Chu Nhi bị giam trong một căn phòng trống, nghe thấy tiếng cửa mở, chính xác là từ khi nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang, nàng liền nhận ra chuẩn xác người đến là ai, vội vàng ngẩng đầu mừng rỡ, hai mắt nhìn về phía trước đầy ngóng trông: “...Công tử.”
Quý Yến Nhiên đẩy cửa ra, thấy điệu bộ nhiệt tình chờ mong này của đối phương liền bất mãn, vừa định chắn người kia ở sau lưng, Vân Ỷ Phong đã lên tiếng: “Vương gia ra ngoài trước đi.”
Quý Yến Nhiên: “...”
Vân Ỷ Phong liếc hắn một cái, ngươi còn không định ra? Ngươi không ra, nơi này thế nào cũng sẽ biến ra một cái còi thành tinh đó.
Quả nhiên, chưa đợi hai người mở miệng, Chu Nhi đã hét lên the thé: “Công tử!” Sau đó nhìn sang Quý Yến Nhiên đầy căm phẫn, “Ngươi không được đụng vào hắn, ác tặc nhà ngươi mà cũng xứng sao?”
Vân Ỷ Phong vỗ vỗ ngực Quý Yến Nhiên, bây giờ chỉ có nàng ta mới khai ra được ít manh mối thôi, nghĩ đến dân chúng toàn thành Ngọc Lệ đi, làm ác tặc một tí cũng có sao. Từ vỗ thành đẩy, Tiêu vương điện hạ cứ thế bị “mời” ra khỏi phòng, đứng chờ trên hành lang.
Tiểu nhị đi qua không rõ nội tình, nhìn thế lại tưởng Vương gia bị Vân môn chủ đuổi ra khỏi phòng ngủ... nháo sự cho tình thú đây mà, hiểu hiểu! Vì vậy liền chủ động vác một chiếc ghế tựa bát tiên đến, tươi cười đặt xuống.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ánh mắt Chu Nhi càng thêm ngoan độc, nàng nhìn Vân Ỷ Phong: “Nam nhân kia có gì tốt?”
“Quỷ Thứ đâu?” Vân Ỷ Phong ngồi xuống đối diện nàng.
“Nam nhân kia có gì tốt chứ!”
Một lần nữa hỏi lại, âm thanh càng lúc càng chói tai.
“Quỷ Thứ đang ở đâu?” Vân Ỷ Phong hơi cúi người, nhắc nhở nàng, “Đây là cơ hội duy nhất để ngươi nói chuyện cùng ta.”
Khoảng cách giữa hai người gần thêm chưa đến hai tấc, nhưng chút biến hoá này cũng đã đủ khiến Chu Nhi cứng người, đáy mắt lộ rõ vẻ tham lam, khiếp đảm cùng vạn phần si mê cuồng nhiệt, nàng nhỏ giọng đáp: “Thần y, thần y ở trong rừng Tịch Mộc.”
Theo nàng thú nhận, dạo trước Quỷ Thứ nhận được tin Nam Hải có biến, hoả pháo chấn thiên đã nhắm thẳng vào đảo Mê Tung, nên mới vội vàng quay về xem thế nào, ai ngờ đang ở trên thuyền thì bị người đánh ngất. Lúc tỉnh lại thì đã đến địa cung ngoài thành Ngọc Lệ Tây Nam, hang ổ của bộ tộc Dã Mã.
Vân Ỷ Phong hỏi: “Đầu sỏ có những ai?”
“Chá Cô, Ngọc Anh, cùng một phụ nhân họ Tạ.”
“Giang Lăng Phi thì sao?”
“Chỉ mới lộ mặt một lần.” Chu Nhi nhớ lại, “Hình như lúc đó hắn vừa về, sau cũng không thấy xuất hiện nữa, nghe nói là đang phải chịu phạt gì đó.”
“Chịu phạt?”
“Quỳ trong phòng tối tự kiểm điểm thôi, thân phận của hắn không đơn giản, nào ai dám dùng cực hình với hắn.”
Quý Yến Nhiên đứng tựa ngoài cửa, nghe hai người trong phòng đối thoại. Nếu chỉ là quỳ gối chịu phạt, hắn còn mong Tạ Hàm Yên phạt Giang Lăng Phi thật lâu vào, tốt nhất là ba tháng nửa năm khỏi ra ngoài, tay cũng không dính thêm sai lầm, đến khi nào mình công phá được bộ tộc Dã Mã thì thôi.
