Nhất Kiến Chung Tình

Chương 20: Chương 20: chương 20




Mục Khuynh Tâm và nữ nhi đang ngủ trưa, đột nhiên cánh cửa bị mở ra…

Cảm giác có người đi vào, nàng mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy người trước mắt là phu quân, kiều nhan mỉm cười, khi hắn cúi người, nàng theo phản xạ liền nghênh đón cái hôn của hắn rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhìn thấy bộ dáng yêu kiều không chút phòng vệ của nàng, trong mắt của Diêu Thuấn Bình tràn ngập tình ý nhưng lúc này không phải thời điểm ôn chuyện nữ nhi tình trường, vẫn nên làm chính sự.

Cảm giác nữ nhi trong lòng bị ôm đi, Mục Khuynh Tâm lại hoang mang mở mắt, thấy nữ nhi được Võ Hải ôm trên tay…không chỉ có Võ Hải, lúc này Mục Khuynh Tâm mới phát hiện trong phòng có rất nhiều người: Phúc Phúc, Y Mã, Liễu cô… thần sắc lại rất khẩn trương.

Lại thấy Diêu Thuấn Bình nhanh miệng chỉ huy để cho Võ Hải ôm nữ nhi đang ngủ vù vù ra bên ngoài, tiếp theo là Y Mã, Phúc Phúc và Liễu cô cũng rời đi, nàng đã tỉnh ngủ hơn một nửa.

” Làm sao vậy?” dưới sự trợ giúp của hắn, nàng cố gắng ngồi dậy

“Ta sẽ không dối ngươi, nhưng ngươi nghe xong phải giữ bình tĩnh” biết được có giấu cũng vô dụng, cho nên Diêu Thuấn Bình muốn trấn an nàng trước.

Mang thai nhiều ngày, nàng rất hay buồn ngủ nhưng tình thế lúc này không cho phép, Mục Khuynh Tâm cố trấn tỉnh, gật đầu, ra vẻ nàng đã chuẩn bị tâm lý.

“Ngươi còn nhớ kẻ bại hoại đã hại ngươi bị động thai không?”

Mục Khuynh Tâm gật gật đầu, tỏ vẻ có ấn tượng.

“Lần đó Miêu cô nương rất giận dữ, không cho người trị thương đã đuổi hắn đi, hắn ghi hận trong lòng, nay dẫn người quay lại trả thù, tình thế hiện tại còn khống chế được nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Miêu cô nương muốn chúng ta tránh đi một chút, người già và trẻ em trong tộc cũng đã được đưa đi lánh nạn ở sau núi” Diêu Thuấn Bình cố gắng hết sức để làm giảm nhẹ tình hình.

Vừa nghe đã thấy sơ hở.

Nếu chỉ là bình thường thì cần gì phải để người già, trẻ nhỏ rút lui chứ?

Mục Khuynh Tâm nhìn hắn, muốn hắn giải thích thêm.

Dù sao cũng là Mục Khuynh Tâm tài trí hơn người, Diêu Thuấn Bình biết không thể giấu được nên bình thản nói “ thực không may, hắn vừa vặn lại là con của Uy Viễn tướng quân Phan Diệu”

Mục Khuynh Tâm liền thông hiểu sự tình, là quan gia ỳ thế hiếp người, cho nên bình tĩnh hỏi lại “ người đến khoảng bao nhiêu?”

“Ước chừng hơn trăm người”

“Vậy đó không phải là gia nô bình thường” dưới sự trợ giúp của Diêu Thuấn Bình, nàng vừa mang giày vừa suy nghĩ, mọi người làm sao có thể chống lại quân đội của Uy Viễn tướng quân?

“Ân, cho nên Miêu cô nương hy vọng chúng ta tránh đi” rồi lại bổ sung “ nhưng Miêu cô nương cũng nói, Bạc Di Oa tộc khả năng dùng độc rất cao, vì đề phòng sự xâm chiếm của các tộc khác nên trong tộc vẫn có sự chuẩn bị, cho nên đối phó với một trăm người cũng không khó, chỉ sợ trong quá trình sẽ làm ảnh hưởng tới chúng ta nên mới muốn chúng ta tránh đi”

“Đây không phải là biện pháp”, nàng nhíu mày, trước khi đi tị nạn vẫn không quên phân tích “ cho dù lúc này chống cự được nhưng lại gây nên thù hận càng sâu, lần sau chắc chắn người đến sẽ không dừng ở con số một trăm”

Lần tới?

