Nhất Kiến Chung Tình

Chương 3: Chương 3




Dịch: Sahara

Ngô tiểu thư…

Ngô tiểu thư trong miệng ông chủ nhà nghỉ là bạn gái của anh sao?

Đi dọc bãi cát quay về, Noãn Noãn không thể kiềm chế bản thân suy nghĩ về chuyện này.

Nếu như anh thật sự có bạn gái, cô phải làm thế nào đây?

Sáng sớm mai cố phải rời khỏi đây rồi, anh chỉ có thể là hồi ức của cô mà thôi. Cô khẳng định bản thân cũng sẽ vĩnh viễn không quên được anh.

Nhưng anh thì sao?

Anh sẽ nhớ một ngày hè trong một tháng một năm nào đó chứ? Anh sẽ nhớ cô gái xuất hiện ngắn ngủi trong cuộc sống của anh chứ?

“Chúng ta đi bộ đi.”

Cao Thành dừng xe, Noãn Noãn mang theo tâm trạng hỗn loạn bước đi cùng anh.

Đêm đã khuya, gió lồng lộng thổi. Không hiểu sao cô rất muốn được anh nắm tay cô bước đi.

“Lại đây, gió lớn quá, anh dắt em.” Anh bình tĩnh đưa tay ra hướng về phía cô.

Noãn Noãn sửng sốt. Vì sao anh lại dịu dàng như thế? Anh có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô ư?

Tình cảm cô dành cho anh hình như không thể khống chế nổi nữa rồi.

Sự dịu dàng của anh là thứ mà cô vẫn luôn mong nhớ.

“Cảm ơn.”

Noãn Noãn ngượng ngùng chìa tay ra. Khoảnh khắc anh nắm lấy tay cô, tim cô nhảy dựng lên.

Ngón tay anh thon dài, khỏe khoắn, ngón cái có một vết chai dày, nhưng lại toát lên mùi vị nam tính đặc biệt.

May là đang đêm, nếu không đôi má ửng hồng của cô nhất định sẽ bị anh nhìn thấy.

Cô lén hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thế khống chế được trái tim đang đập loạn xạ và khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Cô điên mất rồi! Nhất định điên rồi! Nếu không thì cô sao có thể nửa đêm lang thang ngoài bãi biển cùng với một người con trai. Nếu Gia Nghi tình dậy không thấy cô…

“Ngô tiểu thư là bạn của em gái anh, không phải bạn gái anh.”

Lưu lạc chân trời góc bể bao nhiêu năm, không ngờ lại anh lại bị một cô gái đơn thuần, kỳ lạ này làm cho xúc động không kiềm được phải dừng chân.

Tình yêu thường phát sinh trong nháy mắt. Anh thừa nhận đã rung động với cô rồi. Giây phút anh cầm bàn tay nhỏ bé kia, anh nghe được tiếng tim đập mạnh của mình, cảm giác như vậy đã rất lâu, rất lâu rồi anh chưa từng cảm thấy.

Anh vẫn còn có thể yêu được sao?

Noãn Noãn giật mình. Hàng mi cong của cô chớp động, cô mở to mắt, dường như không tin vừa rồi anh lại lên tiếng giải thích.

Anh nói Ngô tiểu thư không phải bạn gái anh, không phải bạn gái anh…

Niềm hạnh phúc nháy mắt lan tràn lấp đầy trái tim cô. Cô dừng ánh nhìn trên đôi mắt anh, cố gắng lấy hết dũng khí hỏi: “Vậy anh… có bạn gái không?”

“Có.” Anh nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, thấy trong đó xẹt qua một chút thất vọng xen lẫn mất mát. Bỗng nhiên trong lòng anh lại trỗi dậy một niềm yêu thương, rất muốn ôm lấy cô.

“Vậy… chị ấy nhất định là xứng đáng với tình yêu của anh.” Cô nhỏ nhẹ nói.

