Sau khi thú tội mưu hại Giang Nam Đấu, Giang Nam Chấn bị Giang Lăng Phi hạ giam chung thân tại Thiên viện phía Tây ngoại ô.
Giang Lăng Húc rốt cục được rửa oan, đường đường chính chính quay về Thiên Nga lâu. Chức Chưởng môn đã không cần tranh đoạt nữa, mà trải qua sự việc lần này, hắn cũng hoàn toàn buông bỏ dã tâm, chỉ nhận lại trách nhiệm kinh doanh tiêu cục như trước đây, yên phận làm Đại thiếu của Giang gia.
Phòng ngủ nồng nặc mùi thuốc, Giang Lăng Phi ngồi cạnh giường: “Hôm nay thúc phụ thấy sao rồi?”
Giang Nam Đấu tựa vào nệm mềm, gật đầu: “Mai tiên sinh y thuật cao siêu, chăm sóc ta rất tốt. Ngươi mới lên làm Chưởng môn, chắc còn rất bận rộn nhiều việc, không cần đến đây hàng ngày đâu.”
Giang Lăng Phi phì cười: “Thúc phụ chê ta phiền à?”
“Nào có.” Giang Nam Đấu nắm lấy tay hắn, cảm khái nói, “Cũng may, may mà Giang gia có ngươi.”
Nha hoàn bưng cháo vào, Giang Lăng Phi thuận tay đón lấy, chậm rãi đút cho hắn ăn. Kể cũng lạ, trước đây hai người họ một cao cao tại thượng, một cà lơ phất phơ, dù không đến nỗi ngứa mắt, nhưng cũng chả có tình cảm gì, hàng năm gặp mặt được vài lần cũng chỉ vì một chữ “Giang” không thể thay đổi trong tên họ. Thế mà bây giờ, Giang Nam Đấu mất hết võ công bệnh tật liệt giường, Giang Lăng Phi bị ép gánh lấy Giang gia, một già một trẻ bỗng lại thành ra... thân tình nương tựa lẫn nhau, giống như hai con thuyền nhỏ lạc trong dông bão níu chặt lấy nhau.
Giang Nam Đấu căn dặn: “Hai ngày nữa là ngày giỗ cha ngươi, đừng quên tế bái hắn cẩn thận.”
Cha của Giang Lăng Phi, cũng là Tam đệ của Giang Nam Đấu, Giang Nam Thư. Nghe đồn đây là bậc kì tài võ học trời sinh, ngoại hình anh tuấn phong lưu, được lão thái gia coi như viên ngọc quý của nhà. Chỉ tiếc một công tử lỗi lạc như thế, lại thường xuyên ốm yếu bệnh tật, Giang Lăng Phi chưa ra đời bao lâu, hắn đã qua đời vì một trận phong hàn. Tam phu nhân bi thương quá độ, từ ấy ở lì trong phật đường, ngày đêm tụng kinh tưởng nhớ vong phu, giống như một đoá hoa mất đi chất dinh dưỡng, rất nhanh liền héo úa tàn lụi, thần trí mơ mơ hồ hồ.
Giang Lăng Phi đã trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, hiếm khi được thấy mặt mẫu thân, toà nhà an tĩnh, tiếng tụng kinh xa xăm, cùng khói hương lập lờ... đây gần như là toàn bộ tuổi thơ của hắn. Chẳng trách, sau này lớn lên đến Vương thành, đã lập tức bị mê hoặc bởi phồn hoa diễm lệ nơi đây, sống chết bám lấy Tiêu vương phủ không chịu đi, còn khăng khăng nhận lão Thái phi làm mẹ nuôi.
...
Vân Ỷ Phong nhẹ hắng giọng, gõ cửa: “Giang chưởng môn.”
Giang Lăng Phi cười nói: “Giang chưởng môn đang định đi nghỉ rồi, có việc gì không?”
“Bọn ta vừa mua cá cơm chiên giòn, cho ngươi một bao này.” Vân Ỷ Phong đưa gói giấy dầu nóng hổi trên tay cho hắn, đi ngồi xuống ghế đối diện, “Vốn định gọi đại ca đi ăn cùng luôn, nhưng Vương gia bảo Giang gia còn nhiều việc, không cho ta đến đây quấy rầy.”