Thanh dật tuấn nhan hiện lên một chút vẻ lo lắng, nhưng cố gắng đè nén sự căm tức đang lan tràn.

Nhớ lại quá khứ, nhờ có hoàng đế lão cha ở sau lưng hỗ trợ cho nên dù hắn và mẫu thân mai danh ẩn tích thì vẫn sống cuộc sống thoải mái, vừa lòng đẹp ý.

Cho đến năm hắn tám tuổi, bắt đầu có một chút công danh, lập tức có nhiều người bu quanh hắn xum xoe thiết lập giao tình, mong rằng khi hắn thành danh thì cũng vì quan hệ với hắn mà một bước lên trời.

Mặc kệ là tài trí hay quyền lực, hắn muốn cái gì thì có cái đó, hôm nay sao có thể chấp nhận bị một kẻ cậy quyền ỷ thế mang binh truy kích?

Chỉ có một trăm binh lính, nhưng một Tiêu Dao vương như hắn chỉ có thể uất ức dẫn dắt tiểu thê tử chạy trốn, chuyện này hắn sao có thể không căm tức.

“Chuyện này sẽ không có lần sau” cố đè nén tức giận, Diêu Thuấn Bình làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng tràn ngập sự uất ức, Diêu Thuấn Bình hắn nếu còn để bị như thế này một lần nữa thì tên của hắn nên viết ngược lại.

Mục Khuynh Tâm theo hắn đi ra khỏi phòng, nhịn không được mà nhìn về phía tiếng người huyên náo, nhưng tầm nhìn bị che khuất nên nàng không thấy rõ tình hình chiến đấu bên ngoài, chỉ có thể thấy những mũi tên lửa bay lên.

“Dùng hỏa công……” Mục Khuynh Tâm cảm thấy không ổn.

“Miêu cô nương chính là sợ cái ngoài ý muốn này, cho nên mới bảo chúng ta lánh đi” tuy rằng nữ nhi đã đi trước nhưng thiên hạ trước mắt còn chưa được an toàn thì Diêu Thuấn Bình vẫn chưa an lòng, muốn thu xếp cho nàng xong thì mới có thể gia nhập chiến trường.

“Quân đội của Uy Viễn tướng quân nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến” Mục Khuynh Tâm mặc dù rời đi nhưng vẫn rất lo lắng.

“Đừng lo lắng, lúc này bọn họ cũng không chiếm được ưu thế, tộc nhân Miêu tộc am hiểu sử dụng độc vật, Miêu cô nương đã triệu hồi một đám ong độc, kiến độc, làm cho bọn họ chịu đủ”

Mục Khuynh Tâm cảm thấy có lý, đột nhiên hắn dừng bước làm cho nàng cũng đứng lại.

Rồi sau đó, Diêu Thuấn Bình bước lên trước một chút, bảo hộ nàng ở phía sau, lướt qua hắn, Mục Khuynh Tâm nhìn thấy ba người ở phía trước, mà người cầm đầu đứng đằng sau hai gã thủ vệ nhìn rất quen mắt.

Hình ảnh quen mắt tới mức làm cho Mục Khuynh Tâm thất thạn.

Diêu Thuấn Bình đứng trước người nàng đã không còn vẻ nho nhã, ấm áp thường ngày mà đôi mắt nheo lại, tuấn nhanh thâm trầm làm cho người ta không nhìn thấu được.

“Như thế nào, thấy lão bằng hữu không chào một tiếng còn bày ra bộ mặt giống như gặp quỷ vậy” nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Diêu Thuấn Bình, hắn như bình tỉnh đại ngộ “ cũng nhờ ngươi ban tặng, nếu ta không để lại một cánh tay thì e rằng đã là oan hồn nơi đáy nước, cũng khó trách ngươi có biểu tình giống như gặp quỷ”

“Tất cả đều là âm mưu của ngươi? Giả chết? ngiệt tử của Phan Diệu Quan? Hôm nay lại dám mang quân binh tới đây đột kích” đối với việc hắn giả chết, Diêu Thuấn Bình vẫn rất bình tĩnh.