Cô ước mình chính là người con gái ấy biết bao. Có thể được anh dịu dàng che chở, nhất định là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Từ nhỏ, cô đã lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm ngặt của dì, mẹ cô rất ít khi quay về Đài Loan, có tâm sự gì cô đều viết nhật ký.

Người con trai trước mắt cô hiện giờ, hẳn là người xa lạ đầu tiên khiến cô cảm nhận được sự gần gũi ôn nhu.

Cô rất muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh anh. Dù anh có bạn gái rồi cũng được, cô vẫn muốn ở bên cạnh anh.

“Cô ấy đúng là đáng để anh yêu…” Nụ cười xinh đẹp của Y Thanh anh chưa bao giờ quên, “Nhưng cô ấy sống trong lòng anh.”

Noãn Noãn chớp mắt, nhất thời không hiểu anh đang nói gì.

Vì sao cô ấy lại phải sống trong lòng anh?

Cô không hiểu lời anh, cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Anh là một người đàn ông trưởng thành, còn cô chỉ là một nữ sinh ngốc nghếch.

Liệu anh có cảm thấy cô và anh rất khó để hiểu nhau hay không? Cô ngốc đến nỗi anh nói gì cũng không hiểu.

“Em nhất định không thể tưởng tượng được, sinh mệnh con người nhẹ tựa khói bay.” Anh nhìn cô, “Cách đây nhiều năm, cô ấy đã rời xa thế giới này, tất cả chúng ta đều không thể nhìn thấy cô ấy nữa.”

“A…” Rốt cuộc cô đã hiểu, cổ họng của cô dường như bị mắc cái gì không thể thốt lên lời.

Một người con trai không thể quên được người yêu cũ đã qua đời. Cô phải làm gì để an ủi anh đây?

Cho tới bây giờ anh vẫn còn đau khổ như vậy ư?

Nếu như có thể, cô nguyện ý thay cô gái kia an ủi anh. Chỉ sợ, trong lòng anh, không ai thay thế được cô ấy mà thôi…

Nghĩ tới đây, lòng cô quặn lại, ánh mắt ảm đạm.

Cô cúp mi, mím môi suy nghĩ. Tim cô hình như đang đau, giống như cảm giác của người thất tình.

“Em làm sao thế?” Thấy Noãn Noãn trở nên phiền muộn như vậy, Cao Thành không tự chủ được mà đưa tay ra nâng cằm cô lên.

Trái tim Noãn Noãn lại thoáng cái nhảy lên tới tận cổ.

Cô mê mẩn nhìn anh, đôi mắt trong trẻo mang theo chút hoang mang. Cô cứ sững sờ nhìn anh như vậy.

Gió biển ùa vào ôm lấy hai người. Hình ảnh cô gái thuần khiết trong sáng trước mặt khiến đáy lòng anh dâng lên một rung động khó tin.

Anh thuận theo khát vọng của bản thân, ôm cô vào lòng, đôi tay đơn thuần đặt trên thắt lưng nhỏ bé của cô.

Bao nhiêu phiền muộn không còn nữa, bao nhiêu cô đơn bỗng chốc bay đi. Cô đỏ bừng mặt ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt tha thiết của anh.

Anh vẫn cứ dịu dàng,vẫn cứ say mê trên đôi môi của cô.

Cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Anh vẫn cứ dịu dàng,vẫn cứ say mê trên đôi môi của cô.

Cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Cô căn bản không thể hiểu nổi bản thân, chỉ có thể hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn của anh.