“Chê ta nhiều chuyện vướng mắt chứ gì?” Giang Lăng Phi lau tay sạch sẽ, bắt đầu bốc cá chiên ăn, “Chuyện trong nhà cũng hòm hòm rồi, hai ngày nay không bận bịu lắm, hay là để ta đi theo các ngươi—”
Lời còn chưa dứt, Vân Ỷ Phong đã rút ra một phong thư từ đâu ra: “Không bận hả, vậy thì vừa lúc có chuyện khác đây.”
Giang Lăng Phi: “...”
“Phong Vũ môn vừa mới chặn lấy được.” Vân Ỷ Phong chống đầu, “Của Lê minh chủ gửi cho Giang Tứ thiếu.”
Giang Lăng Phi rút ra xem qua, trong thư cũng không nói đến đại sự gì, chỉ lệnh cho Giang Lăng Tự khiêm tốn làm việc, an phận làm Tứ thiếu Giang gia, phụ tá tân Chưởng môn cho tốt, để Giang gia tiếp tục phát triển mạnh mẽ, giữ gìn chính nghĩa và an ổn toàn võ lâm... tóm lại là một loạt câu chữ khoa trương sáo rỗng, muốn đem trưng thành biển hiệu cũng không bắt ra lỗi nào.
Vân Ỷ Phong nói: “Có vẻ là hắn không định nâng đỡ Tứ thiếu gia nữa rồi.”
“Lê Thanh Hải là dạng gió chiều nào theo chiều ấy, lúc này dĩ nhiên sẽ không chọn đối nghịch với ta và Vương gia.” Giang Lăng Phi dựa lưng vào ghế, “Nhưng thật ra ta vẫn chưa biết phải xử lí chuyện này thế nào.”
Vân Ỷ Phong hiểu rõ ý hắn. Đáng lí ra truyện này phải điều tra cho tường tận, nhưng Lê Thanh Hải làm minh chủ không tồi, Hán Dương bang cũng là đại môn phái lớn chỉ sau mỗi Giang gia, nhiều năm nay kinh doanh buôn bán, đã sớm xâm nhập vào gốc rễ của võ lâm, muốn lay chuyển được e sẽ phải đau đầu một phen.
Giang Lăng Phi thở dài một hơi, cá chiên muối tiêu trong tay cũng mất sạch vị. Vân Ỷ Phong thấy hắn u sầu như thế, liền chủ động bảo: “Hay là cứ để đệ tử Phong Vũ môn đi dò la tin tức trước xem thế nào, bất kể đại ca muốn xử lí việc này của Lê Thanh Hải ra sao, có ít manh mối trong tay vẫn hơn.”
“Nếu được, cũng tốt.” Giang Lăng Phi cười nói, “Vậy ta cũng không khách khí với ngươi.”
“Còn có chuyện này.” Vân Ỷ Phong dò xét ánh mắt của hắn, “Viên Viên cô nương vẫn không chịu nói gì sao?”
Giang Lăng Phi ném lại con cá vào gói giấy: “Ừ.”
Vân Ỷ Phong uyển chuyển nhắc nhở: “Trên đường đến, ta nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán chuyện này, nếu cứ để thế, sợ là sẽ rất tổn hại đến uy nghiêm của Chưởng môn.”
Mặc dù chuyện Giang Nam Đấu bị tập kích đã được điều tra rõ ràng, không hề dính líu đến Nguyệt Viên Viên, nhưng tội nửa đêm đi thả trọng phạm triều đình là do chính nàng thừa nhận. Mọi người trong nhà đều trộm nói, cùng là xúc phạm môn quy, thế mà Giang Ngũ gia lập tức bị tước quyền bắt giam, cực kì nhanh gọn nhẹ, còn tiểu nha đầu kia lại được kéo dài thời gian cho, không ai được quyền đến hỏi câu nào? Đây không phải thiên vị ra mặt thì là gì?
