Nhất Kiến Chung Tình - Bạch Cốt Tinh

Chương 18: Chương 18




“Bà ấy có biết anh đã khôi phục trí nhớ không?”

“Biết, tối hôm qua lúc nhận điện thoại của em, anh vừa mới lái xe đến khách sạn.” Kỷ Hiết Nhan ôm chặt eo Ngôn Sâm, cằm hắn nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu của cậu, “Anh với bà ấy ầm ĩ một trận, bà nội bảo sau khi anh ra khỏi cửa thì cũng đừng trở về.”

Chuyện này… Trong ti vi hình như cũng diễn như thế. Ngôn Sâm yên lặng trong chốc lát, đưa tay vỗ cánh tay của Kỷ Hiết Nhan, động viên hắn: “Không có chuyện gì, anh còn có em đây.”

“Em nuôi anh à?”

Ngôn Sâm bỗng cảm thấy phấn chấn, vươn mình ngồi dậy, kích động cầm lấy tay Kỷ Hiết Nhan: “Em, em nuôi anh! Anh đừng lo lắng, em cũng có rất nhiều tiền, theo em bảo đảm không cho anh ăn một chút xíu khổ nào! Anh cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở bên em thôi, tiếp tục làm đại thiếu gia!”

“Em thật sự có rất nhiều tiền sao?” Kỷ Hiết Nhan rút tay về, một mặt không tin, “Vậy tại sao còn ở trong căn nhà nhỏ như thế?”

“Sư phụ em nói, làm người phải khiêm tốn.”

Kỷ Hiết Nhan: “…”

Ngôn Sâm vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn liền cuống lên: “Em thật sự có tiền, không gạt anh! Em lấy cho anh xem!” Sau đó chạy đến thư phòng ôm sổ tiết kiệm cùng giấy tờ nhà lại đây, đưa toàn bộ cho Kỷ Hiết Nhan, “Anh xem, những thứ này đều là tiền.”

Kỷ Hiết Nhan lật xem đại khái, ừ, đúng là rất nhiều tiền.

“Sinh nhật mười tám tuổi của anh nhận được quà còn nhiều hơn thế này, chút tiền này của em còn muốn nuôi anh?”

“Đủ đủ, em còn có tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ!”

Trán Kỷ Hiết Nhan giật giật một cái, biết võ công thì thôi, còn có tiền như vậy, nếu như sau này hai người náo loạn mâu thuẫn, Ngôn Sâm mang theo con trai chạy mất, hắn biết đi đâu đuổi theo. Kỷ Hiết Nhan cầm sổ tiết kiệm cùng giấy tờ nhà trong ngực, mặt lạnh nhìn Ngôn Sâm: “Bên kia có bao nhiêu tiền?”

“Em nhớ không rõ.”

“Nhớ không rõ.”

Ngôn Sâm gãi đầu một cái: “Tài khoản với mật mã ở chỗ sư phụ em, vẫn luôn do ông ấy bảo quản.”

Kỷ Hiết Nhan nhíu mày.

Ngôn Sâm vội hỏi: “Em lấy đưa cho anh, đều cho anh, vậy được không?”

Đạt được mục đích, trong lòng Kỷ Hiết Nhan thoải mái, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, nhịn có chút cực khổ: “Vậy cứ như thế đi, những thứ này đều thuộc về anh.”

“Tất cả đều thuộc về anh, tất cả đều thuộc về anh.” Ngôn Sâm thử thăm dò hỏi, “Bà nội anh không cho anh về nhà, vậy sau này anh ở chỗ em, không đi chứ?”

“Ừm.” Kỷ Hiết Nhan đặt mấy thứ đang cầm lên trên tủ đầu giường, “Không đi, để cho em nuôi.”

Ngôn Sâm hưng phấn đến mức ngủ không yên, một buổi tối lăn qua lăn lại, ôm Kỷ Hiết Nhan gặm nơi này cọ nơi đó, đến khi trời sáng mới bắt đầu buồn ngủ.

Kỷ Hiết Nhan rời giường không tìm được đồ ăn, không dám lại vào nhà bếp, đành phải ra ngoài mua. Mang dép lê cầm tiền lẻ đến cửa hàng bán đồ ăn sáng đối diện mua bánh bao, nhìn thấy bên ngoài ngồi xổm mấy người, nhìn rất quen mắt.

Kỷ Hiết Nhan đi tới trước mặt một người trong số đó, người kia ngẩng đầu lên thấy là Kỷ Hiết Nhan, đột nhiên đứng dậy. Anh ta vừa đứng dậy, mấy người bên cạnh cũng đứng lên theo.

Người kia quăng nửa cái bánh quẩy còn dư đi, lau tay một chút rồi khom lưng với Kỷ Hiết Nhan: “Thiếu gia, sao ngài lại đến đây?”

Kỷ Hiết Nhan nhìn chằm chằm cái bánh quẩy trên đất.

Người kia gấp rút nhặt lên lại: “Tôi, tôi còn muốn ăn.”

Ánh mắt Kỷ Hiết Nhan chuyển qua trên mặt anh ta: “Sau này đừng đến.”