Phạm Đại Lan, người lẽ ra đã phải chết khẽ cười “ đừng có gom ta cùng một chỗ với cái tên Phan Mẫn Lực vô dụng kia, ta chỉ là nhân lúc thần không biết quỷ không hay mà đến đây, lại đúng lúc hắn gây sự ồn ào, cũng hợp với mục đích của ta mà thôi”

Thực là đáng kinh ngạc, một ngày lại xảy ra hai sự kiện.

Diêu Thuấn Bình không khỏi hoài nghi….Nhân sinh vốn trôi chảy của hắn lẽ ra không nên cùng một ngày lại xảy ra hai chuyện như vậy mới phải.

“Vừa mới thấy Võ Hải ôm Chi nhi rời đi, ta liền nghĩ ngươi nhất định sẽ theo sau…ta thắng rồi, Bình tử” Phạm Đại Lan gọi nhũ danh hồi nhỏ của bạn tốt “ nhìn xem, ngươi gây cho ta rất nhiều kinh hỉ, đó không phải là tiểu nha hoàn bảo bối của ngươi sao…a, không phải, phải gọi là Mục gia nhị cô nương, được người ta khen tặng là đệ nhất mỹ nhân giới tự hoa mới đúng”

Mục Khuynh Tâm cảm thấy không thoải mái.

Người trước mắt tuy lộ vẻ tươi cười nhưng ý cười không tới mắt, cả người phát ra tà khí khó diễn tả, hình ảnh này làm cho nàng cảm thấy hơi choáng váng.

Không phải ảo giác, không phải tưởng tượng, những hìn hảnh lộn xộn hiện ra trong đầu làm cho nàng cảm thấy choáng váng, lảo đảo suýt ngã, may có Diêu Thuấn Bình mới ổn định được thân hình.

Diêu Thuấn Bình nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng mà lo lắng, không có việc gì chứ?

Mục Khuynh Tâm miễn cưỡng mỉm cười, tỏ vẻ không có việc gì, muốn hắn đừng lo lắng.

Đột nhiên Phạm Đại Lan lên tiếng phá vỡ không khí ấm áp của bọn họ “ cảm động, hình ảnh kiêm điệp tình thâm thật đúng là cảm động”

Diêu Thuấn Bình lạnh lùng nhìn hắn, không muốn vì hắn mà không khống chế được cảm xúc của mình.

“Vì nữ nhân này…… Ngươi vì nữ nhân này mà trở mặt với ta?” tươi cười giả vờ nhanh chóng biến mất, vẻ mặt của Phạm Đại Lan trở nên dữ tợn “ đáng giá sao? A, chúng ta là bằng hữu đả nhiều năm, cùng lớn lên từ nhỏ, ngươi lại vì một nữ nhân mà trở mặt với ta?”

“Ngươi đã nghĩ sai một chuyện” đối lập với cảm xúc điên cuồng của Phạm Đại Lan, Diêu Thuấn Bình ngữ khí vẫn rất bình thản.

” Không có khả năng!” Phạm Đại Lan lập tức phản bác.“Chuyện của ngươi, ta cho tới bây giờ! Cho tới bây giờ đều không có tính sai !”

Giống như không nghe thấy, Diêu Thuấn Bình lãnh đạo nói “ nàng quả thật là nữ nhân nhưng không phải là nữ nhân bình thường, mà nàng là nữ nhân của ta, là thê tử kết tóc xe tơ, muốn cùng nhau trải qua cả đời của Diêu Thuấn Bình ta”

“Dựa vào cái gì?” Nghe vậy, gương mặt của Phạm Đại Lan càng thêm đỏ bừng “ người cùng ngươi lớn lên là ta, từ sau khi ngươi chuyển nhà, cứ ba ngày lại viết thư cho ta, cho đến khi ta trưởng thành, có thể đến Khánh huyện tìm ngươi chơi đùa, cùng ngươi làm đủ chuyện hoang đường là ta, nàng rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể cùng ngươi trải qua cả đời?”

