Nhất Kiến Khuynh Tâm

Chương 2: Chương 2




“Này này, A Kha, trong cung khi nào có người mới đến vậy?” Vừa bước vào Nguyên Tịch điện, Thủy Văn bèn ngồi xuống bên cạnh Sở Kha, cất tiếng hỏi.

“Người mới? Không có nha, có chuyện gì sao?” Thu xếp lại chút đồ trong tay, Sở Kha nghi hoặc nhìn Thủy Văn hỏi.

“Mỹ nam tử khi nãy là ai nhỉ?” Tiện tay lật lại những thứ mà Sở Kha vừa sửa sang lại, Thủy Văn nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cái gì mà mỹ nam tử vậy?” Nghe được lời của Thùy Văn, Sở Kha buông món đồ trong tay xuống, bất động nhìn Thủy Văn chằm chằm.

“À, không có gì nha, nào có cái gì mỹ nam tử đâu. Ai nha, được rồi, mà cô đang thu xếp gì thế nhỉ?” Thủy Văn cười ha ha, cố lái câu chuyện sang hướng khác.

“À, cái này hả, thứ này là chuẩn bị cho cô đấy. Ta biết hàng năm cứ đến tiết An Tức cô lại đi lễ tế phụ mẫu, thế nên ta chuẩn bị tất cả cho cô rồi. Cô đó, nhất định sẽ lười biếng làm qua loa…” Sở Kha vốn tính tỉ mỉ, mỗi lần đều thay Thủy Văn chuẩn bị tốt hết thảy…

“Ôi, A Kha, ta yêu cô chết mất, thực sự cám ơn cô.” Nghe A Kha nói vậy, Thủy Văn cảm động muốn chết, ôm chầm lấy Sở Kha đang đứng trước mặt.

“Ai nha, được rồi được rồi.” Khẽ vỗ vỗ lưng Thủy Văn đang cao hứng nhào vào người mình, Sở Kha vừa cười vừa nói, “Mau chuẩn bị một chút đi, như vậy ngày mai cũng bớt mệt nhọc…”

“Phải phải, cũng dành được chút thời gian giúp đỡ chúng ta nha.” Giám Oanh cầm bảo kiếm trên tay bước vào trong điện nói. Năm nào đến tiết An Tức Thủy Văn cũng vắng mặt, bất quá nữ vương cũng đã thông qua.

“Ừm ừm, nhất định.” Thủy Văn một bộ cảm động nhìn các nàng đáp lời.

“Được rồi, ổn cả rồi, ta đi trước.” Mang theo hương nến và tiền giấy, Thủy Kha nói với Sở Kha, Giám Oanh, Hi lê.

“Ừm, đi sớm về sớm.”

“Trên đường nhớ cẩn thận.”

“Ừm, nhất định.” Nói xong, Thủy Văn liền xoay người định bước ra ngoài.

“A Văn, chờ một chút. Cái này, cô mang theo phòng thân.” Thủy Văn vừa dợm bước đã nghe tiếng Hi Lê cất lên phía sau, quay lại nhận lấy thứ Hi Lê đưa tới, ngó nghiêng ra chiều không hiểu.

“A Lê, đây chẳng phải là khăn cẩm của ta sao? Sao có thể phòng thân chứ?” Thủy Văn nhìn chằm chằm chiếc khăn cẩm trong tay.

“Ai nha, dù sao cô mang theo cũng luôn gặp chuyện tốt. Nghe đồn dạo này vùng ngoại ô rất không an toàn, nghe lời ta đi mà.” Hi Lê như muốn giấu diếm điều gì, chỉ tùy tiện giải thích.

“Ô kìa, được rồi, thời gian cũng không còn sớm. A Văn, cô mau đi đi.” Sở Kha ngước nhìn ánh dương, trời đã không còn sớm, liền cất tiếng thúc giục.

“Ừ, được. Lần này ta đi thật đây.” Thủy Văn thu lại tấm khăn cẩm, vẫy tay tạm biệt với các nàng rồi rời đi.

“Mong cho nghiên cứu của ta có hiệu quả!” Nhìn bóng dáng Thủy Văn xa xa, Hi Lê thầm nói.

“A Lê, cô nói gì vậy? Có phải cô lại lấy Thủy Văn ra làm đối tượng thí nghiệm?” Nghe được tiếng Hi Lê lẩm bẩm, ánh mắt Giám Anh lộ ra hung quang nghiêm nghị vấn Hi Lê.

“Ủa? Cái gì vậy, không có gì sao sao hết nha. Chẳng phải còn rất nhiều việc sao, chúng ta phải nhanh lên.” Hi Lê che giấu nói, thúc giục hai người còn lại quay về.

“Vương thượng!” Nhìn Thiên vương bước đi phía trước, Hoa Khai có điểm hồ nghi.

“Làm sao vậy?” Vẻ mặt Đông Phương Thiên rất thản nhiên hỏi lại.

Nhìn cảnh vật xung quanh, thanh sơn lục thủy, phong cảnh hữu tình, thế nhưng lúc này đây chẳng phải bọn họ nên ở trong điện Đông Hoàn chờ đại điển tế tổ bắt đầu sao?

