì rất mát. Với tiết trời tháng tư tháng năm lúc này, đêm đến vẫn phải đắp một lớp chăn dày.
Vân Ỷ Phong ngủ rất thoải mái, mặt trời lên cao mà vẫn chưa muốn rời giường, phải đến lúc hàng xóm mang sang một nồi bánh nếp thơm phức mới dụ được hắn dậy.
Quý Yến Nhiên nói: “Vốn chỉ định sang xin ít lá nếp về gói với ngươi thôi.”
Vân Ỷ Phong kinh ngạc nghĩ bụng, ngươi lấy đâu ra cái dũng khí đấy vậy.
“Bên Giang đại ca thế nào rồi?” Hắn đi rửa tay, phụ lấy bát đĩa ra, “Theo như giang hồ đồn đãi, Giang gia sẽ phải đề cử ra tân chưởng môn vào Đoan Ngọ sắp tới.”
“Chưa hỏi, nhưng chắc là hoãn rồi, nếu không thì Lăng Phi đã gửi thư cho chúng ta.” Quý Yến Nhiên tất bật, “Tìm thấy dấu vết gì của Xích Tiêu chưa?”
“Ừm, thấy rồi.” Vân Ỷ Phong nhặt sườn lên gặm, “Mộ Thành Tuyết vốn cũng có một con ngựa tốt tên Phi Hạc, tốc độ còn nhanh hơn cả Xích Tiêu, hắn suốt ngày phiêu bạt tứ phía, không tiện dắt theo Tiểu Hồng nên gửi nó lại Vũ gia ở Lạc thành, ta đã lệnh cho Thanh Nguyệt đến trộm, à không, đến đòi lại rồi.”
Nếu vậy, chỉ cần chồn lớn lên thêm chút nữa, béo thêm chút nữa, không tiện cho sát thủ mang theo khi hành động, đành phải gửi lại đâu đó nuôi hộ... hừm, thời cơ là đây chứ đâu.
Nhân bánh nếp có mặn có ngọt, ngọt là táo đỏ, mặn là thịt khô trộn lòng đỏ trứng. Thẩm thẩm ở sát vách rất quý Vân Ỷ Phong, vì vậy cho cực kì nhiều thịt, ăn một miếng còn được, nhưng ăn cả cái thì ngấy phát hoảng, hai người chia đôi là vừa đẹp.
Rượu ngâm với mơ, chua chua chát chát. Ngoài sân, tường vi đã leo đầy hàng rào, giống như trong câu thơ nào đó, cây xanh rợp bóng ngày hè dài.
(*trích “Sơn Đình hạ nhật” của Cao Biền)
Tính sơ sơ, hai người đã ở đây được chục ngày.
Vân Ỷ Phong thầm nghĩ, vậy là đủ rồi.
Cảnh sắc non nước Giang Nam từng xuất hiện vô số lần trong mơ, rốt cục đã trở thành hiện thực, trải qua nửa tháng an tĩnh điềm đạm với sương trúc hương sen, đêm đêm được hắn ôm vào lòng, nghe đối phương khàn giọng tâm tình, đời này cũng coi như mĩ mãn, không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.
Ăn xong bánh nếp, Vân Ỷ Phong mang bát đĩa vào phòng bếp, vờ vịt nói: “Cứ để ta rửa.”
Quý Yến Nhiên nói: “Được.”
Vân Ỷ Phong: “...”
Quý Yến Nhiên bật cười kéo người đến trước mặt, hôn lên đôi môi còn dính mật kia một cái: “Vào phòng nghỉ trước đi, rửa xong ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.”
Cốt tìm đến cuộc sống an tĩnh, cặp đôi trẻ không thuê nha hoàn hay nô bộc, vì vậy nhiệm vụ rửa bát đầy cao cả không thuộc về ai khác ngoài Tiêu vương điện hạ. Kì thực Vân môn chủ cũng có rửa một lần, nhưng bữa đó hắn rửa được tám cái, thì cả tám đều bị đập cho không bể cũng nứt, bàn ăn ngày hôm sau không khác gì yến tiệc của Cái Bang.
