Vừa uống xong Huyết Linh chi, miệng vẫn còn lưu lại mùi vị khó tả kia, lúc này hôn thì mới đúng là đồng cam cộng khổ như sách thường ca ngợi, hơn nữa hôn lâu một chút, đắng hay ngấy cũng đều tan biến hết, chỉ còn lại hơi thở hoà quyện vào nhau. Màn giường có treo một túi thơm hương hoa nhài thêu đầy hoạ tiết cát tường vui vẻ, Vân Ỷ Phong kéo lại ngắm một lúc, hỏi: “Đây là ba ba với ngỗng à?”
“Là quy hạc tề linh.” Quý Yến Nhiên cười, “Nhưng mà ngươi muốn nghĩ thành ngỗng cũng được.”
(*quy hạc tề linh: rùa và hạc ở cùng nhau, cả hai đều tượng trưng cho sự trường thọ)
Quy hạc tề linh, thật dễ nghe, nghe như có thể sống đến cả hai trăm tuổi. Vân Ỷ Phong thử duỗi người một chút, vẫn ê ẩm, đầu óc cũng phản ứng rất chậm, nhưng Mai Trúc Tùng nói rồi, vừa khỏi phong hàn còn mất vài ngày mới hồi phục hẳn, huống hồ đây là kịch độc đã tồn tại trong cơ thể suốt hơn hai chục năm, cứ từ từ điều dưỡng là được.
Quý Yến Nhiên nói: “Mấy túi thơm này đều do quan viên thành Tương Sở mang đến.”
Quan địa phương thành Tương Sở tên Nguyên Kiệt, là một lão đầu lớn tuổi râu bạc phơ, vất vất vả vả canh giữ cổ trấn Râm Bụt không người này suốt mấy chục năm, cứ nghĩ đã sắp có thể cáo lão về quê an ổn, mấy ngày trước thuộc hạ lại đột nhiên bẩm báo, cấm địa bị một đám người xấu võ công cao cường xông vào.
Nguyên Kiệt nghe xong liền luống cuống, người ngoài không biết bên trong cấm địa kia có gì, nhưng hắn thì rõ hơn ai hết. Vì vậy lập tức dẫn đại quân tiến về hẻm núi, vừa vặn đụng phải năm ngàn tinh bính của Tiêu vương điện hạ.
...
Vân Ỷ Phong hỏi: “Đây rốt cục là nơi nào?”
“Nguyên Kiệt dè dặt không dám nói, chỉ xưng mình được Hoàng thượng ra lệnh, còn lấy ra mật hàm do chính phụ hoàng viết. Ta trông hắn đã lớn tuổi, ngươi lại đang hôn mê, nên chưa truy vấn tiếp.” Quý Yến Nhiên nói, “Nhưng mấy ngày vừa rồi, đại khái cũng đã đoán ra ít chuyện.”
Toàn bộ hẻm núi ngập ngụa những bộ xương trong áo giáp, đao kiếm rỉ sét, mũ giáp tán loạn, rõ ràng cho thấy nơi này từng diễn ra chiến tranh, một trận chiến thảm liệt, toàn quân mấy vạn, đều bị diệt sạch.
Vân Ỷ Phong suy đoán: “Quân đội thời cổ sao?”
Quý Yến Nhiên lắc đầu: “Là thời của Lư tướng quân.”
Sự thật quỷ dị bày ra trước mắt, khiến hắn vô cùng kinh ngạc, thậm chí là rối loạn nhất thời. Tất cả ghi chép và truyền thuyết đều nói Lư Quảng Nguyên bại trận ở thành Hắc Sa cách đây mấy trăm dặm, thế nhưng thi hài của đại quân lại li kì xuất hiện ở trấn Râm Bụt, nếu không tận mắt nhìn thấy kí hiệu khắc tên những bộ giáp cũ nát kia, Quý Yến Nhiên tuyệt đối sẽ không tin rằng, chính mình, và toàn bộ Đại Lương, đã bị tình hình chiến trận giả do kẻ mưu mô nào đó tạo ra lừa gạt suốt nhiều năm như vậy.
Vân Ỷ Phong cũng rối trí: “Cho nên năm đó, quân đội của Lư tương quân vốn dĩ còn chưa đến thành Hắc Sa, mà tại đây đã bị... Nhưng vì sao lại phải bịa đặt, bại trận ở đây hay ở đó, thì có gì khác nhau đâu?”
