“Nói nhiều hơn cần thiết, chưa chắc đã vì không ghét ta.” Quý Yến Nhiên rót trà cho hắn, “Cũng có khả năng những chuyện mà chúng ta hỏi đến, chính là những điều mà người ta muốn nói, cho nên mới hết sức phối hợp, biết gì nói nấy.”
Vân Ỷ Phong ngập ngừng: “Ý ngươi là?”
“Ta đoán trong lời kể của nàng có phóng đại, nhưng cũng có cả sự thật.” Quý Yến Nhiên nói, “Chí ít thì ta đã từng nghe nhiều người nhắc đến đoạn thời gian ấy ở Tây Nam, đích thực là mười năm đen tối không tồn tại chút ánh mặt trời.”
“Sau mười năm ấy thì sao?”
“Sau mười năm, quốc gia qua khỏi thời kì gian nan nhất, Đông Bắc đi vào an ổn, Giang Nam mưa thuận gió hoà, lương thực bội thu.” Quý Yến Nhiên nói, “Triều đình rốt cục cũng đủ tinh lực để giải quyết những vấn đề tồn đọng ở Tây Nam.”
Lư Quảng Nguyên mang theo quân đội cùng các vật phẩm sinh hoạt thiết yếu đến, để người dân ở vùng đất này có thể tìm lại nụ cười và hi vọng một lần nữa.
“Nghe nói lúc hấp hối, phụ hoàng liên tục căn dặn hoàng huynh không bao giờ được cho phép mua quan bán tước nữa.” Quý Yến Nhiên nói, “Hắn vẫn luôn canh cánh nỗi áy náy với Tây Nam, cũng đã từng cố gắng đền bù nhiều lần, nhưng xét về những bách tính chết oan trong suốt mười năm kia... Ta có thể hiểu được vì sao Chá Cô muốn bao thù cho tộc nhân của mình.”
“Lúc ấy còn có biện pháp nào khả dĩ hơn không?” Vân Ỷ Phong hỏi, “Nếu là Vương gia, người sẽ làm gì?”
“Đi vay, nhưng xét thấy tiền lệ quân vương nợ nần chồng chất như Chu thiên tử, cộng thêm tình hình giang sơn bất ổn, cứ vài ngày lại có người muốn xưng vương lúc bấy giờ, làm gì có quý tộc nào muốn giao tiền bạc ra cho triều đình, mà cưỡng chế thì càng không được, đối phương có nhiều tiền trong tay như thế, nhỡ vì bị áp bức thái quá mà nảy sinh ý đồ tạo phản, thì khác nào rước hoạ vào thân.” Quý Yến Nhiên đáp, “Nói thật, nếu ở vào tình hình ấy, ta thà kéo dài thời gian để tích luỹ tiền của, từ từ rồi lo chuyện triều chính còn hơn.” Dù có cấp bách đến đâu, nhưng cứ nghĩ tới những người dân vô tội... hắn vẫn không đành lòng, bởi vậy mới nói bản thân không thể nào thích hợp đứng ra quản lí thiên hạ.
(*trong lịch sử Trung Hoa có vua Chu Noãn Vương nghèo túng đến mức phải đi vay các quý tộc lấy tiền đánh trận, xong còn không có tiền trả)
“Ta lại rất thích Vương gia ở điểm này.” Vân Ỷ Phong cười cười, “Không tham lam, cũng không cậy mạnh.”
Chỉ chuyên tâm làm tốt việc của mình, luôn quy củ chu đáo, mà vẫn tiêu dao tự tại.
...
Phụ nhân tuyết y đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy có người tiến đến cũng không buồn mở mắt.
Vân Ỷ Phong xách theo ghế, ngồi cách nàng tám trượng, chủ động giải thích: “Ta sợ thẩm thẩm lại phun nước bọt vào người ta.”
Phụ nhân tuyết y cả giận: “Ngươi!”
“Ta nhớ, phu nhân của thủ lĩnh Chá Cô tên Ngọc Anh phải không.” Vân Ỷ Phong ca ngợi, “Thẩm thẩm hung thế, nhưng lại có cái tên thật dịu dàng động lòng người.”
Phụ nhân tuyết y lạnh lùng liếc hắn: “Ngươi tới đây để khen tên ta?”