Nếu như có phép thuật, cô nhất định sẽ biến giờ phút này thành vĩnh cữu…

~~~~

Đài Bắc bình thường khá oi bức, nhiệt độ thường ở mức ba mươi lăm độ, cho dù giờ đã là xế chiều rồi mà trời đất vẫn khiến người ta bực mình muốn phát điên.

Sân bay Tùng Sơn người đến người đi, xe đẩy của mỗi hành khách đều chất đầy túi lớn túi bé. Thành viên “Lục Mộng” cũng không nhàn rỗi, trong đó, Lý Dung là khoa trương nhất, cô ấy sống trong một đại gia đình cho nên mua hẳn một xe quà chất cao hơn cả đầu cô ấy rồi.

“Thật muốn ở lại chơi vài ngày nữa!” Dọc đường, Chu Gia Nghi vẫn còn gào thét. Trong giây phút cuối cùng ở lại sân bay, Gia Nghi vẫn còn một mực lảm nhảm thuyết phục mọi người ở lại thêm một ngày nữa, giống như kết thúc kỳ nghỉ này thì tế bào trong người cô sẽ chết hết một nửa vậy.

“Kỳ nghỉ hè còn rất dài, cậu còn sợ không có cơ hội đi chơi sao?” Lý Dung lấy tư cách chị cả lên tiếng, “Hơn nữa Uyển Chân cũng sắp đi công diễn rồi, cậu ấy cực khổ luyện tập, chúng ta phải đi cổ vũ cậu ấy chứ?”

“Chúng ta đương nhiên phải đi rồi!” Vừa nãy còn ủ rũ đòi ở lại, nháy mắt Chu Gia Nghi đã lại tinh thần phơi phới: “Bao giờ đi thế? Mai à?”

“Mình không thành vấn đề.” Đới Nhã Vũ mỉm cười nói, “Dù sao mình cũng không bận việc gì, lúc nào đi cũng OK.”

“Mình mệt quá.” Hà Tư Nhàn bộ dạng đau khổ. Lúc còn ở đảo Cát Bối, cô ấy bị Chu Gia Nghi kéo lên trời xuống biển, cả người mệt đến sắp rời ra rồi. “Có thể về nhà nghỉ ngơi một ngày đã được không? Uyển Chân chắc là không trách chúng ta đâu.”

“Không trách mới lạ!” Chu Gia Nghi lập tức phủ nhận suy nghĩ của Hà Tư Nhàn, “Sáu người chúng ta còn thân hơn cả chị em ruột, nếu quay về Đài Bắc mà mà không đi gặp Uyển Chân ngay, vậy khác nào giở mặt.”

“Nhưng mình mệt thật mà…” Hà Tư Nhàn cảm thấy Chu Gia Nghi đúng là nữ siêu nhân đầu thai, người thường làm sao có thể có được cái sức lực dồi dào như cô ấy được chứ.

“Dù sao mệt thì cũng mệt rồi, cho mệt luôn thể đi. Ngày mai chúng ta đi gặp Uyển Chân, ngày kia về nhà mình nướng thịt, ngày kia đi bơi…” Chu Gia Nghi cao hứng bừng bừng khí thế nói một hồi.

“Dừng!” Lý Dung giơ tay làm biểu tượng ngăn cản. “Mình nghĩ thế này, mai có đi hay không để Noãn Noãn quyết định đi. Cô hiệu trưởng không cho cậu ấy đi thì chúng ta có bàn luận cả ngày cũng vô dụng, Lục Mộng vẫn cứ thiếu một.”

“Cũng đúng.” Chu Gia Nghi gật đầu, không tranh cãi nữa. “Trong sáu người chúng ta, chỉ có Noãn Noãn là không có tự do nhất.” Nói xong, cô khẽ đẩy Noãn Noãn: “Này, cậu nói xem, lúc nào chúng ta đi gặp Uyển Chân được?”

“Hả?” Noãn Noãn giật mình, quay lại phát hiện bốn người đang nhìn mình chằm chằm, cô sửng sốt: “Các cậu… nhìn gì mình?”

“Sao thế hả? Cậu đang suy nghĩ tới hoàng tử bạch mã phải không? Từ sáng sớm cậu đã rất lạ rồi, lúc nào cũng như người mất hồn, đúng là một ngày không gặp như cách ba thu.” Chu Gia Nghi trêu chọc, “Nói người người đến! Cậu không cần tương tư nữa nhé!”