Mục Khuynh Tâm cố gắng khắc chế cảm giác mệt mỏi, ánh mắt nhìn hắn lộ vẻ thương hại.

“Xem cái rắm!” ánh mắt của nàng làm cho Phạm Đại Lan nổi trận lôi đình, giận dữ càng thêm cường thịnh. “Ngươi, đều tại ngươi, đều do yêu nữ như ngươi quấy phá, chen ngang giữa tình cảm của hai chúng ta, làm cho hắn trở mặt thành thù với ta”

Đột nhiên không có thanh âm.

Phạm Đại Lan đột nhiên nhớ tới, hắn cần gì phải nhiều lời vô nghĩa với nữ nhân này.

Quay đầu, ra lệnh với hai tên sát thủ “ giết chết nữ nhân này cho ta”

“Đại Lan, ngươi đừng ép ta” theo trực giác, Diêu Thuấn Bình đem nữ nhân âu yếm bảo hộ ở phía sau.

“Không có Võ Hải, ta xem lúc này ngươi bảo hộ nàng như thế nào…” Phạm Đại Lan hai mắt đỏ đậm, tiếp tục hạ mệnh lệnh…

“Nam đừng chạm vào, nữ giết cho ta!”

Lãnh Chi Thương cảm thấy mình rất giống bộ khoái.

Khi hắn ra roi thúc ngựa đuổi tới hiện trường thì sự tình đã được giải quyết, không phải là điều đình thỏa đáng mà chính là chết, không có cơ hội xuất thủ.

Tuy rằng hắn mệt mỏi vô cùng nhưng đối diện cảnh tượng đó vẫn làm cho hắn chấn động không thôi.

Sao lại lớn chuyện đến vậy? là Miêu Nhân Hoàng cùng các tộc nhân đã dận động ong độc, rắn độc mà đối kháng lại quân đội sao?

Kinh ngạc vô cùng nhưng nhìn thấy một vài binh lính đang cố chống đỡ sự tấn công của bầy ong độc, còn Miêu Nhân Hoàng và các tộc nhân đang tấn công những binh lính bị rắn độc cắn…tình hình đã kết thúc không sai biệt lắm, thiếu gia hắn cũng không cần phải quản thêm.

Miêu Nhân Hoàng cũng không nói lời dư thừa.

Nhìn thấy hắn đi vào, biết hắn sẽ vì tình huống này mà lo lắng, bàn tay trắng nõn duỗi ra sau đó chỉ về phía đỉnh núi, Lãnh Chi Thương cũng chỉ gật đầu một cái, tỏ vẻ như đã hiểu rồi lao đi như tên bắn.

Tuy rằng chỉ ghé qua có một lần nhưng hắn vẫn còn ấn tượng, hơn nữa có Miêu Nhân Hoàng chỉ dẫn, hắn rất nhanh đã tìm thấy người muốn tìm nhưng đáng tiếc khi hắn ở xa nhìn thấy mục tiêu thì cũng là lúc hai tên sát thủ ra thay với Mục Khuynh Tâm.

Tình huống thập phần nguy hiểm, không ai nghĩ một văn nhược thư sinh lại dùng thân mình để chắn đao, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn bị chuôi đao của đối phương đánh trúng cũng đủ thời gian để cho Lãnh Chi Thương xông lên.

Hai cây ngân châm chứa kịch độc được bắn ra, nhưng dường như đã vô dụng.

Lãnh Chi Thương há hốc mồm nhìn hai kẻ một khắc trước còn vung đao điệu võ giương oai giờ đã lần lượt ngã xuống…Thêm một tên mặt lạnh ở phía sau nữa, vừa vặn là ba.

Bộ khoái, hắn thật giống như là bộ khoái a…

“Muội tử?” Lãnh Chi Thương rất nhanh đã chạy đến bên Mục Khuynh Tâm.

“Thương ca ca, ngươi sao đến đây?” Thấy hắn, Mục Khuynh Tâm rất ngạc nhiên.

” Người nọ là?” Lãnh Chi Thương không trả lời, chỉ vào người vì giúp nàng chắn đao mà bị đánh choáng váng.

Sinh tử trong chớp mắt đã qua, đại nạn không chết, tinh thần cũng được thả lỏng, Mục Khuynh Tâm tuy sắc mặt trắng bệch nhưng đột nhiên lại cảm thấy buồn cười.