“Ta tự lo liệu được.” Giang Lăng Phi đứng dậy, “Ở Thương Tùng Đường vẫn còn chút việc phải xử lí, ta đến đó cái đã.” Nói xong liền phất áo ra ngoài, để lại phân nửa bao cá chiên nóng hổi, cùng một Vân môn chủ thở dài thườn thượt.
Quý Yến Nhiên đang đứng trong sân lau kiếm, thấy hắn cầm bọc cá ỉu xìu trở lại, thuận miệng hỏi: “Bị đuổi hả?”
“Giang đại ca thậm chí còn không muốn nghe ai nhắc đến chuyện của Nguyệt Viên Viên.” Vân Ỷ Phong ngồi xuống ghế đá, “Ngươi nói đúng, lần sau ta sẽ không đi rước nhục vào thân nữa.”
Quý Yến Nhiên cười cười, bốc cho hắn mấy con cá nhỏ: “Chuyện Minh chủ võ lâm thì sao?”
“Để Phong Vũ môn thăm dò trước chút.” Vân Ỷ Phong nói, “Xem chừng Giang đại ca cũng muốn tìm ra chân tướng, không định bỏ qua cho Lê Thanh Hải dễ dàng thế đâu.”
Cũng phải, dù không đến tay đại quân tử đỉnh thiên lập địa, thì cũng không thể nào để an nguy của võ lâm Trung Nguyên rơi vào tay một kẻ tiểu nhân như thế được, hạ độc vào nước trà của đối thủ là cái trò bẩn thỉu cỡ nào kia chứ? Còn chẳng bằng trộm cướp hay hái hoa tặc.
(*hái hoa tặc: ám chỉ kẻ đi cưỡng h-iếp)
Quý Yến Nhiên gật đầu: “Chuyện trong võ lâm, ngươi cứ bàn với Giang Lăng Phi là được.”
Giang Lăng Phi đang trên đường đến nơi ở của Nguyệt Viên Viên.
Nàng vẫn ngồi bên giường, trên bàn còn nửa ấm trà, nửa bát miến, hoa trên bệ cũng ỉu xìu, gốc cây thẳng đứng cứng cỏi lúc trước đã héo rũ, vô lực gục đầu, rung rinh trong gió.
Giang Lăng Phi nhấc nửa ấm trà đã lạnh lên, cẩn thận tưới cho chậu hoa. Động tác của hắn rất chậm, Nguyệt Viên Viên ngồi cạnh giường, nhìn bóng lưng cao lớn dưới ánh mặt trời mà sống mũi chua chua.
“Ta hối hận.” Nàng nói.
“Hiện tại hối hận thì muộn rồi.” Giang Lăng Phi bỏ ấm trà không xuống, lấy ra một viên thuốc từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt nàng, “Uống đi.”
Ánh mắt Nguyệt Viên Viên lộ rõ vẻ bối rối: “Thiếu gia...”
“Yên tâm đi, không phải thuốc độc, đã nói rồi, ta sẽ không giết ngươi.” Giang Lăng Phi ngồi xổm trước mặt nàng, “Đây là thuốc giả chết ta xin được từ chỗ Mai tiền bối, uống vào sẽ hôn mê nửa năm, lúc này các đường chủ đang nhao nhao đòi bắt ngươi, chỉ có cách này mới khiến bọn họ ngậm miệng được.”
“Vậy nửa năm sau thì sao?”
“Nửa năm sau, ta cam đoan sẽ giải quyết xong xuôi mọi chuyện.” Giang Lăng Phi nhìn nàng, “Uống hay không, là lựa chọn của ngươi.”
Nguyệt Viên Viên cất âm giọng khàn khàn: “Ta uống.”
Nàng nắm viên thuốc ở trong tay, liếc mắt nhìn ra mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, vô cùng chói mắt, rọi xuống cây xanh hoa đỏ.
Di thể của Nguyệt Viên Viên tạm thời được an trí tại băng thất của Giang gia.
Vân Ỷ Phong nói: “Cũng là một biện pháp tránh ồn ào tốt, nhưng nửa năm sau thì phải làm sao?”
“Ta không biết.” Quý Yến Nhiên cầm tay hắn, chậm rãi vẽ xuống vài đường lên giấy, “Ngươi cũng biết Lăng Phi giấu kín chuyện này thế nào mà, đâu chịu hé với ai nửa lời đâu.”