Vân Ỷ Phong lại hỏi: “Quỷ Thứ và Chá Cô có mưu đồ bí mật gì?”
Chu Nhi chỉ lo nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, ngón tay tinh tế, nhìn cả hoa văn trầm trầm trên ống tay áo đối phương đến ba bốn lượt mới lên tiếng: “Ta không biết, không biết gì hết.” Nói xong lại vội la lên, “Công tử, công tử quay lại đi, chúng ta cùng về đảo Mê Tung, cuộc sống như vậy không tốt hay sao?”
Quá là không tốt thì đúng hơn. Vân Ỷ Phong nhấc ấm rót trà: “Không biết mưu đồ của Quỷ Thứ, thì cũng phải biết những dược thuỷ màu đỏ kia của Trường Hữu có tác dụng gì chứ?”
“Có tác dụng thuần thú.” Chu Nhi nói, “Ta từng thấy bọn hắn cho voi uống dược thuỷ.”
“Số lượng?”
“Khoảng một trăm.”
Về việc có dùng cho súc vật nào ngoài voi trắng hay không, thì dược thuỷ còn để cho người uống. Theo Chu Nhi khai, Trường Hữu khăng khăng không chịu giao ra phương thuốc tổ truyền, Quỷ Thứ lại không nghiên cứu được ra vu độc này, cho nên chỉ có thể dùng vàng đổi lấy thành phẩm, mỗi lần thuốc về, Chá Cô đều đi đút cho bầy voi ngay lập tức, hiện tại Trường Hữu đã bị bắt, lượng thuốc dự trữ tại bộ tộc Dã Mã hẳn cũng chẳng còn bao nhiêu.
Đây coi như một tin tốt, chí ít thì không phải tất cả mãnh thú trong rừng độc kia đều biến thành ác ma mắt đỏ. Song đối với thành Ngọc Lệ thì bầy voi trăm con cũng là một uy hiếp lớn không kém, nhất là hiện giờ Trường Hữu và Chu Nhi đều đã bị bắt, nguồn cung dược thuỷ bị gián đoạn, bầy voi trong tay đám người kia nổi điên chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Quý Yến Nhiên cũng ý thức được điểm này, lập tức gọi một thị vệ đến, lệnh cho hắn mau chóng đi tìm Hoàng Võ Định và Thạch Đông. Ở trong phòng, Vân Ỷ Phong hỏi xong chuyện này liền xoay người rời đi, Chu Nhi vươn tay ra hòng túm lấy hắn, gông xiềng bên hông vang lên đinh tai nhức óc, cùng tiếng la thê lương của nàng: “Công tử, công tử hãy giữ ta lại bên người đi!”
Vân Ỷ Phong trở tay đóng cửa cái “rầm”, dù biết hiện tại Chu Nhi đã chẳng còn chút uy hiếp nào với mình, nhưng toàn thân vẫn túa ra một tầng mồ hôi lạnh. Quý Yến Nhiên nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn, dẫn về thẳng phòng ngủ.
Vân Ỷ Phong cảm thấy mình nên giải thích một chút.
“Không phải ta sợ nàng.”
Chỉ là trong chuỗi ngày dài đằng đẵng trước kia, mỗi lần xuất hiện của Chu Nhi đều gắn với cực hình và tra tấn, dấu ấn quá mức sâu, khi gặp lại mới khó tránh khỏi xúc động như vậy. Quý Yến Nhiên dùng ngón cái cọ cọ trên cằm hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đó giờ, nàng vẫn luôn điên cuồng vì ngươi thế à?”
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: “Ghen à?”
“Ta việc gì phải ghen với mụ điên đó.” Quý Yến Nhiên miễn cưỡng, “Là đau lòng vì ngươi.”