“Diêu Thuấn Bình.” Nàng cố nhịn cười mà che miệng nói tiếp “ phu quân của ta”

Biết hắn khó tiếp thu nên nàng nhanh chóng giải thích tiếp “ chuyện này nói ra rất dài, thực ra cũng bởi vì…”

Chợt nhớ tới tình trạng nôn nghén bi thảm, e rằng chuyện này mà kể ra thì sẽ làm cho người ta cười đến rụng rún, cho nên nàng trực tiếp loại bỏ quá trình mà đi đến kết luận “ tóm lại, lần trước người của ngươi mang vật phẩm đến đây, ta có viết một phong thư nhờ hắn mang về cho ngươi và tỷ tỷ, kể chuyện đã xảy ra, có lẽ ngươi đã bỏ lỡ”

“Phu nhân!” an bài xong cho tiểu Tập Chi, Võ Hải gấp rút quay lại nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì ngây người, sau đó cảnh giác nhìn Lãnh Chi Thương.

“Không có chuyện gì, đây là Thương ca ca của ta, là người một nhà” Mục Khuynh Tâm tiếp tục phân phó “ thiếu gia của ngươi vừa bị người ta đánh hôn mê, may giúp ta dìu hắn vào trong phòng, một mình ta không xử lý được”

Do dự liếc mắt nhìn Lãnh Chi Thương một cái, thấy hắn quả thật không có nguy hiểm gì liền nhận mệnh, nâng chủ nhân dậy.

“Muội tử, chuyện này rốt cuộc là sao?” nhìn nàng bình tĩnh ra lịnh, Lãnh Chi Thương rất tò mò, không biết hắn đã bỏ lỡ chuyện gì? Rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?

“Thương ca ca, chúng ta vào trong rồi nói chuyện, việc này nói ra thật là dài…” nhìn về phía Phạm Đại Lan ở xa xa, Mục Khuynh Tâm lắc đầu, thở dài nói “ thật đúng như dự kiến của ngươi, cũng may lúc trước ngươi để lài “ chín bước sẽ choáng váng” cho ta, nếu không hôm nay đã thảm rồi”

Lãnh Chi Thương nhìn tình huống đã xảy ra lại nhìn đến người vẫn thong dong, tự tin trước mắt, chỉ có thể cho ra kết luận

“Ngươi……” Lãnh Chi Thương hồ nghi nhìn nàng, xem dự đoán của mình có bao nhiêu chính xác.

Giống như biết hắn đang nghĩ cái gì, Mục Khuynh Tâm gật đầu, xóa bỏ nghi vấn của hắn.

Đúng vậy, trí nhớ đã hoàn toàn trở lại.

“Cho nên hắn……” Giật mình nhìn người vừa được dìu vào nhà, vẻ mặt của Lãnh Chi Thương biến hóa không ngừng.

“Ân, đúng là phu quân của ta” nàng thừa nhận, ngữ khí thản nhiên.

Lãnh Chi Thương không biết nói gì.

Hắn chạy suốt hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ tới nơi này là vì cái gì a?

“Vào trong ngồi đi” Mục Khuynh Tâm ôm bụng đi vào trong phòng nói “ Thương ca ca tự mình đến đây, nhất định là đã tra ra được chuyện gì quan trọng đúng không?”

“Ngươi muốn làm gì?” đi theo nàng, Lãnh Chi Thương có chút tức giận.

“Vậy cũng không nhất định” Mục Khuynh Tâm nói tiếp “ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”

Trăm trận trăm thắng?

Lãnh Chi Thương nhíu mày bởi vì một câu này.

Không biết tại sao, hắn đột nhiêncảm thấy đồng tình với vị em rể truyền kỳ này.

Có câu chọc hổ cũng đừng nên chọc nữ nhân, nhất là nữ nhân thông minh tài trí, luôn bày ra bộ dạng phẫn trư ăn hổ.

Lãnh Chi Thương quyết định sau khi kết thúc mọi chuyện, về nhà, việc đầu tiên hắn làm là sẽ lập ra gia quy, giáo dục con cháu đời sau như vậy.

Ân, thật sự là rất bi thảm !