“Hoa Khải, ngươi thực sự cho rằng chúng ta đến là để tế tổ sao?” Đông Phương Thiên xoay người lại nói với Hoa Khải, trong lòng Đông Phương Thiên hắn, tổ tiên hắn đã an nghỉ tại đại lục Minh Xuyên – Đông Phương Đông Tư quốc, ở đây nào có tổ tiên nào hắn muốn bái tế.

“Vương thượng, thần hiểu.” Hiểu ra mục đích của chuyến đi này, Hoa Khải không chút ngờ vực.

“Cứu mạng, mau cứu máng…” Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu cứu.

“Hoa Khải, đi xem.” Đông Phương Thiên nghe thấy tiếng cầu cứu bèn men theo hướng âm thanh vọng lại, Hoa Khải cũng rảo bước theo chân chủ tử.

“Vương thượng, có đứa nhỏ rơi xuống nước…” Hoa Khải báo lại tình hình, lời còn chưa dứt đã nghe một tiếng “ùm”, bóng dáng Thiên vương trước mặt cũng không còn thấy nữa…

“Vương thượng…” Nhìn Đông Phương Thiên anh dũng bơi về phía trước, trong lòng Hoa Khải khẩn trong muốn chết, tự hắn nên biết trước nay Vương thượng đều không nỡ nhìn hài tử gặp khốn khổ…

“Vương thượng, người không sao chứ?” Thấy Đông Phương Thiên bước ra khỏi mặt nước, Hoa Khải lập tức chạy lại hỏi.

“Mau, xem hài tử có sao không.” Đông Phương Thiên hiện chẳng còn để ý đến bản thân, vội nói với Hoa Khải.

“Rõ.” Hoa Khải nhìn Thiên vương một cái rồi bắt đầu kiểm tra hài tử chết đuối kia.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thủy Văn vừa bái tế phụ mẫu xong, bước tới bờ sông thì thấy ba người này. Xưa nay vốn ưa ra tay tương trợ, Thủy Văn lập tức tiến lên hỏi han, nhìn kỹ lại, “Ủa, mỹ nam tử?” Nhìn Thiên vương một thân ướt sũng, Thủy Văn lại nhớ đến lần trước đụng phải mỹ nam này, nàng vội bước đến lôi chiếc khăn cẩm của mình ra lau nước trên mặt cho Thiên vương.

“Dừng lại.” Đoạt lấy khăn cẩm trong tay Thủy Văn, Đông Phương Thiên không vui nói. Nên biết hắn ghét nhất nữ nhân đụng vào mình, nhất là khuôn mặt.

“Ta…” Trong lúc nhất thời chưa bình tĩnh lại, Thủy Văn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Đông Phương Thiên đang tự lau khô nước trước mặt.

Ngắm Thủy Văn đang ngây ra kia, lúc này Đông Phương Thiên mới thấy rõ tướng mạo của nàng, khuông mặt trắng noãn nhuộn sắc hồng, đôi mắt to đầy kinh ngạc, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên… Nhìn nàng một hồi, trong lòng Đông Phương Thiên bỗng cảm thấy không đành lòng… Nhưng lại nhớ đến vẻ kiêu ngạo của nàng hôm ấy, hắn chỉ có thể tự mình lau nước trên mặt…

“Vương gia, đứa nhỏ tỉnh rồi.” Cuối cùng Hoa Khải cũng cứu được hài tử kia tỉnh lại, vội quay sang bẩm báo với Đông Phương Thiên.

“A.” Thủy Văn bỗng hoàn hồn, bước nhanh đến bên cạnh hài tử, “Ủa, Tiểu An!” Nhìn kỹ tướng mạo đứa nhỏ kia, Thủy Văn có chút ngạc nhiên, “Em làm sao lại rơi xuống nước? Có phải lại bướng bỉnh không nghe lời không?” Thủy Văn vừa chỉnh trang lại y phục cho Tiểu An vừa nói.

“Thủy tỷ tỷ, tỷ đừng nói cho mẫu thân nha. Tiểu An sau này không dám nữa.” Sớm đã không việc gì, Tiểu An nói với Thủy Văn đang chỉnh lại quần áo cho mình.

“Vậy phải nghe lời tỷ tỷ, sau này phải ngoan ngoãn…” Thủy Văn vuốt lại mái tóc rối bù của Tiểu An, “Còn phải cảm tạ vị đại ca này nữa, nếu không có huynh ấy, Tiểu An ngươi đó, sao còn có thể gặp lại mẫu thân.”

“Dạ.” Tiểu An gật đầu, định nói lời cảm tạ, “Ủa, người đâu mất rồi?” Đập vào mắt Tiểu An chỉ có dòng nước xanh biếc vừa rơi xuống…

“Hả?” Nghe Tiểu An nói vậy, Thủy Văn cũng xoay người lại, “Đúng là không có ai, sao có thể đi nhanh như vậy chứ.” Bỗng nhiên, trong lòng Thủy Văn cảm giác có chút tư vị mất mát, như thể một phần trên người đang rời xa mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.