“Có chứ.” Quý Yến Nhiên nói, “Theo ghi chép hiện tại, trong chiến dịch cuối cùng của mình, Lư tướng quân dẫn quân xuất phát từ Vương thành, đi qua Ninh Bảo, Dương Thành, Khinh Lữ, Trường Lạc, Tam Mã, Râm Bụt, Định Hạp, đã đánh thắng mười mấy trận lớn nhỏ, cuối cùng đến thành Hắc Sa, vì trúng phải cái bẫy của quân địch, nên mới bất hạnh thất bại.”
Mà nếu trấn Râm Bụt được nhắc ở đây, là cổ trấn Râm Bụt nguyên bản, chứ không phải trấn Râm Bụt mới được xây lại, thì sau khi tới thành Trường Lạc, đại quân sẽ phải thay đổi tuyến đường hướng về phía nam, thay đổi này gắn với rất nhiều biến hoá khôn lường về địa hình sông núi dọc đường, đồng nghĩa với việc ưu thế từ mười mấy trận thắng trước của quân đội Đại Lương cũng trở nên vô nghĩa, lợi ích duy nhất là tiết kiệm được thời gian, nếu viện binh kịp thời phối hợp, đối thủ sẽ không có cơ hội trở tay. Song nếu chỉ vì chút lợi ích ấy, mà bỏ đi thế thượng phong đã giành được, thì thật ra lời nhận xét “lỗ mãng hấp tấp” không có gì quá đáng, thậm chí phải nói là quá mức khinh địch, kết cục toàn quân tan tác trong hẻm núi này cũng không ngoài ý muốn.
Vân Ỷ Phong nhớ lại, trong phong thư gửi đến “cô nương” kia, Bồ Xương tỏ ra vô cùng ảo não vì bản thân vô dụng, không kịp đem viện binh tới thay đổi cục diện ở thành Hắc Sa, nhưng lúc ấy chưa chắc hắn đã tới thành Hắc Sa, có thể là từ lúc đại quân lâm nguy trong trấn Râm Bụt, hắn đã phá vòng vây chạy được, sau khi về Vương thành xin viện trợ nhưng bất thành, hắn bỏ đến thành Bắc Minh Phong ẩn nấp—ở một nơi hoang vu vắng vẻ hiếm khi có người ngoài, lại nhiễm bệnh nhiều năm, chỉ loáng thoáng nghe đồn đại quân bại trận ở thành Hắc Sa, hắn liền cho rằng trước đó Lư Quảng Nguyên đã phá vây thành công, tin tưởng đại quân đã đánh được đến tận thành Hắc Sa, chỉ vì viện binh đến muộn thất bại.
Năm ấy, thiên tai liên miên, giặc cỏ nổi loạn thành đống, đủ loại “nghe nói” không ngừng nhao nhao như ong vỡ tổ, muốn suy ra chân tướng cũng không dễ dàng gì. Sở dĩ Tiên hoàng có thể lặng lẽ xây lại một trấn Râm Bụt mới, cứ thế thay đổi tuyến đường của đại quân, nhiều khả năng cũng vì “loạn” này.
Vân Ỷ Phong khó hiểu: “Nhưng tại sao Tiên đế phải làm vậy?”
“Không rõ.” Quý Yến Nhiên nói, “Nhưng trường hợp xấu nhất, là phụ hoàng muốn mau chóng bình loạn, trấn an dân tâm, mà bỏ qua thực tế, ban chỉ ép Lư tướng quân phải công phá được thành Hắc Sa trước hạn định, chẳng ngờ điều này lại khiến toàn quân bị diệt, vì muốn che giấu sai lầm của mình, nên đã dứt khoát xoá đi mọi dấu vết về trận chiến ở trấn Râm Bụt, giả xưng đại quân đến thành Hắc Sa mới thất bại.