“Nàng vẫn luôn coi ta là vật sở hữu của riêng mình, dĩ nhiên nhìn Vương gia sẽ không vừa mắt.” Vân Ỷ Phong nói, “Trước đây ở trên đảo Mê Tung cũng vậy, rất nhiều nha hoàn thị nữ thích ta, đều bị nàng giết sạch. Còn mua rất nhiều y phục mới lộng lẫy về, chỉ chờ lúc nào ta bị hành đến không thể động nữa để lôi ra thử hết bộ này đến bộ nọ, sau đó ngồi bên giường ngắm nhìn suốt cả mấy canh giờ.” Cảm tưởng như mình chỉ là một con rối, một con rối vải tinh xảo, cho nàng tuỳ tâm biến ra bộ dạng nào cũng được.
Quý Yến Nhiên nghe vậy nhíu mày.
Vân Ỷ Phong cười cười: “Vì vậy mà ta vốn dĩ không thích thay đồ mới. Cho đến khi gặp Vương gia.”
Hắn siết chặt lấy tay đối phương: “Vương gia thích mua quần áo mới cho ta, ta cũng thích thay bảy tám chục bộ cho Vương gia xem.”
Dù có là vàng đất pha với tím sim tím lịm, mặc lên người cũng chỉ thấy nhu tình mật ý, tất nhiên, đai lưng xanh biếc thì không thể chăng thêm nữa.
“Ta đã cho người đi tìm Hoàng Võ Định.” Quý Yến Nhiên nói, “Hắn đang thẩm vấn Trường Hữu, nếu lời khai của Chu Nhi là thật thì nhất định phải mau chóng sơ tán bách tính trong thành Ngọc Lệ, tránh để bầy voi điên đả thương người.”
Đây là một việc không hề đơn giản, Ngọc Lệ là toà thành phồn hoa náo nhiệt nhất trong sáu thành trấn nơi biên cảnh, nhân khẩu đông đúc tốt xấu hỗn tạp, xử lí không cẩn thận sẽ rất dễ dẫn đến nhiễu loạn. Trước mắt, số lượng tinh binh trong thành hiển nhiên là không đủ, chỉ có thể điều gấp một nhóm từ trụ sở Tây Nam đến.
Vân Ỷ Phong lại hỏi: “Nghe nói quan hệ giữa Giang đại ca và Tạ Hàm Yên cũng không quá thân cận, chí ít là có tồn tại bất đồng.” Nếu không thì bây giờ là lúc nào rồi mà ngày ngày còn bị phạt quỳ
Quý Yến Nhiên nghiến răng: “Ta thì lại mong hắn bị đánh đến không xuống được giường luôn cũng được.”
Giang Lăng Phi bị lời niệm này thổi cho lạnh sống lưng, cái giũa trong tay cũng trượt đi một cái, suýt nữa làm hỏng khối ngọc. Minh châu bên giường vẫn đang toả ra ánh sáng yếu ớt, hắn cẩn thận thổi đi bột phấn điêu khắc, dùng vải mềm bọc kĩ lại, nhét xuống dưới gối.
Ngọc Anh đẩy cửa tiến vào, tay bưng một bát canh: “Nghe hạ nhân nói, ngươi lại không ăn uống gì?”
Giang Lăng Phi nói: “Không thấy ngon miệng.”
“Đây là tỷ tỷ tự tay hầm.” Ngọc Anh ngồi xuống bên giường, “Trước giờ nàng vẫn luôn quan tâm ngươi nhất, hiện giờ chỉ là vì thất vọng quá thôi.”
Giang Lăng Phi nhận lấy bát canh, im lặng uống hết: “Mẫu thân ta đâu? Sao gần đây không thấy nàng.”
Ngọc Anh lại nói: “Chẳng mấy chốc nữa là quân đội Đại Lương đánh đến đây rồi.”
Giang Lăng Phi đặt mạnh bát không xuống đầu giường, nóng nảy nói: “Thì sao?”
Ngọc Anh thở dài: “Đừng làm tỷ tỷ thất vọng.”
Giang Lăng Phi nhắm mắt lại, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
...
Hoàng Võ Định đã thẩm xong Trường Hữu. Đúng như Quý Yến Nhiên dự đoán, tham tài háo sắc phần lớn đều sợ chết, chẳng bao lâu đã khóc ròng thú nhận mình là một lão già vô lại âm hiểm, ham thích chế cổ, ỷ biết chút công phu mà giả thần giả quỷ, nhờ sở hữu phương thuốc chế cổ tổ truyền có thể khiến cự thú phát điên nên bắt đầu quan hệ với bộ tộc Dã Mã, từ đó kiếm được không ít tiền tài.