Vừa nói Chu Gia Nghi vừa nhìn ra phía kia, Phan Tự An đang đi tới phòng chờ của sân bay, tiến về phía các cô.

Nhìn thấy anh, Noãn Noãn chột dạ, có chút bất an.

Mặc dù cô và Tự An chỉ là quan hệ thanh mai trúc mã, nhưng anh vốn là một người thông mình nhạy bén, rất có thể sẽ nhìn ra điều gì khác lạ ở cô mà đi nói với dì.

“Anh Tự An!”

Ngoại trừ Noãn Noãn, bốn người còn lại đều đồng thanh gào lên.

Phan Tự An là học sinh lớp mười hai của trường Man Nhã, cũng là hội trưởng hội học sinh hiện tại.

Anh ngoại hình tuấn tú, phong thái mê người, hơn nữa chuyện học hành lại càng không còn gì để bàn cãi, là đối tượng vạn người mê, mà người được vạn người mê này lại chú ý tới cô công chúa nhỏ trong Lục Mộng các cô.

“Chào mọi người.” Phan Tự An vung tay lên tươi cười, “Chơi ở Bành Hồ vui không?”, ánh mắt anh rơi trên người Noãn Noãn, “Noãn Noãn, hình như em cũng không bị sạm đi vì nắng nhỉ?”

Noãn Noãn là cháu gái của Triệu Mạn Nhã, đồng thời cũng là người thừa kế toàn bộ tập đoàn Mạn Nhã và trường Mạn Nhã trong tương lai.

Bố mẹ Phan Tự An và Mạn Nhã vốn dĩ có mối thâm tình từ lâu, cũng vì vậy mà anh và Noãn Noãn mới lớn lên bên nhau.

Anh thích sự dịu dàng đơn thuần của cô, cũng mong muốn tương lai hai người có thể cùng đi du học, tốt nghiệp rồi có thể kết hôn với cô.

“Noãn Noãn trời sinh da đã trắng muốt rồi, có phơi nắng thế nào cũng không đen được.” Chu Gia Nghi thay Noãn Noãn trả lời, còn rất ngang nhiên xốc tay áo của mình lên cho Phan Tự An xem, “Đâu có như em này, mới phơi có một tý mà đã đen như than rồi. Anh Tự An, có nhận ra em không? Em là Chu Gia Nghi!”

Phan Tự An phì cười: “Nhận ra.”

“Cậu đừng đùa với báu vật nữa đi.” Lý Dung đẩy Chu Gia Nghi, “Noãn Noãn nhìn có vẻ mệt sắp chết rồi kìa, anh Tự An, anh đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi đã.”

“Còn các em?” Phan Tự An tươi cười nhìn mấy cô em gái, rất ra dáng đàn anh, “Có cần anh đưa các em về cùng không?”

“Hai người đi nhanh đi, bố em lát nữa sẽ lái xe tới chở đống hành lý này về.” Chu Gia Nghi lớn tiếng từ chối, cười hì hì nói, “Hơn nữa, Noãn Noãn từ sáng sớm đã bắt đầu mất hồn mất vía rồi, chắc chắn là đang nhớ tới anh đấy. Cho hai người thời gian bên nhau, khỏi trách tụi em không biết điều!”

“Gia Nghi!” Noãn Noãn cuống quýt kêu lên.

Gia Nghi nói bậy bạ cái gì thế không biết. Cô đâu có suy nghĩ tới anh Tự An chứ, Gia Nghi nói vậy cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“Đừng xấu hổ!” Chu Gia Nghi nháy mắt với cô.

“Thôi được rồi, bọn anh đi trước nhé.” Tâm trạng Pha Tự An rất tốt, anh đỡ lấy hành lý trong tay Noãn Noãn, sóng vai cùng cô rời khỏi sân bay.

Hai người vừa ra khỏi cửa sân bay, tài xe nhà họ Phan đã lái chiếc xe sang trọng có rèm che đợi bên ngoài.

“Noãn Noãn,chúng ta đi ăn gì đã nhé, sau đó anh đưa em về thay quần áo. Tôi nay có buổi diễn tấu đàn dương cầm, anh lấy được vé rồi, là nhạc gia mà em rất thích đấy.”

Xe bình ổn chạy trên đường lớn, điều hòa vừa đủ độ, Phan Tự An chậm rãi nói kế hoạch đã sắp xếp.