Có người hôn mê mải cho tới canh ba mới tỉnh.

“Tâm nhi!” Hắn mơ màng lên tiếng, làm cho nữ nhi đang ngủ bên cạnh giật mình thức giấc.

“Không có việc gì, ta không sao.” Nàng nhẹ nhàng vỗ về nữ nhi, làm cho tiểu Tập Chi an ổn tiếp tục mộng đẹp.

“Ngươi……” Diêu Thuấn Bình bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

“Ta không sao, nữ nhi cũng không có việc gì, trong tộc cũng bị thiệt hại chút đỉnh nhưng may mắn khôn có chết người” giống như hiểu hắn muốn nói gì, Mục Khuynh Tâm ôn nhu bẩm báo “ về phần binh linh đột kích, còn có bằng hữu từ nhỏ muốn đẩy ta vào chỗ chết của ngươi đều bị bắt trói, chờ ngày mai mọi người tĩnh dưỡng xong sẽ thảo luận nên xử trí thế nào”

Hắn nghe xong, không tự giác nói “ ta…”

Tuy rằng hắn không nói tiếp nhưng Mục Khuynh Tâm cực kỳ hiểu ý mà tiếp lời “ ngươi bị thủ hạ của Phạm Đại Lan đánh hôn mê, hơn nữa trong lúc hoảng loạn còn trúng “ chín bước bất tỉnh”…”

Chín bước bất tỉnh?

“Đó là ta Thương ca ca cho ta dùng để phòng thân.” Cực tinh chuẩn bắt lấy tâm tư của hắn, nàng thực hợp thời vì hắn giải thích nghi hoặc “ trong lúc nguy cấp đã đem ra dùng nhưng không may làm ảnh hưởng tới phu quân, vì thế mà ngươi hôn mê tới tận bây giờ”

Cho nên…… Cứ như vậy?

Diêu Thuấn Bình có chút hoảng hốt, không ngờ một trận đại nạn thế mà hắn ngủ một giấc dậy đã không còn gì nữa.

“Phu quân……” Ôm nữ nhi, Mục Khuynh Tâm ngữ khí biến đổi, thật đáng thương, thật đáng thương nói:“ lúc đó, ta rất sợ hãi, còn nghĩ rằng sẽ không gặp được ngươi và Chi nhi nữa”

Phu quân?

Xưng hô này làm Diêu Thuấn Bình nheo mắt lại, sau đó bất động thanh sắc nhìn tiểu nữ nhân trước mắt.

Trước kia…..chỉ có Diêu Tâm Nhi mới thâm tình gọi hắn như vậy.

“Không có việc gì , có ta ở đây.” Diêu Thuấn Bình nằm xuống, ôm lấy hai mẹ con vào lòng.

“Nếu còn có chuyện như vậy xảy ra, ngươi trăm ngàn lần đừng làm như vậy nữa” nhớ tới cảnh hắn không chút đắn đo mà thay nàng chắn đao, nói không cảm động thì chính là gạt người.

Nhưng Mục Khuynh Tâm cố nén lại “ đao kiếm vô tình, nếu ngươi có mện hệ gì thì giới văn nhân lại mất đi một Thủy Vân tài hoa xuất chúng”

Thủy Vân?

Lại chuyển sang là Thủy Vân

Trực tiếp loại bỏ những chỗ nghi vấn, Diêu Thuấn Bình phản bác “ nói cái gì, ta sẽ không trơ mắt nhìn người khác tổn thương ngươi”

“Ta có đồ phòng thân a”

Hắn ôm nàng, không nói nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, hắn sẽ không nhượng bộ.

Bởi vì hắn bày ra tính bướng bỉnh, rõ ràng là hắn không biết phân biệt phải trái, một người thông minh lại chọn phương thức như vậy…thế nhưng lại làm cho lòng của Mục Khuynh Tâm tan chảy.

Trừ bỏ cảm giác mềm lòng như khi đối mặt với nữ nhi, còn có ngọt ngào, còn có ấm áp.

Đây mới là hắn, trẻ con, bướng bỉnh mà cũng rất chấp nhất.

Tuy rằng danh chấn thiên hạ nhưng Diêu Thuấn Bình thực ra như một đứa trẻ, nhân sinh quá mức trôi chảy làm cho hắn coi sinh mệnh của mình cũng như một trò đùa.