“Tổng cộng, đối phương đã cho khoảng một trăm con voi ăn vào thứ thuốc kia.” Hắn nói.
Thạch Đông nghe xong mà nhũn cả chân, cả trăm con voi điên mà chạy vào thành thì sống thế nào?
“Bố trí cho bách tính sơ tán ngay trong đêm, chỉ mang theo đồ dùng quý giá nhất.” Quý Yến Nhiên phân phó. Trường Hữu nói phương thuốc kia không có giải dược, nếu bầy voi điên kia lao vào thật, chờ đến khi tinh binh bắt giết được toàn bộ thì e là thành Ngọc Lệ cũng bị san bằng rồi, hiện tại không thể nói trước được điều gì, chỉ đành dự trù theo tình huống xấu nhất thôi.
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, cả toà thành đột nhiên sục sôi, đột nhiên bị bắt bỏ nhà đi đâu phải chuyện nhỏ! Dân chúng ai nấy đều hoảng hốt, Thạch Đông phải dẫn theo sư gia đến từng nhà giải thích thuyết phục muốn khản cả giọng, về sau dứt khoát cho quan sai lớn giọng khua chiêng la hét về bầy voi điên, hù cho người ngoan cố nhất cũng phải về nhà thu dọn đồ đạc nhanh như chớp.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người khổng lồ kéo xe kéo ngựa rời khỏi thành Ngọc Lệ, tạm thời đến các thành trấn xung quanh lánh nạn, Huyện lệnh Thạch Đông còn dẫn đầu năm ngàn tinh binh đi theo bảo vệ an toàn cho bách tính.
Toà thành trì mới hôm qua còn ồn ào náo nhiệt, hiện giờ đã vắng hoe vắng hoắt, ngay cả ông chủ nhà trọ cũng dẫn cả nhà rời đi, may mà vẫn còn Ngọc thẩm ở lại, Vân môn chủ cũng không cần đích thân xuống bếp nấu nướng, hạ độc chính mình và Tiêu vương điện hạ.
“Lần này phải đa tạ Lôi Tam.” Vân Ỷ Phong nói, “May mà bữa đó hắn nhắc đến Vu sư, nếu không không biết bộ tộc Dã Mã còn mượn tay Trường Hữu nuôi thêm bao nhiêu súc vật điên nữa.”
“Hắn cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, người giải quyết vẫn là Vân môn chủ và Vương gia kia mà.” Ngọc thẩm có vẻ lo lắng, lại hỏi, “Bầy voi điên kia sẽ đến thật sao?”
“Sẽ đến, nhưng thẩm thẩm đừng lo.” Vân Ỷ Phong an ủi nàng, “Vương gia đã điều thêm mấy vạn đại quân đến đây, nhất định sẽ bảo vệ được thành Ngọc Lệ.”
Mật hàm của Tiêu vương điện hạ nhanh chóng được mang đến các nơi, chỉ trong một đêm, toàn bộ trú quân Tây Nam âm thầm phát sinh thay đổi, đại quân vốn đang phân tán ở nhiều nơi, lần lượt lên đường hướng đến thành Ngọc Lệ. Bách tính ven đường không hiểu chuyện gì, nhưng đều hoảng hốt ý thức được rằng, e là lại sắp phải đánh trận.
Lần cuối cùng xảy ra chiến hoả chém giết ở nơi đây, đã là từ mười năm trước, khi Lư tướng quân dẫn suất đội Huyền Dực đến diệt phỉ, hiện tại thiên hạ đã thái bình, Tiêu vương điện hạ lại gióng chống khua chiêng điều binh khiển tướng thế này là sao đây?
Tất cả xôn xao suy đoán, trong lòng sợ hãi, mây trời cũng nặng nề tụ lại.
Không khí càng thêm ngột ngạt bức bối.
-
vtrans by xiandzg
Vân nhi cũng thương cũng sủng Vương gia từ những điều nhỏ nhỏ mà không kém ngọt ngào đâu T^T Có điều biết là Vân nhi cường lắm, nhưng mỗi lần nghe người nói về quá khứ đau khổ với thái độ nhẹ tâng như vậy mới là cứa lưỡi dao sắc nhất vào lòng Vương gia và em đó =((((