Vân Ỷ Phong ngẫm nghĩ một hồi: “Chẳng lẽ các ngươi không tuân theo cái quy củ “tướng ngoài trận mạc có thể không nghe theo lệnh vua” mà ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng biết?” Nếu thật sự trúng phải vị Hoàng đế chỉ biết nói hươu nói vượn, bất kì thống soái cầm binh nào cũng không chịu tuân theo một “lệnh vua” thiếu thiết thực, thay vào đó sẽ chỉ huy thắng trận trước, rồi về triều quỳ gối thỉnh tội sau. Mình còn nghĩ được như vậy, huống chi là Lư tướng quân tiếng tăm lẫy lừng.
“Tính tình của phụ hoàng...” Quý Yến Nhiên thở dài, “Nhưng đây mới chỉ là suy đoán của ta thôi, tình hình cụ thể ra sao, có lẽ hoàng huynh biết nhiều hơn ta, đợi khi nào ngươi khoẻ lại, ta sẽ gửi một phong thư về cung.”
Đã xông vào núi thây biển máu, chứng kiến được chân tướng mà Hoàng gia ra sức muốn giấu, mà lại giả bộ như không có chuyện gì thì không thực tế, hỏi Hoàng thượng cũng là ý hay. Vân Ỷ Phong liền gật đầu: “Ừm.”
Hoàng hôn buông xuống, hắn được Quý Yến Nhiên bọc trong áo choàng, đỡ ra ngoài hít thở không khí một chút.
Hơn hai mươi năm phơi trong nắng gió, những bộ xương lồ lộ trên nền đất, từ giữa không ít các khe hở mọc ra hoa, từng khóm từng khóm, muôn hồng ngàn tía, ở dưới ánh chiều tà sắc đỏ pha vàng, nhìn qua giống như một vùng trần gian tiên cảnh, bình yên tĩnh lặng. Nhưng nếu nhìn kĩ một chút, đáy lòng sẽ không khỏi run lên vì sợ hãi, thiếu điều muốn mọc ra tám cái chân để bỏ chạy ngay lập tức.
Nghĩ đến những người này đều là tướng sĩ Đại Lương, Vân Ỷ Phong đi lại rất cẩn thận, tránh không giẫm lên hài cốt, cũng tránh cả hoa và linh chi.
“Chúng ta còn phải ở đây bao lâu?” Hắn hỏi.
“Một tháng.” Quý Yến Nhiên đáp, “Mai tiền bối nói tình trạng của ngươi không vội được, phải từ từ điều dưỡng.”
Vân Ỷ Phong tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống: “Chuyện bên ngoài không quan trọng sao? Còn cả vị Giang ngũ gia kia nữa, lúc trước hắn đến tìm chúng ta ở thành Thương Thuý, trông như đã gấp lắm rồi mà, giờ cũng tình nguyện chờ đây cả tháng sao?”
“Chuyện hắn nhờ chúng ta coi như đã giải quyết được một nửa, tất nhiên là không vội.” Quý Yến Nhiên nói, “Lúc ấy ngươi yếu quá nên không biết, Từ Dục và Cung Thiên không biết bị ai xúi giục mà phái một đám người đến ám sát chúng ta, hiện tại đại quân đã đến bao vây cả thành Kim Phong rồi.”
Mà Thiên Thu bang xảy ra chuyện như thế, dĩ nhiên không còn ai nguyện ý đứng ra ủng hộ Giang Lăng Tự, Giang gia lại có Giang Lăng Phi trấn giữ, nhất thời cũng chưa chọn ra Chưởng môn luôn được. Ở vào thời điểm tốt đẹp như lúc này, lão cáo già xảo quyệt như Giang Nam Chấn dĩ nhiên không mở miệng thúc giục làm gì, thay vào đó cũng xây cho mình một cái nhà tranh ngay cạnh, sống chư địa chủ, ngày ngày thúc giục đệ tử đi đào giúp Huyết Linh chi, còn dặn phải chọn cây nào lớn nhất bụ nhất mà đào, vô cùng ân cần.
Vân Ỷ Phong ngạc nhiên nói: “Cung Thiên và Từ Dục mà lại bị lừa dễ như vậy?”
“Hiện tại bên ngoài còn rất nhiều vấn đề khó nhằn phải giải quyết.” Quý Yến Nhiên cầm tay hắn, “Ngươi mới vừa khoẻ lại, hay là về Vương thành tĩnh dưỡng trước, đợi bao giờ ta giải quyết xong sẽ về với ngươi, được không.”
Vân Ỷ Phong lập tức cự tuyệt, không về.