Người kia xua tay: “Ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi bây giờ cái gì cũng không làm, chỉ cần nhìn thật kỹ, lão phu nhân nói rồi, nhất định phải bảo đảm an toàn cho ngài cùng tiểu thiếu gia.”

Kỷ Hiết Nhan lấy mấy tờ tiền lẻ trong túi đưa cho anh ta: “Mua mười cái bánh bao thịt, năm cái bánh quẩy cùng ba ly sữa đậu nành.”

Người kia cung kính nhận tiền, nhưng lại không nhúc nhích: “Thiếu gia, hàng quán ven đường làm đồ ăn không đảm bảo vệ sinh, tôi bảo khách sạn bên kia làm xong đưa tới, ngài thấy thế nào?”

“Chẳng ra sao, khách sạn cũng không phải ở ven đường à.” Kỷ Hiết Nhan thiếu kiên nhẫn nói, “Mau lên.”

Kỷ Hiết Nhan mang theo bữa sáng băng qua đường, lúc sắp đến cửa tiệm gọi điện cho Kỷ phu nhân.

“Bà nội, bảo những người kia rút đi, bọn họ thật phiền chết.”

Cũng không biết đối phương nói cái gì, hắn nhíu mày lại, nói: “Ngài kiên trì như vậy, vậy đứa con thứ hai của tôi khẳng định cũng không phải họ Kỷ… Phải, chỉ cần ngài không lại quấy rầy chúng tôi, hết thảy đều theo ý ngài.”

Lão phu nhân mừng như mở cờ trong bụng, càm ràm rất nhiều ở đầu bên kia điện thoại, cuối cùng lại nói: “Dù thế nào đi nữa cháu cũng là người của Kỷ gia, làm sao có thể ăn uống tại hàng quán ven đường, cũng phải chú ý hình tượng, gấp gáp cỡ nào cũng không thể mang dép lê đi ra ngoài, còn nữa, làm sao lại có thể để cháu đi ra ngoài mua bữa sáng…”

Kỷ Hiết Nhan chẳng muốn nghe tiếp, nói một câu tín hiệu không tốt liền cúp máy, cúi đầu nhìn đôi dép lê trên chân, thầm nghĩ, vợ con đều có còn muốn hình tượng cái gì.

Nói cũng đã nói rồi, xem ra phải cố gắng tạo cái thai thứ hai.

Lúc trở lại Ngôn Sâm đã rời giường, mang hai vành mắt đen ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lông mà ngẩn người.

Kỷ Hiết Nhan lên lầu cũng không chú ý.

“Miểu Miểu còn chưa tỉnh?”

Ngôn Sâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỷ Hiết Nhan, viền mắt lại bỗng dưng đỏ lên: “Anh đi đâu? Em còn tưởng rằng…”

“Tưởng rằng anh lại đi rồi?” Kỷ Hiết Nhan cầm gì đó trong tay đặt trên khay trà, khom lưng ngồi bên cạnh Ngôn Sâm, giơ tay chùi chùi cái mũi của cậu, “Đã nói sau này đều ở bên em, chỗ nào cũng không đi.”

Ngôn Sâm nhào vào trong lồng ngực của hắn.

Kỷ Hiết Nhan ôm cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Trước tiên ăn sáng đi, nhân lúc còn nóng.”

Ngôn Sâm vô cùng đói bụng, một hơi ăn hết năm cái bánh bao thịt, Kỷ Hiết Nhan thấy mà sửng sốt.

“Ợ, hù đến anh đi.” Ngôn Sâm sờ cái bụng, có chút ngại ngùng.

“Ăn được là phúc, tốt.” Kỷ Hiết Nhan cắn miếng bánh bao, duỗi tay lấy sữa đậu nành.

“Trước đây em không ăn được như vậy, gần đây có thể là lại có, cho nên mới…”

Kỷ Hiết Nhan bị nghẹn bánh bao, mãnh liệt đấm ngực, mặt đều nghẹn đỏ, Ngôn Sâm giật mình, vội vàng đến gần vỗ lưng giúp hắn. Thật vất vả mới nuốt xuống, lúc này Kỷ Hiết Nhan mới thở ra một hơi, quay đầu trợn mắt nhìn Ngôn Sâm: “Em vừa mới nói cái gì, lại có là ý gì?”

Ngôn Sâm không nắm chắc được thái độ của hắn, có chút hoảng hốt: “Là, là ý đó ấy.”

Kỷ Hiết Nhan im lặng.

Ngôn Sâm căng thẳng đến nỗi nấc cụt: “Anh… Ợ, nếu như anh không thích, em ợ… Em…”

Kỷ Hiết Nhan rót cốc nước cho cậu, nhìn Ngôn Sâm uống xong, hắn duỗi cánh tay ôm cậu vào trong lòng, ôm thật chặt lấy: “Thích, thích chết rồi, Sâm Sâm, em thật là đại bảo bối của anh.”

Đây là lần thứ hai Kỷ Hiết Nhan gọi cậu là Sâm Sâm, làn da từ sau tai đến cổ của Ngôn Sâm hoàn toàn đỏ ửng như nung: “Vậy, vậy em lại sinh cho anh một tiểu bảo bối, có được hay không?”

“Được.”

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.