Vân Ỷ Phong: “Ui cha.”
Quý Yến Nhiên nói: “Ngươi cố ý.”
Vân Ỷ Phong dứt khoát phủ nhận: “Đâu có đâu có.”
Cho nên hiện tại, trình độ rửa bát của Tiêu vương điện hạ đã đạt đến một tầng cao mới.
Trong phòng, Vân Ỷ Phong ngâm một ấm trà Bích Loa Xuân, lôi giấy bút ra, trước tiên tuỳ tiện chép lại một ít thơ cổ, chất đống ở trên bàn làm nguỵ trang, sau đó mới thở dài một hơi, tính viết một chút... lời căn dặn.
Không còn gì tiếc nuối, nhưng vẫn còn thật nhiều lo lắng. Tỉ như hôn sự của Thanh Nguyệt và Linh Tinh Nhi, với tình trạng hiện tại, dự là chưa chắc mình đã về được đến thành Xuân Lâm, vì vậy hắn nhấc bút, bắt đầu lải nhải dặn dò, Thanh Nguyệt, ngươi tuyệt đối không được bạc đãi Tinh Nhi, nàng đã bị ta chiều hư, cho nên ngươi cũng phải tiếp tục chiều chuộng nàng, để nàng hãy cứ kiêu căng đáng yêu như vậy. Ngày sau mà sinh nhi tử, nhất định phải báo cho vi sư có biết không. Còn Phong Vũ môn, muốn nó phát triển hết tiềm năng, hay tiếp tục ẩn dật trong núi, ngươi quyết sao cũng được. Nếu muốn phát triển, thì chú ý giữ quan hệ với Giang gia, ta đoán Lê Thanh Hải chẳng giữ cái chức Minh chủ được bao lâu nữa đâu, hắn leo lên nhờ cả vào tuổi tác và tư lịch, đến khi cả dàn tài năng trẻ cùng xuất hiện, lão đầu ấy đấu lại thế quái nào được, chung quy là không đáng để ngươi bận tâm.
Lại viết, Tinh Nhi, ta vẫn không thể tưởng tượng ra, sau này ngươi mà làm vợ, làm mẹ thì sẽ thế nào, sinh con gái thì chiều nó một chút, sinh con trai thì nhớ nghiêm khắc vào, đừng để nó biến thành hỗn thế ma vương.
Vân Ỷ Phong một tay chống hàm, suy nghĩ miên man. Lúc ở Phong Vũ môn, hắn là chưởng môn, nhưng lại là một chưởng môn cực kì tuỳ tiện vô tổ chức, thường xuyên chọc cho thuộc hạ tức nổ phổi, ngay cả việc uống thuốc cũng phải để đại đệ tử rượt quanh núi nhắc nhở. Cho nên hiện tại, muốn sâu sắc trầm lắng một chút cũng phải gồng mình cho ra dáng.
Phí sức là thế, nhưng lời cần nói lại chẳng ít, ngoại trừ Thanh Nguyệt và Tinh Nhi, thì vẫn còn lão Ngô và lão Thái phi ở Vương thành, Huệ Thái phi trong cung, Bình Lạc Vương, Giang tam thiếu, Mai tiền bối, Lý Cảnh, ngay cả với Cam Dũng tiền bối của Tiêu Dao sơn trang, Chương Minh đại ca của Chương Đài trang, hay bất cứ ai đã từng đối tốt với mình, hắn đều muốn nói lời tạm biệt.
Mà người hắn không nỡ nhất, dĩ nhiên là... Vân Ỷ Phong dừng tay, quệt ra một vết mực dày trên giấy. Mới chỉ nghĩ đến việc viết một bức di thư cho đối phương, trong lòng đã nhức nhối ê ẩm, tựa như có một con dao nhỏ tẩm giấm, đang từng chút từng chút cứa vào ruột gan, đau đến tê tái.
Quý Yến Nhiên vừa rửa xong rổ mơ vàng, liền thấy một bóng trắng lao ra ngoài.
“Vân nhi?”