“Anh Tự An, em mệt lắm, muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Cô thật muốn ở một mình lúc này, muốn có thời gian để suy nghĩ về Cao Thành, không bị bất kỳ ai quấy rầy, kể cả các chị em trong Lục Mộng.

Cao Thành… Thần thoại của cô, anh hiện giờ đang làm gì?

Cô thật muốn ở một mình lúc này, muốn có thời gian để suy nghĩ về Cao Thành, không bị bất kỳ ai quấy rầy, kể cả các chị em trong Lục Mộng.

Cao Thành… Thần thoại của cô, anh hiện giờ đang làm gì?

Mãi tới lúc phải rời khỏi đảo Cát Bối, cô cũng không được gặp lại anh.

Anh biết rõ sáng sớm nay cô phải rời khỏi đó, không phải anh ở Tinh Quang Sơn Trang ư, sao anh không tới tiễn cô?

Không gặp được anh, ngồi trên xe, cô thật sự thất vọng, đến mức cảm thấy như mất mát, thiếu chút nữa cô đã bật khóc.

Vì sao cô lại bận lòng vì anh như vậy? Thậm chí, lúc Gia Nghi đề nghị ở lại thêm một ngày, cô cũng rất muốn giơ tay tán thành, cho dù chỉ cần ở lai Makung cũng tốt, dù sao nơi đó cùng gẫn chỗ anh.

Hiện giờ quay lại Đài Bắc rồi, không có bất cứ cách nào liên lạc với anh nữa, cô và anh liệu có thể gặp lại nhau không? Anh sẽ chủ động liên lạc với cô chứ?

Nụ hôn đêm qua còn in đậm trong lòng cô. Khoảnh khắc anh rời khỏi môi cô, cô dường như bất động, chỉ có thể nín thở nhìn anh, trong mắt cô ngoài anh ra không còn bất cứ ai khác.

Anh nói, tạm thời anh không có nơi ở cố định, cũng không có thói quen sử dụng di động.

Vì vậy, lúc anh đưa cô trở về khu nhà gỗ, cô lấy hết dũng khí viết cho anh số điện thoại di động và địa chỉ của mình.

Anh có liên lạc với cô không?

Nghĩ tới anh và nụ hôn đầu đời của mình, trái tim cô càng đập mạnh hơn, giống như vừa trải qua một trận rung động.

Cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ…

“Chúng ta ở đây ăn chút gì đó, xem hòa nhạc xong anh đưa em về nhà được không?”

Lời Phan Tự An vang lên truyền tới tai cô khiến cô hoàn hồn trở lại.

“Nhưng anh Tự An, em thật sự mệt lắm.” Sao cứ phải ép buộc cô như vậy?

Cô căn bản không muốn ở bên cạnh anh.

Ở trường học anh luôn là một người biết tiến biết lui đúng lúc, bản thân là hội trưởng hội học sinh, anh lúc nào cũng hành xử rất có lễ nghi.

Nhưng, cô lại cảm thấy anh không phải là một người biết quan tâm chăm sóc người khác. Anh lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của bố mẹ và ba người chị gái, cho nên kỳ thực anh có chút ngang ngược và độc tài.

“Xem ra du lịch ba ngày em đúng là đã rất mệt rồi.” Phan Tự An mặc dù có chút không vui vì kế hoạch tỉ mỉ của mình không nhận được sự cảm kích từ Noãn Noãn, nhưng anh cũng không phát tác tính tình công tử của mình, “Vậy được rồi, anh tới nhà em ăn cơm cùng em, như vậy được chứ?”

Noãn Noãn bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.

Nếu người cùng cô ăn cơm là Cao Thành thì tốt biết bao…

Vừa nghĩ tới phải đối mặt với dì và Phan Tự An trong bữa cóm, cô bắt đầu thấy đau dạ dày.