“Và hỏi thêm chút chuyện về Giang gia.” Vân Ỷ Phong nói, “Nếu Tạ thiếu gia bị Giang Nam Chấn hãm hại, vì sao hơn mười năm sau, Tạ Hàm Yên lại còn dẫn theo tì nữ đến Giang gia làm khách?”
“Nàng không đến làm khách, mà đến báo thù cho đệ đệ.”
Phụ nhân tuyết y nói thêm, lúc đầu, Tạ Hàm Yên không biết cái chết của Tạ Cần có liên quan đến Giang Nam Chấn, chỉ coi đối phương là bạn tốt của cha mẹ, vì gia tộc lụi bại mà quan hệ phai nhạt dần, tình người xưa giờ vẫn thế, cho nên cũng không trách cứ gì. Mãi đến nhiều năm sau, mới tình cờ biết được sự thật, rồi nảy sinh ý đồ báo thù.
Vân Ỷ Phong hỏi: “Báo thù thế nào.”
“Lúc ấy, Giang Nam Chấn ra giá cực cao để tìm người thợ may giỏi nhất về thêu cho mẹ già của hắn một bức bách thọ đồ.”
(*bách thọ đồ: tranh mừng thọ, thêu trăm chữ “thọ” với các hình dạng, kiểu chữ khác nhau)
Trùng hợp là Tạ Hàm Yên lại có tài thêu thùa xảo đoạt thiên công, nàng giả làm một chủ tiệm may ở Tây Nam, thuận lợi trà trộn vào được Giang gia. Nhưng Giang Nam Chấn bản tính đa nghi, không muốn để người ngoài vào Thương Tùng Đường ở, cho nên chủ tớ hai người được an bài đến nhà Nhị ca thật thà Giang Nam Mục của hắn, sau đó mới gặp Khổng Trung, và có phong thư kia.
“Phong Vũ môn vừa tìm ra bức thư, các người đã lập tức biết tin để chuẩn bị ra màn kịch này, rốt cục là được ai mật báo cho?” Vân Ỷ Phong thừa cơ hỏi thêm một lần nữa.
Ngọc Anh lại không chịu trả lời, chỉ tiếp tục kể: “Trong thời gian Tạ tiểu thư ở lại nhà Giang Nhị gia, ngày ngày tính toán kế hoạch báo thù, thì tì nữ thân cận của nàng lại phát rồ phát dại nhìn trúng Giang Nam Chấn, còn mơ mộng được lên làm thiếp của hắn.”
Vân Ỷ Phong: “...”
“Thế nên Tạ Hàm Yên mới giết tì nữ, ném xác xuống giếng rồi bỏ trốn mất dạng?”
“Nàng ta cũng là gieo gió gặt bão thôi, thích ai không thích, lại đi thích đúng Giang Nam Chấn, còn định bán chủ cầu vinh, đi mật báo cho hắn.” Ngữ điệu của Ngọc Anh dần chậm lại, “Tạ tiểu thư giết chết tì nữ xong, lại lo sẽ bị Giang Nam Chấn phát giác, bèn giả bộ mình không khoẻ, vội vàng cáo biệt Giang Nhị gia, rời khỏi Giang gia một mình.”
Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, hoảng hốt vội rời đi như thế, để quên cây đàn kia lại cũng là hợp lí.
Từ ấy, Tạ Hàm Yên luôn theo dõi Giang gia rất sát sao, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp nào để ra tay—vốn dĩ Giang Nam Chấn đã chẳng phải người thường, võ công được tính vào hàng cao thủ, bên cạnh lại có vô số người bảo vệ, chính xác là tường đồng vách sắt. Thế nhưng theo dõi từ năm này qua năm khác, không phải là không có thu hoạch gì, chí ít cũng biết được để giành được chức Chưởng môn lần này, Giang Nam Chấn đã âm thầm đả thương Giang Nam Đấu, rồi vu oan giá hoạ cho Giang Lăng Húc; ngay cả việc những bí mật bẩn thỉu như Giang Lăng Tự cấu kết với Lê Thanh Hải, hạ độc Giang Nam Đấu trong lần tranh chức Minh chủ trước, cũng nắm rõ mười mươi.