“Ta đi mua ít cá hun khói!”
Thanh âm rất lớn, chọc cho hàng xóm phải bật cười, cứ tưởng vị công tử áo trắng ấy không ăn khói lửa nhân gian, thì ra cũng thích thịt thích cá, cả ngày còn lừ đừ uể oải, thật giống với loài mèo Ba Tư trắng muốt của giới nhà giàu sang chảnh.
Vân Ỷ Phong hướng thẳng ra ngoài thành, bước chạy có chút lảo đảo, đến được tới nơi, thì gần như phá tan cánh cửa ra vào.
Mai Trúc Tùng đang phơi thảo dược trong sân, hết bị một tiếng “rầm” kinh động, lại bị Vân Ỷ Phong nhễ nhại mồ hôi doạ cho phát hoảng.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn mau chóng đỡ người ngồi vào bàn.
“Ngực đau.” Vân Ỷ Phong môi đã trắng bệch, ráng sức hỏi, “Là độc nhập tâm mạch, phải không?”
Mai Trúc Tùng cầm cổ tay hắn kiểm tra mạch tượng: “Để ta châm cứu cho ngươi, nghỉ một lát sẽ đỡ.”
Vân Ỷ Phong gật gù, lại hỏi: “Ta còn bao lâu?”
Mai Trúc Tùng không đành lòng, nhưng cũng không thể lừa gạt hắn nữa, bèn phải nói thật: “...Hơn một tháng.”
Vân Ỷ Phong trầm mặc một hồi, sau đó nói, ừm.
Còn nói, đa tạ tiền bối.
Ngâm châm đâm vào huyệt vị, toàn thân liền dễ chịu hẳn ra. Vân Ỷ Phong nằm sấp trên giường, mê man thiếp đi, lúc tỉnh lại, trời chiều đã ngả, không gian tràn ngập sắc đỏ pha ánh vàng, bao la hùng vĩ.
Quý Yến Nhiên đang canh giữ bên giường, thân ảnh ngược sáng, không thấy rõ nét mặt.
Vân Ỷ Phong: “...”
“Ta đói.” Binh pháp nói rồi, phải đánh phủ đầu.
Quý Yến Nhiên ôm hắn vào ngực, một lúc lâu sau, mới khàn giọng hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” Vân Ỷ Phong cười, giật giật ống tay áo đối phương, “Đi thôi, hai mình đến Quán Rượu Nhỏ, không cho Mai tiền bối theo.”
Quán Rượu Nhỏ thật ra không hề nhỏ, là tửu lâu lớn nhất trong thành, có món cá hun khói rất ngon, thịt vịt cũng không tệ. Hai hàng đèn lồng treo ngoài hàng rào bị gió thổi đung đưa, sắc đỏ dịu dàng thắm thiết.
Vân Ỷ Phong lật xem thực đơn, cứ một lúc lại hỏi tiểu nhị vài câu, hôm nay có tôm thẻ tươi không, có rau rút mới về không, sao cơ, mẻ tôm sông cuối cùng đã bị Vương lão gia đặt mất rồi á, ngươi xuống bếp kiểm tra xem đã mang ra chưa, nếu chưa thì thó lấy cho ta, yên tâm, ta đảm bảo nhiều tiền nhiều quyền hơn Vương lão gia.
Tiểu nhị bị chọc cũng vui vẻ, còn hạ giọng hùa theo: “Được, để ta đi kiểm tra cho công tử.”
Hắn vừa xoay người, chưa kịp xuống lầu thì vị khách bàn bên đã đứng dậy, cười lớn nói: “Vân môn chủ muốn ăn tôm thì cứ nói một tiếng, ta cũng gọi một bàn đây, vừa mới lên thôi, không chê thì—”
Vân Ỷ Phong trực tiếp ngắt lời hắn, phát ra lời thật lòng: “Ta quả thực rất muốn chê đấy.”
-
Lời tác giả: Huyết Linh chi sẽ xuất hiện ở quyển này 030~
-
vtrans by xiandzg
Cố lên tôi ơi sắp tu thành chính quả rồi ;-;;;