~~~

Chỉ còn cách khai giảng một tháng nữa, Noãn Noãn ngày nào cũng đợi tin tức từ Cao Thành.

Nhưng cô chỉ có thể thất vọng. Cao Thành không liên lạc với cô, cuộc gặp gỡ của hai người dường như chỉ là một giấc mơ chưa từng xảy ra thực sự, đó chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.

Mặc dù vậy, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng xe máy vang lên dưới lầu, cô lại vội vàng chạy xuống, mong muốn có thể nhận được thư từ anh.

“Cô bé, có phải cháy đang chờ thư ai không?”

Bác đưa thư vừa nhìn thấy cô vội vội vàng vàng chạy ra, ngay cả dép cũng không kịp đi, liền tươi cười hỏi cô, vừa giao cho cô bức thư của dì Triệu Mạn Nhã.

“Đâu có ạ.” Noãn Noãn ngượng ngùng cười, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng, “Chỉ là sao bác nghỉ hai ngày nay?”

Bác đưa thư nhìn cô cười lớn.

Lúc còn nhỏ, sau khi bố mẹ cô ly hôn, hai mẹ con cô liền chuyển tới nhà dì Nhã. Mỗi ngày cô đều ngồi ở bậc thang đợi thư của bố từ nước ngoài gửi về,

Sau này, khi mẹ cô bỏ lại cô một mình ở đây rồi xuất ngoại, cô cũng vẫn ngồi đó đợi thư của mẹ. Mãi tới ngày hiểu rõ mẹ cô vốn dĩ lười viết thư, cô mới không ra ngoài đó ngồi chờ nữa.

Hiện giờ, cô không còn mong đợi thư của mẹ nữa, mà chỉ một lòng muốn nhận được tin tức của Cao Thành.

Cho dù chỉ là một tấm bưu thiếp cũng tốt, không thì một bức ảnh cũng được. Nguyện vọng này rất nhỏ bé nhưng lại là điểm tựa duy nhất cho tâm hồn cô lúc này.

Không có ai biết được, cô muốn quay lại Cát Bối một chuyến đến nhường nào.

Cô muốn đi tìm anh, muốn có anh bên cạnh, cho dù cô biết rõ đây là chuyện không thể, nhưng cô vô pháp kiềm chế bản thân nhớ về anh. Hiện giờ làm bất cứ việc gì cô cũng không hăng say, trong lòng chỉ thầm nghĩ về anh, chỉ một mình anh.

Cô tin, cho dù sau này anh vĩnh viên biến mất khỏi cuộc sống của cô, cô cũng sẽ không bao giờ quên anh.

Vĩnh viễn không quên Cao Thành là người đầu tiên cô trao nụ hôn của mình.

“Con trai bác về rồi.” Bác đưa thư nói, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt đầy dấu vết của nắng mưa, “Nó khăng khăng muốn đưa bác đi chơi một chuyến, bác cũng thuận theo ý nó, xin nghỉ phép hai ngày.”

“Hóa ra là vậy ạ. Anh ấy thật đúng là hiếu thuận.” Noãn Noãn mỉm cười nói. Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

Hai ngày nay trong lòng cô lúc nào cũng nhớ bác đưa thư.

Hè năm ngoái, cô tận mắt chứng kiến bác bị cao huyết áp, hôm ấy cô còn dìu bác vào trong nhà nghỉ ngơi, bởi vậy cô mới có chút lo lắng về sức khỏe của bác.

Đối với cô mà nói, bác ấy không chỉ đơn giản là một người đưa thư, mà còn giống như một người bạn vong niên. Có những khi không vui, cô ngồi trong nhà đánh đàn, nếu vừa lúc bác ấy đi ngang qua, nhất định sẽ dừng lại bấm chuông gọi cô ra hỏi thăm cô.

Bởi vậy, cô cảm thấy bác đưa thư giống như người cha của mình, khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Còn có một người nữa, cũng cho cô cảm giác ấm áp, chính là Cao Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.