“Vì sao kia chứ?” Vân Ỷ Phong ngoái đầu nhìn hắn, ngờ vực nói: “Chẳng lẽ là giống như người ta đồn đãi, Giang đại ca với Viên Viên cô nương, ấy?”
“Không chắc, nhưng ta luôn cảm thấy sự tình không có đơn giản như thế.” Quý Yến Nhiên nhìn hắn, lại nói, “Ngươi mới là môn chủ Phong Vũ môn mà, sao lại hỏi ta?”
“Môn chủ Phong Vũ môn thì sao chứ, ngươi có cho phép ta đi thám thính việc riêng của Giang đâu.”
“Ta không cho, thì ngươi tha cho hắn đi.” Quý Yến Nhiên đặt bút xuống, “Để đệ tử Phong Vũ môn tập trung thám thính về bộ tộc Dã Mã với Tạ Hàm Yên, thuận tiện dò la về nơi chốn của Quỷ Thứ luôn, mới là việc ngươi nên làm bây giờ.”
Vân Ỷ Phong chìa tay: “Trả phí đây.”
Tiêu vương điện hạ giàu nứt đố đổ vách, nói, cho nợ đi.
Sau sẽ dẫn ngươi vào quốc khố lăn trên núi vàng.
Vân Ỷ Phong không hứng thú với hành vi kí nợ đã lặp lại không biết bao nhiêu lần này, vươn tay đẩy hắn ra, bỏ đi tìm Giang Lăng Thần, định dạy thiếu niên kia tuyệt chiêu khinh công “Phong Tức” tiếp, giữa đường lại gặp được Giang Lăng Tự.
Tứ thiếu Giang gia, vẫn ăn vận nho nhã thanh lịch như mọi khi, chắp tay chào: “Vân môn chủ.”
Vân Ỷ Phong hỏi thăm: “Tứ thiếu gia đang đến thư viện Mai Liễu sao?”
(*theo tiếng Hán, “thư viện” ở đây không phải “thư viện”—nơi phục vụ đọc sách, mà là “học viện”—nơi để đến học thời cổ đại)
“Phải.” Giang Lăng Tự đáp, “Ta vừa ghé chỗ thúc phụ, ngồi với hắn một lát.”
“À, đi thăm lão Chưởng môn sao.” Vân Ỷ Phong lại hỏi, “Không biết sức khoẻ Giang Nam Đấu tiền bối hôm nay thế nào rồi?”
Giang Lăng Tự nói, rất tốt.
Hắn chỉ nhăm nhe cáo từ, nhưng Vân Ỷ Phong lại rất hào hứng bắt chuyện, chủ động nói: “Từ lâu đã nghe danh thư viện Mai Liễu trang nhã thanh u, Tàng Thư lâu mênh mông biển sách, còn có không ít sách quý độc nhất, liệu ta với Vương gia có thể đến học hỏi một phen không?”
“Vân môn chủ cứ đùa, Tiêu vương điện hạ xuất thân tôn quý, trân bảo thiên hạ đều nằm cả trong Hoàng cung, nào sẽ để ý đến thư viện nho nhỏ này của ta.” Giang Lăng Tự hời hợt đáp lại, “Để hôm khác—”
“Cũng đúng.” Vân Ỷ Phong trực tiếp ngắt lời hắn, “Vương gia thấy nhiều rồi thì thôi, chúng ta khỏi cần dẫn hắn theo.”
Giang Lăng Tự: “...”
Chúng ta?
Vân Ỷ Phong bước được vài bước, quay lại vẫn thấy hắn đứng nguyên một chỗ, liền vẫy vẫy tay: “Tứ thiếu gia, đi thôi.”
Giang Lăng Tự âm thầm nghiến răng, rảo bước đến sóng vai cùng hắn.
“Thư viện Mai Liễu có tranh không?”
“Chỉ có vài bức tầm thường của người thời nay thôi.”
“Thư pháp thì sao?”
“Cũng ít lắm.”
“Kho sách?”
“Chưa đến trăm quyển.”
“Rất tốt.”
“...”
-
vtrans by xiandzg