Ngọc Anh khinh thường: “Giang gia ấy, bên ngoài thì quy củ hào nhoáng, nhưng bên trong đã nát bét lâu rồi, từ trên xuống dưới chẳng được ai tốt đẹp hết!”
Vân Ỷ Phong sửa lại, Giang đại ca của bọn ta hơi bị được, Giang tiểu cửu cũng không tệ, chỉ là nhất thời bị mê hoặc chút thôi. Nhắc đến Cửu thiếu gia lại nhớ ra một vấn đề, người áo đen khuyến khích hắn bày chuyện bắt cóc có phải cũng chính là các ngươi không?”
Ngọc Anh tỏ vẻ ngờ vực: “Bắt cóc?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vân Ỷ Phong nhìn nàng chằm chằm một hồi: “Nói dối là mọc thêm nếp nhăn đấy.”
Ngọc Anh nhắm mắt lại, không quan tâm đến lời nguyền rủa như trẻ con của hắn: “Ta chẳng biết ngươi đang nói về chuyện gì, nhưng nếu không tin, thì điều tra thêm về Giang gia cho cẩn thận đi, rồi sẽ biết lời ta nói là thật hay giả.”
Tất nhiên là vẫn phải tra rồi, Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, dù chỉ vì giúp Giang đại ca, thì cũng phải làm cho ra nhẽ chuyện của Giang gia.
Thấy Ngọc Anh chỉ chịu nói ngần ấy, Quý Yến Nhiên quyết định đưa người về thành Đan Phong, ở Giang gia rồi từ từ thẩm.
Vân Ỷ Phong phái một đội nhân mã cấp tốc đuổi theo Khổng Trung—đúng là đối phương đang chuẩn bị ra biển tìm nhi tử nương tựa, Ngọc Anh không có nói dối về chuyện này. Khi được hỏi về bức thư năm xưa, Khổng Trung cười nói: “Dĩ nhiên ta nhớ rõ về phụ nhân đó. Nàng tự xưng mình là thợ may số một Tây Nam, tay nghề xuất thần nhập hoá, am hiểu lễ nghĩa, nhã nhặn quý phái, tất nhiên ta ngưỡng mộ vô cùng, có điều nàng rất lạnh lùng, hiếm khi nói chuyện, tì nữ đi cùng cũng trầm mặc không kém, ta chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa, nào dám ao ước gì đâu.”
Dĩ nhiên, cái gọi là “hận ý ngập trời với Hoàng thất” hay “thân phận thần bí” gì đó, đều là do Ngọc Anh bịa ra để lừa Quý Yến Nhiên trong lúc giả trang làm Khổng Trung, thực tế thì Khổng Trung còn chưa nói chuyện với chủ tớ hai người được mấy câu, cùng lắm là liếc trộm vài cái, chứ hoàn toàn không biết gì về đoạn quá khứ ấy.
Vân Ỷ Phong hỏi: “Nàng vẫn không chịu nói gì à?”
Bọn họ đã về tới Giang gia, tạm giam Ngọc Anh trong phòng giam nghiêm ngặt nhất, để đề phòng nàng lại giở chiêu độn thổ một lần nữa, còn khoá lại tay chân nàng bằng xích thép tinh xảo nhất, cắt cử mười mấy tên đệ tử thay phiên nhau canh chừng.
Quý Yến Nhiên nói: “Nàng khăng khăng bắt chúng ta đi điều tra về Giang Nam Chấn và Giang Lăng Tự trước.”
Vân Ỷ Phong đoán: “Muốn giúp Tạ tiểu thư hoàn thành tâm nguyện sao?”
“Cũng có thể là để kéo dài thời gian, chờ người khác tới cứu.” Quý Yến Nhiên vỗ vai Giang Lăng Phi, “Dù sao đây cũng là địa bàn của Giang gia, nếu để xổng mất người, ta tìm mình ngươi hỏi tội.”
Giang Lăng Phi: “...”
“Kể ra việc này cũng là giúp Giang gia bắt gian tế mà.” Vân Ỷ Phong rất có tinh thần phu hát phu đệm, nhanh chóng an ủi Giang Lăng Phi. Mấy người đang nói chuyện thì Nguyệt Viên Viên bưng khay trà tiến vào, tò mò hỏi: “Gian tế nào cơ?”