Quý Yến Nhiên nói: “Nghe lời ta.”
Vân Ỷ Phong túm lấy hai vai đối phương, bốn mắt nhìn nhau, thái độ thành khẩn: “Ta thật không nỡ rời khỏi Vương gia mà, chẳng lẽ Vương nỡ sao?”
Vốn là một lời tâm tình thật cảm động, nhưng nghe được lúc này, Quý Yến Nhiên chỉ biết dở khóc dở cười: “Lại nháo rồi.”
Không nỡ rời ngươi, sao lại là hồ nháo? Vân Ỷ Phong nói: “Tóm lại ta không về, bệnh tật sống dở chết dở bao nhiêu năm, mãi mới được giải độc, làm gì có chuyện về nhà nằm tiếp. Nếu Vương gia không muốn ta ở lại, thì để ta về Phong Vũ môn, tiếp tục phiêu bạt giang hồ.”
Quý Yến Nhiên: “...”
Quý Yến Nhiên bất lực: “Ta không an tâm về sức khoẻ của ngươi thôi mà.”
Vân Ỷ Phong giơ một ngón tay, ngoắc ngoắc người kia đến trước mặt: “Không an tâm, thì từ giờ Vương gia thương ta nhiều nữa vào, hmm?”
Nói xong, còn tiện tay nắm cằm đối phương hôn một cái, thoả ý rồi mới xoay người đi.
Chúng tướng sĩ vừa được tận mắt chứng kiến một màn này nhao nhao biểu lộ... kì thực cũng không biết phải biểu lộ thế nào.
Chỉ là chấn kinh, phi thường chấn kinh.
Cứ đúng giờ lại phải uống dịch Huyết Linh chi, đủ ba bát mỗi ngày, không khác gì tra tấn, đúng là nốt ruồi son yêu dấu cầu mà không được, nay đã trở thành vết máu muỗi tràn lan, vừa trông thấy Mai Trúc Tùng bưng bát tiến đến, Vân môn đã lập tức buồn nôn, rất muốn ba chân bốn cẳng chạy trốn qua cửa sổ, đồng thời nghiền Quỷ Thứ ra bã ở trong lòng.
(*nốt ruồi son-vết máu muỗi: chỉ Huyết Linh chi—khi chưa có được thì tâm tâm niệm niệm về nó như một nốt ruồi son rực rỡ diễm lệ nhất, khi có được rồi lại thấy nó như vết máu muỗi, như gánh nặng gây khó chịu mệt mỏi)
“Tiền bối sẽ quay lại thảo nguyên Thiên Luân sao?” Vân Ỷ Phong bịt mũi, một hơi uống cạn thứ quái quỷ trong bát, “Ta cũng sắp bình phục rồi.”
“Không về.” Mai Trúc Tùng nói, “Ta thương nghị với Vương gia rồi, đợi đến khi nào Vân môn chủ khỏi hẳn mới thôi, không thì hắn không yên lòng, mà ta cũng không yên lòng.”
“Như tiền bối mới là đại phu có tâm chứ.” Vân Ỷ Phong lôi ra một bao kẹo từ đầu giường, đưa cho hắn một viên, “Nếu là Quỷ Thứ, có khi hiện tại đã bắt đầu sốt sắng đưa ta về thử độc tiếp, sau đó lại lấy Huyết Linh chi để giải độc.”
“Ta có nghe qua tên tuổi vị thần y này.” Mai Trúc Tùng nói, “Lúc trước vẫn luôn ngưỡng mộ, muốn gặp được hắn bằng được, ai dè lại là một tên tiểu nhân bẩn thỉu như vậy.”
“Cho nên chúng ta mới phải nghĩ cách đối phó với hắn.” Vân Ỷ Phong tiếp tục ăn kẹo, “Cái tên điên ấy, đánh thì vô dụng, giết đi thì tiếc y thuật quý giá, mà rất nhiều phương pháp chữa trị lại được thử nghiệm trên người ta trước đây, phải bắt hắn phun ra bằng được, cho các đại phu khác lấy dùng.”
Nhắc mới nhớ, không biết đảo Mê Tung đã xảy ra chuyện lớn cỡ nào, mà có thể khiến hắn bỏ bê cả đại bảo bối là mình đây như vậy?
-
vtrans by xiandzg