Cho nên, hắn có thể là ôn nhã bác học thư sinh, cũng có thể là lưu manh vô sỉ, tùy hứng…tất cả đều là vì tính trẻ con của hắn mà thôi.

Thủy Vân, Thủy Vân, một đám mây trong nước…

Liên tục thay đổi, che giấu thiệt tình cũng làm cho người ta cảm thấy uất ức ngọt ngào.

Hắn quý trọng nàng, xem nàng còn quan trọng hơn cả mạng của hắn

“Thật xin lỗi, Đại Lan hắn điên rồi” Diêu Thuấn Bình đột nhiên lên tiếng, chần chờ môt hồi mới nói tiếp “ hắn trước kia không phải như thế, đương nhiên cũng do ta nhìn người không kỹ, không nhận ra hắn là người như vậy, làm ngươi liên tục bị hắn hãm hại, đều là lỗi của ta”

Thanh âm rõ ràng rầu rĩ , nhớ tới tình bằng hữu bị biến chất kia, hắn thực ra càng khó chấp nhận hơn ai khác.

Hắn không thể tưởng tượng người bạn từ thuở nhỏ lại nảy sinh tình cảm lệch lạc đối với mình, thậm chí còn có ý định chiếm giữ.

Biết hắn tự trách, bàn tay trắng nõn lướt qua nữ nhi ở giữa, nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn “ đừng nghĩ nữa, không ai có thể kiểm soát hay không khống chế suy nghĩ, hành vi của ngươi khác, đó không phải là lỗi của ngươi”

“Sau này sẽ không có chuyện tương tự như vậy nữa” hôn lên tay nàng, Diêu Thuán Bình thầm muốn chấm dứt đề tài không quá thoải mái.

Nàng không tiếp lời, chỉ khẽ đánh vào ngực hắn.

Đây là chuyện mà trước kia Tâm nhi hay làm..

Diêu Thuấn Bình nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, cảm giác rất kỳ lạ

Nàng thực sự nhớ lại những chuyện trước kia.

Mục Khuynh Tâm lại không cho hắn cơ hội đoán thêm

Người này, nếu nhanh chóng lật bài tẩy với hắn thì không phải là chuyện tốt.

Giống như là chơi cờ, nhân sinh cũng chính là một ván cờ mà thôi.

Mặc kệ là hắn đúng hay nàng đúng, bài tẩy còn chưa lật thì vẫn còn có sự giằng có, cuộc sống vẫn còn nhiều thú vị.

Hắn nếu muốn tìm một kỳ phùng địch phủ, tiểu thư nàng cũng nguyện ý phụng bồi…

“Tâm nhi?” Hắn gọi nàng, thanh âm khàn khàn.

Ngủ đủ giấc, nam nhân nào đó đã tràn đầy tinh lực, thật không dễ chọc.

Ngủ lâu như vậy nam nhân, tinh thần nhưng là thập phần tràn đầy, kinh không thể một chút trêu chọc .

Mục Khuynh Tâm nhìn hắn, mỉm cười, vẫn không ngừng động tác.

Chơi cờ loại sự tình này, chính là ngươi tới ta đi……

Tiểu Tập Chi đang ngủ cảm thấy rất chật

Theo bản năng, thân hình nho nhỏ kia chậm rãi lăn lộn, một hồi đã an ổn ở phía cuối giường, tiếp tục mộng đẹp.

Trên giường lớn, không còn ngăn cách, hai người trực tiếp giao hòa làm một.

Cho dù hắn có bí mật, nàng cũng vậy, nhưng đã sao?

Đối với hai người bọn họ thì như là tình thú trong cuộc sống mà thôi.

Thế sự như một ván cờ, đời người cũng thế.

Quan trọng là đối thủ.

Nhận định người kia, hắn là của nàng, nàng là của hắn.

Đời sống vẫn còn dài, có một chút tâm cơ nho nhỏ để cuộc sống thêm thú vị, làm cho đối phương lúc nào cũng đảo quanh mình, hắn cùng nàng không ngại mà tiếp tục.

Ván cờ này, vẫn tiếp diễn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.