“Còn chưa tìm ra, từ giờ cô nương cũng nên cảnh giác một chút.” Vân Ỷ Phong nhéo một khối điểm tâm, lại hỏi, “Giang Ngũ gia gần đây thế nào rồi?”
Nguyệt Viên Viên bĩu môi: “Vẫn đang “bệnh”, như thể đời này không bao giờ định ra ngoài nữa vậy, đệ tử dưới trướng rất ít khi xuất hiện, mặt mũi ai nấy ra đường cũng cúi gằm.”
Xem ra Giang Nam Chấn đã quyết định xây nên một lớp kén, bao chặt lấy Thương Tùng Đường, triệt để cách biệt với bên ngoài.
Có thể là để tự vệ, cũng có thể là vì chột dạ, Giang Lăng Phi nói: “Ta nhất định sẽ bắt được kẻ cầm đầu khiến Thúc phụ tẩu hoả nhập ma.”
Đêm đến, Vân Ỷ Phong thư thái ngâm mình trong bồn tắm. Lần này chỉ có nước trong, không có tinh dầu hoa ngào ngạt như bữa trước, Vân Ỷ Phong hết sức thoả mãn: “Xem ra hôm nay không phải ca trực của Viên Viên cô nương.”
“Nàng vốn dĩ không phải nha hoàn, chỉ phá lệ chu đáo với bằng hữu của Lăng Phi chút thôi.” Quý Yến Nhiên giúp hắn cuốn mái tóc ẩm ướt lên, để lộ ra cần cổ tinh tế trắng mịn, “Ban ngày quên chưa nói với ngươi một chuyện.”
Vân Ỷ Phong xoay người: “Chuyện gì?”
Quý Yến Nhiên nói: “Liên quan đến Quỷ Thứ.”
Người được phái đến Nam Hải đã trở về, nhưng không tìm thấy Quỷ Thứ, đệ tử đều nói hắn vẫn chưa quay lại từ lần rời đảo trước, tưởng còn đang du lịch tứ phía với Chu Nhi. Đó giờ trên đảo Mê Tung cũng gió yên sóng lặng, không có việc gì cần Quỷ Thứ đích thân xử lí.
Vậy hắn đã đi đâu?
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: “Nếu đảo Mê Tung không xảy ra chuyện, đám cây cỏ dược liệu hắn quý như mạng cũng không việc gì, đáng ra hắn sẽ không mặc kệ ta mới phải.” Ai chẳng biết lão già ấy điên cuồng vì Huyết Linh chi và phương pháp giải độc như thế nào, làm gì có chuyện chủ động bỏ cuộc như thế, cho nên cách giải thích duy nhất là... bị người giam lại?
Quý Yến Nhiên gật đầu: “Cũng có thể.”
“Để ta cử đệ tử Phong Vũ môn đi dò la xem thế nào vậy.” Vân Ỷ Phong sầu não, “Không thì không thể an tâm nổi, chỉ sợ lần tới hắn xuất hiện lại mang đến phiền phức tiếp.”
Quý Yến Nhiên ôm hắn ra, cẩn thận lau khô bằng khăn vải, rồi hôn xuống cổ chân đối phương một cái: “Tuỳ ngươi.”
Vân Ỷ Phong cảnh giác lùi về phía sau: “Đang nói chính sự, người đừng có mà... Á!”
Quý Yến Nhiên ghé tai hắn thì thầm: “Vân nhi rên khó nghe thế.”
Vân Ỷ Phong: “...”
Vậy mới thấy lần trước quá oan cho Viên Viên cô nương.
Bởi vì sự thật là dù có tinh dầu hoa hay không, Tiêu vương điện hạ vẫn cứ dào dạt cảm hứng như thế.
Ánh trăng nặng nề.
Mấy tiểu nha đầu cầm hộp cơm trên tay, tíu tít tâm sự, chia sẻ điểm tâm cho nhau, cảm thán nhờ có Chưởng môn mới mà bầu không khí u ám ở Giang gia dạo trước cuối cùng cũng sống động trở lại phần nào.
Trong nhà giam, Ngọc Anh đang nhắm mắt thiếp đi.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng “thụp” trầm trầm”, giống như gác cửa vừa bị đánh ngất.
-
vtrans by xiandzg